Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

Chương 117




Trong một căn phòng với kiến trúc Châu Âu cổ kính. Một người đàn ông có vẻ cao tuổi với mái tóc trắng đang ngồi trên chiếc ghế phủ lông báo. Tuy tuổi cao nhưng vẻ lão luyện thì không hề mất đi. Trên người ông tỏa ra một khí thế bức người.

Lúc này có một tiếng gõ cửa……

Cốc….Cốc……Cốc…..

-Vào đi!!!!!!

Cạch….

Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên từ tốn bước vào. Giọng cung kính vang lên:

-Bẩm lão gia!!!!!! Quan hệ của Thiếu gia cùng với Lâm tiểu thư đã tiến triển vô cùng nhanh ạ!! Theo người của tôi thông báo thì hôm nay thiếu gia còn dẫn Lâm Tiểu Thư đến Hầm Hắc Thạch ạ!!!!!

Ông ta nghe người đàn ông nói vậy thì đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền bỗng mở ra.

-Tốt lắm! Chờ đợi lâu như vậy cũng đủ rồi! Cho dù cái thứ tình yêu gì đó trong nó chưa đủ sâu thì cái tin tức chúng ta sắp nói này cũng sẽ khiến cho nó can đảm hơn. Đi!!!!!!!! Đi Đi! Nói với nó tối mai ta có chuyện muốn nói với nó!!!!!! Kêu nó phải trở về gặp ta!

-Dạ!

Người đàn ông cất tiếng trả lời xong đóng lại cánh cửa. Còn ông ta-Người đàn ông lão luyện này chính là ông nội trong truyền thuyết của Dương Lãnh Phong---------Dương Lãnh Mặc.

Ông ta chính là lão đại của giới thương nghiệp. Một thời làm mưa làm gió trên thương trường. danh tiếng bao trùm cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Cho dù bây giờ ông ta đã không còn xen vào chốn thương trường nhưng không ai dám xem thường ông ta!

Đúng vậy! Ông ta chính là Dương Lãnh Mặc trong truyền thuyết đó.

++++++++++++++++++++++

Cùng lúc này…

Chiếc xe Bugatti Veyron từ từ đi ra từ lối cổng Hầm Hắc Thạch. Sắc trời lúc này đã chuyển sang tối. Trên trời lốm đốm vài vì sao cùng ánh trăng mờ mịt.

Tiếng song vỗ rì rào vào bờ. Gió theo đó lùa vào.

-Dừng lại đây một chút được không.- nhìn vào đại dương bao la không bến bờ kia. Nó không nhịn được mở miệng kêu hắn.

Biển đối với nó là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng nó. Nhưng không hiểu tại sao nó lại thích biển đêm.

Một mình đứng trước biển cho gió lùa vào. Không có ánh sáng của mặt trời, không có sự ồn ào náo nhiệt.

Có lẽ làm như vậy là nó đang nghĩ về kỉ niệm. Một kỉ niệm chỉ toàn là đau buồn.

Hắn nghe nó nói vậy thì cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ lặng lẽ tạt vào bờ.

Lạnh thật!!!!!!!! Vừa bước ra khỏi xe. Nó phải than lên như thế. Quả thật là rất lạnh.

Hắn thấy cảnh này thì bất giác nhíu mày. Cởi chiếc áo khoác trên người định đưa cho nó thì nó chợt mỉm cười mà mở miệng.

-Cái lạnh đôi khi cũng không đáng sợ lắm đâu.

Nói rồi nó chạy về phía trước. đón lấy làn gió biển vừa lùa tới.

Men theo ánh sang mờ mịt của ánh trăng. Nó đi đến chỗ biển. Cởi giày ở chân ra. Nó đem đôi chân mình dìm xuống dưới biển. Cái lạnh…..lạnh đến muốn đông luôn đôi chân của mình. Nhưng nó vẫn không sợ mà tiếp tục chạy.

Hắn đứng từ xa nhìn lại thấy cảnh này chợt nhíu mày.

Nhìn nó lúc này tựa như một con chim bị nhốt lâu ngày trong một chiếc lồng. Rồi có một hôm do chủ sơ xuất nên nó trốn thoát được ra ngoài.

Tự do bay bổng. Không bị ghò ép dồn nén.

Nhưng hắn lại chợt thấy nực cười. Có khi con chim đang bị nhốt đó là hắn thì đúng hơn. Có lẽ do vậy nên hắn mới đem cảm giác trốn thoát đặt trên người nó.

Chứ nó-luôn luôn vui tươi. Nụ cười lúc nào cũng nở trên môi như vậy. Làm sao có thể giống như một con chim đang bị nhốt được.

Chỉ có điều. Hắn không thể nào hiểu được. Đôi khi cười cũng không phải vì họ thấy thoải mái. Không phải họ yêu đời. Mà đó giống như một thứ mặc định là nhất định phải có trên gương mặt của họ. Cho dù thứ gì đó có xảy ra với họ đi chăng nữa thì họ vẫn phải cười.

