Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 17: Yên vân thúy vũ




Vân Cẩm vẻ mặt oán hận buồn bực mà nhìn Phượng Hồng Loan, chợt chống lại ánh mắt của Phượng Hồng Loan đang nhìn về phía tầm mắt của mình, hốt nhiên ý thức được bản thân tựa hồ đã sinh ra cái ý tưởng không nên có gì, sắc mặt tức khắc liền cứng đờ, mất tự nhiên mà quay mặt đi.

Nhưng là sắc mặt lại vẫn thối như cũ, thật không nghĩ ra, hắn vì cái gì lại có thể lưu tâm để ý cái nữ nhân lòng dạ đen tối này kia chưa. Phóng mắt nhìn lên trên thiên không, đoán chừng là do hôm nay hắn xem hí kịch quá nhiều rồi, thế nên mới khiến cho đầu óc không được tốt lắm.

Phượng Hồng Loan kỳ quái nhìn Vân Cẩm một cái, sau đó lại xem như không có chuyện gì xảy ra quay đi, nhãn tình nhìn về phía Trương bộ đầu và Lý bộ đầu.

Quân Tử Ly mặt không đổi sắc nhìn Phượng Hồng Loan, chẳng qua là vẻ ám trầm trong mắt lại hạ xuống sâu hơn trước một tầng.

"Như vậy lại phải làm phiền hai vị bộ đầu rồi." Đỗ Hải nghe được Phượng Hồng Loan nói, cũng đem ánh mắt định ở trên người của Lý bộ đầu và Trương bộ đầu.

Tục ngữ nói tể tướng phủ trung thất phẩm quan, lại càng không nói đến người trước mặt bọn hắn đây là Đại tổng quản trong tướng phủ. Ngay cả các vị đại nhân của các phủ trong kinh trước mặt đều phải cho ông ấy ba phần thể diện.

Trương bộ đầu và Lý bộ đầu nhất thời thụ sủng nhược kinh lập tức khom người: "Đỗ tổng quản và Tam tiểu thư cất nhắc chúng tiểu nhân rồi. Đây vốn là việc trong bổn phận của chúng tiểu nhân."

Phượng Hồng Loan mỉm cười gật đầu. Đỗ tổng quản hiện lên thần sắc cẩn thận lắng nghe. Toàn bộ người có mặt trong viện không một ai có ý định trước tiên muốn đi gọi đại phu xem xét vết thương cho những nữ nhân bên trong phòng nhỏ kia. Kể cả vị Đỗ tổng quản vừa về ến này.

Lý bộ đầu và Trương bộ đầu hai người mắt đối mắt nhìn thoáng qua, cuối cùng là do Trương bộ đầu mở miệng, đem tiến trình sự viêc nói rõ hết cho Đỗ bá nghe xong một lần.

Đương nhiên chuyện bọn họ nói là chuyện ngay sau lúc bọn họ tới chứng kiến được, Phượng tam tiểu thư suýt nữa đã mất mạng, thậm chí hai người còn thay nhau thêm mắm dặm muối một phen nữa, vừa nói vừa chỉ chỉ hai cái gương mặt, chính là Nhị phu nhân và Tứ phu nhân, hai người này đánh nhau đến điên rồi, mấy người bọn họ tới kéo cũng không tách hia người này ra được, cuối cùng mới phải chạy đi tìm người, không nghĩ giữa đường gặp được Ly Vương điện hạ, thế nên vội vàng mời điện hạ tới chỗ này.

Sau khi Ly Vương đến hai vị phu nhân kia vẫn cứ như cũ còn đang nhào vào đánh nhau, Vương gia phải để Truy Nguyệt cô nương tự mình vào trong đó đem cả hai người tách ra mới xong.

Nói xong tất cả rồi, Trương bộ đầu khom người cung kình: "Sự thật chính là như vậy."

"Không biết vì chuyện gì mà các phu nhân đánh nhau?" Đỗ Hải nghe xong mọi chuyên gật gật đầu, nhìn sang phía Phượng Hồng Loan.

"Ta vừa mới tỉnh lại, mấy vị di nương liền vội vàng tới đây xem ta, ta cũng không biết vì cái gì mà bọn họ lại đánh nhau. Thế nhưng ta biết Nhị nương và tứ nương là bởi vì chuyện vào cửa mà đánh nhau. Nhị nương nói Tứ nương chen lấn mất đường của nàng, Tứ nương nói lại là do Nhị nương quá mập. Bởi vậy, ngay sau khi vào phòng, hai người liền đánh nhau." Phượng Hồng Loan vô tội lắc lắc đầu nói.

