Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 5: Nghi vấn




Vương thái y thở hổn hển vội từ thái học viện chạy tới, thấy Lưu Dịch đứng trước cửa tẩm cung, nghĩ đến hoàng đế bệ hạ đang nổi giận, bất giác trong lòng khấp khởi không yên, cẩn thận đi tới:

" Lưu tổng quản, lão thần đến chậm, bệ hạ có là đang không vui? "

Lưu dịch lắc lắc đầu:

" Bệ hạ không là không vui... " – Không đợi cho Vương thái y bớt căng thẳng, hắn lại nói tiếp:

" Ta cho rằng, bệ hạ đang vô cùng tức giận, khuyên người nhanh chóng tiến vào, may ra được miễn được trách phạt."

Vương thái y nhất thời tim càng huyền lên, vội vàng gật đầu, khinh thủ khinh cước(*) bước nhanh vào. Bên trong tẩm cung thị nữ đều bị lui xuống, long sàn phía sau tấm màn mơ hồ có thể thấy hai bóng người, vương thái y cẩn thận đến gần

" Bệ hạ, lão thần đến thái học viện đã muộn, thỉnh bệ hạ thứ tội! "

" Vương thái y xem ra tuổi tác đã cao, đôi chân không theo sai khiến nữa rồi, hay là trẫm giúp ngươi phế nó đi? "

Phía sau tấm màn, thanh âm của Kỳ Hủ Thiên bình tĩnh không chút nóng nảy, Kỳ Minh Nguyệt đang mê man trong lòng hắn đã được cầm máu, hắn nhẹ vỗ hai bên má y, khuôn mặt hồng hào giờ đã không còn huyết sắc

" Thôi quên đi, trẫm thấy ngươi không có chân, sợ trong lòng sẽ bất mãn, hay là trực tiếp làm cho ngươi biến mất, đã thế thì cứ xem như nhắm mắt làm ngơ vậy, ngươi thấy thế nào? "

Vương thái y tuy cách tấm màn, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt kia đang dừng trên người mình, ánh mắt như băng, và thị huyết sát ý như có như không, quỳ trên mặt đất thở mạnh một tiếng

" Thỉnh bệ hạ tha thứ thần lần này, lão thần... "

" Phụ hoàng... " – đồng âm(*) yếu ớt của Kỳ Minh Nguyệt chợt vang lên, mang theo sự mơ màng khi mới bị đánh thức – " Ồn ào quá, có chuyện gì sao? "

Ngay khi những lời này vừa dứt, Vương thái y nhất thời cảm thấy hàn ý trên người càng nặng, bất chấp mọi thứ, tiếp tục mở miệng cầu tình

" Bệ hạ, thật sự thái y viện cách thái học viện khá xa, lão thần quả thật tuổi tác đã cao, chân tay không còn linh hoạt, thỉnh bệ hạ vì lão thần ở trong cung nhiều năm... "

Kỳ Minh Nguyệt nhìn nam nhân đang ôm mình trong lòng

" Chỉ có việc nhỏ này thôi mà Người muốn giết người?"

" Cái gì gọi là ' chỉ có việc nhỏ này thôi '? Phụ hoàng vì ngươi đau lòng muốn chết. Ngươi xem vết thương trên trán đã chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết khi nào thì vết sẹo mới có thể nhạt đi."

Kỳ Hủ Thiên nói xong ngữ khí chuyển lạnh

" Nếu chân Vương thái y hữu dụng chút, Minh nhi sẽ không là chịu khổ, phụ hoàng cũng sẽ ít vì Minh nhi đau lòng đến vậy. Vậy nên, Vương thái y tội danh thật không nhẹ đâu, Minh nhi làm sao có thể nói là đây là việc nhỏ?"

" Được rồi " – Nghe hắn nói một hơi, Kỳ Minh Nguyệt lại cảm thấy đầu có chút choáng váng, một lần nữa nằm sấp lên người hắn,

" Ta không sao, cho hắn lui đi."

Vương thái y nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nghe Kỳ Hủ Thiên nói:

" Nếu Minh nhi muốn ngươi sống thì cho ngươi sống, còn không mau lại đây nhìn xem vết thương!"

