Thiếp Cư Noãn Các

Chương 17




Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, người khác đều núp trong bóng râm, chỉ có Tiêu Lăng đội nắng giúp Lâm bá quét tước đình viện. Bỗng Thu Bình đến tìm y nói :

“Lăng nhi, phu nhân gọi ngươi lên nhà trước.”

Tiêu Lăng dừng chổi, sửng sốt nửa ngày mới có phản ứng lại :

“Được, chờ ta thay y phục sạch hơn rồi sẽ lên.”

Y vào phòng chứa củi, lau mồ hôi, thay một bộ y phục sạch sẽ, đi theo Thu Bình qua hậu viện.

“Đến. . . .. từ đường sao?” Tiêu Lăng trên đường nghi ngại hỏi.

“Không “, Thu Bình nói, ” là đến Đông sương phòng.”

“Đông sương phòng? Phu nhân không phải muốn trừng phạt ta sao?”

“Không , không ai muốn đánh ngươi đâu.”

“Vậy à .” Vừa nghe không phải bị đánh, Tiêu Lăng trong lòng lại bối rối, không rõ phu nhân muốn làm gì .

“Tham khiến phu nhân”. Tiêu Lăng bước vào Đông sương phòng, thấy Liêu Vãn Thanh đang ngồi đó, liền cúi đầu, khom người đứng ở cửa.

“Lăng nhi, ngồi đi.”Liêu Vãn Thanh cười bảo Tiêu Lăng ngồi xuống.

“Nô tài không dám”. Tiêu Lăng nào dám ngồi, vẫn một mực cúi đầu, trong lòng càng hoang mang.

“Lăng nhi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?”Liêu Vãn Thanh ôn nhu hỏi y.

“Nô tài mười tám.”

“Ngươi ở Nhạc gia mấy năm rồi?”

“Đã mười năm, nô tài tám tuổi được đưa vào vương phủ, ở đây đến năm mười ba tuổi, rồi cùng Vương gia đánh giặc năm năm.”

“Năm năm qua, ngươi và Vương gia đều bên nhau sao?”

“Ta. . . . . .”, Tiêu Lăng ngẩng đầu, rồi lại cúi gằm xuống, bối rối không đáp.

“Lăng nhi”, Liêu Vãn Thanh dừng một lúc lại nói tiếp , “Ngày đó, có phải Vương gia ép buộc ngươi hay không?”

“Phu nhân”, Tiêu Lăng quỳ xuống, “Nô tài biết sai rồi, từ nay không dám cùng Vương gia làm chuyện như vậy nữa .”

Liêu Vãn Thanh hít sâu một hơi : “Nói như vậy, không phải Vương gia ép buộc ngươi, mà là ngươi tự nguyện?”

“Nô tài biết sai rồi, thỉnh phu nhân khoan dung.”Tiêu Lăng quỳ gục mặt .

“Mau đứng lên đi, ta không trách ngươi.”

Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn nàng, mắt ngấn nước, có chút sợ hãi, như đứa trẻ mắc sai lầm sợ cha mẹ trách phạt. Một thiếu niên bề ngoài có vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng lại mềm yếu, tướng mạo ngày thường lại như vậy . . . . . phút chốc, Liêu Vãn Thanh trong lòng cảm thấy thương tiếc thay cho y, nhưng nàng vốn hận y , phi thường hận, liền cười nói :

“Lăng nhi, ngươi đứng lên, ta có lời cần cho ngươi hay.”

“Vâng”,Tiêu Lăng đứng lên, “Xin phu nhân chỉ dạy”

“Lăng nhi, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, tiền đồ tốt đẹp.Vương gia đối với ngươi quá ích kỉ. Chuyện xảy ra, ta cùng lão phu nhân đều cảm thấy nếu truy vấn, ngươi cùng Vương gia đều có lỗi, nhưng Vương gia lỗi nặng hơn ngươi.”

“Tạ ơn phu nhân khích lệ, tạ ơn lão phu nhân thông cảm, đó đều là lỗi của nô tài.”

