Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 390: Hái hoa 2




- Ha ha, Thái Hồng, Lan Hoa, chúng ta lên giường đi. Thanh âm trong trẻo có chút dâm đãng của Tử Vân Anh xinh đẹp vang lên.

- Mẹ nó!

Thường Nhạc nghe thấy câu nói này thì thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, thật không ngờ ở cái thế giới này lại có đồng chí mạnh mẽ động lòng người và thích phụ nữ như Tử Vân Anh đại tiểu thư, điều này thật đúng là không thể tin nổi.

Có điều nghĩ tới hành vi của Tây Môn đại tiểu thư bên cạnh mình, Thường Nhạc dần bình tâm lại, trong rừng lớn kia loài chim nào mà chả có. Nhưng thật không biết Tử Vân Anh xinh đẹp kia rốt cuộc làm sao mà "làm" được hai người phụ nữ này?
Nghĩ đến đây, thân hình Thường Nhạc hơi nhích ra phía ngoài, ánh mắt xuyên qua ánh đèn nhìn về bóng dáng thon thả mà mơ hồ của ba người Tử Vân Anh, Thái Hồng, Lan Hoa.

Thấy ba người kia gần như cùng lúc bắt đầu cởi quần áo, ngay cả khúc nhạc tán tỉnh dạo đầu cũng không có, tim Thường Nhạc bắt đầu đập nhanh hơn, mắt chằm chằm nhìn Tử Vân Anh. Hắn muốn nhìn xem dáng người và làn da của mỹ nữ mạnh mẽ đó rốt cuộc là như thế nào?

Quần áo từng cái từng cái được cởi bỏ.

Khi bộ ngực của thỏ ngọc vừa được được giải phóng khỏi sự bó buộc, ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời. Cho dù là ở thế giới kia, con gái có ngực to như thế cũng rất hiếm thấy, không ngờ rằng cô bé xinh đẹp tinh tế này lại có được bảo bối như thế.
- ACôcô là phụ nữ? Thái Hồng, Lan Hoa rõ ràng không ngờ người tiêu hơn vạn tiền vàng để chơi gái lại là tên không có "gậy".

Phản ứng của các nàng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tử Vân Anh. Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô tà ác nắm lấy cái cằm trắng mịn của Thái Hồng nói: - Thế nào? Chẳng lẽ cô cho rằng chỉ có đàn ông mới chơi gái? Không cho đàn bà làm hay sao? Yên tâm, cho dù không có thứ kia thì bà đây vẫn có thế làm cho các cô sướng tới vặn vẹo cả người!

MK, lời nói như vậy lại nói ra từ miệng một mỹ nữ quả thực đã kích thích toàn bộ dục vọng ẩn sâu trong con người hắn.

- Vậy vậy cô định làm thế nào.Làm sao làm chúng tôi?
Gương mặt xinh đẹp của Thái Hồng đột nhiên ửng đỏ.

- Xì!

Nghe thấy câu này, Thường Nhạc không nhịn được mà bật cười, thanh âm vừa phát ra thì hắn đã biết hỏng rồi. Kẻ rình trộm như hắn sao có thể bừa bãi như thế?

- Ra đây!

Tử Vân Anh biến sắc, lạnh lùng nói.

Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, trắng trợn đối mặt với ba đại mỹ nữ, tà ác cười: - Bảo bối, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Thật đúng là duyên phận mà!
- Duyên phận?

Tử Anh Vân thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cái gã kia trước dùng các phá Phượng Hoàng để theo đuổi Phượng Hoàng vàng của mình, bây giờ lại còn phá hư chuyện tốt của cô - Thật đúng là một tên vô sỉ.

- Fuck!

Thường Nhạc tự nhận hắn không có đắc tội với cô, dù sao hắn cũng vào phòng trước cô. Huống hồ hắn cũng không có bảo cô cởi quần áo. Cô lại không hỏi rõ lý do đã chửi mắng hắn.

Nghĩ tới đây hắn không nhịn được mà mở miệng:
- Tôi vô sỉ? Chẳng qua tôi chỉ muốn nhìn một chút chim của đàn bà rốt cuộc làm hai người Thái Hồng và Lan Hoa thế nào thôi. Nói xong hắn chép miệng, chằm chằm nhìn thân hình trắng như ngọc của Tử Vân Anh.

Vừa nhìn đã kích thích triệt để toàn bộ dục vọng của hắn mới vừa áp chế xuống. Loại hiệu quả này mãi mãi không tốt bằng hiệu quả trước mắt.

Bộ ngực cao ngất, thân hình trắng như tuyết, điểm vàng phân cách động lòng người, đường cong hoàn mỹ, vườn đào mê người sâu bên trong cặp đùi thon dài

- A!

