Thiệu Hoa

Chương 63: Thiệu Hằng




Warning: đọc xong đừng sốc, mà sốc thật thì… thuốc thang tự chịu !!!

Mới đây Địch Vân Vân nghe được một tin tức khiến bà ta vô cùng vui sướng. Bữa tối hôm đó, Địch Vân Vân nói với Thiệu Hằng: “Nghe nói Thiệu Hoa bị mù, con trai, con có hứng thú muốn đoạt lấy Hoa Duyệt của cậu ta hay không?”

Thiệu Hằng ánh mắt có chút trầm xuống, nói: “Mẹ, về sau đừng ở trước mặt con nhắc đến… người đó nữa.” Thiệu Hằng muốn nói hai chữ “anh trai” nhưng cuối cùng vẫn chuyển cách gọi thành “người đó”.

“Vậy thôi, con biết là được rồi.” Địch Vân Vân ngữ khí rất nặng nề, bà ta nhận thấy được kể từ sau lễ điện ảnh hôm đó, cũng hơn nửa năm rồi, Thiệu Hằng có chút gì đó không đúng, có một số chuyện của Thiệu Hằng, Địch Vân Vân không phải là không biết nhưng bà luôn mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng lần này sự tình liên quan đến Thiệu Hoa bà thật sự không thể cứ tiếp tục làm ngơ được nữa. Hôm nay Địch Vân Vân nhìn phản ứng của Thiệu Hằng còn tạm chấp nhận, cũng không nói thêm gì nữa.

17 năm trước.

Thiệu Hằng mới từ trại giam trở về, Địch Vân Vân liền đi vào phòng ngủ của cậu, tức giận mắng mỏ: “Thiệu Hằng! Về sau không cho phép con đến thăm Thiệu Hoa nữa!”

Thiệu Hằng nghe xong mà ù ù cạc cạc không hiểu ra sao.

“Con trai, con nói xem con có xấu mặt hay không?”

“Mẹ, là con, là con đâm chết người…” Thiệu Hằng biết chuyện Địch Vân Vân nói đến chính là vụ tai nạn xe đó.

“Con nếu còn đi thăm Thiệu Hoa mẹ liền nhảy lầu cho con xem!”

“Mẹ, là con không tốt, con nhát gan… Anh trai đều là vì con nên mới ngồi tù…” Thiệu Hằng khóc nức nở.

“Ai đâm cũng đều không thể nói ra!” Nói xong Địch Vân Vân liền đem tất cả ảnh chụp chung giữa Thiệu Hằng và Thiệu Hoa ra xé nát vụn.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Thiệu Hằng, con có thể bình thường một chút có được hay không? Đứng đắn đi tìm cho mẹ một cô bạn gái đi!”

Thiệu Hằng đột nhiên mặt đỏ bừng bừng, cậu biết Địch Vân Vân đang nói tới chuyện gì, người lập tức run rẩy bần bật.

“Con nhát gan còn chưa tính, như thế nào… như thế nào lại… tôi như thế nào lại sinh ra một đứa con trai như thế?!” Địch Vân Vân vừa nói vừa kích động, đột nhiên xong lên cho Thiệu Hằng một cái bạt tai: “Con đừng cho rằng mẹ không biết con thích Thiệu Hoa.”

Thiệu Hằng á khẩu không trả lời được, ánh mắt cụp xuống đến chính mình cũng phải luống cuống. Cậu như thế này đâu chỉ là đồng tính luyến ái, mà đây còn là loạn luân! Tuy rằng cậu biết mẹ chắc chắn sẽ không đem chuyện này nói với người khác nhưng cậu vốn tưởng rằng bí mật ấy chỉ bản thân mình biết, nào ngờ lại bị mẹ phát hiện. Đã vậy cậu cũng không còn dám vác mặt đi gặp Thiệu Hoa nữa, cũng muốn tự mình chắt đứt thứ “tình cảm lưu luyến” hoang đường này.