“Lăng nhi”, Liêu Vãn Thanh ném một bọc vải trước mặt Tiêu Lăng, “Trong đây có ba nghìn lượng bạc và ngân phiếu cùng một ít quần áo, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, từng này tiền đủ để ngươi an nhàn cả đời. Ngươi đi đi, sống như người tự do. Ngươi có một thân bản lĩnh, tuổi còn trẻ, không cần cố chấp ở lại đây chịu nhục .”

Tiêu Lăng nhìn bọc vải, rồi nhìn sắc mặt của Liêu Vãn Thanh, y hiểu được ý tứ của nàng, nhưng y biết đây không phải ý của Nhạc Thiên Vũ. Ca ca nếu muốn y rời đi, nhất định sẽ gặp y nói trực tiếp, chuyện này chỉ sợ ca ca không hề biết, hẳn là ý của lão phu nhân hoặc phu nhân muốn đuổi y đi. Tiêu Lăng thở dài, nhíu mày, gãi gãi đầu, đột nhiên nói :

“Đúng rồi, phu nhân thứ lỗi, Lưu thẩm trước khi ngủ trưa, nhờ ta trông hộ ấm thuốc đang sắc, ta phải trở về nhìn xem, bằng không chẳng may cháy cạn, người tỉnh lại sẽ mắng ta mất . Phu nhân hảo hảo nghỉ ngơi, Lăng nhi đi đây.”

Nói xong Tiêu Lăng liền xoay người bỏ chạy, nhanh như chớp chạy về hậu viện, qua cửa bên, quay đầu nhìn lại : không có ai đuổi theo y, cũng không ai gọi y quay lại, trong lòng thả lỏng một chút. Chiêu này y học từ Nhạc Thiên Vũ, trước kia lúc lão Vương gia còn sống , Nhạc Thiên Vũ thường xuyên dùng biện pháp này để trốn khỏi bị mắng chửi, chịu đòn . Nay chính y đem ra áp dụng.

“Ca ca chiêu này còn dùng được a .”

Tiêu Lăng trở lại sân viện, cầm chổi tiếp tục quét rác.

*********

Liêu Vãn Thanh ngồi tại Đông sương phòng, sắc mặt thập phần u ám :

“Thu Bình, cầm đồ lên, chúng ta đi thôi.”

“Thưa vâng”, Thu Bình mang theo bọc vải, giúp đỡ Liêu Vãn Thanh trở lại phòng ngủ của nàng.

*********

“Thu Bình, Vương gia ngày hôm qua ngủ ở thư phòng sao ?”

“Đúng vậy, Vương gia “, Thu Bình giả bộ nhíu mày, “Người mấy ngày nay bị tiêu chảy.”

Liêu Vãn Thanh trừng mắt nhìn Thu Bình, cười lạnh :

“Ngươi thật là nha hoàn tốt của Vương gia ngươi, lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi chốc lát.”

“Thưa vâng”, Thu Bình lui xuống.

“Từ từ đã”, nàng bỗng gọi Thu Bình trở lại, dặn dò : “Hôm nay giữa trưa, ta cũng không ăn cơm đâu, ngươi bẩm với lão phu nhân nói ta thân mình không khoẻ, không muốn ăn”

*********

“Chuyện gì vậy ?”

Nhạc lão phu nhân thương con dâu, liền tới thăm Liêu Vãn Thanh, bà thấy nàng nét mặt đang vô cùng đau khổ.

“Vãn Thanh, làm sao vậy, trong lòng không thoải mái hay thân thể không khỏe ?”

“Nương”, Liêu Vãn Thanh nước mắt lưng tròng, “Thiên Vũ hắn. . . . . .”

“Tất cả lui xuống cho ta”. Nhạc lão phu nhân đuổi hết hạ nhân ra ngoài,”Vãn Thanh, con nói tiếp ta nghe.”

“Thiên Vũ hắn đối với Lăng nhi không phải vui đùa nhất thời, con cảm thấy hắn thật sự thích Lăng nhi, hắn không muốn ta, không muốn hài tử .”

