Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 30-1: Lại gặp Ly Vương




Nghe tiếng bước chân, người đến là Đỗ Hải. Phượng Hồng Loan lạnh mặt, nhắm mắt lại không mở ra, vẫn như cũ lẳng lặng nghiêng người dựa vào đầu cây trúc khô. "Tiểu thư, tiểu thư. . ." Đỗ Hải một bên kêu gọi, một bên vội vã tiến vào rừng trúc, vẻ mặt lo lắng bắt đầu tìm kiếm bốn phía, vội vội vàng vàng mà chạy qua khỏi cây trúc Phượng Hồng Loan đang nằm.

Phượng Hồng Loan lại cứ như không có nghe thấy, hương vị lá trúc tươi mát hòa vào trong hơi thở, nàng gần như hòa thành một thể với rừng trúc.

Đem trúc lâm nho nhỏ dạo qua một vòng, Đỗ Hải nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng hắn trông thấy tiểu thư đi vào rừng trúc đấy, làm sao lại có thể không có người? Vận công tìm kiếm khí tức mọi nơi, một phen tìm kiếm, trong rừng trúc căn bản không có người nào cả.

Xoa xoa mồ hôi trên mặt, vẻ mặt Đỗ Hải lo lắng lại ra khỏi rừng trúc.

Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại từ đầu đến cuối không có mở ra.

"Tam tiểu thư. . ."

"Tam tiểu thư. . ."

". . ."

Đỗ Hải vừa rời đi không lâu, đã nghe thấy một mảnh tiếng gọi ầm ĩ liên tục vang lên trong phủ Thừa tướng. Phá vỡ cả khoảng không bình yên yên lặng này.

Hai mắt đang nhắm lại của Phượng Hồng Loan mở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đại viện phủ Thừa Tướng. Loáng thoáng có thể thấy người trước mặt tiếng bắt đầu khởi động, còn có tiếng bước chân tìm nàng ở khắp nơi, nha hoàn nô bộc kêu gọi ầm ĩ, làm cho nàng muốn giả bộ như không nghe cũng không được.

Sắc mặt lại u ám vài phần. Phượng Hồng Loan nhìn những người kia, xem ra đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà tốt nhất là chuyện xảy ra có đủ lớn đủ phân lượng, nếu không hôm nay nàng sẽ làm cho những người trong phủ Thừa Tướng này biến thành gậy trúc.

Thân mình nhẹ nhàng nhảy xuống, khuôn mặt Phượng Hồng Loan lạnh lùng đi ra khỏi rừng trúc.

"Tiểu thư, tiểu thư, người đang ở đâu. . ." Tiếng gọi gấp gáp của Xảo nhi truyền đến, giọng nói lo lắng cứ như sắp muốn khóc lên rồi.

Nghe được giọng nói Xảo nhi, Phượng Hồng Loan hơi hơi nhăn mày, bước chân cũng nhanh hơn, ra khỏi rừng trúc.

Mới ra rừng trúc, liếc mắt đã thấy vành mắt Xảo nhi đỏ hồng bối rối tìm nàng khắp nơi, đầu tóc rối loạn thành một đoàn, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.

"Đừng gọi nữa, ta ở chỗ này!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng nói ra. Thanh âm không lớn, nhưng lập tức đem tiếng la bốn phía ép xuống.

"Tiểu thư?" Nhìn thấy Phượng Hồng Loan, Xảo nhi lập tức vui vẻ, nhìn hướng nàng chạy tới, nước mắt vốn vẫn đong đầy trong vành rốt cuộc rơi xuống: "Tiểu thư, em vừa tỉnh lại đã không thấy tăm hơi của người, làm Xảo nhi sợ chết rồi, còn tưởng rằng tiểu thư. . ."

"Ta tỉnh ngủ ra ngoài đi dạo, không ngờ lại ngủ quên trên núi giả." Phượng Hồng Loan cắt ngang lời Xảo nhi mà nói, ánh mắt quét một vòng quanh đám nha hoàn nô bộc thấy nàng ra ngoài đã ngưng gọi lại, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì xảy ra? Mới sáng sớm đều hô to gọi nhỏ cái gì?"

Nhận lấy sắc mặt lạnh lẽocủa Phượng Hồng Loan, mọi người đều ngâm miệng không dám lên tiếng, sợ hãi nhìn nàng.

"Tiểu thư, là. . . là Ly Vương điện hạ lại tới nữa. . ." Xảo nhi lau nước mắt, lập tức mở miệng.

"A?" Nghe vậy, Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn sang Xảo nhi: "Hắn tới làm gì?"

Xảo nhi cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Phượng Hồng Loan, khẩn trương nói: "Ly Vương điện hạ nói muốn gặp tiểu thư. . ."

"Em nói hắn muốn gặp ta?" Giọng nói Phượng Hồng Loan thanh lãnh như băng: "Hắn muốn gặp ta làm gì?"

Xảo nhi nhìn sắc mặt Phượng Hồng Loan âm hàn, nhạy cảm nhận thấy được hình như tiểu thư lại mất hứng. Lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Xảo nhi cũng không biết, chỉ biết ly Vương điện hạ tới, nói muốn gặp tiểu thư."

"Ừ?" Phượng Hồng Loan liếc mắt nhìn Xảo nhi, đôi con ngươi như nước nheo lại, nghĩ tới mục đích Quân Tử Ly đến đây.

Cái gọi là vô sự bất đăng điện tam bảo*, hắn vừa rời khỏi đây hôm qua, hôm nay lại tới nữa. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn có hai ngày mới đến ngày ước định ba ngày. Chẳng lẽ Quân Tử Ly không muốn chờ đến ba ngày sau đó, hôm nay lại tới đây đưa tiền cho nàng rồi hả?

* vô sự bất đăng điện tam bảo: không có chuyện gì sẽ không đến cửa.

Đánh chết nàng nàng cũng không tin có ai đưa tiền cho người khác lại có thể tích cực như vậy đấy (Lin: chậc đc thế đi êm cũng mừng, có ai muốn cho tui tiền k mau cho đi). Nói như vậy hôm nay Quân Tử Ly tới đây là có mục đích khác rồi hả?

Bất kể là vì cái gì, hôm nay hắn quấy rầy khoảng thời gian thanh tĩnh khó được để tắm nắng của nàng, cái này cũng có thể coi là một khoản nợ đấy.

Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng của Phượng Hồng Loan lại lạnh thêm vài phần!

"Tiểu thư?" Xảo nhi cẩn thận khẩn trương nhìn sắc mặt âm hàn của Phượng Hồng Loan, thử mở miệng.

" Bây giờ hắn đang ở đâu?" Phượng Hồng Loan lạnh giọng hỏi.

"Đỗ tổng quản đã mời Ly Vương điện hạ tới tiền thính, chỉ còn chờ tìm được tiểu thư thì mời người tới đấy!" Xảo nhi lập tức nói.

"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật gật đầu, hướng những nha hoàn nô bộc kia vẫy vẫy tay, lạnh nhạt mà nói: "Tất cả giải tán đi!"

"Vâng. Tam tiểu thư!" Những người kia lập tức sợ hãi cuối người.