Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 478: Đỉnh cao võ đạo 2




- Kim, khi ông tức giận, có thể sẽ ảnh hưởng đến chính mình. Bỗng nhiên trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà, trong mắt hắn tất cả đều là bóng dáng của Kim. - Ta hiểu! Kim vừa dứt lời, sát khí trên người ông ta liền biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh. Cả người giống như mặt hồ bằng phẳng, toàn thân tìm không ra chút sơ hở. - Ti.

Thường Nhạc chờ chính là giờ khắc này, giữa bình tĩnh và tức giận, đó chính là bước ngoặt, đồng thời cũng là cơ hội, một cơ hội hoàn hảo nhất.

Người Thường Nhạc vừa động thì hoàn toàn không giống với cục diện khi bắt đầu. Lúc này, chuyển động của hắn giống như một cái bóng màu đen, một cái bóng khiến người khác không thể cân nhắc.

Khí lưu và lực lượng kết hợp đến hoàn mỹ, Kim như nào cũng không ngờ được, thời cơ mà Thường Nhạc nắm được quá tốt, hơn nữa đợt tấn công của hắn cũng quá hoàn mỹ, sự kết hợp của hai người khiến con người Kim co rút, - Binh!

Ngay cả Thường Nhạc cũng cho rằng một kích này của mình có thể đánh lui Kim.

Nhưng lại vào thời khắc quan trọng nhất, một thứ ánh sáng màu trắng xuất hiện trong tay Kim, Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị thứ ánh sáng màu trắng đó đẩy lui liền mấy bước.

Sắc mặt Thường Nhạc hoàn toàn thay đổi, một kích kia của mình tính từ khi xuất đạo đến nay có thể nói là nắm chắc nhất mà lại bị Kim đánh bại.

Hơn nữa còn thảm hại như vậy.

Kim không tính sẽ bỏ qua Thường Nhạc, khi Thường Nhạc vừa lui lại, thứ ánh sáng màu trắng kia đã lăng không bổ về phía Thường Nhạc, mang theo khí thế linh hoạt và sắc bén.

Thường Nhạc cảm thấy nguy hiểm, khởi động áo choàng Hắc Ám, thứ đó dung hợp hoàn toàn với cả người hắn, trở thành con dơi trong bóng đêm.

Động tác của Thường Nhạc lại bắt đầu biến ảo, tránh né càng trở nên quỷ dị hơn, tốc độ càng nhanh hơn.
Người quan sát ở phía dưới hoàn toàn ngây ngẩn, những thứ đồ xuất hiện trong khoa học viễn tưởng không ngờ lại xuất hiện ở Thường Nhạc, độ biến ảo quỷ dị kia đơn giản là sự tồn tại giống như thần.

Ánh sáng màu trắng kia quả thực còn lợi hại hơn cả đạn, toàn bộ tòa nhà ở dưới ánh sáng màu trắng đó bị chém thành hai nửa. - Quá kinh khủng, thực sự không phải người, biến thái quá!

Người phía dưới đều bắt đầu nhộn nhạo, có người bắt đầu sùng bái, coi Thường Nhạc và Kim thành thần tượng để bọn họ sùng bái.

Đương nhiên, còn có rất nhiều người đang vô cùng chờ mong mà nhìn Kim. Bọn họ rất hy vọng Kim có thể đánh bại Thường Nhạc, dù sao Thường Nhạc bại thì bọn họ sẽ thắng được một khoản tiền rất lớn.
Thân hình Thường Nhạc vẫn chuyển động như trước, từ gấp gáp ban đầu nay đã trở nên thuần thục, toàn bộ động tác cũng trở nên tuyệt vời. Mà ánh sáng màu trắng trong tay Kim vẫn bám chặt theo. - Tôi không tin cậu vẫn có thể tránh thoát. Trên mặt Kim lộ ra tia dao động, áo choàng Hắc Ám và Thường Nhạc kết hợp với nhau quả thật đạt đến trình độ khiến không ai có thể đoán trước. - Sự việc không nhất định sẽ phát triển theo lẽ thường.

Thường Nhạc tà tà cười, bỗng nhiên lúc đó, áo choàng Hắc Ám biến mất, Thường Nhạc đứng yên một chỗ, mắt chăm chú nhìn Kim, từ từ mở miệng nói: - Nếu tôi đoán không sai, thứ ông dùng hẳn là Thánh kiếm Quang Minh!

