Thiếp Thân Đặc Công

Chương 43: Tiếp mỹ nữ uống rượu




Phương Dật Thiên rửa mặt, chải vuốt tóc tai lại một chút, lúc sau mới đi ra ngoài.
Quán bar Lam Điều nằm trong nội thành phụ cận Vọng Giang Lâu, Phương Dật Thiên đại khái mang máng nhớ, hắn đã từng đi qua, bất quá có tiền tất cả đều dễ dàng.
Phương Dật Thiên vẫy chiếc taxi, lên xe báo tên quán bar Lam Điều, lái xe nhấn ga chiếc xe liền gào thét mà đi.
Đầu đường sáng rực ánh đèn nê- ông xua bớt đêm đen, ngã tư lưu lượng xe đông như mắc cửi, trong thành thị những nhà cao chót vót là chủ yếu, chẳng qua, thành phố được bao quanh bởi bê tông và cốt thép vô hình trung ngăn cách tất cả, mối quan hệ giữa người với người dần dần trở nên xa cách lạnh lùng đến vô tình!
Ước chừng hơn hai mươi phút sau xe taxi dừng lại, Phương Dật Thiên nhìn phía trước, liền thấy được biển hiệu nhấp nháy phát sáng " Quán Bar Lam Điều" bốn chữ to.
Thanh toán tiền xong, Phương Dật Thiên liền xuống xe, hướng quán bar Lam Điều đi đến, tuy không phải là lần đầu tiên ước hẹn cùng mỹ nữ, bất quá nhớ tới Lâm Hiểu Tình tươi cười thanh thuần xinh đẹp, trái tim hắn không nhịn được 'thình thịch' nảy lên vài cái, trong lòng đúng là có điểm kích động.
Sau đó, hắn giật mình ý thức được một vấn đề, Lâm Hiểu Tình rõ ràng biết hắn vừa uống rượu xong, lại hẹn hắn đến quán bar hay là có ý xấu xa gì?
"Chẳng lẽ nàng chuốc cho mình quá chén sau đó làm cái kia? Nếu thật sự như vậy mình cứ ra vẻ ta đây đạo mạo, chính nhân quân tử không màng nữ sắc đi?"
Phương Dật Thiên nghĩ thầm, sau lại thấy dâm ý của mình quá buồn cười liền nở nụ cười nhẹ, thầm nghĩ bản thân còn chưa đủ mị lực làm cho Lâm Hiểu Tình lần đầu ước hẹn đã muốn hiến thân a?
Đi tới quán bar Phương Dật Thiên cũng không biết Lâm Hiểu Tình đã tới chưa, liền lấy di động gọi cho nàng.
Lần này Lam Hiểu Tình rất nhanh tiếp điện thoại, hỏi:
- Uy, anh đến rồi sao?
- Vừa tới, đang ở ngoài cửa quán, cô ở đâu? Đến chưa?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
- Vừa tới? Vậy mau vào đây, tôi đang trong quán bar, anh vào đi, qua cửa quẹo phải rồi đi thẳng, liền thấy tôi.
Lâm Hiểu Tình nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy "Ân!" một tiếng, đi vào trong quán bar.
Quán bar Lam Điều ở thành phố Uy Hải cũng khá nổi tiếng, được rất nhiều thanh niên hoan nghênh, đặc biệt là mấy tên họ nhà lang, nguyên nhân ở chỗ quán bar Lam Điều có rất nhiều mỹ nữ, phụ cận lại có mấy học viện nhiều nữ sinh và vài công ty có nữ nhân viên xinh đẹp, kết quả là, kéo theo đó đám lang sói kia cũng vào quán nườm nượp.
Phương Dật Thiên Lập tức đi vào trong quán, bên trong âm thanh đinh tai nhức óc chấn động mạng nhĩ, dưới nhạc sàn cùng thanh âm DJ, trên sàn nhảy thanh niên nam nữ thân thể lắc lư cuồng loạn, nhất loạt như quần ma loạn vũ.
Phương Dật Thiên đi thẳng phía bên phải cửa, đồng thời đôi mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng, nhìn thấy Lâm Hiểu Tình ngồi ở vị trí cuối phòng, nàng đang ngồi một mình.
Đêm nay Lâm Hiểu Tình hiển nhiên là cố ý làm dáng, trang điểm nhẹ đồ trang sức thanh nhã, mắt ngọc tô điểm phớt qua càng khiến đám nam nhân rục rịch muốn tán tỉnh, dưới hàng mi liễu, là đôi mắt ướt át câu hồn.
Một kiện áo bó sát màu trắng lộ ra thân hình ngạo nhân cũng làm tăng thêm nét gợi cảm cùng quyến rũ, trên người nàng lại có khí chất thanh lệ thoát tục, hai thứ kết hợp thật đúng là tuyệt sắc, dù chỉ ngồi một mình ở góc trong cùng của quán bar cũng thu hút được hầu hết ánh mắt của đám nam nhân họ nhà lang.
