Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 130: Điền Tiểu Hi




Từ đó đến nay, Cơ Nhiên Phùng đã lệch lạc về quan điểm và mất đi tâm đ*o tu luyện.

Nhưng hôm nay Cơ Nhiên Phùng gặp Liễu Thiên, một người đã lớn tuổi mà mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ lục trọng nhưng vẫn không lo lắng tiếp tục phấn đấu lên nội môn đệ tử. Vậy thì lí do gì mà một người như hắn lại không phấn đấu để tiến lên cảnh giới cao hơn. Chính vì nghĩ như vậy, Cơ Nhiên Phùng phải thay đổi, hay phải chỉnh sửa ngay từ giây phút này!

Liễu Thiên lúc này thì không rõ Cơ Nhiên Phùng nghĩ gì, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm. Còn hắn vừa nói sẽ quyết tâm thành nội môn đệ tử cũng không phải nói khoác hay dựa vào thiên tinh phụ thể. Đối với hắn thì dù không có gì hỗ trợ thì hắn cũng sẽ phấn đấu đến giây phút cuối cùng. Hắn sẽ chờ đợi những cơ hội, và sẽ lắm lấy cơ hội đó để vươn lên.

Liễu Thiên đứng vậy một lúc thì cũng quay về phòng, hắn cũng phải tu luyện rồi. Dù có đi đâu, làm gì thì tu luyện không thể gián đoạn được!

Trở về phòng, Liễu Thiên vẫn chưa thấy mẫu thân về. Hắn liền đi vào gian buồng nhỏ của mình rồi khép cửa lại, hắn ngồi lên giường bắt đầu tu luyện.

Theo như dự định thì hôm nay chính là thời điểm hắn cần phải đột phá lên đệ thất trọng rồi. Từ hai ngày trước nguyên thần trong đan điền của hắn đã đạt đến giới hạn và không thể tăng tiến thêm được nữa. Mà hai ngày này Thiên tinh vẫn tiếp tục sản sinh ra nguyên thần nên đan điền của hắn đã đạt trạng thái bão hòa. Nếu bây giờ hắn tiếp tục vận hành công pháp để hấp thụ linh khí thì sẽ tiến vào quá trình đột phá.

Đột phá này như đã nói chính là áp xúc làm cô đọc hạt nguyên thần lại. Quá trình này diễn ra trên toàn cơ thể và sản phẩm của nó sẽ là nguyên thần với thể tích nhỏ hơn và năng lượng không đổi. Và sẽ tùy mỗi cảnh giới mà sự thu nhỏ của hạt nguyên thần sẽ tăng dần.

Khi đột phá từ đệ ngũ trọng lên đệ lúc trọng, Liễu Thiên cảm nhận rằng hạt nguyên thần đã có thể tích nhỏ đi hơn rất nhiều. Nếu dùng toán học để tính toán thì bán kính của một hạt nguyên thần đã giảm đi tầm một phần tư. Hay là thể tích của nó đã giảm đi khoảng hơn hai lần so với trước. (V =4πr3/3 với r là bán kính.)

Dựa vào những lần đột phá trước, Liễu Thiên có thể đoán được lần đột phá lên đệ thất trọng này hạt nguyên thần của hắn sẽ nhỏ đi khoảng ba đến bốn lần so với hạt nguyên thần đệ lục trọng. Thế nhưng đoán thế cũng chẳng có tác dụng gì, việc quan trọng là hắn vẫn phải đột phá thì mới biết hạt nguyên thần của mình nhỏ đi bao nhiêu.

Liễu Thiên bắt đầu tĩnh tọa đột phá.

Đột phá là một quá trình phản ứng của cơ thể để xúc ép các hạt nguyên thần nhỏ lại. Liễu Thiên đã tiến hành đột phá như vậy rất nhiều lần rồi nên đối với hắn cũng không có gì khó khăn cả. Lại nói thì tất cả quá trình đột phá chỉ là tầm hai canh giờ chịu tra tấn mà thôi. Lại nói thì những đau khổ này so với việc dung nhập thần liệu Đồng Xuyên làm thì chưa kể là gì nên đốt phá tiểu cảnh giới này với Liễu Thiên không quá lo ngại nên hắn quyết định đột phá luôn ở đây.