Trầm tư một hồi. Hắn đành bỏ xuống suy nghĩ của mình. Bắt chước nó….cởi đôi giày dưới chân mình ra. Rồi bước xuống dưới làn nước biển lạnh lẽo này.

Nó đang bình tĩnh bước đi,,,, biển! Nơi đã cướp đi sinh mạng hai người em của nó. Nơi làm cho nó từ một cô bé ngây thơ hồn nhiên trở thành sát thủ tàn nhẫn. Nơi khiến anh trai nó ………

Đang mải lang thang với suy nghĩ của mình nên nó không biết rằng hắn đứng sau mình từ lúc nào. Chỉ có một đôi tay ấm áp bỗng ôm chặt nó trong màn đêm âm u lạnh giá này.

Ôm nó từ phía sau hắn nhẹ nhàng tì cằm vào vai nó. Nhắm đôi mắt xanh sâu thẳm lại.

-Chô anh ôm em. Một chút thôi!

Nó không biết hắn lúc này như thế nào. Chỉ biết hắn rất mệt mỏi. Mà sự mệt mỏi của hắn. Nó có thể cảm nhận đươc.

Là những người đứng trên cao như thế này. Nếu không cẩn thận. Họ sẽ rất nhanh bị đánh ngã xuống.

Rất thê thảm.

Một lúc sau không biết nó nghĩ gì mà chợt đem tay mình nắm lấy tay hắn đang ôm lên cổ mình. Xong kéo xuống..

-Đi thôi! Cùng tôi đi ngắm biển đêm nào!

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Em và anh! Mình cùng đi ngắm biển đem nhé! Để đôi bàn chân của chúng ta in lên biển. Để biển nhìn thấy…. nó sẽ là một bằng chứng cho tình yêu của chúng ta!

Em yêu anh! Một tình yêu mà ngay cả em cũng chưa nhận ra. Là do cuộc sống áp lực đè nặng lên em và anh. Nên tình cảm của chúng ta. Không một ai dam thừa nhận. Anh nói anh yêu em! Vậy anh có chấp nhận hi sinh, có chấp nhận buông xuôi tất cả mọi thứ vì em không.

Cuộc sống của anh và em, cuộc sống của chúng ta đang đối diện. Nó là nơi không cho phép tình cảm của anh và em! Cuộc sống tàn nhẫn! Chúng ta đành cam chịu!

;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;

Đi một hồi nên quá mệt mỏi. Hắn và nó ngồi bên cạnh bờ biển. Nhìn làn song dao động trên mặt biển . Như muốn gột đi hết mệt mỏi. Nó không tự chủ được mà nhắm đôi mắt lại. Bỏ đi sự cảnh giác. Im lặng mà tựa vào vai hắn chìm vào giấc ngủ.

Hắn thấy đôi vai mình chợt nặng. Nhìn sang thấy nó im lặng ngủ.

Đôi mắt hắn nhìn ra xa xăm.

-CHúng ta cùng đón bình minh trên biển nhé!!!!!!

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sang sớm, tiếng song vỗ vào bãi biển. Ánh sang của mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên. Bao trùm cả khoảng không gian rộng lớn.

-Ưm ….-nó vươn vai một cái thì mới phát hiện mình đang bị ốm cứng. Trợn mắt nhìn ra là khuôn mặt phóng đại của hắn. Gương mặt nó không thể nào mà quen thuộc hơn được nữa.

Đôi mi tâm hắn chợt nhíu lại. Cánh môi mỏng mím rất chặt.

Khuôn mặt nhìn rất ư là khó chịu.

Nó không tự chủ được bất giác mỉm cười. Đưa đôi tay lên xoa đi đôi mày đang nhíu chặt này.

Hành động này như đánh thức hắn dậy. Đôi mắt xanh dương chợt mở ra.

Nó không đoán trước được là hắn sẽ tỉnh dậy nên vô cùng bất ngờ. Hai đôi mắt chỉ như vậy nhìn chằm chằm nhau…………….

Một lúc sau nó mới lấy lại được tinh thần. Đẩy hắn ra rồi ngồi bật dậy.

-Ách,,, cái đó! Sang rồi! Chúng ta nên trở về thôi. Không là muộn học mất.-xong đưa tay lên nhìn đồng hồ.-5h30 rồi đó….

-Ừm.- Hắn trả lời một tiếng xong cũng đứng dậy. Phủi đi cát trên người. Rồi tiến lại chiếc xe.

Chiếc xe nổ máy rời đi. Để lại một bãi biển sáng sơm im lặng như nó vốn có.

Chỉ là ngoài hơi ấm của mặt trời ra,,, thì còn một cái vương lại. Chính là hơi ấm của thứ mang tên tình yêu……………………….