Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 181: Phân linh dịch




“Tại sao?” Ta làm sao lại thế này!” Trên sân cạnh hoa viên, Tần Dương nằm sấp dưới đất nhìn ra đám máu lênh láng trong lòng tràn ngập khó hiểu.

Thế nhưng có khó hiểu thì cũng không có ai giải thích cho hắn. Lúc này, hắn ngước mắt nhìn qua Liễu Thiên đang bị đóng băng thì khẽ cười một cái đầy thỏa mãn. Trong mắt hắn mọi thứ dần mờ đi rồi tối hẳn!

“Tạch! Tạch!...” Tần Dương vừa chết thì lớp băng quanh người Liễu Thiên cũng vỡ ra.

Liễu Thiên từ từ khôi phục lại, hắn lổm ngổm bò dậy. Hắn vừa đứng dậy liền nhìn lại cơ thể mình thì không khỏi trầm tư suy nghĩ: “Xem ra công sức của mình và Đồng đại ca đã không uổng phí! Mình có thể cảm nhận sức mạnh của từng tế bào, ngọc dịch kia là thứ gì mà lại bá đạo như vậy! Nếu tiếp tục luyện tập cơ bản như trước thì quả nhiên đã uổng phí linh ngọc này!”

Liễu Thiên suy tư một hồi rồi cũng nhìn lại phía Tần Dương thì thấy tên kia đã ngỏm rồi.

“Ngươi trước kia khinh thường ta cũng được rồi nhưng lại có ý đồ với muội muội và gia tộc của ta, ngươi lại muốn lấy mạng ta thì không thể sống! Mà ngươi chết rồi ta cũng không cần nhiều lời giải thích làm gì!” Liễu Thiên nhìn thi thể của Tần Dương nằm bất động trên đất thì lắc đầu lẩm bẩm.

“Tần Khang ư? Dù có chiếm được Liễu gia ta thì ngươi cũng mất thằng con trai!” Liễu Thiên thu kiếm lại ánh mắt nhìn ra phía xa thầm nghĩ.

“A! Cơ thể mình cũng dính nhiều vết thương!” Liễu Thiên lúc này mới nhìn lại thân thể thì thấy bản thân bị thương không nhẹ. Khi hắn áp sát rồi đánh ra một chiêu Lôi Trảm kia lại dính một trưởng của Tần Dương dẫn đến thương tích nặng thêm rất nhiều. Rất may là khi Tần Dương đánh một trưởng kia nguyên thần đã cạn kiệt nếu không với những thương tích từ trước thì hắn đã rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Tiếp sau đó hắn lại sơ ý không tính đến việc Tần Dương cắn đan dược nên đã dính một chiêu Băng ấn. Nếu không phải cơ thể hắn có dị ngọc dung hợp khiến từng tế bào đều mạnh hơn thì giờ hắn chắc cũng ngỏm rồi.

Liễu Thiên xem xét lại một lượt thì cũng biết trong cơ thể mình một phần lớn nội tang đều bị chấn động mạnh và có sứt mẻ, nhất là phía phổi như bị dập khiến hắn có cảm giác khó thở. Đồng thời trên cơ thể hắn lúc này cũng có nhiều vết bỏng nặng vẫn đang dấm máu.

“Trị thương từ nội đến ngoại, đầu tiên vẫn cứ phải làm cho nội tạng hồi phục chức năng, như vậy các hệ tuần hoàn được vận hành bình thường thì mọi thứ đều đơn gian hơn.”

Suy xét một hồi thì Liễu Thiên không chậm trễ nữa, hắn liền ngồi xuống lấy trong người ra một viên Dương Phê hoàn cùng một vài đan dược phụ khác bỏ vào miệng rồi bắt đầu vận hành nguyên thần trị thương. 