Địch Vân Vân dạy dỗ Thiệu Hằng rất nghiêm khắc, một lòng hy vọng con trai trở thành một nhân vật nổi bật xuất chúng, cho nên chỉ cần hở ra một chút là áp dụng gia pháp. Sau khi bước vào cánh cửa Thiệu gia bà vẫn quản giáo Thiệu Hằng như trước kia, thậm chí còn nghiêm hơn. Sau đó quan hệ giữa Thiệu Hằng và Thiệu Hoa ngày càng tốt, Thiệu Hoa thường xuyên nghĩ ra rất nhiều biện pháp có thể đưa Thiệu Hằng ra ngoài đi chơi. Tuy rằng Địch Vân Vân là mẹ kế của Thiệu Hoa, vai vế đáng ra phải cao hơn Thiệu Hoa nhưng tại ngôi nhà này, địa vị của bà tuyệt đối không thể sánh bằng anh, do vậy mà mỗi lần Thiệu Hoa nói chuyện với bà muốn dẫn Thiệu Hằng đi ra ngoài, Địch Vân Vân dường như luôn phải mỉm cười đáp ứng.

Có một ngày, sau khi ăn cơm chiều, Thiệu Hoa lại tới tìm Thiệu Hằng đi chơi, Thiệu Hằng chưa làm xong bài tập, Địch Vân Vân không cho cậu ra khỏi nhà, còn khóa cửa phòng lại nhốt ở bên trong. Thiệu Hoa đi dọc theo ống nước, bám vào cây đại thụ bên cạnh mà trèo lên tầng hai, gõ gõ vào cửa sổ phòng Thiệu Hằng gọi: “Thiệu Hằng, Thiệu Hằng!”

“Anh!” Thiệu Hằng lập tức chạy đến mở cửa sổ ra.

“Nhanh lên, trèo ra ngoài này.”

Thiệu Hằng do dự, ngoái đầu ra nhìn xuống phía dưới mà có chút sợ hãi.

“Em nhìn anh rồi bắt chước nhé!” Thiệu Hoa trượt một cái liền tụt xuống hẳn phía dưới, anh đứng vững rồi ngẩng đầu gọi Thiệu Hằng: “Làm giống như anh mà trèo xuống đi.”

Thiệu Hằng lắc đầu.

“Có anh ở phía dưới này rồi, không sao đâu!” Thiệu Hoa vỗ vỗ tay rồi lại giang rộng tay ra như sẵn sàng ôm lấy: “Có anh ở đây, em cứ trèo xuống đi.”

Thiệu Hằng học theo động tác của Thiệu Hoa từ từ leo xuống, chạm đất an toàn: “Anh, bây giờ chúng ta làm gì?”

“Đi công viên Nhạc Dương!”

“Đã trễ thế này thì chắc chắn đóng cổng rồi.”

“Hắc hắc, anh có thể đi vào được.” Thiệu Hoa cười đắc ý.

“Không thể nào, chẳng lẽ lại trèo tường? Lần trước trèo tường bị ngã, sẹo vẫn chưa có lành lại đâu” Nói xong Thiệu Hằng còn vươn tay ra chìa cho Thiệu Hoa xem. Cậu vô cùng buồn bực, rõ ràng chỉ kém hai tuổi mà kỹ thuật trèo tường của cậu lại thua Thiệu Hoa nhiều như thế.

“Nam tử hán đại trượng phu có chút đấy thôi có tính là gì?” Thiệu Hoa đẩy đẩy tay cậu ra nói tiếp: “Em yên tâm, lần này không phải trèo tường.”

“Vậy chúng ta vào trong bằng cách nào?”

“Cứ đi theo là biết.” Nói xong Thiệu Hoa kéo tay Thiệu Hằng chạy ra ngoài.

Bọn họ đi tới cạnh con sông nhỏ, Thiệu Hoa nhảy lên bờ đê rồi gọi Thiệu Hằng cùng tiến đến. Thiệu Hằng sau khi lên theo, Thiệu Hoa kéo tay cậu cẩn thận đi dọc bờ rào, đi được một đoạn, bọn họ men theo bờ tường tìm được một cái lỗ nhỏ chui vào công viên Nhạc Dương.

“Thì ra chỗ này có một cái lỗ.” Thiệu Hằng vui vẻ nói.

“Không thể tượng tượng được đúng không! Anh vừa phát hiện ra cái lỗ này liền nói ngay cho em biết. Thấy anh trai có tốt không?”

“Tốt, tốt!” Thiệu Hằng gật đầu lia lịa.