“Không đâu con à , Thiên Vũ sao có thể thích nam nhân.”

“Hắn buổi tối không muốn ngủ cùng con, cũng không cùng con nói chuyện, nói đi nói lại con chẳng thể yên lòng, ngay cả lúc nằm mơ hắn cũng gọi Lăng nhi. . . . . .”

“Hắn không ngủ cùng con là sợ làm con tỉnh giấc hoặc vô ý va vào hài tử, hắn ngủ không có nề nếp ổn định. Lại nói , Thiên Vũ với con không ngủ chung, con như thế nào lại biết hắn nằm mơ đều gọi tên Tiêu Lăng ?”

“Ngày đó ở thư phòng, lúc Thiên Vũ gọi tên Lăng nhi , hắn cứ nghĩ con không biết, nào ngờ con nghe được”.Liêu Vãn Thanh nói thêm : “Con vừa rồi cấp cho Tiêu Lăng ba nghìn lượng bạc, bảo y rời đi, y chẳng thèm để ý đến lời con nói mà quay đầu bỏ chạy , không đem con để vào mắt chút nào.”

“Lẽ nào có chuyện như vậy?”,Nhạc lão phu nhân trầm ngâm, ” Tiêu Lăng thà làm nô tài, cũng không lấy ba nghìn lượng bạc này?”

“Đúng vậy, y còn nói, y là tự nguyện cùng Thiên Vũ làm chuyện như vậy , Thiên Vũ không đích thân đuổi y đi, y sẽ không đi . . . . . .” Liêu Vãn Thanh nói thật thương tâm, hai hàng châu lệ chảy xuống.

“Khá lắm, nô tài này thật lớn gan “, Nhạc lão phu nhân nghe đến đây thì vô cùng giận dữ, ” Nhạc gia ta quyết không cho phép chuyện thị phi này tái diễn. Tên Tiêu Lăng này, ta nhất định sẽ đuổi nó cút khỏi đây.”

“Nương, con không muốn phải đi tranh giành tình cảm với một nam nhân, thật mất thể diện.”

“Được , được, đừng khóc nữa”, Nhạc lão phu nhân lau đi nước mắt của nàng, “Nương sẽ thay ngươi làm chủ.”

Chuyện đã qua vài ngày, Tiêu Lăng vẫn nơm nớp lo sợ. Nhưng phu nhân bên kia không có động tĩnh, lại nghĩ ca ca thật sự vô can, chuyện này đối với y cũng phai nhạt dần .

*********

Đêm đã khuya, Tiêu Lăng sắp đi vào giấc ngủ, Bỗng một tiếng động rất nhỏ trong viện làm y bừng tỉnh, không phải thanh âm bình thường , mà là tiếng chân của người biết khinh công lẻn vào trong viện, hơn nữa không chỉ có một người.

“Chuyện gì nhỉ ?”. Tiêu Lăng tay nắm thương, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khe hở, liền thấy bảy, tám hắc y nhân cầm đao kiếm, lục lọi loanh quanh trước viện.

“Là kẻ trộm sao ? “

Mắt thấy những người này chạy về hướng phòng ngủ của lão phu nhân, Tiêu Lăng không kịp suy nghĩ, nhanh cầm thương đuổi theo. Những người này hành động phi thường nhanh nhẹn, hơn nữa tựa hồ đối với đường đi lối lại trong vương phủ rất quen thuộc. Bảy, tám kẻ kia đã tiến vào sân viện nơi lão phu nhân ngụ. Tiêu Lăng đuổi theo, quát lớn:

“Các ngươi là ai ?”

Những kẻ kia nghe thấy tiếng la của Tiêu Lăng liền khua binh khí tấn công y. Tiêu Lăng giơ thương tiếp chiêu, tiếng binh khí chạm nhau vang động, nhưng không thấy bất luận có ai đến tương trợ y, Tiêu Lăng cảm thấy sinh nghi, dù vậy, những kẻ kia võ công không tồi, y không có cơ hội quan sát cẩn thận chung quanh. Bỗng nhiên từ bốn phía đèn đuốc đồng loạt dấy lên .

