Thiệu Hoa

Chương 65: Người mù 37 tuổi thực ngang bướng




Thứ bảy đầu tiên sau khi Thiệu Hoa xuất viện.

“Tiểu Hà, nhìn thấy rõ ràng chưa?”

Thiệu Hoa nhấc tay lên giống như muốn chạm vào mắt cậu, Tiểu Hà đem tay anh chạm vào mặt mình: “Thấy rõ rồi!” Hai ngày trước bác sĩ đã cho phép Tiểu Hà tháo kính râm, sau khi bỏ kính tầm nhìn của cậu đã vô cùng rõ ràng.

“Ha ha, thật tốt quá.” Thiệu Hoa dọc hai bên má của cậu chạm tới khóe mắt, anh có thể cảm giác được ở một bên sườn mặt, từ gò má cho đến khóe mắt có một vết sẹo dài, tay anh dừng lại ở chỗ đó, hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

“Có từ hỏa hoạn năm đó.”

“À” Thiệu Hoa lại sờ bên phải, hình như cũng có một vết sẹo nhưng rất ngắn: “Muốn sửa lại mặt không? Tôi giới thiệu cho cậu một vị bác sĩ, nghe nói mấy nghệ sĩ ở công ty tôi đều đến đó chỉnh hình.”

“Không cần, không cần.” Tiểu Hà cũng không quá để ý, có thể lại được nhìn thấy ánh sáng đối với cậu đã mỹ mãn lắm rồi.

“Tôi có đẹp trai không?” Thiệu Hoa chỉ vào mặt mình, lại nói tiếp: “Phải xóa mấy cái nếp nhăn này mới được, ha ha.”

“Được.”

“Vậy thì cứ chuẩn theo khuôn mặt hoàn chỉnh này, cậu chỉnh sửa xong thì tôi mời cậu tới công ty chụp hình.” Vừa dứt lời, Thiệu Hoa không nhịn được liền cười rộ lên.

Tiểu Hà cũng cười, nhưng nhìn nụ cười của anh mũi cậu chua xót, bất quá cũng không rơi nước mắt. Nụ cười của Thiệu hoa tuyệt đối không phải là nụ cười cố gắng nặn ra, anh cười thật sự thoải mái. Tiểu Hà tự cho bản thân đã rất kiên cường, sau khi mù, trừ lần phát tiết tức giận ấy, cậu không bao giờ còn khóc nữa, nhưng cậu cũng biết kể từ sau khi đôi mắt bị thương, cậu cũng chưa từng cười thật sự.

Kiên cường, không phải là không rơi lệ, mà là cười thành thật.

Tiểu Hà nhìn Thiệu Hoa cười rộ lên, nếp nhăn nơi khóe mắt có thể thấy được rõ ràng, cậu bất giác đưa tay lên muốn chạm vào: “Thiệu tiên sinh, tôi có thể chạm vào mặt anh một chút được không ?” Cho dù hiện tại có thể nhìn thấy rõ nhưng Tiểu Hà vẫn có thói quen dùng tay để cảm nhận thế giới này.

“A? Được. Như vậy chúng ta hòa nhau, haha.”

“Được chưa?” Thiệu Hoa hỏi.

“Được rồi.”

“Cậu thành ra mát xa mặt cho tôi rồi.” Nói xong, Thiệu Hoa cười thành tiếng.

Tiểu Hà bị Thiệu Hoa cười đến đỏ mặt: “Thiệu tiên sinh, chúng ta bắt đầu học bài thôi.”

“Mới ra viện, hôm nay đừng học chữ nổi nữa, cậu kéo mấy khúc cho tôi nghe đi, coi như phần thưởng cho tôi?”

“Vậy được.” Tiểu Hà biết Thiệu Hoa không có tâm tư nào học chữ nổi, hôm nay trốn học lý do ấy thực ra cũng chưa đủ chấp nhận được. Tiểu Hà nhấc cầm, một tay bắt đầu kéo.

Nghe xong vài khúc, Thiệu Hoa chìa tay ra nói: “Đến lượt tôi kéo.” Thiệu Hoa cầm đàn rồi lại kéo “Quang ảnh” nhưng không thay đổi tiết tấu. “Quang ảnh” dù sao cũng là một trong số ít những khúc mà anh có thể đánh được toàn bộ cả bài.