Hai người chơi khắp công viên một vòng, sau đó Thiệu Hoa liền mua kem cho Thiệu Hằng ăn.

“Anh, anh lấy tiền ở đâu ra vậy?”

“Anh đập con lợn đất rồi lấy tiền trong đó.” Thiệu Hoa vừa ăn kem vừa cười nói.

“Bố mà biết thì làm sao?” Thiệu Hằng lo lắng hỏi.

“Em ngốc lắm! Dùng tiền này đi mua một con lớn khác không phải là được sao?” Dù sao thì bên trong con lợn đất của Thiệu đại thiếu gia vốn có rất nhiều tiền.

“Anh thật thông minh.”

“Ha ha…”



Năm đó Thiệu Hoa 10 tuổi, Thiệu Hằng 8 tuổi.

Từ sau khi nhận thức người anh trai Thiệu Hoa này, Thiệu Hằng rất thích chơi cùng với anh, Thiệu Hoa luôn có khả năng tìm được những đồ chơi rất kỳ lạ cũng rất thú vị, hơn nữa anh luôn giúp cậu thoát khỏi “ma trảo” của Địch Vân Vân. Thiệu Hằng thực sự ỷ lại Thiệu Hoa, cậu mỗi lần làm sai chuyện gì đều có Thiệu Hoa thay cậu đứng ra chống đỡ.

Sau cái tát ngày hôm đó của Địch Vân Vân, Thiệu Hằng không còn đến trại giam nữa. Lại có một ngày, Thiệu Hằng cùng “bạn gái” vì chứng minh năng lực đàn ông của mình, bọn họ đã làm cái chuyện *** với Minh Lệ, “bạn gái” kia còn dùng chai bia đâm xuống hạ thân của cô.

Địch Vân Vân đi rồi, Thiệu Hằng nằm xuống giường, lật mình không thể ngủ được. Cậu … rất muốn đến thăm Thiệu Hoa, anh trai. Cậu biết tất cả mọi tội lỗi đều bắt đầu từ chính mình. Thiệu Hoa thay cậu ngồi tù, khi anh vừa mới được thả ra anh đã đến tìm cậu, cậu lúc đó dường như còn không thể tin vào hai mắt mình, đây chính là người anh trai luôn cao lớn khỏe mạnh hơn cậu sao, vậy mà giờ lại thành bộ dáng như thế này. Cậu do dự không biết có nên hay không nghe theo lời Địch Vân Vân đoạn tuyệt với Thiệu Hoa… Một khoảng thời gian sau Thiệu Hoa tìm luật sư muốn kiện cậu, Địch Vân Vân nói sẽ cho người tới đe dọa, lúc đó cậu cũng không hề phản đối… Hiện tại không biết vì cớ gì, nghe nói anh không còn nhìn thấy nữa, cậu thật sự rất muốn tới thăm anh một chút…

Vài ngày sau Miêu Nhất Lâm tới tìm Thiệu Hằng.

“Thiệu Hằng, dạo này Hoa Duyệt có chiều hướng trượt dốc, tôi thấy Thiệu Hoa không được rồi.”

Thiệu Hằng quắc mắt nhìn anh ta một cái mà không trả lời.

“ Thiệu Hằng, hiện tại chúng ta liên thủ chắc chắn ngay lập tức có thể nuốt sống Hoa Duyệt.”

Miêu Nhất Lâm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, anh ta lập tức nhỏ nhẹ: “Anh Hằng ~ không hợp tác thì không hợp tác, anh tức giận cái gì chứ!”

“Buông tay” Thiệu Hằng đẩy tay Miêu Nhất Lâm ra: “Chúng ta thôi đi!”

“Anh…”

“Tôi đối với cậu không có hứng thú.” Thiêu Hằng nói rất trực tiếp.

“Anh Hằng, anh không cần phải như vậy…”

“….”

Thiệu Hằng biết Miêu Nhất Lâm cũng rất khó chơi cho nên cũng chỉ có thể qua loa trách mắng vài câu rồi đuổi anh ta về trước, về phần sau này hẵng nói đến “chuyện của bọn họ”.

p/s: đúng là lúc đầu hơi bất ngờ thật nhưng sau cũng không đến nỗi sốc quá nhỉ ???