Còn vấn đề đột phá ở đây bị làm phiền ảnh hưởng thì hắn cũng không mấy để ý. Trong quá trình đột phá trừ phi có người lao vào tấn công hắn chứ tiếng động bên ngoài thì không thể ảnh hưởng đến hắn được. Ở đây, thì chỉ có mẫu thân hắn là ở trong gian phòng này thôi. Mà mẫu thân hắn thì chắc chắn không làm việc bất lợi cho hắn rồi.

Lại nói những kẻ tâm địa xấu xa thì cũng chẳng hơi đâu đi phá một kẻ đang tiến lên Linh Cơ cảnh đệ thất trọng làm gì. Còn nếu thật sự bị phá thì cũng hơi đen nhưng cũng chỉ tiêu tan công sức một chút vì lượng nguyên thần dự trữ biến mất chứ đan điên của hắn đã tăng tiến đến đỉnh phong thì không thể thụt giảm được. Còn lượng nguyên thần dự trữ tuy nhiều nhưng để tu luyện lại cũng chỉ mất vài ngày mà thôi.

Liễu Thiên khoanh chân ngồi tu luyện trên giường, hai mắt nhắm liền, vẻ mặt thì vô sầu vô hỉ. Tâm trí thì tập trung vào từng vòng vận chuyển công pháp.

Thời gian tiếp theo trong gian phòng bắt đầu trở lên yên tĩnh đến lạ thường. Ở đây không ngoài chút sương khói từ trong phòng Liễu Thiên tràn ra thì không có gì di động cả.

“Mời tỷ vào phòng!” Gần hai canh giờ đã trôi qua, tầm này cũng khoảng chín giờ tối, Cơ Ngọc Oanh từ từ đẩy cửa phòng đi vào. Điều đặc biệt là phía sau có hai người theo sau nàng, cả ba đang cười nói vui vẻ.

Đi sau Cơ Ngọc Oanh lúc này là một mỹ phụ thần mặc thanh y thướt tha cùng với một thiếu nữ mặc bạch y trắng toát. Mỹ phụ kia nhìn bộ dáng cũng chỉ ngoài ba mươi gương mặt xinh đẹp thanh tú có vài phần giống Cơ Ngọc Oanh. Thiếu nữ kia thì bộ dạng tầm hai mươi tuổi, thân hình đầy đặn, gương mặt xinh đẹp mỹ miều, mắt sáng mi dài, mái tóc được buộc gọn gàng rủ ra sau lưng.

“Thiên nhi xem ra vẫn chưa về? Tỷ tỷ cùng Hi nhi ngồi xuống đi chứ.” Cơ Ngọc Oanh thấy trong phòng không có ai thì khẽ nói rồi lại quay sang hai người kia mời.

“Nhanh thật, mới đó đã mười năm! Ngày đó ta đến thăm muội ở Liễu gia, nó vẫn là một thằng nhóc hay khóc nhè mà giờ nghe muội kể thì giờ đã cao lớn lắm rồi.” Vị mỹ phụ kia ngồi xuống mỉm cười nói.

“Nghe nói tiểu đệ mười năm tuổi mới gia nhập Kỳ Nhân các, có phải dì nương quá chiều nó không?” Thiếu nữ kia lúc này mỉm cười vẻ thân thiện hướng Cơ Ngọc Oanh hỏi. Thiếu nữ này trước kia cũng đã đến thăm Cơ Ngọc Oanh một thời gian nên tỏ ra rất thân thiết với nàng.

“Nói ra cũng đúng là xấu hổ! Thiên nhi nó đến mười năm tuổi mới đủ điều kiện ra nhập Kỳ Nhân các!” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ cười rồi thở dài nói.

“Vậy sao? Vậy thì hi vọng thành nội môn đệ tử gần như bằng không rồi!” Mỹ phụ lúc này bỗng lo lắng.

