Thiết Huyết Đại Minh

Chương 152: Trận này phải đánh (1)




Hơn 1 vạn biên quân Đại Đồng bắt đầu kêu la dàn trận, định xếp hơn 1 ngàn chiếc xe ngựa thành một vòng, hình thành nên xa trận để ngăn cản Kiến Nô tấn công. Quân Minh đang ở dã ngoại thấy khi Kiến Nô đằng xa đều làm như vậy. Cũng chỉ có thể dựa vào trận địa này mới có thể miễn cưỡng ngăn cản sự đột kích của thiết kỵ Kiến Nô.

Nhưng lúc này rõ ràng là đã quá muộn rồi!

Không đợi cho biên quân Đại Đồng kết thành xa trận, Kiến Nô cũng đã giết đến trước mặt, Kiến Nô tung ngựa đột kích giống như một đàn hổ đói xông vào bầy cừu, hung ác giết đám biên quân đang kêu la thảm thiết trong trận. Lưỡi đao vung lên, máu bắn tung tóe, lòng quân rã rời. Tư tưởng hỗn loạn vì không có xa trận che chở, biên quân Đại Đồng đã hoảng nhanh chóng tan rã, cuối cùng là biến thành bầy sơn dương mặc người chém giết.

- Hết rồi, hết thật rồi.

Triệu Lục Cân nhìn Kiến Nô xua đuổi tướng sĩ biên quân mà sắc mặt tái nhợt, lòng như đống tro tàn. Gã không thể ngờ được, hơn 1 vạn biên quân lại không chịu được sự đột kích như vậy, quả thực là quá dễ dàng sụp đổ!

Triệu Lục Cân đâu có biết rằng, lúc này biên quân đã không thề đánh đồng với những năm Vạn Lịch, Thiên Khải được nữa rồi.

Biên quân trong những năm Vạn Lịch, Thiên Khải là đội quân thực sự tinh nhuệ, tuy là trang bị kém nhưng huấn luyện rất tốt, hơn nữa lại dám đánh, cho dù kẻ thù hung tàn thế nào thì ít nhất bọn họ cũng dám đánh! Còn lúc này biên quân đã không thể gọi quân đội được nữa. Bởi vì một thời gian dài không được lĩnh quân lương, tướng sĩ biên quân cũng chỉ có thể ra tay với dân chúng, trong thời gian rất ngắn đã hoàn thành việc thay đổi từ quan quân thành “phỉ quân”.

Phỉ quân thế này cũng khác xa đám thổ phỉ Lưu tặc. Bọn họ có một đặc thù điển hình đó là tác oai tác quái với dân chúng còn hung ác hơn cả hổ, nhưng đến khi gặp phải kẻ thù, bất kể là Lưu tặc hay là Kiến Nô, lại biến thành một đám mao tặc, bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ!

Lúc đại binh Kiến Nô tiếp cận, Vương Phác cũng không vội triệu hồi đám biên quân này quay về Đại Đồng. Cũng chính vì nguyên nhân này, triệu hồi những “đạo tặc” này quay lại Đại Đồng không thể tăng cường khối phòng ngự của Đại Đồng còn chưa tính, còn có thể hỏng việc là khác! Cuối cùng, Vương Phác vẫn phái đám “đạo tặc” này đi Tả Vệ Đại Đồng.

Triệu Lục Cân trông mong biên quân này có thể ngăn cản được sự tấn công của thiết kỵ Kiến Nô thì chẳng khác nào nằm mơ.

Đại Đồng

Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương hòa thượng còn cả Tiểu Thất đã tề tựu về hành dinh tổng binh của Vương Phác.

Lính tốt trên trạm gác vừa báo lại. Đại doanh thành Nam và thành Bắc Kiến Nô đồng thời xuất 2 ngàn kỵ binh, chạy về phía tây. Tính về thời gian, đội lương thảo của Triệu Lục Cân cũng sắp gần đến Đại Đồng rồi, như vậy mục đích của Kiến Nô xuất binh đã rất rõ ràng, chính làm muốn chặn đường đội lương thảo của Triệu Lục Cân.

- Tướng quân, mau phái viện quân đi.

- Đúng vậy, tướng quân, nếu không phái viện quân đi sẽ không kịp nữa đâu.

- Tướng quân, mặc dù Triệu Lục Cân có đến hơn 1 vạn đại quân nhưng đó chỉ là đám ô hợp, cũng là hơn 1 vạn đại quân, dưới sự tiến công của 3 ngàn kỵ binh Mông Cổ ở Yêm Át Hải đã nhanh chóng sụp đổ. Lần này là 4 ngàn kỵ binh Kiến Nô thì bọn họ lại càng không chống đỡ nổi! Tướng quân, cho dù đám ô hợp đó có không đáng cứu, nhưng số lương thảo kia cũng không thể rơi vào tay Kiến Nô được.

Đám người Mặt Sẹo xúc động, yêu cầu phái viện binh tiếp ứng.

Hạ độc vào cỏ khô để đánh gục chiến mã của Kiến Nô là chuyện tuyệt mật, chỉ có 3 người biết toàn bộ kế hoạch. Ngoài Vương Phác và Chân Hữu Tài thì cũng chỉ có Vương Hoa đến Tả vệ Đại Đồng đặt mua cỏ khô này là biết tình hình cụ thể. Những người còn lại bao gồm cả Mặt Sẹo đều không biết gì, cho nên bọn họ mới có thể muốn vội vã đi tiếp ứng cho Triệu Lục Cân như vậy.