Kỳ Minh Nguyệt nghe hắn nói vậy, bất đắc dĩ chuẩn bị ngồi dậy, y không dự định vì việc này mà tốn công tranh luận, Kỳ Hủ Thiên cũng đã ôm y vào lòng cho Vương thái y chẩn trị.

Vương thái y vén màn lên, thấy trên long sàn hoàng đế bệ hạ nới lỏng vạt áo đang tựa vào bên giường, ôm Nhị hoàng tử trong lòng. Nhị hoàng tử tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng không có vẻ gì là ốm yếu, mái tóc đen xõa ra, đôi mắt hẹp dài nửa đang híp lại, thấy hắn tiến vào, thản nhiên liếc mắt một cái. Vương thái y bị y đảo mắt nhìn một cái, nhất thời tưởng như gặp được bệ hạ lúc nhỏ, bất giác trong lòng tán thưởng Nhị hoàng tử khí độ bất phàm, trách không được hoàng thượng yêu thương như thế, nhưng tay cũng không chậm lại mà cẩn thận xem vết thương của y.

" Vết thương của Điện hạ đã ngưng chảy máu, chỉ là vết thương ngoài da, xem ra không có trở ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, điện hạ lại tuổi nhỏ, cần dược thực cùng nhau điều dưỡng, mỗi ngày ngoại trừ thuốc thang, còn là thêm những thiện thực bổ huyết, như vậy sau ba tháng mới xem như cơ bản khôi phục."

" Ân, Trẫm lệnh ngươi mỗi ngày đích thân ngao(*) dược đưa tới Huyễn Thiên điện, còn là giám sát dược thiện ở ngự thiện phòng mỗi ngày, không được chậm trễ. Nếu chỉ chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, theo trẫm thấy, Vương thái y thật sự không cần ở trong cung đợi nữa rồi."

Lời nói uy hiếp cảnh cáo Vương thái y đương nhiên nghe ra được, vì thế vội vàng đáp ứng, hành lễ xong liền lui ra ngoài, mới phát hiện trên người là một thân mồ hôi lạnh, may mà Nhị điện hạ nhân hậu còn cho hắn hôm nay nhặt cái mạng trở về. Chỉ là hắn cảm thấy lạ, thái độ Nhị điện hạ đối với bệ hạ không hề kính sợ, tùy tiện giống như nói chuyện với người thường, mà bệ hạ cũng không chút để ý. Hay là Nhị điện hạ quả thực không giống người thường? Bỗng nhiên nghĩ đến năm năm trước trong lời nói của quốc sư tựa hồ có một câu là... "nếu cứ tiếp tục.... đế tinh sẽ có chỗ dựa..."

Đột nhiên cả kinh, đã thấy Lưu tổng quản đứng ngay trước mắt, vẫn là bộ mặt không chút biểu tình, ánh mắt chính trực nhìn thẳng vào hắn, không biết vì sao mà Vương thái y cảm thấy trong lòng lạnh lạnh giống như bị hắn nhìn ra ý nghĩ trong lòng:

" Ách, Lưu tổng quản...."

" Vương thái y bảo trọng. " – Lưu dịch tránh ra một bên nhường đường.

" Đa tạ."

Vương thái y vội vàng đi qua, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái. Việc hôm nay làm cho hắn có loại cảm giác quỷ dị, lập tức không là nhiều lời, bước nhanh đến thái y viện.

Bên trong tẩm cung, Kỳ Minh Nguyệt vẫn nằm trong lòng Kỳ Hủ Thiên,

" Phụ hoàng, việc hôm nay Người có gì để nói đây?" – Rõ ràng là hưng sư vấn tội.

" Minh nhi ý muốn nói gì? Phụ hoàng không hiểu. " – Kỳ Hủ Thiên nhắm mắt lại, dường như thập phần hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng từ tay y.

