Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 350: Thu phục 4




- Lão đại, anh nói xem Tiểu Bảo có xinh đẹp ko? Tay Tiểu Bảo đã ngừng lại, cô dời đến trước mặt Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười hỏi.

- Mặt trời mọc từ hướng tây rồi, cây vạn tuế ra hoa rồi, heo mẹ leo cây rồi! Thường Nhạc xem nhẹ, nhưng trên nét mặt nghiêm trang nói : - Xinh lắm, Tiểu Bảo là cô gái xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất, có khí chất nhưng mà lão đại từng thấy.

- Hi, khuyết điểmc lớn nhất của lão đại là không thể nói dối, Tiểu Bảo quả thực rất xinh đẹp.
Tiểu Bảo nói tới đây, thoáng dừng lại một chút, sau đó hùng hồn nói: - Tiểu Bảo quyết định từ hôm nay trở đi, buổi tối sẽ ngủ cùng anh.

- Tũm!

Thường Nhạc suýt chút nữ là ngã xuống đất, con nhóc này, còn chưa đủ tuổi trưởng thành, mà đã nghĩ đến chuyện ngủ chung với mình, như thế không phải là làm hỏng nhân cách thánh khiết của mình hay sao.

- Không cần, lão đại thích ngủ một mình. Thường Nhạc nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ ra lý do cự tuyệt nào tốt nhất

- Lão đại, Tiểu Bảo là thành tâm thành ý mà, và sau khi Tiểu Bảo ngủ cùng với thì đã là người của anh, như vậy về sau căn cứ vào thỏa thuận vợ chồng, gia sản của anh, có một nửa là của Tiểu Bảo, vậy là Tiểu Bảo phát tài rồi. Tiểu Bảo dõng dạc nói.

Thường Nhạc lấy tay sờ đầu Tiểu Bảo, con nhóc, hôm nay đầu óc có vấn đề phải ko? Sao toàn nói chuyện cổ quái vậy

Đúng lúc này, điện thoại di động bỗng vang lên.

- Thần!

Nhìn thấy dãy số, ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, nhiều ngày trôi qua như vậy, không biết tên nhóc này ở Nhật Bản rốt cuộc như thế nào? Thí nghiệm của Koinu tiến hành đến mức nào rồi hả?
- Ha ha, chúc mừng lão đại, chúc mừng lão đại! Tiếng cười của Thần từ đầu bên kia truyền đến.

- Chúc mừng, chúc mừng?

Thường Nhạc hơi sững sờ, trong khoang thời gian ngắn chưa hiểu ra.

- Lão Đại, tài chính của Nhật đã nhanh chóng bị rút đi một nửa, tiền đã được chuyển vào số tai khoản, thẻ chuyên dụng đã sai người đưa qua.

- Tiền..

Thường Nhạc nghe được câu này, âm thầm keu một tiếng không ổn, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo vẻ mặt cảnh giác nhìn Thường Nhạc, lắc đầu lia lịa, nhanh chóng chối bỏ: - Tôi không lấy thẻ, chuyện đó không liên quan gì đến em!

Vừa rồi lời mà Thần nói với Thường Nhạc, chỉ có Thường Nhạc mới có thể nghe thấy. Nhìn đoán được nét mặt Tiểu Bảo, đúng là giấu đầu hở đuôi, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.

- Tiểu Bảo..

Thường Nhạc nhìn biểu cảm của Tiểu Bảo. Hắn căn bản không nói nên lời, giờ đây muốn Tiểu Bảo đem số tiền đó ra đây, vậy chảng khác đoạt thức ăn từ miệng hổ.

- Vậy em nói cho lão đại biết chỗ đó có bao nhiêu tiền, lão đại sẽ không đòi nữa! Thường Nhạc trực tiếp nhượng bộ lùi lại để dụ dỗ Tiểu Bảo nói ra.

- Tiền là của em!

Tiểu Bảo đầu tiên là xác nhận một chút, sau đó trịnh trọng nói: - Cụ thể là bao nhiêu tiền em không rõ, dù sao thì cũng có rất nhiều tiền!

- Trời xanh à!

Thường Nhạc nghe nói như thế. Bực mình xém chút là Tiểu Bảo bị đè người trên mặt đất, sau đó cướp lại tiền về.

Sở Thiên Hùng bi thương nhìn thân hình đã đông lạnh như băng của Sở Phi Dương, đây là đứa con duy nhất của ông ta, lần trước Sở Phi Dương chiếm được sức mạnh thần bí, sau đó ông ta lại đem Mũ giáp Hắc Ám giao cho gã.