“Có người ám sát, bảo hộ lão phu nhân ! Bắn tên !”

Sau tiếng hô ‘ Bắn tên !’, tất cả cửa sổ hai bên phòng đồng loạt bật mở, cung thủ đã sớm mai phục sẵn. Tiêu Lăng chợt tỉnh táo lại, nói vậy những người này là sớm chờ y đến, bảy tám kẻ kia bất quá là chỉ mồi nhử. Tất cả cung tên đều hướng y mà bắn tới, sinh mạng như chỉ mành treo chuông, Tiêu Lăng đành bất chấp, thừa dịp bảy tám kẻ kia thối lui trốn tên, y xiết tay, chia thương làm hai đoạn, chống đỡ phân nửa tên bắn tới. Tiêu Lăng huy động song chưởng, đem toàn bộ các mũi tên còn lại đánh rớt, còn những kẻ đột nhập thì chết trong đám loạn tên.

Lão phu nhân hoảng hốt mở cửa phòng, Liêu Vãn Thanh cũng đi tới . Nàng vừa nhấc tay phải, ba mũi ám tiêu từ chính diện bay vút về phía Tiêu Lăng. Tiêu Lăng không nghĩ tới nàng sẽ ra tay, vừa phải tránh ám tiêu vừa lo trốn tên bắn, y khựng lại. Tên bắn đến bị thương của Thiêu Lăng đánh trật phương hướng, bay về phía Liêu Vãn Thanh. Liêu Vãn Thanh theo bản năng nghiêng người né tránh, không ngờ phía sau nàng là Nhạc lão phu nhân. Mũi tên bắn tới sượt qua đầu vai của bà mang theo huyết nhục.

“Á “, Nhạc lão phu nhân đau đớn ngã trên mặt đất.

“Nương. . . . . . Nương. . . . . .”, Liêu Vãn Thanh hô to, bổ nhào về phía trước.

Cung thủ không rõ tình huống, đều sợ tới mức ngừng tay.

“Vương gia tới !” Thu Bình hô một tiếng.

Nhạc Thiên Vũ vốn đi xem xét quân doanh, trên đường gặp Thu Bình đuổi theo, báo cho hắn trở về.

“Các ngươi đang làm cái gì ? ” Nhạc Thiên Vũ hốt hoảng vất bỏ roi ngựa chạy vội đến sân viện của Nhạc lão phu nhân , nhìn thấy tình cảnh như vậy , thật sự là vừa sợ vừa giận.

“Nương, nương !”, Nhạc Thiên Vũ chạy đến xem xét mẫu thân, “Nương, chuyện gì đã xảy ra ? Là ai làm người bị thương?”

“Ngươi hỏi ai sao ?” , Nhạc lão phu nhân sắc mặt tái nhợt, “còn ai khác ngoài cái tên Tiêu Lăng, ta đánh nó không chết, nó muốn tìm ta báo thù .”

Bà đẩy nhi tử của mình ra, nạt nộ : “Ta cũng không cần ngươi quản.”

Nhạc Thiên Vũ xoay người lại, lôi Tiêu Lăng đi theo. Hắn đem Tiêu Lăng ném vào Đông sương phòng, quát:

” Cởi hết quần áo ra.”

“Ca ca, không phải Lăng nhi làm !”

Tiêu Lăng quỳ trên mặt đất, sợ tới mức phát run, đã lâu rồi y chưa thấy Nhạc Thiên Vũ giận dữ như vậy .

“Khốn nạn, ngay cả chủ tử ngươi cũng dám đả thương.”

Nhạc Thiên Vũ đá Tiêu Lăng ngã xuống, cầm roi quất tới. Mấy chục roi vút qua, roi nào cũng nhiễm huyết. Tiêu Lăng không dám tránh né, ôm đầu, đau đớn đến mức kêu rên :

“Vương gia tha mạng, nô tài không dám , không dám thật mà .”

