Thiệu Hoa

Chương 55: Mất trí nhớ




Tác giả cũng thật biết hành người. Haizzzzz!!!

“Thiệu Hoa, ngày mốt em phải cùng khách hàng đi tỉnh khác, đây là vị khách hàng cuối cùng rồi, sau đó em sẽ toàn tâm toàn ý giữ chức vụ cô bảo mẫu của anh.”

“Ha ha.” Thiệu Hoa cưng chiều véo cái mũi của Nguyệt Tâm một cái.

“Anh nhất định lúc nào cũng phải nhớ mang thuốc trên người đấy! Thuốc chữa tim, thuốc chữa mắt đều phải mang đủ, cuối tuần tốt nhất đừng đi làm để em đỡ lo…”

“Em yên tâm đi, ra ngoài nhớ chú ý an toàn, đừng ăn mấy đồ linh tinh này nọ.”

“Anh không nghe ăn bẩn sống lâu à.” Nguyệt Tâm lè lưỡi trêu anh.

Tin tức khẩn cấp: Chuyến bay mang số hiệu F9022 gặp phải dòng khí lưu động mạnh, hạ cánh khẩn cấp. Máy bay được xác định lao về phía khu rừng… Trước mắt đội cứu viện đang khẩn trương tiến hành tìm kiếm người gặp nạn…

Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, có lẽ nào chính là máy bay mà Nguyệt Tâm đi. Nguyệt Tâm mặc dù không nói cho anh cụ thể chuyến bay của cô nhưng khi Thiệu Hoa gọi điện cho bên hãng hàng không thì luôn trong tình trạng không kết nối được.

“Tiểu Trần.” Thiệu Hoa đứng dậy gọi Tiểu Trần đưa anh tới sân bay thì hai mắt chợt lại bị bao phủ bởi một màu đen. Tiểu Trần tiến vào, chạy nhanh tới cho Thiệu Hoa uống thuốc rồi đưa anh tới bệnh viện.

“Tiên sinh, anh đừng quá kích động, như vậy đối với mắt anh không tốt.”

“Tôi đã biết, hiện tại tôi có thể đi được chưa?” Thiệu Hoa hỏi.

“Được, có thể. Nhớ kỹ, dù có chuyện gì cũng đừng kích động. Động mạch ở mắt anh quá hẹp lại xơ cứng, tình hình rất nghiêm trọng, nếu lại phát sinh tình huống như vừa rồi chỉ sợ cấp cứu cũng vô dụng.”

“Được. Cảm ơn.” Thiệu Hoa quay đầu nói với Tiểu Trần: “Tiểu Trần, tới sân bay!”

“Vâng!”

Thiệu Hoa ngồi yên trên ghế, trong danh sách có tên “Chu Nguyệt Tâm.”…

“Thiệu tổng?”

Thiệu Hoa khoát tay, ý bảo không có việc gì. Ngồi thật lâu, Thiệu Hoa đứng lên, lại nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Thiệu tổng. Mắt anh không có vấn đề gì chứ?” Tiểu Trần thấy mắt Thiệu Hoa có vẻ không đúng, nghĩ đến hay là anh lại phát bệnh.

“Không có việc gì.” Thiệu Hoa nhìn thoáng qua Tiểu Trần. Vừa rồi anh quá thất thần. Anh không thể không nhìn thấy, anh còn muốn được nhìn Nguyệt Tâm, cho dù là thi thể cũng tốt! Anh không tin, Nguyệt Tâm tại sao có thể cứ như vậy mà chết!

Một tuần sau, “Chu Nguyệt Tâm” đã cứ như vậy mất tích trong danh sách.

Buổi tối, đài truyền hình thông báo một tin bất ngờ: “Buổi sáng hôm nay, bên phía cảnh sát đã tìm được một người mất tích còn sống sót trong vụ tai nạn máy bay số 912 vừa rồi, sau khi xác định danh tính chính xác, bên cảnh sát đã thông báo người này là một phụ nữ họ Chu, làm việc ở thành phố H, chiều nay cô đã được về thành phố H…”

“Nguyệt Tâm!” Thiệu Hoa nhấc di động gọi vào số máy Nguyệt Tâm, không kết nối. Anh không có số điện thoại nhà cô, vậy thì gọi trực tiếp vào tổng đài của đài truyền hình, người ta nói, Chu Nguyệt Tâm trước mắt đang nằm trong một bệnh viện nhân dân. Nguyệt Tâm một mình sinh tồn trong núi một tuần, cô cố gắng đi, đội cứu hộ cũng không ngừng tìm kiếm, những họ luôn mất dấu nhau. Tới nay lâu như vậy, Nguyệt Tâm dựa vào nước suối, ăn cỏ dại sống qua ngày, thật may mắn, có thể nói năng lực sinh tồn của cô ở nơi hoang vu rất mạnh mẽ. Hôm nay một người nông dân lên núi đã phát hiện ra cô. Lúc thấy cô ngây ngốc, hỏi cô cái gì cô cũng đều không biết. Người nông dân kia muốn đưa cô xuống núi nhưng cô lại sợ chạy mất. Người nông dân này đã thông báo cho cảnh sát và họ đã đưa cô trở về.

Rất nhanh Thiệu Hoa đã chạy tới bệnh viện.

“Xin chào cô, cho hỏi bệnh nhân Chu Nguyệt Tâm nằm ở phòng nào?”

“Anh là…?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.”

Y tá nhìn Thiệu Hoa rồi cúi xuống tra danh sách: “Phòng 304.”

“Cảm ơn!”

“Thiệu tổng, cẩn thận!” Tiểu Trần đỡ lấy Thiệu Hoa, anh vừa rồi thiếu chút nữa đã đâm vào một chiếc xe kéo đồ. Trước mắt Thiệu Hoa liền rơi vào mảng tối.

Phía cửa phòng 304 bị vây bởi rất nhiều phóng viên, các bác sĩ y tá đều đứng chắn ở cửa. Thiệu Hoa nhăn chặt mày, nhanh chóng đẩy đám người ra, đi tới trước mắt bác sĩ nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, tôi muốn vào đó.”

Bác sĩ do dự một chút, nhìn Thiệu Hoa cũng không giống phóng viên liền thấp giọng nói: “Chu tiểu thư hiện tại đang bị kích động, cô ấy đã mất trí nhớ, hơn nữa cũng rất sợ gặp người ngoài.”

“Tôi biết rồi.”

“A!” Nguyệt Tâm nhìn thấy một người lạ bước vào liền sợ hãi kêu lên.

“Xin hỏi cậu là…?” Một người đàn ông hỏi chính là bố của Chu Nguyệt Tâm.

“Cháu là bạn trai của Nguyệt Tâm.”

“À.” Bố Chu đánh giá Thiệu Hoa một chút, Nguyệt Tâm chưa bao giờ nói với người trong nhà chuyện cô đã có bạn trai.

“Nguyệt Tâm…” Thiệu Hoa nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!…” Nguyệt Tâm lấy chăn che đầu, chân không ngừng quẫy đạp.

Thiệu Hoa sợ phát run, liền đi ra. Dù sao, chỉ cần Nguyệt Tâm còn sống là tốt rồi. Còn những chuyện khác, có thể từ từ sẽ đến.