Lúc đầu Tử Vân Anh ngẩn ra, sau đó lập tức giống như xử nữ bị dâm tặc cưỡng hiếp, luống cuống tay chân, loạn xạ nhặt quần áo lên.

Thái Hồng và Lan Hoa lại tỏ ra rất bình thản nhìn Tử Vân Anh mặt mũi ửng đỏ và Thường Nhạc, lại không hề có ý định mặc quần áo.

Thường Nhạc thấy quá trình Tử Vân Anh cởi quần áo rồi mặc vào vô cùng tuyệt vời, mà quá trình này e rằng cũng chỉ có người chồng mới được thưởng thức.

- Haizz, thật không ngờ, thật không ngờ! Thấy Tử Vân Anh chăm chú nhìn hắn, Thường Nhạc bỗng nhiên lắc đầu thở dài một câu.

- Không ngờ cái gì? Nắm tay trắng mịn của Tử Vân Anh đã nắm chặt lại, hôm nay cô đã bị Thường Nhạc làm cho tức giận không ít.

- Không ngờ bảo bối nhà ta mặc quần áo còn đẹp hơn cởi quần áo. Trên gương mặt vốn tỏ ra nghiêm túc của Thường Nhạc lộ ra nụ cười xấu xa.

- Tôi. Cho dù tính cách của Tử Vân Anh có tốt tới đâu cũng bị kích thích tới nhảy dựng lên. Huống hồ vốn dĩ cô bé này lại là một cô nhóc nóng nảy. - Tôi liều mạng với anh!

- Fuck!

Người còn chưa tới trước mặt thì nắm đấm đã phóng thẳng tới. Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, hắn nghĩ tới chuyện kì quái ngày hôm nay, dứt khoát dồn lực phản kháng lên mức cao nhất, thân hình hắn không hề nhúc nhích mà vẫn đứng thẳng tại đó.

- Ầm!

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc còn chưa biến mất thì cả người đã bị quyền kia đánh trúng bụng, thân hình cong lại như con tôm.

Thường Nhạc hoàn toàn choáng váng, khả năng chống chịu của cơ thể hắn đã đạt tới một trình độ nhất định, đừng nói là một quyền này, cho dù có là bom oanh tạc cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng hôm nay chỉ chịu một đòn tấn công của Tử Vân Anh như vậy thì hẳn là không thể tin nổi? Tử Vân Anh cũng sững người, cô không ngờ rằng Thường Nhạc lại không hề né tránh.

Có điều cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, Tử Vân Anh vô cùng đắc ý ngồi xổm trước mặt Thường Nhạc, bàn tay nhỏ bé tinh tế nâng cằm hắn lên, cười hì hì nói: - Thằng nhóc nhà anh cũng có ngày rơi vào tay tôi!

Tuy rằng cơ thể bị đánh tới mức dường như không thể cử động được, nhưng trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười tà ác, thân thể nhanh chóng hồi phục lại: - Bảo bối, chúng ta không có thù oán gì lớn. Ha ha, em bỏ qua cho tôi đi.

- Ha ha, muốn tôi bỏ qua cho anh? Tử Vân Anh đột nhiên đứng dậy, sau đó đi tới bên giường rồi lấy ra một sợi dây thừng.
- Em định làm gì?

Hứng thú của Thường Nhạc đã dâng lên.

- Ha ha, hôm nay tôi muốn anh biết sự lợi hại của bản cô nương. Lại dám cởi quần áo của tôi! Tử Vân Anh hưng phấn đi tới trước mắt Thường Nhạc, rút một sợi dây từ trong lòng ra, trực tiếp trói chặt hắn lại.

Thường nhạc lại không hề kinh hãi, tu vi của hắn tới cấp độ này, đừng nói là mấy sợi dây thừng, cho dù có là xích sắt thuần túy cũng không hề có tác dụng. - Em còn nhớ rõ chuyện tôi cởi sạch quần áo của em?

Thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội với phụ nữ, những lời này quả nhiên không sai. Xem như Thường Nhạc cũng đã hiểu được mặt này!

- Đương nhiên còn thêm cả chuyện hôm nay nữa. Bản cô nương sẽ khiến anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Tử Vân Anh cong môi, ánh mắt chăm chú nhìn Thường Nhạc như đang đánh giá một món hàng.

- Sống không được, chết không xong?

Dù sao hắn cũng thể chống đỡ được nên cũng rất phối hợp mà tỏ ra kinh hoàng.

