Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

Chương 56: Lí thiếu gia cứu người đẹp




Nghe ra ý tứ châm chọc hàm xúc mười phần của cô gái kia, Bạch Thù liền thấy buồn bực: Cô là ai, tôi có biết cô sao? Thái độ tràn đầy thù địch một cách kỳ lạ.

Sau đó Bạch Thù liền nghĩ lại, lúc này phụ nữ đối địch với cô cũng là chuyện hết sức bình thường. Phụ nữ thôi mà, tự thấy bộ dáng của mình đẹp lại gặp một cô gái so với mình còn đẹp hơn mấy lần sẽ sinh ra cảm giác ghen tỵ mãnh liệt, đây là hiện tượng bình thường.

Nghĩ vậy, Bạch Thù không khỏi gật gật đầu, trong lòng trấn an không ít, cũng không thèm nhìn người phụ nữ kia, mình cúi đầu tiếp tục chọn lựa quần áo.

Ánh mắt cô gái đó bốc hỏa làm ra vẻ “đố kỵ” như muốn đốt trụi Bạch Thù. Cô ta thấy Bạch thù không để ý mình, nặng nề hừ một tiếng, sau đó lại cất giọng mềm mại nói với cô gái bên cạnh, “Tuyết Kỳ, em nói trên thế giới này sao lại có loại người rõ ràng không mua nổi còn muốn tỏ vẻ nhều tiền?”

“Shirley!” Cô gái uyển chuyển hàm xúc chậm rãi lên tiếng, thanh âm gần như hơi hơi đề cao.

Shirley? Nghe thật quen tai!

“Chị chỉ nói sự thật thôi mà?” Lại một thanh âm nũng nịu vang lên.

Một tiếng này làm Bạch Thù muốn nổi da gà ngất ngay tại chỗ!

A, không phải cô ta là người mà Bạch Thù gặp trong thang máy lúc đi phỏng vấn Lí Tô Mặc đó sao. Tuy nói cô ta giả dạng thay đổi không ít, nhưng cách trang điểm đậm và thanh âm lạc lạc vẫn giống như trước.

Lúc đó người này đã bị cô làm cho tức giận đến mức cũng “Hừ” một tiếng rồi chạy lấy người, không ngờ là vẫn còn ghi hận trong lòng l!

Bạch Thù thầm nghĩ: “Thì ra là thế.”

Nhưng nói cũng lạ cô đã quên chuyện này từ lâu rồi, không thể tưởng được vậy mà người này còn có ấn tượng sâu sắc với cô như thế, qua lâu như vậy còn nhớ rõ cô. Nếu như cô ta biết Bạch Thù đã sớm ném cô ta lên chín tầng mây không biết cô ta có thể tức đến giậm chân hay không?

Mà cái cô gọi là Tuyết Kỳ, cô gái uyển chuyển hàm xúc nữ khẽ nhíu mày, “Shirley, đủ rồi.”

Cuối cùng cô nhân viên bán hàng bên cạnh cũng phục hồi tinh thần, vẻ mặt nịnh nọt đối với cô gái uyển chuyển hàm xúc nói, “Mễ tiểu thư, quần áo của cô trong này.” Nói xong nhân viên bán hàng đem bộ sườn xám Bạch Thù vừa cầm trong tay cười khanh khách đưa lên.

“Ai ôi, đều bị sờ bẩn cả rồi.” Shirley trừng mắt liếc mắt nhìn nhân viên bán bán hàng một cái. “Cô làm ăn kiểu gì vậy? Quần áo của chúng tôi cũng không biết cách bảo quản cho tốt, tùy tiện để chó mèo chạm vào! Cẩn thận tôi bảo cửa hàng trưởng đuổi việc cô!”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nhân viên bán hàng rất là xấu hổ nhìn thoáng qua các cô.

“Thật không biết tố chất ở nơi nào!”

Bạch Thù thật muốn ôm bụng cười cười to, tố chất, người như thế lại còn nói tố chất?! Này quả thực là chuyện cười mà!

“Shirley, chị im miệng đi!” Mễ Tuyết Kỳ nhíu mày, lấy bộ sườn xám từ tay nhân viên bán hàng, sau đó nhẹ nhàng nói với Bạch Thù, “Tiểu thư, thực xin lỗi, chị họ tôi tính tình nóng nảy.”

Bạch Thù căn bản không có cảm giác gì, trong lòng không được tự nhiên.

Những lời vừa rồi của Mễ Tuyết Lị cô hoàn toàn xem như nghe chó sủa, không để ý làm gì nhưng cái cô Mễ Tuyết Kỳ này giống như đem so cô thành chó mèo như Mễ Tuyết Lị vừa nói.

Bạch Thù nhíu mày, ngẩng đầu quét mắt liếc cô ta một cái, “Nói với tôi chuyện đó làm gì?”

“Cô không cần không biết xấu hổ mà lên mặt!” Mễ Tuyết Lị điên cuồng quát một tiếng.

“Shirley!” Thanh âm của Mễ Tuyết Kỳ cũng không ôn hoà dễ nghe như mới vừa rồi.