Dương Phê Hoàn chính là loại đan dược có công dụng bài tiết máu bầm, đồng thời hợp chất trong thuốc sẽ cố đinh vết thương và kích thích hồi phục các mô mềm trong cơ thể. Có thuốc này cộng thêm nguyên thần kích hoạt thì việc hồi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

Liễu Thiên sau khi suy nghĩ kỹ thì từ từ thu liễm lại tu vi rồi mới chính thức trị thương. Vừa rồi khi chiến đấu cần vật hành tối đa công pháp nên không thể điều tiết thiên tinh được nhưng lúc này đã bình thường thì hắn có điều tiết thiên tinh để mọi người không quá ngạc nhiên với tu vi của hắn.

Thời gian nhẹ nhàng trôi, Liễu Thiên ngồi dưới sân nhắm mắt điều tức. Theo đó nguyên thần tràn ra bao bọc lấy những vết thương trên cơ thể hắn. Cùng với đó dược lực trong Dương Phê hoàn cũng được tiêu hóa khiến cho vết thương của hắn đang dần liền lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Tất nhiên để có tốc độ hồi phục này cũng phải nói đến Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc và thiên tinh trong trong cơ thể.

Chỉ mấy phút sau, phía ngoài có tiếng chân chạy đến, đó chính là Liễu Thuyên cùng mấy người Liễu Hải. Đám người này vừa đến thấy Liễu Thiên ngồi đó quần áo đầy máu thì liền lo lắng hỏi:

“Đại ca! Ngươi làm sao vây?”

“Đại ca, mau qua giúp đại ca!”

Liễu Thiên nghe thấy trợt mở mắt đứng dậy, hắn lau vết máu đã sắp khô trên miệng mỉm cười không nói gì.

“Đại ca! Huynh bị sao…đây là Tần Dương!” Liễu Thuyên đang chạy lại thì thấy thi thể Tần Dương liền kinh ngạc hô lên.

Hai người Liễu Hòa, Liễu Hải và mấy thiếu niên nữa cũng ngạc nhiên không kém, tất cả đứng vây quanh thi thể Tần Dương.

“Hắn bị trưởng lão giết rồi ư?” Liễu Thuyên lúc này vội vàng đi đến đỡ Liễu Thiên hỏi.

Đám người Liễu Thuyên khi sang hậu viện thì biết Tần Khang làm phản mà giờ lại thấy xác Tần Dương ở đây thì liền nghĩ rằng tên này bị trưởng lão giết chết.

“Không! Bọn ta đánh nhau! Ta đã giết hắn!” Liễu Thiên lắc đầu nói.

“Hai người đánh nhau! Huynh giết hắn?” Liễu Thuyên nghe vậy há miệng, trố mắt đầy vẻ khó tin.

“Thật ư! Đại ca thật ư?” Hai người Liễu Hải, Liễu Hòa đều hưng phấn hỏi. Hai bọn chúng mấy ngay nay bị Liễu Thiên làm cho ngạc nhiên nhiều lần rồi nên lần này chúng cũng hi vọng đó là thật!

“Ừ! Ta dùng độc nên giết được hắn!” Liễu Thiên gật đầu giải thích.

“Độc ư? Sao dễ dàng thế được!” Liễu Thuyên nghe vậy lắc đầu phủ định.

Nàng sao có thể tin được việc Liễu Thiên vừa nói. Một người Linh cơ cảnh đệ thất trọng không thể nào giết được một người Khai Minh cảnh trung kỳ được, dù có dùng độc.

Phải biết rằng trên đời rất ít độc có tác dụng với dị giả mà có độc có hiệu quả thì đối thủ làm sao chúng độc dễ dàng được. Uống vào đó là điều không thể trong trường hợp của Liễu Thiên và Tần Dương. Ngửi thì dị giả khi chiến đấu họ rất ít khi hô hấp, họ đa phần đều giải phóng nguyên thần tạo thành năng lượng để cơ hoạt động nên việc hít thở gần như không cần. Độc lây qua da lại càng không có tác dụng vì trên Khai Minh cảnh nguyên thần có thể ra ngoài cơ thể nên khi độc tính vừa qua da tiến vào thì sẽ bị nguyên thần đẩy ra ngay.