Trước kia nghe bố nói, thanh âm của đàn Cello, toàn bộ nhạc khí đều gần với giọng nam, cho nên nhạc khí thích hợp nhất với nam chính cũng chính là Cello. Hôm nay Tiểu Hà cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bộ dáng Thiệu Hoa kéo đàn. Buổi chiều, ánh nắng rực rỡ xuyên qua những kẽ lá, loang lổ rơi trên người Thiệu Hoa cùng cây đàn, gió thổi qua, quanh ảnh giống như theo từng giai điệu mà lay động. Thiệu Hoa hơi hơi cúi đầu, mắt nhắm lại hết sức chăm chú kéo đàn, bộ dáng ấy thực sự khiến cho Tiểu Hà cảm nhận được thì ra cũng có một người có thể hòa hợp nhất thể với Cello đến như vậy. Tiểu Hà biết ý nghĩ của mình cũng thật tầm thường, thậm chí còn buồn cười và hoang đường, nhưng cậu không nhịn được than thở bộ dáng Thiệu Hoa kéo đàn quả thực tựa như một vị… thần… Được rồi, thiếu niên 18 tuổi đầu óc đôi lúc cũng có chút nóng lên thì có làm sao.

Sau khi kéo xong khúc “Quang ảnh”, Thiệu Hoa liền mạnh dạn kéo thử chương nhạc đầu tiên của “E minor”, đáng tiếc mới chỉ kéo được vài nhịp nhỏ liền không thể tiếp tục. Lần này anh cười có chút bất đắc dĩ.

“Thiệu tiên sinh, anh cứ tiếp tục kéo đi.” Tiểu Hà bước lại gần anh nói.

“Sao?”

“Tôi giúp anh ấn dây đàn.”

“A” Thiệu Hoa có chút tò mò không biết Tiểu Hà định giúp anh như thế nào.

Không nghĩ tới mấy chỗ Thiệu Hoa không ấn được, Tiểu Hà liền giúp anh kéo ngón tay lên ấn vào chỗ đó. Cứ như vậy, một chương nhạc cuối cùng cũng có thể kéo xong tuy rằng không lưu loát lắm nhưng cũng không thiếu mất một âm tiết nào.

“Tiểu Hà!” Thiệu Hoa hưng phấn gọi: “Tôi nghĩ ra một trò rất hay.”

“Thiệu tiên sinh?”

“Tôi kéo đàn, cậu ấn dây!”

“Cái gì?”

“Đến đây thử xem nào?” Thiệu Hoa điều chỉnh tư thế ngồi để thừa lại một khoảng trống bên trái.

“Kéo bài gì?” Tiểu Hà đã biết nên làm thế nào.

“Quang ảnh”… biến tấu. Được không?”

Kéo xong một khúc, hiệu quả cũng không tệ lắm.

“Chúng ta có thể đi ra ngoài kiếm ăn được đấy.” Thiệu Hoa trêu đùa, đột nhiên anh nhớ lại trước kia, bố anh từng nói: “Thiệu Hoa nhà chúng ta bây giờ mà sắp chết đói đến nơi thì ra ngoài ca hát cũng có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân được rồi đấy.” Khi đó Thiệu Hoa 10 tuổi, khả năng kéo đàn đã rất khá, khi ngồi vẫn còn chưa có cao bằng cây đàn Cello đâu. Thiệu Hoa nhắm mắt trầm tư trong chốc lát rồi hướng về phía Tiểu Hà nói: “Tối nay cậu ở đây ăn cơm đi, tiện thể tôi cũng có chút việc nhờ cậu hỗ trợ.”

“Được.”

“Thiệu Tổng, không cho vào được.” Tiểu Trần muốn nhét chiếc đàn vào cốp xe nhưng cái hộp đàn quá lớn, đầu chếch lên, đừng nói gì đến chuyện đóng được cốp xe lại.

“Vậy thì để vào đây đi.”

Thiệu Hoa cùng Tiểu Hà ngồi ở ghế sau, nói: “Đến công viên Nhạc Dương.”

“Thiệu tổng, tới nơi rồi.”

“Tiểu Hà, cậu mang ví tiền không?”

“Có.”

“Cho tôi.”