Nhiều người thậm chí không nhịn được định đứng dậy, muốn tiến đến bắt chuyện làm quen, bất quá sau đó Phương Dật Thiên đi tới trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Tình, đập vỡ luôn ảo tưởng có đám sắc lang này.
Lâm Hiểu Tình gọi một chai Black Label ( NB: Hắc hắc lão Huyết đúng là nhìn rượu tinh mắt), còn có đồ pha loãng rượu, Phương Dật Thiên sau khi ngồi áy náy cười, nói:
-Thật là có lỗi, vốn ước hẹn nam nhân phải chờ nữ nhân, nhưng lại để cô chờ, thôi không nói nhiều, tôi chịu phạt một ly!
Phương Dật Thiên nói xong trực tiếp cầm chai rượu giót cho mình một ly đầy, sau đó một hơi cạn sạch, hắn cũng không pha thêm, mà trực tiếp uống.
Black Label nồng độ cũng rất cao, Phương Dật Thiên một ly uống vào thấy hơi nóng từ cổ họng đi xuống đến tận bụng, vốn vừa tỉnh táo giờ đầu lại có chút choáng váng.
- Uy, ngươi, anh như thế nào lại trực tiếp uống? Mau, uống chén nước đi, anh phải pha thêm vào, rượu này rất nặng!
Lâm Hiểu Tình bất ngờ không kịp ngăn nhìn đến đã thấy Phương Dật Thiên trực tiếp uống xong ly rượu, sâu trong mắt nhất thời thoáng hiện một tia oán hận và thương xót, vội đem một ly nước cho Phương Dật Thiên để hắn uống.
Phương Dật Thiên thấy được tình trong mắt Lâm Hiểu hiện lên một tia quan tâm, trong lòng đột nhiên nổi lên tình cảm ôn nhu ấm ấp, cười nhẹ, nói:
- Không có gì, ly này tôi phải uống, tôi còn cảm thấy ta còn chưa đủ tấm lòng hướng ngươi xin lỗi đâu.
- Được rồi, tôi không có trách anh, anh thấy tôi thật sự là người nhỏ nhen sao?
Lâm Hiểu Tình trừng mắt, tức giận nói.
- Ha ha, đương nhiên không phải, cô nếu nhỏ nhen đã không tiếp điện thoại,
Phương Dật Thiên cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi,
- Đúng rồi, cô ăn cơm chưa? Tối nay vốn mời cô ăn cơm, ai ngờ…cô ăn cơm chưa?
- Chưa ăn!
Lâm Hiểu Tình chu cái miệng nhỏ tô phớt son môi, tức giận nói.
- Chưa ăn? Đáng chết, đáng chết, đều tại tôi,
Phương Dật Thiên hối hận vỗ vỗ trán mình, nói:
- Như vậy đi, chúng ta ra bên ngoài gọi đồ ăn, được không?
Phương Dật Thiên nói xong đang muốn đứng lên đi ra ngoài, lúc này Lâm Hiểu Tình gọi hắn lại, cũng ha ha cười, trong mắt lộ tia giảo hoạt nói:
- Được rồi, tôi ăn xong rồi, anh tưởng rằng tôi vẫn ngây ngốc chờ cơm anh mời à?
Phương Dật Thiên ngẩn ra, liền dừng lại, chợt cười nói:
- Được, nguyên lai là cô lừa tôi, xem tôi thế nào phạt….
Những từ cuối còn chưa nói xong.
- Ách? Sao nào? Không được à? Ai bảo anh không tuân thủ ước định, coi như là hòa nhau!
Lâm Hiểu Tình vui vẻ cười, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười thanh thuần, dưới ánh đèn nhấp nháy nhìn càng thấy say đắm lòng người.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng lơ đãng nâng chén rượu, cười cười, gục đầu xuống, cũng không có nói gì.
- Này, sao không nói, hẹn đi chơi với con gái có ai giống anh, thật chán ngắt nha!
Lâm Hiểu Tình giận giữ nói.
-Chẳng qua là trong lòng có tâm sự thôi.
Phương Dật Thiên lại uống ngụm rượu, nói.
-Tâm sự gì vậy?
Lâm Hiểu Tình mở to đôi mắt mọng nước, hứng thú hỏi.
- Cô thật muốn biết?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
Lâm Hiểu Tình nhãn châu xoay chuyển, nhẹ nhàng cười, nói:
- Uk, muốn biết, phải nói thật nha!
-Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy, cô thật là một cô gái tốt, ít nhất cũng không bị thế gian vấy bẩn, thực sự trong trắng thuần khiết, tựa như một viên pha lê.
Phương Dật Thiên ngữ khí đều đều, rất chăm chú nói, vô hình trung, mượn cớ khen Lâm Hiểu Tình một phen.
Lâm Hiểu Tình nao nao, tự nhiên là nghe ra Phương Dật Thiên đang khen mình, nàng cười mặt hơi hơi đỏ hồng, nhịn không được hỏi:
- Vì sao lại nói vậy?