Thiết Huyết Đại Minh

Chương 114-2: Bày mưu lập kế




Thời điểm mà Lý Nham đưa ra đường lối tiến quân, thì y cũng đã có chút do dự, bởi vì từ Mễ Chi đến Đại Đồng có hai con đường có thể đi.

Con đường thứ nhất là đi dọc theo biên cương, con đường này khoảng cách gần, nhưng dọc theo đường đi nhan nhản quan quân Đại Minh vệ, sở, bảo thành. Hồng Vũ Đế và Vĩnh Lạc Đế trước sau hai lần đã bố trí dọc theo Trường Thành doanh Cửu Biên rất nhiều cứ điểm quân sự, ở khu vực hẹp dài của Trường Thành số cứ điểm quân sự có thể dùng từ quá nhiều để hình dung.

Con đường thứ hai trước tiên là đánh sâu vào phủ Thái Nguyên từ hướng đông, sau đó lại từ hướng bắc đánh đến Đại Đồng. Như vậy ưu điểm của con đường này là có thể tránh xa những căn cứ quân sự quá nhiều kia, nhưng nhược điểm là khoảng cách lại xa hơn, vốn dĩ lộ trình chưa tới 300 dặm rất có khả năng kéo dài đến năm sáu trăm dặm.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lý Nham quyết định lựa chọn con đường thứ nhất.

Sự thật chứng minh lựa chọn của Lý Nham là chính xác.

Bởi vì trong một thời gian dài không nhận được quân lương, cộng thêm với việc hải nhẫn nhịn sự ức hiếp lăng nhục của các cấp tướng lĩnh nên binh lính Đại Minh ở các cứ điểm đóng tại biên cương sớm đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào triều đình, cho nên khi nghĩa quân vừa mới đánh đến, đám binh sĩ thường ngày vẫn phải cam chịu đủ mọi tủi nhục kia liền đứng lên tạo phản. Họ giết chết những tên tướng lĩnh trấn thủ biên cương thường ngày vẫn cưỡi tác oai tác quái cưỡi trên đầu mình, sau đó không hề chần chừ đến nương nhờ đại quân tạo phản.

Thời điểm mà đại quân Lý Nham đánh bại Sóc Châu thì cũng là lúc mà bọn họ công phá được mười mấy cái cử điểm quân sự, ít nhất là hơn tám nghìn quan quân đã quay sang trở thành tướng sĩ của nghĩa quân, mặc dù hơn tám nghìn quan quân này không ít người là quân vệ, sở. Họ đều thiếu trang bị vũ khí lại chưa được huấn luyện nhưng đối với nghĩa quân Thiểm Tây mà nói đám quân vệ, sở này cũng được gọi là “tinh nhuệ” rồi!

Vả lại trong số hơn tám nghìn quan quân này, quả thật cũng có không ít những quân thật sự tinh nhuệ.

Điều quan trọng hơn là đám quân ở biên cương phản bội này lại còn cung cấp cho Lý Nham những thông tin tình báo của Đại Đồng, ví dụ như trấn Đại Đồng có tổng cộng bao nhiêu biên quân? Phủ Đại Đồng tổng cộng có bao nhiêu dân chúng? Có bao nhiêu biên quân được bố trí xung quanh các cử điểm quân sự? Và có bao nhiêu đóng giữ trong thành Đại Đồng?

Đối với một vị tướng lĩnh như Lý Nham mà nói, giá trị của những tin tình báo này thậm chí vượt xa giá trị của bản thân tám nghìn quân binh này.

Nghĩa quân vừa mới đánh hạ Sóc Châu, nhân cơ hội đại quân đang nghỉ ngơi lấy lại sức thì Lý Nham vội vàng triệu tập đám người Mã Thủ Ứng, Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu, Lận Dưỡng Thành, Lý Hổ, Kinh Mậu Thành và Lý Huyền nghị sự.