“Đúng vậy! Tiểu đệ sao lại tu luyện kém…” Thiếu nữ kia đang nói thì bỗng nhiên quay ra nhìn vào căn phòng nhỏ của Liễu Thiên.

“Có người đang đột phá bên trong?” Thiếu nữ mày ngài nhíu lại khẽ nói.

“Thiên nhi đột phá ư? Sao nó lại chọn đột phá ở đây?” Cơ Ngọc Oanh đứng phắt dậy vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Chúng ta tốt nhất không nên làm phiền, cứ kệ nó!” Mỹ phụ kia thì lại bình thản như không nói.

“Mẫu thân đã về!” Lúc này, từ trong gian phòng có một tiếng nói truyền ra, cùng với đó cửa phòng được đẩy ra, một người trong màn sương mù đi ra.

Người đó không ai khác chính là Liễu Thiên. Hắn vốn đã đột phá xong một lúc rồi, vừa rồi hắn đang củng cố lại cảnh giới rồi tiện thể tu luyện thêm một chút mà thôi nên khi hắn nghe thấy có người phát hiện ra mình thì cũng đình chỉ tu luyện đi ra.

“Mẫu thần hai người này là..?” Liễu Thiên vừa ra đến ngoài thì nhìn vào hai người kia khẽ hỏi.

“À! Đây là tứ nương của con, còn đây là Tiểu Hi đường tỷ của con.” Cơ Ngọc Oanh lúc này nhớ ra liền lần lượt hướng hai người giới thiệu.

Hai vị này không ai khác chính là Cơ Ngọc Hoàn và Điền Tiểu Hi. Khi trước cũng từ Trung Dương thành đến Phi Hạm. Khi Cơ Ngọc Oanh gặp Cơ Bảo Vinh thì cũng gặp hai mẹ con Cơ Ngọc Hoàn. Cả đám người hàn huyên một hồi lâu rồi cuối cùng Cơ Ngọc Oanh mới dẫn hai người đên phòng mình để ra mắt Liễu Thiên.

“Bái kiến tứ nương, tỷ tỷ!” Liễu Thiên lúc này khẽ cúi người chào một cái.

“Ngoan lắm! Hài tử đột phá thế nào rồi?” Cơ Ngọc Hoàn gật đầu mỉm cười nói sau đó lại quan tâm hỏi.

“Đa tạ tứ nương quan tâm! Tiểu điệt cũng vừa đột phá xong, may là không thất bại!” Liễu Thiên mỉm cười cung kính, trong điệu bộ của hắn thì đột phá vừa rồi chỉ như may mắn mà thôi.

“Dì nương vừa bảo tiểu đệ mới đệ nhị trọng mà sao bây giờ đã đến đệ thất trọng rồi?” Điền Tiểu Hi lúc này hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Thiên đầy ngạc nhiên hỏi.

“Tiểu đệ của con khi đến tông môn tu luyện không hiểu tại sao lại tu luyện nhanh hơn hẳn, cái này phải hỏi nó thôi!” Cơ Ngọc Oanh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Thế là ánh mắt ba người đều hướng lên người Liễu Thiên.

“Haha! Mọi người sao căng thẳng vậy! Chỉ là chút may mắn cộng thêm cố gắng mà thôi!” Liễu Thiên lúc này liền cười một cái rồi giải thích qua loa.

“May mắn thì chắc là không rồi, nhưng nhìn bộ dạng của tiểu tử ngươi thì quả là rất cố gắng!” Cơ Ngọc Hoàn lắc đầu nói.

“Như vậy nếu tốc độ tu luyện cứ tiếp tục thế này thì tiểu đệ có rất nhiều cơ hội thành nội môn đệ tử!” Điền Tiểu Hi lúc này cũng cười cười vui vẻ nói. Nàng có vẻ rất quý Liễu Thiên và lo cho hắn.

“Cái này còn chưa chắc! Thiên nhi tuy tu luyện nhanh giai đoạn đầu nhưng về sau thì chưa biết. Mà khi đột phá lên Khai Minh cảnh cũng không dễ dàng gì!” Cơ Ngọc Oanh lắc lắc đầu lo lắng.