Sở Thiên Hùng luôn cho rằng Sở Phi Dương đối với chuyện tự bảo vệ hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng trong tình trạng mình bế quan, con mình đã xảy ra chuyện, lần này không ai có cách gì cứu lại sinh mạng cho Sở Phi Dương.

- Thiên Hạo, khởi động kế hoạch cuối cùng đi! Sở Thiên Hùng hơi chua xót nhìn đệ đệ của mình Sở Thiên Hạo, chần chừ nói

- Anh hai, em không có con, trong lòng em coi Phi Dương như con mình, em hy vọng nó có thể sống tốt, nhưng khởi động kế hoạch cuối cùng để cứu nó, em sợ sẽ bị trời phạt. Sở Thiên Hạo nhìn Sở Thiên Hùng mặt biến sắc, nói.

- Vì Phi Dương, cho dù chết cũng đáng! Sở Thiên Hùng ngẩn người, nhưng không một chút do dự liền nói.

- Được, Sở gia chúng ta tuy lớn nhưng lại chỉ có Phi Dương là con trực hệ, vì nó, cũng là vì toàn gia tộc, em đồng ý với kế hoạch cuối cùng của anh hai. Sở Thiên Hạo quả nhiên đã bị lời nói của Sở Thiên Hùng kích động, gã quên luôn hậu quả vừa nói.

Thật ra kế hoạch cuối cùng cũng là kế hoạch tàn nhẫn, kế hoạch này ban đầu vây thi thể của Sở Phi Dương tiến hành cải tạo, trừ huyết nhục bên ngoài, gã chống đỡ toàn bộ thân thể bằng thép tinh khiết thay thế xương cơ thể.
Người như vậy gần như liền không có bất kỳ nhược điểm nào, nhưng có một chút đáng chú ý, máu của gã bởi vì thân thể khuyết thiếu năng lượng thay thế, cho nên muốn duy trì huyết sắc cơ bản của người, thì nhất định phải vào ngày trăng non mỗi tháng đem máu mới vào cơ thể.

Mà loại này máu nhất định phải từ chính một người, biểu thị mỗi một tuần phải có một người rời khỏi thế giới này.

Đây là đối với sinh mạng một loại không đáng tôn trọng, tuy nhiên giống như cái gọi là mạnh yếu giữa không cân bằng, đương nhiên, Thường Nhạc thật không ngờ Sở Thiên Hùng vì Sở Phi Dương mà làm như vậy.

Thường Nhạc dự định mục tiêu thứ ba chính là Minh, một lấy người dị năng lấy đao là chính, tính cách của Minh so với Lãnh kiếm còn lạnh hơn!
Trong tư liệu phân tích bên cho thấy, gã là một cô nhi, giết người để nhận được thù lao. Nhưng người gã giết không giống với sát thủ, gã quy định: người già không giết, trẻ con không giết, con gái không giết, người tốt không giết? Bởi vậy cuộc sống của gã cũng không thể nào sống khá giả, nhưng hắn lại rất được lòng người!

Đao pháp của Minh đã đạt tới một cảnh giới, một cảnh giới kinh khủng!

Có người nói trong tay không đao, trong lòng có đao, còn đây là trên đao tầng cảnh giới. Tuy nhiên tại xã hội vũ khí nóng chiếm vị trí chủ đạo, nhanh mới là điều quan trọng nhất.

Tốc độ siêu việt của viên đạn kia mới có thể thu hút sự chú ý của người khác, viêc cướp này dựa vào súng để bảo vệ sinh mạng mình.
Đao pháp của Minh kỳ thật cũng không đạt tới cái loại tốc độ nhanh hơn viên đạn, nhưng nếu ở đối mặt một mạng người dùng súng mà nói... tin rằng chết đi nhất định sẽ là người mang súng.

Đao của Minh có một đặc điểm rõ rệt, chính là làm đao xuất hiện tức khắc, căn bản không có người nào phát hiện vị trí hiện tại, cho dù là thời khắc biến mất, cũng sẽ không có ai hiểu được nó là cái gì nữa.

Hơn nữa màu máu đỏ dính ở trên thân đao là đủ chứng minh đao dùng để giết người rồi.

Có người còn nghi ngờ cho rằng sự lợi hại của Minh không phải ở bản thân anh ta, mà là ở lưỡi đao thần bí ấy, nếu như có thể lấy được lưỡi đao đó, thì Minh chẳng khác gì một người thường.
Tuy nhiên cao thủ chân chính lại không tin điều này, đao là chết, người là sống, nếu như người không lợi hại, cho dù có được đao lợi hại hơn nữa, kẻ đó cũng chỉ là thứ rác rưởi, hôm nay Minh vừa mới hoàn thành nhất tông kinh doanh, tâm tình của gã đã sáng sủa rất nhiều.