Lý Huyền vốn là bá tổng của trấn Diên Tuy, bảo Cô Sơn, bởi vì người coi giữ của bảo Cô Sơn muốn mượn tay nghĩa quân giết y, trong lúc tức giận y đã giết chết người coi giữ Cô Sơn, sau đó dẫn theo hơn tám trăm quan quân của bảo Cô Sơn đến đầu quân cho nghĩa quân. Lý Nham không hi vọng đám quan quân thu nhận dọc đường bị năm người Mã Thủ Thành phân chia nên đã tự tạo thêm một cánh quân khác, do Lý Huyền lãnh đạo.

Chờ mọi người đến đông đủ, Lý Nham mới cao giọng nói:

- Các vi tướng quân, hiện giờ đã có thể xác định, tổng binh lực biên quân trấn Đại Đồng có khoảng mười tám ngàn, trong đó tám ngàn quân trú đóng ở đại doanh thành bắc Đại Đồng, còn lại hơn mười ngàn người chia nhau đóng ở hơn một trăm vệ, sở, bảo trong thành, số lượng như nhau.

- Tốt quá rồi!

Mã Ứng Thành lớn tiếngnói:

- Bây giờ chúng ta đã có hơn bảy mươi ngàn quân tinh nhuệ, mà quân coi giữ Đại Đồng cũng chỉ có tám nghìn quân. Quân của chúng ta có ưu thế gấp gần 10 lần số quân của bọn chúng. Ha ha! Trận này chúng ta thắng chắc rồi.

- Không!

Lý Nham lắc đầu và nói:

- Trong thành Đại Đồng không chỉ có tám mươi ngàn quân, mà còn có năm nghìn gia đinh của họ Vương nữa!

- Họ Vương có năm nghìn gia đinh?

Hạ Cẩm nói:

- Ồ, họ Vương này không hổ là người giàu nhất Sơn Tây, nhiều tiền thật, không ngờ lại có thể nuôi được nhiều gia đinh như vậy!

- Vậy thì đã sao?

Mã Thủ Ứng tỏ vẻ không đồng ý:

- Cho dù là có thêm năm nghìn tên gia đinh của họ Vương nữa thì quân sĩ của Đại Đồng cũng sẽ không quá mười ba nghìn quân. Bên ta vẫn chiếm ưu thế áp đảo binh lực.

Lý Nham gật gật đầu, nói:

- Quả thật bên ta là áp đảo về binh lực, nhưng trận chiến này chúng ta vẫn không thể khinh địch, dù sao thì Vương Phác ở ngay thành Đại Đồng. Vương Phác này cũng không phải là một người đơn giản. Tháng tám năm ngoái hắn chỉ dựa vào gần một nghìn gia đinh là phá hủy Thịnh Kinh, còn bắt sống được Hoàng Thái Cực!

- Vương Phác đang ở Đại Đồng?

Mã Thủ Thành có vẻ sợ hãi nói:

- Đây đúng là một nhân vật không đơn giản, chúng ta đúng là không nên khinh thường.

Các tướng còn lại cũng đều gật đầu đồng ý. Đại danh của Vương Phác thì bọn họ đã sớm nghe thấy, thậm chí có thể nói là như sấm bên tai, bởi vì cái danh đó không phải là hư danh. Giao thủ với một nhân vật lợi hại như vậy, đúng là phải luôn luôn cẩn thận.

- Tuy nhiên, các vị tướng quân cũng không cần phải đánh giá cao Vương Phác làm gì!

Lý Nham thản nhiên cười, nói tiếp:

- Vương Phác có lợi hại mấy đi nữa thì cũng chỉ là một người phàm, hắn có thể phá hủy được Thịnh Kinh là vì Kiến Nô quá chủ quan, là vì Kiến Nô hoàn toàn không ngờ được rằng quân Đại Minh có gan phản công, bất ngờ tấn công Thịnh Kinh, còn nữa, Vương Phác có thể bắt sống Hoàng Thái Cực đem về Đại Minh không phải vì hắn có thể thăng thiên độn thổ mà là vì Kiến Nô đang bận tranh giành quyền lực, căn bản là không có tâm trí đi cứu Hoàng Thái Cực về.