Vân Cẩm ngước mắt nhìn trời không biết nói gì. Nếu những lời nàng nói đều là sự thật, như vậy ban nãy hắn thấy nàng lấy ly trà ấm trà nghiên mực đập nhân gia, còn có tiểu nha đầu nhà nàng cầm chân ghế đuổi theo đánh người khắp phòng nữa, những thứ này đều là ánh mắt của hắn bị hoa hay sao?

Kéo kéo khóe miệng. Thật muốn nói ra chân tướng a! Vân Cẩm giãy dụa, đấu tranh tư tưởng trong đầu.

"Ai, thì ra là thế." Đỗ Hải thở dài một cái mà nhìn Trương bộ đầu và Lý bộ đầu nói: "Hai vị quan gia cực khổ, đợi tướng gia trở về lão nô nhất định sẽ bẩm báo lại đúng sự thật."

"Đều là bổn phận của chúng tiểu nhân." Trương bộ đầu lập tức sợ hãi khom người, không dám kể công nói: "May là gặp được Ly Vương điện hạ, bằng không hậu quả việc này quả không thể tưởng tượng nổi nữa rồi."

"Lão nô ở đây xin thay mặt gia tướng gia đa tạ Vương gia!" Đỗ Hải nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan, lại quay sang Quân Tử Ly mà khom người nói tạ ơn.

Quân Tử Ly gật đầu, cũng liếc nhìn Phượng Hồng Loan một cái, thản nhiên nói: "Chuyện hôm nay, đến đây liền thôi đi! Dù sao đây cũng là chuyện gia vụ trong nội viện của phủ Thừa tướng, vẫn nên chờ thừa tướng trở về sau lại tiếp tục định đoạt. Tam tiểu thư nghĩ như thế nào?"

"Hồng Loan tự nhiên không có ý kiến gì. Chỉ cần các vị di nương đều được mạnh khỏe bình an là tốt rồi." Phượng Hồng Loan thản nhiên nói.

Mạnh khỏe? Bình an? Vân Cẩm tiếp tục nhìn trời không nói gì. Trợn tròn mắt nói mò như vậy, nàng thật không sợ bị nuốt đầu lưỡi sao.

Ánh mắt Quân Tử Ly chậm rãi nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan, gật đầu, thấp giọng nói: "Nếu Đỗ tổng quản đã trở về, ở đây hẳn không còn chuyện gì nữa. Vậy những chuyện còn lại phía sau, Đỗ tổng quản cũng tự biết phải an bài thế nào!"

"Vâng, lão nô đã biết." Đỗ tổng quản lập tức lên tiếng trả lời.

Quân Tử Ly quay đầu nhìn Vân Cẩm, mắt phượng thâm thúy mà nói: "Nếu Ngô hoàng biết được Vân Cẩm huynh tới Đông Ly, nhất định là mừng rỡ vạn phần. Tử Ly đang muốn vào cung yết kiến Ngô hoàng, Vân Cẩm huynh cùng nhau tiến cung, huynh thấy thế nào?"

Vân Cẩm nghe vậy, lông mi thật dài hơi rung lên một cái, thu hồi ánh mắt còn đang tại không trung, nhàn nhạt cười, thanh âm ôn nhuận cất lên: "Cũng có ba năm không tới Đông Ly rồi, Vân Cẩm quả thực có chút tưởng niệm hoàng thượng rồi đây! Vốn đã tính toán đợi ngày mai sẽ tiến cung tìm hoàng thượng tụ họp một chút, hôm nay nếu đã vô tình gặp được Ly Vương điện hạ, vậy hiện tại đi luôn cũng rất tốt."

"Đã như vậy, Vân Cẩm huynh thỉnh!" Quân Tử Ly vung ống tay áo lên, làm một động tác mời.

"Thỉnh!" Vân Cẩm mỉm cười gật đầu. Hơi nghiêng người, nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan, mỹ mâu hắn lưu chuyển, nhấc chân tiến lên trước hai bước, đi tới trước mặt Phượng Hồng Loan liền dừng lại, nghiên nghiên đầu nhìn nàng.

Phượng Hồng Loan mâu quang bình tĩnh để mặc hắn nhìn. Trong lòng thầm nghĩ cái người này cuối cùng cũng không có hủy đi bàn tính của nàng, coi như hắn thức thời.

"Ha ha. . ." Vân Cẩm bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười. Thanh âm dễ nghe, thấm nhuần vào tâm can, dung nhan côi tư diễm dật tựa như một đóa Bạch Liên thánh khiết nở rộ trong nước, thanh hoa vô song.