Nhìn gương mặt vặn vẹo của Mễ Tuyết Lị, Bạch Thù thở dài trong lòng: Có phải cô gái này bị ngốc hay không vậy?

Vốn dĩ Bạch Thù không biết các cô, cũng lười tiếp tục để ý tới, chính mình nhìn một loạt quần áo sắp xếp theo phong cách khác nhau.

A, cái này rất diễm lệ, ừ, cái này…

Mễ Tuyết Kỳ thấy Bạch Thù không để ý các cô, nụ cười có hơi ngưng trệ, sau đó xem thường nói nhỏ, “Là tôi đường đột rồi.”

Bạch Thù phun một ngụm trong lòng: Đường đột em gái cô! Tỏ vẻ nho nhã! Bày đặt biểu hiện như tiểu thư khuê các? Thật ra lời nói này ngầm ám chỉ tôi khi dễ các cô! Tôi khinh!

“Tuyết Kỳ, cùng cô ta nói mấy lời vô nghĩa làm gì!” Mễ Tuyết Lị khó chịu nói.

“Rốt cuộc các cô muốn làm gì?” Bạch Thù quay đầu, nhìn Mễ Tuyết Kỳ.

Mễ Tuyết Kỳ bị hỏi lại, lập tức nói không nên lời.

Sau đó Bạch Thù thực bình tĩnh lấy tay chỉ, “Muốn mặc thử quần áo thì ở bên kia.”

Mễ Tuyết Kỳ tiếp tục há mồm, phát không ra nửa âm tiết.

Nhân viên bán hàng: >O<

Bạch Thù thấy các cô hóa đá, lại bình tĩnh chọn lựa lễ phục, đột nhiên, một cái váy dài màu lam đập vào mi mắt của cô. Bạch Thù mỉm cười, hình như màu sắc và kiểu dáng này có chút mới lạ, vì thế tính lấy qua mặc thử, ai ngờ vừa định đưa tay lên cao lấy cái váy, thì thấy một bàn tay “Bá” một cái đem cái váy kia đoạt đi rồi.

Bạch Thù bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho kinh ngạc một chút, ngẩng đầu thì thấy Mễ Tuyết Lị trong tay đang cầm cái váy kia, còn lật qua lật lại xem rồi đưa cho cô nhân viên bán hàng, “Gói lại cái này cho tôi.”

Nói xong, khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, diễu võ dương oai, không ai bì nổi.

Bạch Thù thầm nghĩ: Tình cảnh này này đúng là hết nói nổi mà!

Vì thế khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đem ánh mắt đảo tại cái váy dài đỏ au bên cạnh, váy này, thân cao không được 170cm thì căn bản không thể mặc được.

Mà Mễ Tuyết Lị kia có qui tắc lập tức đem cái váy dài đỏ au kia cầm ở trong tay, “Cái này cũng gói lại cho tôi!”

Vì thế, Bạch Thù đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

Mễ Tuyết Lị bị khí thế của Bạch Thù áp đảo, lui về phía sau hai bước, sau đó lập tức nhìn thấy cup D của Bạch Thù, gắt gao trừng mắt Bạch Thù, cố sức căng mắt ra mà trừng nên mắt cô ta trông to ra thấy rõ so với từ trước đến nay.

Bạch Thù cúi đầu nhìn cô ta, sau đó cười nhạt, vỗ nhẹ nhẹ nếp nhăn quần áo của mình, sau đó phong tình vạn chủng xoay người tính bỏ đi.

Nhất thời Mễ Tuyết Lị cảm thấy nhục nhã, đang muốn hướng tới Bạch Thù chửi ầm lên lại nghe thấy một đạo trong trẻo thanh âm truyền vào của lỗ tai cô ta.

“Đem tất cả quần áo còn chưa bán trong cửa hàng, toàn bộ gói lại hết cho tôi.”

Đám người Bạch Thù đồng loạt nhìn ra phía cửa chỉ thấy thân hình cao to của Lí Tô Mặc đứng thẳng ở đó, trên người hắn tỏa ra hàn khí đem máy điều hòa thật vất vả mới tạo nên một chút độ ấm hạ xuống còn ba bốn độ

“A Mặc! Anh tới!” Mễ Tuyết Lị hoàn toàn không có để ý dáng vẻ Lí Tô Mặc, chỉ lo chính mình uốn éo nhõng nhẽo chạy như điên đi qua chỗ Lí Tô Mặc.

Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tuyết Kỳ đứng một bên cũng ửng đỏ, nhẹ giọng hô nhỏ, “A Mặc.”

Lí Tô Mặc lắc nhẹ thân mình làm Mễ Tuyết Lị bắt hụt một cái, sau đó cũng không thèm liếc mắt Mễ Tuyết Lị, lập tức đi đến bên cạnh Bạch Thù.

Sắc mặt Mễ Tuyết Kỳ ở một bên có chút khó coi, đáy mắt là một mảnh tối tăm, Mễ Tuyết Lị bổ nhào vào không khí lập tức há rộng mồm, không thể tin nhìn Lí Tô Mặc.

Bạch Thù sững sờ, cô hỗn độn, tim nhảy kinh hoàng: Đây là anh ta muốn làm gì?