Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 341: Trò chơi tim đập 2




Thành phố G phồn hoa dưới ánh đèn rực rỡ tỏa ra vầng hào quang cực kỳ tráng lệ,các kỹ nữ xinh đẹp và quyến rũ đứng ở đầu các con đường chào mời khách, ở góc phố có thể thấy được đám người tùy ý hút thuốc phiện. Ở tổng bộ xã hội đen phía nam thành phố G, trên gương mặt anh tuấn phóng khoáng của Sở Phi Dương lộ ra nụ cười tà mị và đắc ý, dưới sự trợ giúp của Nhậm Phàm, toàn bộ xã hội đen phía nam đã phát triển một cách thần tốc.

Thâu tóm 1/6 địa bàn ở phía bắc, củng cố căn cứ ở phía nam, tấn công Tả Thủ…

Nếu không phải là Nhâm Phàm khuyên ngăn, bây giờ e rằng gã đã diệt học viện Kiêu Tử rồi.

Tin tức Thường Nhạc không chết đã truyền tới, Sở Phi Dương chẳng những không thất vọng, ngược lại còn rất hưng phấn, nếu Thường Nhạc cứ chết như vậy, gã sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.

Cho dù là chết, cũng phải chết trong tay gã.

- Đại quân sư của tôi, anh làm sao vậy?
Sở Phi Dương phát hiện Nhâm Phàm vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở đó, lông mày nhíu lại, giống như đang suy nghĩ chuyện quan trọng nào đó.

Nhậm Phàm híp mắt, trong lòng bất an nói:
- Mọi chuyện thuận lợi quá mức!

- Mọi chuyện thuận lợi lẽ nào lại không tốt?

Sở Phi Dương có chút khó hiểu.

Nhậm Phàm nhướn mày, bình tĩnh nói:
- Nếu như chuyện này xảy ra ở người khác thì tốt rồi, nhưng Thường Nhạc không phải là nhà từ thiện, Tả Thủ cũng không phải là hạng tầm thường.

- Hừ, quân sư cứ yên tâm, cho dù Thường Nhạc lợi hại cỡ nào, bây giờ chút thực lực của Điểm G ở Trung Quốc cũng không đủ để lay động nền móng vững chắc của chúng ta. Trừ phi hắn mượn được mấy cao thủ theo Liễu Tùy Phong.

Nhâm Phàm khẽ lắc đầu, nếu mọi chuyện đúng đơn giản đúng như lời Sở Phi Dương đã nói, như vậy Thường Nhạc cũng không phải là Thường Nhạc rồi!

- Hai vị tán gẫu có vui không vậy?
Một thanh âm vô cùng lười biếng vang lên.

Thân hình Sở Phi Dương run lên, Nhậm Phàm khẽ nhíu mày, đại sảnh của tổng bộ, bất cứ kẻ nào muốn vào đều phải được sự cho phép của gã và Sở Phi Dương.

Bây giờ lại có người không kiêng dè gì xông vào, chẳng lẽ hắn chán sống rồi?

Nhậm Phàm xoay người lại, khi ánh mắt y tiếp xúc với gương mặt anh tuấn tà mị kia, đồng tử của gã co rút lại. Tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy đối phương, nhưng đối phương tạo cho gã áp lực quá lớn, thật sự quá lớn.

Trên người đối phương không hề toát ra bất cứ khí tức ngang tàng nào, thậm chí ngay cả khí tức của cao thủ cũng không có. Nhưng Nhậm Phàm vẫn cảm thấy sợ hãi, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Cùng với bước chân tiến ngày càng gần của đối phương, mỗi bước đi khiến trái tim gã nảy lên một cái, dường như bước chân của đối phương không phải đạp lên đất mà là đang đạp lên tim gã vậy.

- Mày chính là quân sư quạt mo Nhậm Phàm?

Thường Nhạc nheo mắt nhìn người trước mặt, càng nhìn càng không vừa mắt, chỉ là một người, cách ăn mặc không khác người chết là mấy, thật là xui xẻo!

- Thường Nhạc… Mày… Mày làm sao… lại ở đây?
Sự sợ hãi từ đáy lòng đối với Thường Nhạc bắt đầu dâng lên, ngay cả Sở Phi Dương cũng khinh bỉ bản thân, rõ ràng gã rất hận Thường Nhạc, nhưng khi nhìn thấy hắn, thân thể gã không ngờ lại bất giác run lên.

- Mày chính là Thường Nhạc?

Nhậm Phàm chằm chằm nhìn Thường Nhạc, gằn từng chữ.

- Đẹp trai không?

Thân hình Thường Nhạc cong lại, tà ác cười.

Nhậm Phàm khẽ lắc đầu, thần sắc có chút tiếc nuối nói:
- Đường đường là người đứng đầu Điểm G, không ngờ lại là một gã đàn ông tiểu nhân lỗ mãng như vậy.

