Thiệu Hoa

Chương 12




Mọi người ơi, chương này không phải là kế tiếp của

Thiệu Hoa tìm đến văn phòng luật “Kim Mậu”, nhưng không ai dám tiếp nhận case của anh cả. Đang muốn rời khỏi đó, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói: “ Anh nâng mức thù lao lên 20%, đến lúc đó tôi sẽ nhận case này”. Thiệu Hoa quay đầu, thấy một cô gái có vóc dáng rất giống với nhưng cô nữ sinh cấp ba, anh cười: “ Được”

Nguyệt Tâm vừa đến Kim Mậu, nghe nói có người muốn tìm luật sư nhưng đa số mọi người đều nói rằng khả năng thắng của case này chỉ vô cùng mỏng manh nên không ai chịu nhận. Kinh nghiệm của cô cũng chỉ như tờ giấy trắng, nhận case này cũng là cơ hội rèn luyện tốt. Thua cũng không hề gì, còn thắng thì có thể nhanh chóng nổi tiếng trong giới luật sư. Đối với người mới đây không phải là một case rất tuyệt hay sao?

“ Anh Thiệu, xin chào, tôi là Chu Nguyệt Tâm”

”Cô Chu, xin chào”

“Trước tiên anh hãy kể cho tôi nghe một chút về case tôi sắp nhận đi”

“…” Lời kể của Thiệu Hoa đứt quãng bởi những tiếng ho không ngừng. Nguyệt Tâm nhìn anh thật kĩ : Ban nãy khi anh còn đứng đã thấy rất cao, nhưng lại rất gầy , chẳng khác nào một bộ xương di động, gương mặt hốc hác, mắt lõm sâu, ngón tay tựa như những đốt trúc, sắc mặt vừa vàng vừa trắng, vàng giống như thiếu dinh dưỡng, còn trắng giống như có bệnh,… Tóm lại, trong cảm nhận của cô Thiệu Hoa giống y hệt Lâm Đại Ngọc có khi anh còn hơn cả Lâm Đại Ngọc.

“Cốc, cốc, cốc” có người gõ cửa.

Kim Mậu chỉ có hai phòng tiếp khách, dùng để tiếp nhận case. Còn sau khi đã nhận rồi thì muốn bàn công việc phải ra các quán nước vỉa hè, quán cafe hay là nhà khách chứ không thể nói chuyện ở đây. Kim Mậu kinh doanh rất tốt nên hai phòng này luôn tấp nập người ra vào.

Nguyệt Tâm xem đồng hồ, nói: “Hôm nay đến đây là được rồi, họ cần dùng phòng khách. Đây là danh thiếp của tôi.”

Thiệu Hoa nhận danh thiếp, đứng dậy định ra về. Nguyệt Tâm lập tức nói: “Anh Thiệu có thể cho tôi số di động để tiện liên hệ được không?”

“Tôi không có di động.”

Nguyệt Tâm thấy rất khó tin, bây giờ đến học sinh tiểu học còn dùng di động, một người đàn ông từng ấy tuổi sao có thể không có? Thiệu Hoa dường như thấy được sự nghi ngờ của cô, xé một tờ giấy ghi chú trên bàn, viết một dãy số phía trên: “Cô có thể gọi đến số máy bàn này để tìm tôi, nếu như tôi không có ở đó, cô có thể nhắn lại. Khụ khụ, khụ khụ, nhưng xin đừng gọi sau chín giờ tối.”

Nguyệt Tâm “Ồ” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhận : “Đúng rồi, vậy bây giờ chúng ta hãy hẹn thời gian để lần sau bàn bạc đi.”

“Chủ nhật tôi rảnh, ngày thường sau 6 giờ tối cũng được, khụ khụ, hãy gặp ở đây đi.”

“Ồ, vậy để tôi sắp xếp thời gian rồi báo cho anh. Ở đây sợ không tiện, chúng ta hãy tìm một nơi khác để nói sẽ tiện hơn.”

“Được, vậy cô quyết định rồi nói cho tôi biết.”

Nguyệt Tâm không ngờ khách hàng đầu tiên của mình lại dễ tính như vậy, cô muốn đòi nâng phần trăm anh cũng đồng ý, thời gian cùng địa điểm cùng tùy cô quyết định.

“Alo, xin chào, xin cho hỏi anh Thiệu Hoa có ở đó không?” Hôm sau trước khi tan làm, Nguyệt Tâm gọi theo số máy bàn mà Thiệu Hoa đã cho.

“Có có, cô chờ nhé.” Người tiếp điện thoại hình như là một người đã lớn tuổi, mà điều khiến Nguyệt Tâm giật mình nhất chính là hình như người đó gọi “Đại thiếu gia, điện thoại của cậu.” Thiệu Hoa đáp một tiếng rồi tiếp điện thoại. Người đàn ông tiều tụy bệnh tật, trên mặt viết một chữ “Nghèo” to tướng này lại là “Đại thiếu gia” Chẳng lẽ bây giờ người có tiền có thể sống khiêm tốn đến mức này?

“Alo, xin chào.”

“Tôi là Chu Nguyệt Tâm, chủ này này chúng ta gặp lúc 2 giờ ở “Quán trà Lục Phương ” nằm ở đường Vũ Tiến và đường Tứ Xuyên đi, nơi đó gần Kim Mậu, ra cửa rẽ trái là đến.”

“Được.”

Chu Nguyệt Tâm đặt máy xuống nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên mới nhớ ra, người đàn ông tên Thiệu Hoa này tìm cô vì vụ kiện tranh tài sản, mà tài sản này là của nhà họ Thiệu _ trùm truyền thông của thành phố H. Anh ta nói mình là con trai lớn của Thiệu gia, vậy cũng có thể gọi là “Đại thiếu gia”…