Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 360: Mua chuộc Lạc Phong




Nắm tay, nắm tay tràn đầy sức mạnh y hệt tia chớp đánh mạnh về phía Xuân Tuyết, tốc độ kia gần như đã vượt qua phạm vi mắt thường con người có thể phân biệt.

Ngay cả Thường Nhạc cũng bị sức mạnh và tốc độ kinh khủng như vậy làm cho kinh ngạc, hắn thậm chí hoài nghi, sau khi đánh xuống một quyền, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc trước mắt sẽ bị biến thành mảnh vụn.

- Ầm!

Giữa đất trời phát ra tiếng vang long trời lở đất, - Tất cả kết thúc rồi sao? Thường Nhạc thở dài trong lòng một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp như vậy chết ở trên tay mình, quả thật có vài phần đáng tiếc.
Sau khi mọi chuyện hoàn toàn sáng rõ, Thường Nhạc ngây dại, nắm đấm của mình, sức mạnh của nắm tay lại bị ngón tay mảnh khảnh của Xuân Tuyết chặn lại.

Một ngón tay đối phó với một nắm tay, này Quả thật không thể tin nổi, nhưng quả thật người phụ nữ trước mắt này làm được, mà đây mới chỉ là bắt đầu.

- Ngón tay ngọc!

Thường Nhạc còn chưa kịp thu hồi nắm tay, một ngón tay kia liền công kích tới, công kích hoàn toàn không giống vừa rồi, trong ngón tay, mỗi lần tiến công đều tản mát ra sức mạnh quỷ dị vô cùng.

Sắc mặt Thường Nhạc vui vẻ, thân hình cố ý hoặc không có ý định lui về phía sau, nhưng ngón tay này dường như đã có được sinh mạng, được nguyền rủa, điên cuồng mà đuổi theo hắn

Lạc Phong như thế nào đều không nghĩ tới, không ngờ đối phương chọn thời khắc này tiến công chính mình, bất kể là thiên thời, địa lợi hay nhân hòa, đều đạt đến mức độ kinh người.

Áp lực cường đại kia như Thái Sơn áp đỉnh, Lạc Phong không thể không hít sâu một hơi. Thắng tắp tiếp đón!

- Ầm!

Thân hình yếu ớt của Lạc Phong như cắt đứt con diều, nặng nề mà ngã xuống, cậu ta giờ mới hiểu được, người con gái che mặt thần bí trước mắt này mới là Sát Tiên thật sự, so sánh giữa người con gái lần trước nhìn thấy và cô gái xinh đẹp trước mắt này, căn bản không phải là cùng một cấp bậc.

- Nhất định không tấn công!

Thân hình Lạc Phong vừa mới ngã xuống đất, trong chớp mắt không ngờ lại đứng lên, thế tới mãnh liệt hơn, sức mạnh điên cuồng không khiêng nể gì đụng tới thiếu nữ thần bí.

- Ầm!

- Ầm!

Động tác lặp lại nhiều lần như vậy, Lạc Phong mỗi lần bị thiếu nữ thần bí đánh ngã xuống mặt đất. Mỗi lần đều có thể nhanh chóng đứng lên, cổ quái hơn nữa chính là trong ánh mắt hưng phấn của cậu ta càng ngày càng tràn đầy ánh sáng.

Thiếu nữ thần bí hơi căng thẳng. Cô phát hiện Lạc Phong càng gặp được công kích hùng mạnh, tốc độ đứng lên càng nhanh. Mà sức mạnh phản kích cũng càng lớn.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng sau mỗi lần công kích, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng.

- Tại sao lại như vậy? Lúc cô bị nắm tay của Lạc Phong đánh lui, thái độ c cuối cùng cũng bắt đầu biến hóa rồi, một đạo ánh sáng quỷ dị lóe ra.

- Phong!
Lạc Phong cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn thân bị một loại dây thừng không sờ được buộc chặt, anh ta càng giãy dụa. Trói buộc cũng càng ngày càng gấp.

- Xé!

Lạc Phong không ngờ mà xé rách sợi dây thừng vô hình, một đạo dòng khí mát lạnh như tia chớp đánh tới đối phương.

- Cái gì!

Ngay khi dòng khí rét lạnh trong nháy mắt hướng về phía cô, dòng khí kia không ngờ chuyển biến thành một đạo lưỡi vô cùng sắc bén, góc độ quỷ dị và xảo quyệt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Khóe miệng Lạc Phong lộ ra thần sắc quỷ dị: - Đến nếm thử chút hương vị như thế nào?