- Ha ha

Một tiếng cười trong trẻo vô cùng đột ngột vang lên.

Chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Bảo xuất hiện ở đại sảnh, ra vẻ ông cụ non nói:
- Nhóc, trên đời người dám nói Thường Nhạc là tiểu nhân, mày là người đầu tiên đấy.

- Thường Nhạc, thật không ngờ mày lại tự tìm cái chết!
Lúc này Sở Phi Dương miễn cưỡng đè nén cảm giác sợ hãi vừa rồi xuống, thanh âm có phần quỷ dị, lại có phần độc ác.

- Sở Phi Dương, hôm nay ông nội mày tới lấy mạng mày đấy, tao cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa với mày.
Thường Nhạc nhíu mày, ánh mắt chuyển đến Nhâm Phàm, lạnh lùng nói:
- Mày cũng vậy, phàm là người đối nghịch với Điểm G chính là đang giỡn mặt với thần chết!

- Ầm!

- Ầm!

Bỗng nhiên từ bên ngoài đại sảnh truyền đến những tiếng vang thật lớn, Sở Phi Dương biến sắc, vẻ đắc ý ngưng lại, vốn dĩ gã muốn dựa vào sự giúp đỡ của cao thủ ở tổng bộ để bao vây Thường Nhạc.

Nhưng tình hình bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi tính toàn vừa rồi của gã.

Những cao thủ trong tổng bộ bị một đám cao thủ thần bí đánh cho tán loạn, tình thế hoàn toàn nghiêng về một bên.

- Lão đại, để Sở Phi Dương cho tôi chơi đùa một chút đi?

Huyết Hổ để cho đám ma ca rồng điên cuồng làm thịt lũ binh tôm tướng tép này. Còn gã hưng phấn xông thẳng về phía Sở Phi Dương!

Cách đó không xa Cao Tiếu cũng đang rất nóng nảy, để gã đối phó với mấy cao thủ xã hội đen tầm thường này, đúng là không biết trọng dụng nhân tài mà, gã nắm chặt tay lại, gào lên:
- Lão đại, tôi đến bảo vệ cậu!

Vừa nói vừa đi về phía Nhâm Phàm.

- Hừ xông vào nơi này, cánh cửa địa ngục sẽ rộng mở cho chúng mày.
Một thanh âm lạnh lẽo âm u truyền đến từ bên ngoài đại sảnh, chỉ thấy bên trái xuất hiện mười mấy cao thủ.

Bọn họ đều mặc áo đen, thân thể mỗi người đểu tản mát khí tức quỷ dị, khi Nhâm Phàm và Sở Phi Dương thấy nhóm người này, ánh mắt bọn chúng đều sáng lên, những người này đúng là tinh anh bên người Nhâm Phàm.

Mỗi người bọn họ đều có thân thủ quỷ dị, chính là có được bọn họ, mới khiến cho quá trình chinh phục của xã hội đen phía nam liên tiếp đạt được thành công trong các nhiệm vụ ám sát xã hội đen ở các khu vực phía bắc.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, bảo bối nha, đám người kia hẳn là có thể khiến hắn sảng khoái một phen, thời gian gần đây hắn vẫn luôn phải khắc chế, cho dù là người của Công Tôn Liệt bao vây tấn công, thí nghiệm bốn mươi tên mà cà rồng, hắn đều không dốc toàn lực. Thân thể hắn có một sức mạnh bị chặn lại, sức mạnh kia phải tìm được lối ra để giải phóng, mà thực lực của mỗi người trong đám bọn chúng đều rất mạnh. Điều này rất cám dỗ Thường Nhạc.

- Ha ha, ha ha, bảo bối, tao đến đây!

Lúc này Thường Nhạc làm sao còn phong thái của một lão đại nữa, cả người giống như trâu đực ăn phải xuân dược, hưng phấn phóng thẳng về phía đám người trước mắt.

- Tên này điên rồi!

Mười mấy cao thủ nhìn nhau, gần như cùng lúc phản ứng lại.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã tới trước mặt bọn họ.

Nắm đấm rất bình thường, quả thật là ngay cả cao thủ bình thường cũng không bằng, cũng không có bất cứ khí thế nào đáng nói, cũng không có bất cứ chiêu thức nào. Rất trực tiếp, cho dù là quyền cước, cũng là quyền cước đơn giản nhất.

Nắm đấm như vậy ngay cả đứa trẻ cũng có thể tung ra được.

Tốc độ rất chậm, chậm tới mức khiến người ta muốn bật khóc, một tên trong đám áo đen đó cười một cách quỷ dị, nắm đấm tấn công một cách thần tốc, trực tiếp hướng về phía mạch môn của Thường Nhạc.

- Ầm!

- Ầm!