" Phụ hoàng vốn là người thông minh, hiện tại lại giả ngu sao, Người hưng sư động chúng lại nổi trận lôi đình, chỉ vì vết thương nhỏ của ta, làm cho ta về sau ở trong cung làm sao giả bộ được nữa? Ta vốn là hoàng tử đáng thương bị phụ hoàng giam lỏng." – Nhíu mày nhìn Kỳ Hủ Thiên, hắn muốn câu trả lời.

Kỳ Hủ Thiên cũng nhíu mày, nhếch môi, dửng dưng đáp:

" Thấy Minh nhi bị thương, nên không muốn giả bộ nữa, Thương Hách cảnh nội cũng chỉ có việc của Minh nhi mới có thể làm cho ta thỏa hiệp, năm năm qua ta nay đã che giấu việc ngươi mới sinh đã có thể nghe nói, huống chi ngươi hiện đã vào thái học viện, biết đọc biết viết cũng là tự nhiên, hà tất là làm chuyện dư thừa? Chẳng lẽ... Minh nhi hoài nghi phụ hoàng không thể bảo hộ ngươi?" – Nói tới đây, trong mắt hắn ánh lên thần sắc nguy hiểm.

Kỳ Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:

" Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những ngày sau này vẫn chưa biết như thế nào đâu. Huống chi ta không thể cả đời nhờ vào phụ hoàng bảo hộ, nên ta là tự có năng lực bảo vệ mình, chỉ là hiện tại... "

Hắn lại bất mãn nhíu nhíu mày, - " Ta ngay cả việc một tiểu nha đầu vô tình gây ra cũng tránh không khỏi, đối với điểm ấy mà nói, ta thật là chán ghét thân thể chỉ mới năm tuổi này, quá yếu rồi."

" Minh nhi quả nhiên là không cam lòng trở thành kẻ yếu, nếu đã như vậy, phụ hoàng trước điều hai ảnh vệ cho ngươi, sau đó mới cho người dạy ngươi võ công, ngươi thấy thế nào? "

" Ảnh vệ?"

Kỳ Minh Nguyệt đương nhiên biết hàm nghĩa của ảnh vệ, theo như kinh nghiệm nhiều năm làm gián điệp mà y biết được, bất kì là hoàng thất của quốc gia nào cùng giới thượng lưu đều có một đám thuộc hạ bảo vệ, cơ bản đều được bồi dưỡng từ nhỏ, dùng để bảo hộ nguyên thủ quốc gia, nghĩ đến đây hắn hỏi:

" Ảnh vệ chính là dùng để bảo hộ phụ hoàng cùng hoàng tử?"

Kỳ Hủ Thiên gật đầu:

" Không sai, bọn họ quả thật nguyên nên tùy thị bên Thương Hách đế và bên cạnh các hoàng tử, bất quá đến thế hệ này, phụ hoàng vẫn chưa phái ảnh vệ đến cho hoàng tử hoàng nữ nào khác... "

Nói tới đây, hắn ý vị thâm trường lộ ra nụ cười tàn nhẫn

" Ấu sư không bị đẩy xuống đáy nhai, làm sao lại có thể trưởng thành?"

" Người chẳng lẽ muốn nhìn bọn họ tranh đấu với nhau? Từ đó xác định kẻ kế vị? " – Nghe nói lại có vài vị phi tử mang thai, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu hoàng tử cung phi gia nhập cuộc chiến.

" Đây tuy là thủ pháp đế vương nên dùng, nhưng trước giờ đều chú ý không cho bọn họ thương cập tánh mạng, tác dụng ảnh vệ chính là như thế, vì sao phụ hoàng lại không can thiệp? Từ xưa đến nay, người làm đế vương không là coi trọng huyết mạch nhất sao? " – Kỳ Minh Nguyệt dựa trên lối suy nghĩ của người hiện đại, vẫn không thể lý giải phụ hoàng của y rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Nguồn:

Đầu tiên Kỳ Hủ Thiên mỉm cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản của y

" Minh nhi quả nhiên biết được rất nhiều. "