Kim nghe được lời nói của Thường Nhạc, động tác thoáng ngừng lại một chút, - Cậu rất thông minh, nhưng điều đó cũng không cứu được mạng của cậu.
Thường Nhạc mở trừng hai mắt, rất chân thành nói: - Kim, tuy rằng Thánh kiếm Quang Minh của ông rất lợi hại, nhưng Thánh kiếm Hắc Ám của tôi cũng không phải thứ vô dụng. - Thánh kiếm Hắc Ám? Cậu đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong Thánh kiếm Hắc Ám? Sắc mặt Kim trở nên âm trầm, vẻ bình tĩnh ban đầu hoàn toàn biến mất.

Thường Nhạc khẽ nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự khác thường trong không khí, hắn từ từ mở miệng nói: - Tôi phát hiện Thánh kiếm Quang Minh của ông cũng không phải là thực thể tồn tại.

Hai mắt Kim lập tức co lại. - Nếu tôi đoán không nhầm, bất kể Thánh kiếm Quang Minh hay Thánh kiếm Hắc Ám đều có đạo lý giống nhau, đều là lợi dụng Quang Minh và Hắc Ám trong thân thể người để chế tạo ra Thánh kiếm.

- Mà Áo choàng Hắc Ám, Khôi giáp Hắc Áo, Mũ giáp Hắc Ám đều có thể chế tạo ra nguyên tố để hoàn toàn kích ra mặt tà ác của người.

Ánh sáng màu đen dần dần bao phủ Thường Nhạc, đây là cơ hội tốt nhất để Kim đánh bại Thường Nhạc, nhưng Kim lại không làm như vậy.

Tuy Quang Minh và Hắc Ám vốn là đối lập, nhưng tôn nghiêm của kẻ mạnh nói với Kim, bản thân phải kiên trì chịu đựng, phải trước mặt người đời dùng Quang Minh đánh bại Hắc Ám, Quang Minh là sự tồn tại vĩnh viễn. Thánh kiếm Hắc Ám dần dần kiện ra, ánh sáng màu đen lờn vờn xung quanh khiến toàn thân Thường Nhạc tràn đầy khí tức Hắc Ám.

- Bịch!

Hai thanh bảo kiếm va chạm vào nhau, ánh sáng màu trắng mạnh lên còn ánh sáng đen thì lại mờ đi, sắc mặt Thường Nhạc tái nhợt.

Tên đáng chết, Thường Nhạc không ngờ nguyên khí hắc ám của mình tụ lại lại bị sức mạnh tập trung trong Thánh kiếm Quang Minh đánh bại.

- Kim, ông có được trang bị Quang Minh, mà Thường Nhạc lại thiếu Găng tay Hắc Ám, điều này rất không công bằng. Một âm thanh trong trẻo từ xa truyền tới.
Một thân ảnh từ xa đến gần, tốc độ càng ngày càng nhanh, hình ảnh nhìn như mơ hồ, nhưng từ việc đối phương dễ dàng tiến vào nơi tràn đầy hơi thở của Kim và Thường Nhạc, hiển nhiên thân thủ của đối phương tuyệt đối không đơn giản chỉ là bình thường.

- Cha Hắc Long!

Đầu tiên là tiếng hoan hô trong trẻo của Tiểu Bảo, người tới không phải ai khác mà chính là Hắc Long, một cao thủ thực sự, cũng chính là người có thể chống lại Kim và Phong Thần.

Ánh mắt Hắc Long dịu dàng nhìn con gái bảo bối, nếu không phải cô bé này vừa khóc vừa nháo bức mình không còn cách nào khác thì sẽ không tới nơi này. - Thường Nhạc, đây là Găng tay Hắc Ám, bộ đồ Hắc Ám tính là đủ hết rồi. Hắc Long đem Găng tay Hắc Ám mình trăm cay nghìn đắng mới đoạt được đặt vào tay Thường Nhạc.

Quả thật, nếu muốn cướp lấy Găng tay Hắc Ám, cũng chỉ có thân thủ như Hắc Long mới có thể khiến đối phương khuất phúc.

Thường Nhạc đeo Găng tay Hắc Ám vào, mà ánh mắt Kim vẫn dừng trên người Hắc Long, hơi thở mạnh mẽ trên người Hắc Long khiến Kim kinh ngạc.

Thường Nhạc tận tình hưởng thụ cảm giác Găng tay Hắc Ám mang lại cho mình, hưởng thụ sức mạnh dần dần tụ lại trong Thánh kiếm Hắc Ám. Giờ khắc này, bởi vì sự xuất hiện của Hắc Long mà người phía dưới cũng sinh ra chút rối loạn.

Đám cao thủ như âm hồn như Tư Đồ Lôi Minh, Giáo hoàng, Thủ lĩnh Mafia ẩn núp trong đám đông dần dần tới gần tòa nhà.
Công Tôn Liệt và lão gia của gia tộc Tây Môn, Cao Tiếu, Huyết Hổ cũng dần dần đi tới.