Cả hai nắm đấm đều trúng vào người đối phương, có điều nắm đấm của tên áo đen nhanh hơn một chút, nhưng thân hình của Thường Nhạc không hề nhúc nhích. Nhưng khi nắm đấm của Thường Nhạc đánh trúng tên áo đen.

Thân hình tên áo đen như diều đứt dây, nặng nề bay ra ngoài.

- Còn chưa đã!

Thường Nhạc bỗng cười một cách quỷ dị, thân hình bắt đầu chuyển động thần tốc. Trong lòng đám người áo đen còn lại cũng bắt đầu căng thẳng, tốc độ của Thường Nhạc quá nhanh, trong không gian chỉ còn lại bóng dáng quỷ dị kia…

Sở Phi Dương rất lo lắng vì thế tiến công căn bản ở nắm đấm của Huyết Hổ thật sự rất vững chắc, tốc độ mỗi quyền cước đều rất nhanh, sức mạnh đều nhau, căn bản không cho gã bất cứ cơ hội nào để hít thở.

Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Sở Phi Dương vẫn lui bước, không ngừng lùi về phía sau, loại tư vị này quả thực rất uất ức, rất đáng giận, nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Phi Dương cũng cảm thấy hổ thẹn với chính mình.

Bỗng nhiên lúc đó thân hình Sở Phi Dương run lên một cái, một ánh sáng màu đen quỷ dị như ẩn như hiện, trên đầu y không ngờ lại xuất hiện một cái mũ giáp màu đen, đó chính là Khôi giáp Hắc Ám trong bộ trang phục hắc ám.

- Ầm!

Một quyền này của Huyết Hổ giống như đập phải đinh vậy, gã chỉ cảm giác được sức mạnh che trời phủ đất bị dội ngược lại “bộp bộp bộp” gã liên tiếp lùi về phía sau rồi ngồi phịch xuống mặt đất.

Huyết Hổ chịu thiệt, nhưng Cao Tiếu cảm thấy rất thoải mái, đầu óc Nhâm Phàm rất thông minh, nhưng năng lực của gã thật sự quá kém, trận cuồng phong xoay tròn kia khiến cho Nhậm Phàm ngay cả cơ hội để phản ứng cũng không có.


Cao Tiếu cảm thấy ánh mắt của gã thật sự quá kém, lại chọn một “ma cà bông” chán như vậy, ánh mắt nhanh chóng quét tới chỗ khác, hi vọng có thể tìm được đối thủ thích hợp.

Khi Huyết Hổ bị Sở Phi Dương đánh cho ngồi xuống đất, Cao Tiếu rất vui sướng, cơn lốc xoáy thay đổi phương hướng, Nhâm Phàm như một con chó sắp chết bị ném xuống đất. Khi Sở Phi Dương đánh một quyền trúng Huyết Hổ, gã cũng cảm thấy thân hình khẽ động, khí huyết sôi trào…

Mà tên kia như gió xoáy cuộn chặt cả người gã lại.

- Fuck, Cao Tiếu khốn kiếp kia, nó là của ông nội mày, mau buông ra!
Huyết Hổ nhanh chóng bò lên, vừa nãy phải chịu thiệt khiến gã rất tức giận, năng lực của mình còn chưa kịp phát huy, đối thủ lại bị Cao Tiếu đoạt đi mất, gã vô cùng buồn bực, chửi đổng gào thét như một người đàn bà chanh chua.

- Tố chất, phải có tố chất!

Tiểu Bảo ở bên lắc đầu, tiếc nuối thì thầm.

Lão đại ở bên kia điên cuồng, tiểu đệ cũng đang điên cuồng, lại nhìn đến bốn mươi tên ma cà rồng kia, mặc dù bọn họ không có thực lực biến thái như Quang Minh, nhưng khả năng phản kích của cơ thể lại rất mạnh, sức mạnh ở quyền cước cũng rất tràn trề, răng nhanh rất sắc bén, ở bất cứ mặt nào cũng rất ưu tú!

Nhóm người này ở tổng bộ xã hội đen phía nam cũng coi như là tinh anh, nhưng so với đám tinh anh Thường Nhạc mang theo, căn bản là không cùng một đẳng cấp, tất nhiên không ai ngờ rằng Thường Nhạc lại trực tiếp tới tổng bộ xã hội đen ở phía nam.

Khi đám đàn em ở bên ngoài phát hiện tình hình bên trong tổng bộ, chỉ là chiến thuật biển người, bao vây đám người Thường Nhạc, nhưng dùng lời Thường Nhạc mà nói thì
- Đã chơi thì phải chơi trò tim đập!

- Thực chả có chút ý nghĩa gì!

Tiểu Bảo nhìn tình thế nghiêng về một bên, cô khẽ lắc đầu, ánh mắt quét tới bốn phía xung quanh, nếu là tổng bộ thì hẳn là sẽ có rất nhiều tiền?