Nhưng khi gã nhìn thấy một bóng dáng trước mặt, thân thể của gã lơ đãng khẽ run rẩy.

Hơi thở thuộc loại cường nhân mới có thể nhận biết, bất kể Minh đứng ở góc độ nào, đối phương đều có thể ở trong thời gian ngắn ngủi công kích được chính mình. Minh giết người đến hiện tại, cao thủ chân chính tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn có, đặc biệt loại người giàu như này phía sau luôn có cao thủ bí ẩn bảo vệ, nhưng trong số bọn họ không ai có thể cho gã cảm giác này.
- Trong vòng một năm ngươi có thể giết chết bao nhiêu người? Bóng người mặc dù là lưng hướng về phía Minh, nhưng thanh âm kia giống như đối với mặt, dễ dàng truyền tới lỗ tai Minh.

- Sáu! Minh cũng không hề có cảm giác gì không đúng mà trả lời.

- Nghe nói những người anh giết tất cả đều là hạng cặn bã, phải không? Giọng người trẻ tuổi kia lại một lần nữa vang lên nói.

- Không sai! Giọng Minh lạnh lùng đáp.

- Được, từ nay về sau anhhãy trợ giúp tôi giết những kẻ cặn bã đó, tôi trả tiền thuê gấp đôi,thấy thế nào? Giọng người trẻ tuổi mang theo vài phần từ tính, sau đó lạnh nhạt đề nghị.

- Nếu tôi không đồng ý thì sao? Minh có chút lạnh nhạt hỏi ngược lại.

- Đương nhiên nếu anh không đáp ứng, tôi sẽ khiến cho anh biến mất trên thế giới này. Câu nói kia vừa mới nói xong, một bóng dáng đã vòng đến gần thân thể gã.

Minh mặc dù lạnh lùng nhưng không vì thế lạnh nhạt với bất kỳ một đối thủ nào, trông một giây khi thân hình kia di chuyển, toàn thân Minh trong chốc lát xoay chuyển run rẩy.
Gã thật không ngờ, một cái bóng dời đi thân thể, ngay lúc mình nhìn đối phương, lại vẫn là một cái bóng hư ảo, tuy rằng mơ hồ lộ ra một chút anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng bên ngoài, nhưng đáng tiếc rất mông lung, làm cho người ta hoài nghi là có tồn tại hay không.

Minh biết mình gặp được cao thủ, một cao thủ cực kỳ đáng sợ.

Đối phương giống như đang nhìn Minh, nhưng hắn cũng không có rất nghiêm túc xem, bởi vì khi hắn đưa lưng về phía Minh, hắn đã cảm giác được toàn bộ diện mạo của Minh.

Khiến gã kinh ngạc chính là không có cách gì cảm nhận được điều cái đao đáng sợ trong truyền thuyết kia ở nơi nào, với loại kỹ nghệ cao thủ này thì Tiêu Tiêu phải bình tĩnh đánh bại trong phút chốc.
Tiêu Tiêu biết người như Minh tuyệt đối sẽ không ra tay trước , cho nên gã hành động trước, Tiêu Tiêu vừa mới khởi động, Minh băt đâu chuyên đông ngay sau đó, giữa xa vời a, một đao ảnh màu trắng trên tay phải Minh kích phát ra.

Nó như thể là một loại đao cảnh, một đao cảnh loại siêu việt thời không, đến Minh cũng không nghĩ tới đao của mình đã đạt tới loại cảnh giới này, tuy nhiên đây chỉ là bắt đầu!

Mắt Tiêu Tiêu hơi hơi híp lại thành mắt một mí, Tiêu Tiêu cũng lần đầu tiên nhìn đến loại hiện tượng kỳ dị này, gã hơi sửng sốt, thật không ngờ đao của đối phương kỳ quái đến thế!

Tuy nhiên trong cùng một lúc, thân mình Tiêu Tiêu bắt đầu chuyển độngnhư đám mây cùng trôi nổi trên bầu trời, tuy rằng xa xa không có bất kỳ thay đỏi nào, trong nháy mắt gió đã tới trước mặt Minh.

Nắm tay, tràn đầy sức mạnh kinh hoàng!

Tiêu Tiêu biết, đối với cao thủ bí ẩn này, mình phải phát ra toàn bộ sức mạnh, trừ phi có thể đủ mới đánh bại được đối phương, nếu không thứ đối mặt với mình chính là cái chết.