Thiệu Hoa cầm lấy ví tiền rồi đưa cho Tiểu Trần: “Cậu về trước đi.”

“Thiệu tổng?”

“Chúng tôi ở chỗ này kiếm tiền, không kiếm được tiền thì sẽ đi bộ về nhà, haha.”

“Sao?” Tiểu Trần cùng Tiểu Hà cằm đều rớt xuống.

“Còn không mau trở về?” Thiệu Hoa đưa ra mệnh lệnh.

“Vâng vâng.” Tiểu Trần nhìn Tiểu Hà một cái, quơ quơ cái di động rồi lái xe rời đi, đậu trên con đường nhỏ cách đấy không xa.

Thiệu Hoa à, anh đi hát dạo mà mặc thế này thì hát dạo kiểu gì bây giờ? Một thân tây trang là lượt cùng với cây đàn Cello to đùng, phía trước còn đặt một chiếc bát, người ta không nghĩ anh bị bệnh thần kinh mới là lạ.

Tiểu Hà quẫn vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng. Thiệu Hoa ngồi trên bậc thềm cạnh bồn hoa, tay cầm đàn bắt đầu kéo. Không nghĩ tới mới kéo được vài phút thì đã nghe thấy âm thanh tiền xu rơi vào trong bát, Thiệu Hoa vô cùng vui vẻ, khóe miệng nhấc lên thành nụ cười.

“Đến đây, đổi người.” Thiệu Hoa đứng lên, đưa dây cung cho Tiểu Hà. Tiểu Hà cam chịu đến, tốt xấu gì thì cậu ăn mặc cũng đỡ, trông cũng có điểm giống với người đi hát dạo kiếm tiền.

“Tiền cậu kiếm được không nhiều được bằng tôi, haha.” Thiệu Hoa nghe âm thanh đại khái cũng đoán ra.

“Tôi mới kéo được có một lúc thôi.” Tiểu Hà còn chưa nói có người đặt hẳn tờ tiền mười tệ cho cậu, đương nhiên Thiệu Hoa không thể nghe được.

“Có đủ tiền về nhà không?” Thiệu Hoa hỏi.

“Đủ.”

“Vậy chúng ta trở về đi.”

“Để tôi kéo thêm chốc lát nữa, có khi còn kiếm được đủ tiền ăn đến cuối tuần.” Tiểu Hà cũng bị Thiệu Hoa làm cho hứng phấn theo.

“Ha ha.”

“A, Thiệu tiên sinh, không hay rồi, có bảo vệ tuần tra đến! Mấy quán nước phía trước đều thu hàng hết rồi.”

“A” Thiệu Hoa cảm thấy cũng không có gì, cùng lắm thì lấy tiền nhét cho mấy ông bảo vệ là được, cho nên anh vẫn ung dung ngồi một bên. Rồi anh cũng cảm giác được có rất nhiều người chạy vội chạy vàng, còn có người nói to: “Mau mau, chạy tới cái ngõ kia.” Anh chợt nảy ra một kế: “Tiểu Hà, mau thu đàn, chúng ta cùng nhau chạy trốn.”

“Cái gì?” Tiểu Hà hiển nhiên là nghe không hiểu.

“Mau cho cầm vào trong bao, bảo vệ đuổi đến nơi rồi.” Thiệu Hoa còn cố làm ra vẻ khẩn trương, kiểu như bọn họ cũng giống như những người bán hàng rong lén lút mưu sinh kiếm sống dưới mắt bảo vệ vậy.

“Được, được.” Tiểu Hà nhanh tay cho đàn vào bao: “Thiệu tiên sinh, được rồi.”

“Đưa đàn cho tôi.” Thiệu Hoa xách đàn lên, vươn tay ra nói: “Cậu kéo tôi chạy.”

“Rất nguy hiểm.”

“Cậu nhìn đường dễ chạy là được rồi.”

Tiểu Hà vẫn còn do dự.

“Cậu chính là mắt của tôi, cậu phải tin tưởng chính mình chứ! Mau, nếu không chạy sẽ bị bọn họ bắt! Đàn chắc chắc sẽ bị bọn họ đập gãy mất.”

“Được.” Kéo tay Thiệu Hoa mới chạy được hai bước, Thiệu Hoa đột nhiên giữ chặt cậu, nói: “Lộ phí về nhà của chúng ta!”