Bình thường chỉ có một cách để dị giả có thể chúng độc đó chính là gây cho đối thủ bị thương, độc sẽ qua máu lây lan trong cơ thể với tốc độ cực nhanh. Nhưng Liễu Thiên làm sao có thể đả thương Tần Dương được. Phải biết hộ thể chân nguyên của đệ tử Khai Minh cảnh rất mạnh, một đệ tử Linh Cơ cảnh rất khó có thể xuyên phá.

Mà lại nói hai người đánh nhau thì Liễu Thiên làm sao có thể đánh Tần Dương chảy máu được! Vậy làm sao Tần Dương chúng độc chết được?

“Không cần khó hiểu! Ta lúc đầu khích hắn để hắn chủ quan tấn công ta, ta khi đó vận dụng kiếm quyết tích tụ nguyên thần xuất ra một kiếm cực mạnh nên dù có hộ thể nhưng ta vẫn cắt được một vết thương nhỏ trên cánh tay hắn.” Liễu Thiên thấy mấy người này vẻ mặt suy tư sầu não thi liền giải thích.

“Công việc tiếp theo chính là cố gắng duy trì để độc dược phát tác! Và cuối cùng thì hắn cũng chúng độc bại vọng!” Liễu Thiên mỉm cười nói tiếp.

Liễu Thuyên nghe vậy hơi nhíu mày suy tư rồi lại hỏi: “Thế đại ca làm sao lại bị thương nặng như vậy?”

“Haha! Ngươi xem tu vi ta như vậy làm sao đánh lại, bị tên đó đuổi cho thừa sống thiếu chết. Rất may là hắn sử dụng dị thuật cấp cao nên nguyên thần tiêu hao nhanh!” Liễu Thiên cười cười lại kể lại.

Liễu Thuyên nghe vậy liền nhìn lại chỗ Tần Dương thì thấy hắn đã bị mất cánh tay trái, nàng khi này lại nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.

“Sao còn chỗ nào không hiểu nữa?” Liễu Thiên thở dài rồi lại hỏi.

“Nhưng là độc huynh dùng là độc gì mới được chứ? Làm sao có thể hạ độc được dễ dàng vậy.” Liễu Thuyên lúc này càng tò mò, phải biết độc nhiễm vào máu thì dị giả rất dễ phát hiện và dùng nguyên thần ức chế rồi sau khi chiến đấu kết thúc họ sẽ tiếp tục chữa trị. Như vậy thì độc tính là sao phát tác được. Chẳng nhẽ Liễu Thiên cũng có trong tay Dị độc mà chỉ Y Sư mới chế ra được?

“Cái này, đó là một loại rất hiếm của một người bạn cho ta, nó có tên Phân Linh dịch, đúng ra nó cũng không hoàn toàn là độc dược. Nó chỉ có tác dụng làm tan đi nguyên thần chứ không hề làm hại cơ thể. Loại dịch này cũng được dùng nhiều để chữa các vết nội thương do nguyên thần gây ra hay là dùng để tán công tu luyện công pháp mới, nó cũng dùng vào những việc phá giải cấm chế hay trận pháp,…” Liễu Thiên lúc này ghé vào sát tai Liễu Thuyên nói.

“Có loại đó nữa!” Liễu Thuyên nghe một hồi thì vẻ mặt càng trở lên ngạc nhiên.

“Ừm! Phân Linh dịch này có phản ứng rất tốt với máu, chỉ cần dính một chút cũng đủ làm chúng lan khắp cơ thể. Trong khi chúng phát tán trong cơ thể nếu người chúng vận hành nguyên thần gặp chúng thì nguyên thần sẽ phân giải rất nhanh. Một điểm nữa là người chúng Phân Linh Dịch lúc đầu vận hành nguyên thần không có cảm nhận gì khác nên khó có thể nhận ra, đến khi nguyên thần cạn kiệt mới nhận ra thì đã quá muộn.” Liễu Thiên gật đầu tiếp tục giải thích.

“Vậy tác dụng của loại này cần bao nhiêu thời gian thì hết?” Liễu Hải bên cạnh cũng nghe được, hắn liền hỏi.

“Tác dụng của loại này cũng không lâu chỉ tầm nửa canh giờ là hết!” Liễu Thiên lại trả lời.