Móng vuốt quỷ dị màu đen cấp tốc đánh về phía lão già, tốc độ kia. Sức mạnh kia hoàn toàn đạt đến phương pháp đối phó tức thời, tinh thần thiếu nữ thần bí khẽ động, không ngờ công kích lại cường đại như thế. Cô có thể làm được duy nhất là lùi ra sau, không ngừng lùi ra phía sau, nhưng khiến cô kinh hãi cũng là, chân của mình lại bị một đạo dây thừng bạch sắc quấn quanh.

- Hừ!

Một thanh âm không ngờ truyền đến từ phía sau Lạc Phong, tiếp theo, một đạo linh hoạt, kiếm khí sắc bén vô cùng đột ngột xông ra. Lạc Phong trực tiếp dùng nắm tay cản trở, nắm tay giống như kim cương, Lạc Phong vẫn tuyệt đối tin tưởng nó.
- Xé!

Thanh âm xương vỡ vụ vô cùng chói tai vang lên, kim kiếm quỷ dị kia không ngờ đã vượt qua nắm tay Lạc Phong, trực tiếp trở thành trợ thủ đắc lực.

- A!

Lạc Phong đau đớn kêu lên một tiếng, sức mạnh toàn thân dường như bị bớt thời gian, đầu gối quỳ mạnh trên mặt đất.

- Bao vây!

Lúc trước dây thừng kia xuất hiện lần nữa, nhưng ngay trong chớp mắt, Phá! Một đạo bóng dáng màu trắng chợt lóe lên trước mặt bọn họ, khi thiếu nữ thần bí kịp phản ứng, Lạc Phong đã biến mất tại chỗ.

- Vừa rồi Vừa rồi là ai? Thiếu nữ thần bí híp mắt lại.

Đầu Lạc Phong còn duy trì tỉnh táo, tuy nhiên trong lòng vô cùng buồn bực, đường đường là đàn ông mà bị đàn bà kẹp một chỗ, quả thực mất mặt rồi, hương thơm xử nữ thản nhiên như nước suối, liều mạng bay vào trong mũi hắn, Lạc Phong trong đầu tự chủ không được toát ra từ ngữ: - Sắc vị dụ!

Tuy nhiên tưởng tượng kỹ lưỡng, dựa vào thân thể hiện tại của mình, đối phương muốn dùng sắc dụ mình chỉ sợ cũng hơi khó khăn.
- Thả tôi xuống đi!

Lạc Phong đại khái đoán một chút khoảng cách, theo đạo lý bình thường, nơi này hẳn là đoạn đường an toàn.

- Hiện giờ chạy trối chết quan trọng hơn? Hay là tôn nghiêm của đàn ông quan trọng hơn? Thiếu nữ áo trắng dướng như nhìn thấu tâm tư Lạc Phong, tốc độ chẳng những không có chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn.

Lạc Phong dùng sức kéo mũi, thầm nói: - Một người con gái nếu đem ngực của mình đặt ở trước mặt người đàn ông lay động không ngừng, cho dù anh ta có lực lớn hơn nữa, lão Nhị cũng sẽ nhếch lên, tiểu thư tôn kính, cô nói tôi phải làm gì?
Mặt của Thiếu nữ áo trắng xoát, một chút, toàn bộ đỏ lên, buông tay, ném Lạc Phong xuống mặt đất.

- Ầm!

Mông tiếp xúc với mặt đất bóng loáng, Lạc Phong cảm giác mông của mình sắp biến thành hai nửa, mà trước mắt cũng có vô số ngôi sao nhỏ đang không ngừng xuất hiện.

- Móa, nữ nhân thối, cô có phải điên rồi không, lòng đỏ trứng của ông đây cũng bị cô quẳng đi rồi. Lạc Phong căm tức chỉ tay vào mũi của cô gái áo trắng.

Dung nhan tuyệt sắc của cô gái áo trắng hơi đổi, tay nhỏ và dài không kìm nổi chuẩn bị dựng lên: muốn nhấc lên, tuy nhiên tiếp xúc với kiếm thương trước ngực Lạc Phong, cùng với khóe miệng đỏ máu, cô cưỡng ép ép phẫn nộ xuống.

- Cô cứu tôi có mục đích gì? Lạc Phong cho tới giờ đều sẽ không tin trên đời này có cơm trưa miễn phí.

- Gia nhập siêu cấp chiến sĩ! Thiếu nữ áo trắng không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.