Phượng Hồng Loan nhìn nụ cười của Vân Cẩm, tâm thần không hiểu sao nhoáng một cái.

Ngay sau đó, Vân Cẩm liền đưa tay kéo lấy bàn tay của Phượng Hồng Loan, lấy một cái vòng tay xanh biếc của mình đeo vào cổ tay của nàng, thanh âm trầm thấp vui vẻ của hắn vang lên bên tai nàng: "Loan nhi, nàng vẫn luôn muốn vòng tay yên vân thúy vũ của ta, hôm nay tâm tình ta rất tốt, vậy liền tặng nó cho nàng đi!"

Phượng Hồng Loan sửng sốt. Nàng bảo muốn cái vòng này của hắn từ lúc nào kia chứ ? Ứng theo tâm tình mà hành động nàng phản ứng qua muốn tháo xuống đồ vật trên cổ tay mình, nhưng bàn tay vừa chạm được ngọc chất trên cổ tay, nhất thời dừng lại. Mạnh mẽ cúi đầu. Mâu quang nhất thời hiện ra thần sắc kinh nghi quái dị.

Vân Cẩm tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của Phượng Hồng Loan, lần thứ hai cúi đầu cười thật vui vẻ: "Loan nhi nếu nàng đã thích nó, vậy nhất định phải thật quý trọng nó nga! Cái này vòng ngọc này cũng chính là đại biểu cho tấm lòng của ta đấy! Nàng nếu đã muốn lấy, vậy không chuẩn cho nàng đổi ý lại."

Tuy rằng thanh âm của hắn rất thấp, thế nhưng toàn bộ người trong phủ Thừa tướng đều có thể nghe ra sự sung sướng trong thanh âm của hắn.

Phượng Hồng Loan nghe vậy liền giật mình tỉnh táo lại, dùng sức thật mạnh muốn tháo ra vonge ngọc trên cổ tay, thế nhưng lại phát hiện trong nháy mắt đeo vào cái vòng tay này đã tự phát súc giảm kích thước lớn nhỏ sao cho phù hợp với cổ tay của nàng, nàng căn bản là không thể tháo nó xuống được, liền ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Vân Cẩm.

Vân Cẩm nhìn gương mặt hiếm khi khó chịu của Phượng Hồng Loan, cười thật vui thích, mỉm cười xoay người, nhìn Quân Tử Ly, mỹ mâu khinh khinh hiện lên một tia mờ ám, chỉ lướt thoáng qua rồi biến mất, thanh âm vẫn trước sau như một du dương ôn nhuận: "Tử Ly huynh thỉnh!"

Quân Tử Ly nhìn Vân Cẩm đeo vòng ngọc vào tay Phượng Hồng Loan, sắc mặt hơi biến đổi, bàn tay trong tay áo không khỏi gắt gao nắm chặt, chốc lát sau, chậm rãi gật đầu, thanh âm kiềm chế âm u mà nói: "Thỉnh!"

"Loan nhi, vậy ta đi trước nga! Ba ngày sau gặp ở Phượng Hoàng Lâu, nàng đừng quên." Vân Cẩm quay sang nhìn Phượng Hồng Loan cười thật tươi, sau đó trước mặt nàng cất bước đi ra ngoài. Bạch y thanh hoa, chỉ một cái bóng lưng đã phong tư vô hạn.

Quân Tử Ly sâu sắc nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan, đột ngột xoay người, chẳng nói câu nào, cũng đi ra ngoài. Cũng một cái bóng lưng, chính là tử y diễm hoa, phong tư trác tuyệt. Chỉ là so với lúc tới bóng người đó bây giờ nhiều hơn một tia âm u chi khí.

Trục Phong, Truy Nguyệt nhìn vậy bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo Quân Tử Ly, theo sau lưng hắn rời đi.

"Cung tiễn Ly Vương điện hạ! Tiễn Vân Cẩm công tử!" Đỗ Hải và Trương bộ đầu, Lý bộ đầu lập tức khom người đưa tiễn.

Tất cả những người còn lại trong viện, có người đã sớm ngất đi, gần một nửa số người còn lại đều quỳ trên mặt đất, từ lúc Quân Tử Ly tới, cả bọn đều đã sớm đem đầu cuối rũ xuống sát mặt đất, sợ hãi tới nỗi một lời cũng không dám nói ra. Chỉ chờ đến lúc quý nhân ly khai cả đám liền đều ngất đi.

Trong nháy, một nhóm bóng dáng của mấy người biến mất, tiểu viện cũng mất đi hơn phân nửa ánh sáng trở nên thảm bại hơn.