Loại dịch này Liễu Thiên lấy được từ trong tay Tằng Nhất. Lần trước tên kia có chế ra một ít bán thành phẩm Phân Linh Dịch đã cho Liễu Thiên và Hà Minh mỗi người một lọ. Từ đó đến giờ Liễu Thiên vẫn chưa có cơ hội sử dụng, hôm nay cuối cùng cũng chứng minh được độ bá đạo của thứ dịch này!

Lại nói đến cách dùng thì Phân Linh dịch này ở dạng lỏng, chỉ cần bôi lên binh khí thì để bao lâu cũng được miễn là phải bọc kín không cho không khí vào bởi vì ra ngoài không khí nó rất nhanh sẽ bị phân giải thành chất khác. Thế nhưng trong chỉ giới thì vốn không có không khí nên Liễu Thiên để trong đó thì không cần phải bịt kín.

Còn nguyên nhân tại sao Liễu Thiên lại bôi lên kiếm loại dịch này thì là do hắn trước lần kiểm tra tổng hợp cuối năm cứ nghĩ phải chiến đấu với các đệ tử khác nên đã bôi một chút lên thanh tiểu kiếm màu đen để phòng trường hợp nguy hiểm. Thế nhưng kết quả là bài kiểm tra cuối năm hắn đánh nhau với một con gấu không có nguyên thần nên hắn vẫn chưa dùng đến thành tiểu kiếm này.

Đến hôm nay đúng dịp gặp cường địch và Liễu Thiên đã có cơ hội dùng thử, kết quả làm hắn rất hài lòng!

Lúc này, Liễu Thuyên đứng nghe Liễu Thiên nói về Phân Linh dịch thì vẫn tỏ ra mơ hồ khó hiểu, mấy người Liễu Hải cũng tỏ vẻ như vậy.

“À! Mải nói chuyện của ta! Bên đó sao rồi, ta thấy hình như cũng có người tấn công vào hậu viện?” Liễu Thiên lúc này mới nhớ ra lo lắng hỏi.

“Đại ca yên tâm, ở đó canh phòng rất nghiêm ngặt, đồng thời lại có bá mẫu cùng mấy người tứ thẩm trấn giữ. Ta nghĩ bên đó còn an toàn hơn bên này nhiều.” Liễu Hòa khi này liền cười nói.

Hắn khi vừa rồi nhìn mấy tên tấn công vào hậu viện bị mấy vị phu nhân đánh cho tan tác chim muông thì vẫn không khỏi nể phục mấy vị nữ lưu trong gia tộc.

“Vậy chúng ta đi ra đại điện thôi!” Liễu Thiên nghe được tin tức đó thì cũng yên tâm. Hắn biết mẫu thân còn có tu vi cao hơn nhiều so với phụ thân, nếu người đã canh giữ bên đó thì còn gì phải lo lắng nữa.

“Vậy còn tên này?” Liễu Thuyên khi này chỉ vào xác Tần Dương hỏi.

“Kệ hắn, tý xong xuôi sẽ có người dọn!” Liễu Hải lập tức nói, giọng điều thì đầy khinh bỉ, coi thường.

“Các ngươi định đi đâu?” Mấy người đi ra đến ra khỏi sân được một đoạn thì bỗng Liễu Nhân Toàn xuất hiện, gã nhìn mấy người nói.

“Phụ thân! Người đã về!” Liễu Thuyên đang đỡ Liễu Thiên thì liền bỏ hắn ra chạy lại ôm Liễu Nhân Toàn.

Liễu Thiên may mà không ngã, hắn trợn mặt nhìn tiểu muội rồi lại lắc đầu cười nói: “Tứ thúc!”

Mấy người Liễu Hòa cũng đi lên chào Liễu Nhân Toàn.

“Tứ thúc!”

“Tứ gia!”

“Thôi nào, nữ nhi lớn rồi mà cứ như trẻ con vây!” Liễu Nhân Toàn tỏ vẻ khó sử đẩy Liễu Thuyên ra mỉm cười nói.