- Mẹ kiếp, cô coi ông đây là cái quái gì? Đùa giỡn cái con khỉ gì? Hay là tiêu chuẩn ngu ngốc? Kỹ nữ, cô ngươi nghe rõ ràng cho tôi, hiện tại mạng của ông đây trong tay cô, cô bảo ông đây dùng hết hai cái lỗ của cô, ông đây cũng không chút do dự mà vào, nhưng bảo ông đâygia nhập siêu cấp chiến sĩ, quả là đang nằm mơ sao! Con ngươi màu đen của Lạc Phong như rắn độc, hung tợn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương, cậu ta đem cảm xúc áp chế vừa rồi toàn bộ bùng phát ra ngoài trong nháy mắt.

Sắc mặt thiếu nữ áo trắng lúc trắng lúc xanh, Lạc Phong thô lỗ và và lời nói trắng trợn của cậu ta làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn, trong chớp mắt, cô nhìn ra một việc trong ánh mắt Lạc Phong, vảy ngược của đàn ông thường thường được bảo vệ vô cùng tốt, nhưng một khi chạm vào, chỉ sợ sẽ nuốt chửng đối phương.

Cô hít sâu một hơi nói: - Tôi biết anh rất thân thiết với người đứng đầu Điểm G Thường Nhạc, nhưng Thường Nhạc có thể cho anh cái gì, siêu cấp chiến sĩ chúng tôi cũng có thể cho anh cái đó, hơn nữa lại tốt hơn là đằng khác, mục tiêu của Thường Nhạc chỉ là thống nhất toàn bộ thế giới xã hội đen, tôi tin rằng Lạc tiên sinh là người thông minh!

Lạc Phong quỷ dị cười:
- Kế hoạch vĩ đại như vậy, tại sao tôi phải từ chối, từ chối mới là ngu ngốc. Thoáng dừng lại một chút, thần sắc cổ quái nhìn thiếu nữ áo trắng: - Cô chỉ cần trả lời tôi một vấn đề là được!

Thiếu nữ áo trắng hiển nhiên không nghĩ tới biến chuyển nhanh như vậy, nhanh đến làm cho mình không thể tin đây là sự thật.

- Vấn đề gì? Trên gương mặt tuyệt sắc của cô lộ ra vẻ vui vười.

- Cô có còn là xử nữ hay không?

Thiếu nữ áo trắng giật mình, lần đầu tiên có đàn ông hỏi vấn đề này, đương nhiên cũng có rất ít người đàn ông hỏi phụ nữ vấn đề này, nhưng nhìn thần sắc cổ quái của Lạc Phong, cô cũng hiểu được thái độ của Lạc Phong là rất nghiêm túc.

- Còn chưa bị mấy tên đàn ông thối tha chơi qua! Thiếu nữ áo trắng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, dùng loại trả lời gián tiếp làm phương thức trả lời.

Lạc Phong lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: - Nếu cô không phải xử nữ, có lẽ tôi sẽ, nhưng

Nói tới đây, khóe miệng Lạc Phong tà ác cười: - Không biết sao lại thế này, không ngờ thân dưới có phản ứng, muốn tìm kỹ nữ đánh bom!

- Anh
Khuôm mặt nhỏ nhắn trắng mịn của thiếu nữ áo trắng tái nhợt đi, ngón tay run rẩy chỉ vào mũi: - Lưu manh!

- Quả thật nếu cô nhìn thấy lão đại của chúng tôi, cô sẽ phát hiện, quả thực cô và xử nữ thuần khiết không khác nhau là mấy. Trên mặt Lạc Phong lộ ra nụ cười thản nhiên.

Trong chớp mắt hai bên giao thủ, Xuân Tuyết tỉnh ra, sự chênh lệch giữa mình và Thường Nhạc không phải cố gắng là có khả năng bù đắp lại, thân hình cô thẳng tắp lùi về phía sau, đồng thời lúc này, gần nghìn cao thủ đồng thời vây lại.

- Thường Nhạc, nếu anh thông minh, tốt nhất là đầu hàng, nếu không, cái anh gọi là thuộc hạ đều sẽ chết ở chỗ này. Xuân Tuyết hiểu được muốn vây Thường Nhạc rất khó khăn, nhưng thuộc hạ của tên Thường Nhạc kia, cũng không phải là chuyện khó.

Đồng tử Thường Nhạc hơi co lại một cái: - Nhớ kỹ, nếu cô dám động đến một cọng tóc của anh em tôi, tôi sẽ nhổ sạch lông trên người cô.

Xuân Tuyết ngẩn người, mặt Xoạt, đỏ lên một chút, tên đáng chết này, chẳng lẽ không thể nói tiếng người hả? Nắm tay của cô hơi dựng lên, lần này, Thường Nhạc cho dù có ba đầu sáu tay, cũng phải ở lại

Có mọc thêm cánh, cũng không thể bay lên được!