- Được.

Vương Phác lớn tiếng nói:

- Mặt Sẹo nghe lệnh.

Đám người Mặt Sẹo nóng lòng khiêu chiến, Vương Phác đồng ý tiếp ứng, cùng lúc hắn cũng cũng có ý muốn mượn cơ hội lần này để mãnh tướng kiêu binh này nếm thử chút đau khổ để làm giảm đi ngạo khí kiêu căng khinh địch trong quân. Vương Phác muốn cho các huynh đệ biết, Kiến Nô không phải là không có đủ sức đối phó. Mấy trận trước kia dựa vào Hỏa khí doanh mà đánh thắng được, thực ra là vô cùng may mắn.

Mặt Sẹo tỏ ra hưng phấn liền đi lên đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Dẫn theo 1 ngàn người ra Tây môn tiếp ứng cho Triệu Lục Cân.

- Vâng!

Mặt Sẹo lĩnh mệnh rất hăng hái.

Mặt Sẹo đi xa rồi, Vương Phác lại nói:

- Triệu Tín, Đường Thắng.

Triệu Tín và Đường Thắng đi lên trước đáp:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Dẫn hai Thiên Nhân Đội của hai người các ngươi cũng lập tức tập kết. Đợi lệnh ở cửa Tây.

- Vâng!

Triệu Tín và Đường Thắng cũng lĩnh mệnh mà đi.

Tây Môn Đại Đồng.

Cổng thành đóng chặt đã từ từ mở ra, Mặt Sẹo dẫn theo một đội quân 1 ngàn Hỏa thương đội bố trí đội ngũ chỉnh tề, giống cơn nước lũ xuyên qua ủng thành, mở cửa ra khỏi thành.

Từ lúc Đa Nhĩ Cổn dẫn đại đội Kiến Nô đi khỏi, Vương Phác liền cho người mở cửa tứ môn Đại Đồng một lần nữa.

Mặt Sẹo dẫn 1 ngàn Hỏa thương đội ra khỏi Tây môn chưa được bao xa thì Kiến Nô ở đại doanh ngoài Tây Môn liền có động tĩnh. Hai ngàn kỵ binh của Kiến Nô đóng trong đại doanh chỉ còn hơn 500 thiết kỵ Chính Hoàng Kỳ, 2500 kỵ binh sau khi ra khỏi viên môn liền nhanh chóng triển khai thành 2 cánh quân. Sau đó tựa như hồng thủy dũng mãnh hướng về phía hỏa thương đội của Mặt Sẹo.

Trên đài quan sát Tây môn.

Vương Phác nhìn xuyên qua lỗ châu mai theo dõi động tĩnh bên ngoài thành.

Nhìn thấy hơn 2 ngàn thiết kỵ Kiến Nô đang cuồn cuộn lao tới. Sau đó mở ra như hai gọng kìm hướng về phía 1 ngàn hỏa thương đội đánh tới, sắc mặt của Vương Phác lập tức sầm lại.

Đây không phải là trận đánh mà Vương Phác muốn đánh, vừa không thể dựa vào công sự, cũng không thể lợi dụng địa hình. Kiến Nô phía đối diện chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, hơn nữa bọn họ lại không sơ suất khinh địch. Sau mấy lần thảm bại liên tiếp, trong tâm lý Kiến Nô Hỏa khí doanh của Vương Phác đã trở thành mối nguy hiểm nhất của họ.

Đây không phải là trận chiến mà Vương Phác muốn đánh nhưng hắn nhất định phải đánh.

Cho dù biết rõ sẽ bại trận thì hắn cũng nhất định phải đánh. Bởi vì hôm nay không đánh, không nếm mùi thất bại lần này thì hôm khác sẽ phải nếm mùi thất bại lớn hơn. Thậm chí còn thể phải bồi thường vốn liếng bỏ ra!

Phía trước Hỏa thương đội, Mặt Sẹo lạnh lùng giơ đao lên, lớn tiếng quát:

- Bắn súng ba mặt... bày trận!

Mười Bả tổng cũng cùng giơ yêu đao lên, 1 ngàn hỏa thương thủ không hổ là lão binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, có tố chất. Không lâu sau họ đã dàn trận cẩn thận, nghiêm túc, trận bắn 3 mặt, ba trăm người ở 3 mặt trận, ba trăm người ở 2 cánh trái phải đều xếp thành ba hàng trước sau. Mỗi hàng 100 người vừa đúng lúc tạo thành tam đoạn kích, lấy hỏa lực để kéo dài trận chiến.

Một trăm người còn lại được giữ lại bên trong đội, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bổ sung chỗ sơ hở cho ba mặt trận.

Mặt Sẹo đúng là không coi 2-3 ngàn kỵ binh Kiến Nô phía đối diện này ra gì.

Nhớ lúc đó ở Liêu Đông. Vương Phác chỉ dùng 600 Hỏa thương thủ đã diệt được 2 ngàn kỵ binh Kiến Nô. Hơn nữa, hơn nữa còn dùng hỏa thằng thương, uy lực còn xa mới bằng được toại phát thương cỡ lớn. Một ngàn Hỏa thương thủ dưới trướng y này hơn nữa còn là dùng toại phát thương uy lực rất mạnh, không có lý do gì thua Kiến Nô.