“Muội qúa lo lắng rồi! Còn hơn hai năm nữa cơ mà, Thiên nhi của muội kiểu gì cũng thành nội môn đệ tử! Thiên nhi nói có đúng không?” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười nói rồi lại hướng Liễu Thiên hỏi.

“Dạ! Mà nương cùng tỷ tỷ cũng vừa từ Trung Dương Thành ra đây à?” Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi lại chuyển chủ đề hỏi. Hắn thật sự không muốn nói mãi về hắn!

“Ừm! Ta là chấp sự bên Nội Viện, tứ bá của con thì làm trưởng lão trong Chính đường nên cả ba người chúng ta đều tập trung ra Trung Dương thành.” Cơ Ngọc Hoàn biết Liễu Thiên muốn chuyển chủ đề lên chỉ khẽ gật đầu trả lời.

“Điền bá cũng đến?” Liễu Thiên lúc này ngạc nhiên hỏi.

“Ừm! Tiểu tử ngươi xem ra cũng rất tò mò muốn nhìn xem người mà mẫu thân mình từng từ chối trông như thế nào đúng không?” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười hỏi.

“Tỷ nói gì vậy! Muội khi nào có bản lĩnh từ bỏ ai, chỉ là đã yêu Nhân Khanh nên mới như vậy!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy liền vội vàng nói.

“Xem muội kìa! Gì mà đã cuống lên, ta khi nào lại nghĩ như vậy. Khi đó ta thay muội cũng là ý thích của mình không có gì ép buộc cả. Mà lại nói Vô Lượng cũng rất hợp với ta, đó cũng coi duyên số trời định cũng một phần là muội tác thành!” Cơ Ngọc Hoàn nhìn Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói. Những câu cuối lại như đang cảm ơn Cơ Ngọc Oanh.

“Đúng vậy! Di nương không cần áy náy gì cả! Phụ thân con cũng nói rằng phải cảm ơn di nương. Nếu khi đó di nương không quyết liệt như vậy thì có thể đã có một cuộc sống bị kịch rồi. Và khi đó cũng không có con và tiểu đệ đứng đây!” Điền Tiểu Hi lúc này cũng gật đầu đi lại ôm lấy cánh tay của Cơ Ngọc Oanh nói.

(Di nương ý gọi chị em gái của mẹ.)

“Thôi! Thôi! Mọi người lại nhắc đến chuyện gì rồi? Phải nói đến chuyện gì vui vẻ chứ!” Liễu Thiên lúc này liền phá tan luồng không khí hồi tưởng ở đây.

“Thiên nhi nói đúng! Chúng ta cứ nghĩ lại quá khứ làm gì? Chẳng phải bây giờ tất cả đều sống tốt sao?” Cơ Ngọc Hoàn cười nói.

Cơ Ngọc Oanh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì nữa.

“Tỷ tỷ không biết đang ở cảnh giới nào?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi Điền Tiểu Hi.

“Ta ư? Cũng chỉ Khai Minh Cảnh hậu kỳ mà thôi!” Điền Tiểu Hi tự chỉ vào mình rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Tỷ tỷ của ngươi giờ là cao đồ của một vị trong Cửu Tinh rồi, ngươi phải cố gắng hơn nữa mới đuổi kịp được!” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười có vẻ rất tự hào nói.

“Thiên nhi chỉ cần thành nội môn đệ tử là được rồi, nói gì đến đuổi kịp Tiểu Hi!” Cơ Ngọc Oanh nhìn Liễu Thiên nói.

“Cao đồ cửu tinh, vị kia hình như cũng là Cửu Tinh thì phải!” Liễu Thiên thầm nghĩ rồi lại chuyển chủ đề hỏi: “Chúng ta hãy nói về lần Cơ gia hội tộc này được không?”

“Hài! Tiểu tử ngươi thật lạ! Thôi chúng ta cũng lên nói chuyện về chuyến đi lần này thôi!” Cơ Ngọc Hoàn khẽ cười rồi cũng gật đầu nói.

Thế là bốn người cuối cùng cũng bàn đến việc về Cơ gia lần này.