Liễu Thuyên nghe vậy mới nhớ ra là quanh đây còn có nhiều người nên nàng vội lùi lại chuyển chù đề hỏi: “Phụ thân phía đại điện đang có đánh nhau?”

“Bên đó xong rồi!” Liễu Nhân Toàn gật đầu nói.

“Phía trước xong rồi ư? Tứ thúc chúng ta thắng ư?” Liễu Hải khi này vui vẻ nói.

“Ừ! Bọn chúng đã chết hoặc bỏ chạy hết, phía trước là cảnh máu me, các ngươi không nên nhìn làm gì, hãy về nghỉ đi, Thuyên nhi đỡ đại ca ngươi về phòng!” Liễu Nhân Toàn gật đầu nói rồi lại hướng Liễu Thuyên căn dặn.

“Vâng!” Liễu Thuyên liền gật đầu đáp đi đến đỡ Liễu Thiên.

“Tứ thúc, chúng ta giết nhiều người thế không sợ..” Liễu Nhân Toàn chưa kịp rời đi thì Liễu Thiên lại hỏi.

“Không sao! Cái này chúng ta tự có thu xếp!” Thấy Liễu Thiên tỏ vẻ lo lắng thì Liễu Nhân Toàn liền nói rồi lại mỉm cười tán dương: “Thiên nhi rất khá, dùng tu vi Linh Cơ đệ thất trọng đánh bại được người ở Khai Minh cảnh, quả nhiên là nhân tài!”

“Chỉ là chút âm mưu quỷ kế mà thôi!” Liễu Thiên nghe vậy hơi giật mình nhưng rất nhanh lắc lắc đầu đáp.

“Đôi khi chỉ cần biết suy nghĩ một chút thôi cũng đủ để một vượt lên người khác rồi!” Liễu Nhân Toàn ánh mắt nghiêm túc nói.

“Vâng! Mà sao thúc lại biết ta giết chết Tần Dương? Thúc đã quan chiến ư?”

“Ừ! Ta làm sao để cho người trong gia tộc bị nguy cơ được! Đáng tiếc là Tần Dương kia lại bị cháu của ta dễ dàng lấy mạng! Nếu không ta cũng xuất hiện rồi!” Liễu Nhân Toàn lại gật đầu rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tất nhiên gã cũng nhìn ra Liễu Thiên có tu vi gì nhưng gã cũng không muốn vạch trần vì gã biết Liễu Thiên không phải có ý xấu, hắn chỉ là không muốn thể hiện.

“Dễ dàng! Thúc không thấy ta chật vật thế nào ư?” Liễu Thiên nghe nói vậy mới trố mắt lên hỏi. Hắn thật không ngờ tứ thúc lại đứng nhìn hắn ăn hành như thế?

“Thì không phải Thiên nhi đã giết được kẻ thù sao? Haha!” Liễu Nhân Toàn khi này lại hỏi rồi cười lớn. Gã lúc trước thấy Liễu Thiên bị đóng băng thì vốn đã lao xuống rồi nhưng khi thần thức gã đảo qua thì thấy cơ thể Liễu Thiên vẫn hoạt động bình thường thì liền dừng lại quan sát và quả nhiên là sau khi Tần Dương chết, Liễu Thiên cũng tự thoát ra khỏi đám băng.

Nhớ lại tràng cảnh đó, Liễu Nhân Toàn nhìn lại cơ thể Liễu Thiên một lượt định nói gì đó nhưng lại thôi, gã quay ra với đám Liễu Thuyên lắc đầu nói: “Thôi muộn rồi, về nghỉ đi! Mai chúng ta sẽ nói chuyện sau!”

Gã nói xong không đợi mọi người phản ứng đã nhảy lên biến mất trên không.

Liễu Thuyên thấy phụ thân đi rồi liền quay lại lại đỡ Liễu Thiên nói: “Chúng ta về thôi.”

“Ừm!” Liễu Thiên cũng gật đầu mặc cho tiểu muội đỡ đi, mấy người còn lại cũng nhìn qua thi thể Tần Dương một lượt rồi cũng quay đầu rời khỏi.