- Với thế lực tuyệt đối trước mắt, tất cả các âm mưu quỷ kế đều không có chỗ để dùng.

Trên mặt Lý Nham hiện lên vẻ điềm tĩnh, y tiếp tục nói:

- Trận chiến Đại Đồng lần này, bên ta chỉ cần đánh chắc tiến chắc, không để cho Vương Phác có bất kì cơ hội nào, chúng ta có thể dựa vào ưu thế về binh lực mà thắng lợi sau cùng.

Mã Thủ Ứng lớn tiếng nói:

- Lý Nham huynh đệ, ngươi cứ nói thẳng đi, bây giờ chúng ta nên đánh như thế nào?

Lý Nham điềm tĩnh nói:

- Muốn đánh thắng được trận chiến Đại Đồng, có hai chuyện này rất quan trọng.

Mã Thủ Ứng hỏi luôn:

- Hai chuyện gì?

Lý Nham đáp:

- Chuyện thứ nhất, tuyệt đối không được để hơn mười ngàn biên quân đang đóng quân rải rác ở hơn một trăm cứ điểm quân sự xung quanh Đại Đồng quay trở về trong thành. Tình hình ở con đường này thì mọi người đều đã rõ cả rồi, chỉ cần không để cho hơn mười ngàn biên quân này trở về Đại Đồng thì số quân giữ thành của Đại Đồng sẽ giảm đi mười ngàn, mà quân đội của chúng ta lại nhiều thêm mười ngàn,, khoảng cách binh lực giữa hai bên địch ta sẽ kéo thêm một bước lớn.

Mã Thủ Ứng hỏi:

- Còn gì nữa không?

Lý Nham nói:

- Vẫn còn, chuyện thứ hai đó là không thể để cho dân chúng ở ngoài thành Đại Đồng rút lui vào trong thành. Tuy là quân ta chiếm ưu thế về binh lực nhưng trận đánh này có thể kéo dài vài tháng liền, trước mắt lúa mì ở bên ngoài thành phải hai tháng nữa mới chín, phải cố gắng vượt qua khoảng thời gian này, chúng ta không thể nào không có sự ủng hộ của dân chúng ở ngoài thành.

- Đúng!

Mã Thủ Ứng mặc dù không hiểu lắm về mưu lược của Lý Nham nhưng vẫn tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu nói:

- Hai chuyện mà Lý Nham huynh đệ nói quả là rất quan trọng, các huynh đệ nhất định phải làm thật tốt.

Trên mặt Lý Nham xuất hiện một nụ cười thản nhiên, nói tiếp:

- Vì vậy, vãn bối muốn mời năm vị tướng quân cùng với vãn bối thống lĩnh một đoàn tinh binh xuất phát trước, tranh thủ trong vòng một ngày một đêm hành quân cấp tốc qua hơn hai trăm dặm đánh đến chân thành Đại Đồng. Chỉ có như vậy thì dân chúng của phủ Đại Đồng và cả các biên quân ở các cứ điểm quân sự sẽ không có cách nào vào trong thành Đại Đồng rồi.

- Chuyện này….

Mã Thủ Ứng chau mày nói:

- Vậy ai sẽ thống lĩnh đại quân phía sau?

- Vãn bối vẫn chưa nghĩ đến.

Lý Nham hỏi lại:

- Không biết Mã lão tướng quân có chọn được người thích hợp hay chưa?

Câu hỏi này đúng là đã làm khó Mã Thủ Ứng, ông ta cũng không thể đề xuất thân tín của mình đứng ra lĩnh quân được? Huống chi cho dù ông ta nói ra đi nữa thì bốn người bọn Hạ Nhất Long cũng chưa chắc đã đồng ý, nghĩ đi nghĩ lại Mã Thủ Ứng đề nghị để cho Lý Hổ sẽ thống lĩnh đại quân phía sau. Bốn người Hạ Nhất Long, Hạ Cẩm, Lưu Hi Nghiêu và Lận Dưỡng Thành đều có chung suy nghĩ này, cũng liền đồng ý.