Sau đó trong mắt lại nổi lên một tia cuồng tà khí

" Minh nhi không thấy việc này thật thú vị sao? Ngươi xem, đợi tới khi đại hoàng huynh của ngươi cùng các hoàng tử khác trưởng thành, hiểu được quyền lợi địa vị, hiểu được muốn có được chúng là tự mình đi tranh đoạt. Sau đó trong cung này tranh đoạt cầu sinh, ngươi đến ta đi trình diễn đủ các loại trò hay, đến lúc đó chắc chắn rất có ý nghĩa, phụ hoàng thật sự rất muốn biết, cuối cùng... không biết sẽ chết mấy người đây?" – Âm cuối nhẹ nhàng mang theo hứng thú dạt dào sung sướng, hắn tựa hồ đã muốn có chút đợi không nổi.

Kỳ Minh Nguyệt chăm chú nhìn nam nhân mà y chưa bao giờ thật sự hiểu rõ, cũng không nghi ngờ hắn lãnh huyết vô tình, thậm chí là ý tưởng điên cuồng trong mắt người khác, chỉ là đưa ra nghi vấn được chôn dấu trong lòng đã lâu:

" Vậy vì sao phụ hoàng chỉ đối xử đặc biệt với ta? Nếu bởi vì ta là dị tinh, ngươi càng nên hảo hảo khống chế ta, thậm chí dùng ta làm cho vở kịch kia càng thêm hay mới là. Nhiều năm như vậy, ngươi giám thị hành vi của ta, nhưng lại không có hành động gì, là tại vì sao? "

Kỳ Hủ Thiên cũng không ngoài ý muốn

" Giám thị ngươi tất nhiên là vì muốn đem hành động của ngươi lúc nào cũng bẩm báo với ta, phụ hoàng chỉ là muốn biết Minh nhi đang làm cái gì, cũng không có tính toán gì khác, tự nhiên cũng không có động tác nào khác, bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bảo hộ ngươi. "

Ngừng một chút, thấy Kỳ Minh Nguyệt cũng không có cẻ gì là không vui, mới lại hỏi:

" Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên ngươi còn thích không? "

" Tất nhiên là thích, bằng không ta sao lại lưu các nàng đến bây giờ? Các nàng có gì đặc biệt sao? " – Có thể được Kỳ Hủ Thiên điều tới hầu hạ hắn, tất nhiên không là là các thị nữ bình thường.

" Hồng Tụ thiện vũ, đến từ Liên Đồng, vũ kĩ của nàng vừa đẹp lại có thể giết người, về phần Oánh Nhiên, có thể sử dụng độc, từng là đệ tử của An Dương y độc y gia, y gia một thân tự mệnh thanh cao, mặc dù cũng thiện độc, nhưng chưa bao giờ dùng nó để đả thương người, nói độc vật cũng có khả năng cứu người nên mới học, Oánh Nhiên lại dụng độc giết người bị đuổi ra sư môn, sau lại kết bạn với Hồng Tụ, cùng nhau tới Thương Hách, được ' Quang nhận ' sở dụng. "

" Quang nhận? " – Nghe tên tựa hồ cùng Ảnh Vệ hoàn toàn tương phản.

" Quang Nhận không giống như Ảnh Vệ thân tại bóng tối, mà là ở ngay trước mắt mọi người, lúc cần thiết có thể chém người mà không thấy máu, là bằng hữu trong chốn giang hồ vì phụ hoàng mà thành lập." – Kỳ Hủ Thiên tựa hồ đối với vấn đề của Kỳ Minh Nguyệt tuy biết nhưng ko quản, nhưng ko trả lời câu hỏi trước kia của y.

Nhưng Kỳ Minh Nguyệt vẫn không quên:

" Phụ hoàng còn chưa trả lời, vì sao đối xử với Minh Nguyệt lại đặc biệt như vậy? "

Kỳ Hủ Thiên lưu chuyển ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì:

" Ngươi thật muốn biết? "

" Vâng! "

Kỳ Minh Nguyệt gật gật đầu, cảm thấy kỳ quái trước thái độ lúc này của Kỳ Hủ Thiên.

=====================================

(*) Khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân

(*) Đồng âm: tiếng nói của đứa trẻ

(*) Ngao: rang khô