Quyết đấu giữa Kim và Thường Nhạc thật sự tác động đến tim của quá nhiều người, cho dù trên phương diện nào bọn họ cũng không có lý do để từ chối việc đến nơi này xem cuộc chiến.

Sự xuất hiện của Hắc Long phá vỡ sự cân bằng tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người đứng ra.

Kim và Thường Nhạc lại không chú ý tới phía dưới, dị trạng của Thánh kiếm Hắc Ám và Quang Minh va chạm vào nhau, thân hình Thường Nhạc khẽ run lên, còn Kim thì không tự chủ được mà lui về sau nửa bước.
- Thắng rồi.

Tiểu Bảo nhìn thấy Thường Nhạc cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong, cô không kìm nổi hoan hô.

Nhưng trong lòng Thường Nhạc lại rõ ràng, một kích của mình không tính là thắng, ít nhất còn chưa phân được thắng bại với Kim.

Bỗng nhiên lúc đó, một bóng dáng hiện ra bên cạnh Thường Nhạc và Kim, vừa lúc đối mặt với Hắc Long. - Phong Thần!

Phía dưới không biết ai là người đầu tiên hô lên, những người mê muội Phong Thần đều bắt đầu hô lên:
- Phong Thần, Phong Thần!

Người trung niên anh tuấn tự nhiên phóng khoáng trước mắt này chính là Phong Thần, toàn thân ông ta phát ra hơi thở xuất trần, mà trên mặt ông ta lại là sức hấp dẫn vô tận.

Tất cả những người ở dưới đều rõ ràng sự xuất hiện của Phong Thần chính là nhằm vào Hắc Long. Chỉ cần Hắc Long dám nhúng tay vào đối phó với Kim, vậy Phong Thần sẽ đối phó với Hắc Long.

Bỗng nhiên phía dưới có vài người nói thầm, nếu xuất hiện thêm một người nữa, vậy cao thủ có thể tiếp tục không? Mỗi người đều rất kỳ vọng, lại mong ngóng hoặc chờ đợi xuất hiện cái gì.

Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, cho dù có người xuất hiện, thì người đó ít nhất cũng phải có tư cách, ít nhất phương diện thân thủ cũng không thể quá kém.

Nếu một người bình thường xuất hiện lại bị cao thủ như Hắc Long, Thường Nhạc vung tay một cái liền bị tiêu diệt, vậy đơn giản chính là trò cười lớn. - Oa xuất hiện một người kia, hay quá nha!

Bỗng nhiên lúc đó, phía dưới truyền đến một tiếng hoan hô trong trẻo, chỉ thấy một bóng dáng như tia chớp trực tiếp thả người bay về phía tòa nhà.

Chỉ đơn thuần như vậy đã tuyệt đối khẳng định có thể chống lại đám cao thủ Hắc Long, người này không phải ai khác chính là cao thủ thần bí mà Thánh nữ Hắc Ám mang tới.

Một người có thể đột nhiên xuất hiện từ trong Thánh kiếm Hắc Ám, tuyệt đối là võ sĩ Hắc Ám cấp sáu trở lên, tuyệt đối là người có thể chống lại tuyệt thế cao thủ như Kim.

Gã vừa xuất hiện, lập tức khiến cục diện nghiêng về một bên.

Giờ phút này, trong lòng mỗi người đều đang nói thầm, phía bên Kim sẽ xuất hiện cao thủ nào đây?

Kim và Thường Nhạc đã ngừng lại động tác của mình, bọn họ cũng rất muốn nhìn những cao thủ bên mình là dạng cao thủ gì.

Một bóng dáng xinh đẹp như mộng ảo xuất hiện vừa mới hạ xuống đã khiến ánh mắt Thường Nhạc híp lại, người này chính là Kim Thủ Chỉ cao thủ của Thánh điện Quang Minh. - Kiếm, cậu nói xem trò chơi sẽ phát triển như nào?
Tư Đồ Lôi Minh khẽ híp mắt nhìn tất cả mọi việc xảy ra trên tòa nhà, gã bỗng nhiên có loại kích động muốn bật cười.

Giữa trận đấu của Thường Nhạc và Kim, một người lại một gi xuất hiện, mỗi người đều là cao thủ tuyệt thế khiến gần như tất cả mọi người đều không thể tin nổi.

Hiển nhiên, việc Thường Nhạc và Kim phân thắng bại đã không còn lại chuyện giữa hai người nữa rồi, Tư Đồ Lôi Minh thậm chí còn cảm thấy, tiếp theo sẽ còn chuyện gì đó xảy ra khiến mọi người đều phải thất kinh.