- Thái Hồng, Lan Hoa, mau cởi quần áo hắn ra! Tử Vân Anh đã bắt đầu chỉ huy, Thái Hồng và Lan Hoa thoáng nhìn nhau một cái rồi cùng gật đầu, cười hì hì mà bước tới trước.
- Chẳng lẽ em muốn Thái Hồng và Lan Hoa cùng lên tôi? Thoạt đầu Thường Nhạc còn ngẩn ra nhưng lập tức lại hưng phấn.

Loại tư vị bị cưỡng bức mặc dù có chút khổ sở nhưng đối phương ít ra cũng là hai đại mỹ nữ. Nếu thêm cả Tử Vân Anh nữa thì sẽ thành một rồng ba phượng, ha ha. Loại thống khổ này hắn có thể chịu được.

- Neteon! Quần áo từng cái từng cái giảm bớt, trong lòng hắn cũng điên cuồng gào thét.

- Quần lót cũng phải cởi sao? Khi Thái Hồng sờ đến quần, cô có chút chần chờ.

- Ha ha, cứ giữ lại trước đi.
Tử Vân Anh nghịch ngợm nháy mắt, sau đó lại ngồi xổm xuống, lấy ra một chai thuốc.

Sau đó lại mở miệng Thường Nhạc ra: - Ha ha, anh sẽ lập tức được nếm mùi vị trong đó. Vừa nói vừa chuẩn bị bỏ dược vật vào.

Thường Nhạc cả kinh, tay dùng lực thật mạnh Dùng sức lâu như vậy mà dường như hắn không thể bứt đứt được sợi dây thừng.

Tử Vân Anh từ từ bỏ dược vật vào trong miệng Thường Nhạc, sau đó cười hì hì nói: - Đừng có cố dùng sức trốn thoát, vừa rồi tôi đã trói anh bằng Thiên Tàm Ti, căn bản không phải sợi dây thừng bình thường. Ha ha
Thần sắc Thường Nhạc trở nên cổ quái, hắn mạnh bạo cả một đời nháy mắt lại bị một đám cô nương mạnh mẽ thao túng, nghi ngờ nói: - Cô vừa cho tôi uống thuốc gì?

Tử Vân Anh khẽ chớp mắt rồi trộm cười: - Là xuân dược.

- Fuck!

Thường Nhạc thiếu chút nữa đập đầu vào tường. Xem ra cô ta chuẩn bị cùng nhau làm. Cô gái độc ác này không ngờ lại muốn khiến hắn tinh tận nhân vong.

Thật đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!
Thường Nhạc tách hai đùi ra, hung hăng trừng mắt nhìn Tử Vân Anh một cái: - Đến đây đi, mấy người lần lượt làm tôi đi!

- Bốp!

Thường Nhạc vừa dứt lời đã bị Tử Vân Anh cốc cho một cái. Hắn khóc không ra nước mắt, cô bé kia muốn dùng ba người làm hắn, lại nói hắn vô sỉ, đạo lý trên đời này đều ở trên đầu một mình cô cả rồi.

Tử Vân Anh thấy mắt hắn khẽ chuyển động, lập tức hiểu ra, khóe miệng cô lộ ra nụ cười tàn ác: - Tôi muốn xem thử, sau khi đàn ông dung xuân dược, nếu như không có phụ nữ, thì hậu quả rốt cuộc sẽ như thế nào? Ha ha, ha ha!
- Đổ mồ hôi!

Thường Nhạc bị những lời nói thản nhiên này làm cho tỉnh ngộ. Hóa ra cô ta muốn dùng súng đập sàn nhà, như thế cũng quá độc ác rồi.

- Bảo bối đừng giỡn nữa, mau thả tôi ra, nếu không sẽ hại chết người đấy! Cảm giác được dược tính trong thuốc bắt đầu phát tác, Thường Nhạc hơi biến sắc.

Đáng tiếc Tử Vân Anh căn bản không quan tâm đến chuyện này. Cô nghênh ngang ngồi trên ghế uống trà, tò mò nhìn cảnh tượng này.

Thường Nhạc cảm giác tầm mắt trước mặt ngày càng mơ hồ, thân hình tuyệt vời của ba mỹ nữ ngày càng động lòng người, dục vọng của hắn cũng ngày càng mãnh liệt.
- A!

Hắn đột nhiên đứng mạnh dậy, bắt đầu điên cuồng giằng co.

Thái Hồng lo lắng liếc nhìn Tử Vân Anh một cái, một khi dục vọng của đàn ông không được thỏa mãn thì rất có thể sẽ chết. Tử Van Anh lại bình tĩnh vỗ vai Thái Hồng, nghiêm túc an ủi: - Yên tâm, hai tay bị trói chặt rồi thì cho dù hắn có muốn "cắm" các cô, ha ha, cũng không "cắm" nổi đâu.