Nhạc Thiên Vũ không để ý tới y, vẫn hung hăng quật y. Tiêu Lăng đau đớn, cực kì bi ai, bò lết trên đất, ôm lấy chân Nhạc Thiên Vũ , khóc cầu :

“Ca ca, người tha cho Lăng nhi đi, Lăng nhi không dám thật mà !”

” Ai là ca ca của ngươi?”,Nhạc Thiên Vũ đá văng y ra , lại quất roi xuống, “Ngươi dám kêu ca ca lần nữa, ta đánh chết ngươi.”

“Vâng, vâng, người không phải ca ca, người là Vương gia”. Tiêu Lăng vừa khóc vừa van xin : “Vương gia xin người tha cho nô tài . . . .”

Nhạc Thiên Vũ đánh đến mệt rã rời, ngồi bên giường thở dốc, nhìn thấy Tiêu Lăng huyết nhục mơ hồ, cuộn mình trên mặt đất , tâm trạng rối bời :

” Tiêu Lăng, ta nói cho ngươi biết , nếu không muốn làm nô tài coi thì cút ngay cho ta, Tây quận vương phủ ta không thiếu cái loại nô thích sinh sự như ngươi.”

“Thưa , nô tài đã biết sai rồi, nô tài không dám sinh sự nữa .” Tiêu Lăng từ trên mặt đất nhỏm người dậy quỳ một chỗ , chân lết thành một vệt máu dài.

Nhạc Thiên Vũ rời khỏi phòng, phân phó cho hạ nhân :

“Đi tìm thầy thuốc cấp dược trị thương choTiêu Lăng, nhắn lại lời của ta , nếu hắn không phối thuốc tử tế cho Tiêu Lăng , ta sẽ chặt tay hắn.”

“Tuân mệnh Vương gia.”

Nhạc Thiên Vũ thân thể mệt mỏi đi đến phòng mẫu thân :

“Nương, người không sao chứ?”

“Thiên Vũ , ngươi sẽ không đuổi nó đi sao ? “

“Tất cả lui xuống cho ta”, Nhạc Thiên Vũ đuổi hết hạ nhân xung quanh ra ngoài, nhặt ám tiêu trên mặt đất đưa tới trước mặt Liêu Vãn Thanh, nói :

“Nương, Vãn Thanh, các ngươi có thể không nhằm vào y hay không ? Có thể hay không?”

“Nhưng y làm nương bị thương. . . . . .”, Liêu Vãn Thanh lên tiếng.

“Các ngươi nghĩ ta là kẻ ngu ngốc sao ?”, Nhạc Thiên Vũ quát to, “Y là người ta mang theo bên mình , không ai hiểu y hơn ta, lá gan y đều để ở chiến trường, trong vương phủ những chuyện thế này y căn bản không dám làm. Nếu không phải các người giả bộ, giăng bẫy, y dám lên nhà trên sao ? Giết mẫu thân ta sao ? Y đâu phải kẻ không có đầu óc , kẻ ngốc là các ngươi thì đúng hơn.”

Hắn đem chiếc roi đẫm huyết ném xuống đất : “Sai phạm của ta cũng là y gánh chịu, lỗi của các người ta cũng bắt y gánh chịu, có gì sai biệt không ? Chuyện này dừng ở đây, ai cũng không được nhắc lại. Ta xin các người, đừng khó dễ y nữa, cũng đừng dồn ép ta.” Nhạc Thiên Vũ nói xong, đá cửa rời đi.

“Nương. . . . . .”, Liêu Vãn Thanh sửng sốt một lúc lâu, rồi bổ nhào vào lòng Nhạc lão phụ nhân vừa khóc vừa nói : “Con nên làm cái gì bây giờ ?”

“Đừng khóc, đừng khóc”, Nhạc lão phu nhân dỗ dành nàng, cũng không biết nên như thế nào cho phải.

“Nương, là ai kêu Thiên Vũ trở về ? “

“Đúng vậy, là ai lắm mồm như vậy ?”, Nhạc lão phu nhân tức giận nói : “Tỉ mỉ tra xét, ta phải nhìn xem ai là kẻ tố sự .”