“A” Tiểu Hà chạy nhanh về chỗ cũ cầm cái bát đựng tiền lên rồi trở lại kéo Thiệu Hoa đi, chạy theo những người bán hàng rong kia.

Vào ngõ, Tiểu Hà giống như muốn ngất ngay tại chỗ, cái ngõ này thực giống một con rết, quá nhiều nhánh rẽ, mấy người bán hàng rong kia lại chạy nhanh như chớp, không biết đã chạy theo hướng nào rồi, khó trách bọn họ lại chọn chỗ này để trốn. Tiểu Hà tìm không thấy người chạy cùng, chính mình cũng không biết đã kéo Thiệu Hoa tới chỗ nào rồi, bọn họ hình như đã đi vào một cái ngõ cụt. “Thiệu tiên sinh, tôi…” Tiểu Hà nói được một nửa chợt nghe thấy có tiếng bảo vệ hét lên: “Chỗ này có một…” Còn có người khác cũng hét lên: “Tiểu ngõ phía trước chắc chắn cũng có, Tiểu Hồ, Tiểu Vương, các cậu chạy qua chỗ này xem.”

“…”

“Chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Thiệu Hoa hỏi.

“Một cái ngõ cụt.”

“Phía trước là tường?” Thiệu Hoa đang định nghĩ sẽ trèo tường.

“Không phải, là phòng chứa rác.”

“Phòng… chứa… rác?” Thiệu Hoa nhíu mày nghĩ rồi nói: “Mở ra.”

“Đi vào đi!” Thiệu Hoa nghiện sạch sẽ trước nay giờ đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

“A?”

“A cái gì mà a? Mau đi!” Thiệu Hoa đẩy Tiểu Hà một cái, anh tự cảm nhận được Tiểu Hà đã đi vào liền đưa cây Cello cho Tiểu Hà sai đó đưa tay ra nói: “Cậu kéo tôi.”

Thiệu Hoa sau khi tiến vào, Tiểu Hà định đóng cửa nhưng bị anh ngăn lại. Thiệu Hoa ấn đầu cậu xuống thấp nói: “Đóng vào sẽ khiến người ta nghi ngờ. Như thế này là ổn rồi.”

Qủa nhiên bảo vệ đi tới vài bước nhưng cũng không có đến gần phòng chứa rác, dùng đèn pin quét qua một lượt rồi bước đi.

Sau khi xác định bảo vệ đã rời đi bọn họ mới rời khỏi phòng rác đó. Thiệu Hoa dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống đất, anh lấy lọ thuốc trong túi rồi nhét vào miệng hai viên.

“Thiệu tiên sinh, anh không sao chứ?” Tiểu Hà nhìn Thiệu Hoa hô hấp khẩn trương, lại còn uống thuốc, cậu lo lắng hỏi.

Thiệu Hoa khoát tay: “Không sao, bệnh cũ. Khụ khụ, hôm nay chơi rất vui…” Thiệu Hoa ngồi trên mặt đất trong chốc lát, đứng lên vỗ vỗ quần áo rồi túi đựng đàn, sau đó chìa tay ra nói: “Đi, chúng ta về nhà.”

Tiểu Hà kéo tay Thiệu Hoa, mặt có chút hồng lên: thì ra Thiệu tiên sinh là như vậy. Tiểu Hà ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Hoa, đột nhiên bật ra một câu “Thiệu tiên sinh, anh rất đẹp trai” làm chính mình cũng bị dọa nhảy dựng lên.

Thiệu Hoa cười lắc đầu, cũng không nói gì. Anh nghĩ trong lòng: trước kia tôi còn đẹp trai hơn, một mình chiến đấu từ trước đến giờ còn chưa bao giờ thua…

Sau đó cứ tối thứ bảy, chỉ cần trời không mưa Thiệu Hoa đều lôi kéo Tiểu Hà cùng đi hát dạo. Tiểu Hà rất muốn nói với anh: “Thiệu tiên sinh, chúng ta không phải đi diễn tấu ở khán phòng, anh đừng ăn mặc như vậy được không” nhưng cậu xấu hổ nên chưa dám mở miệng. Những nơi bọn họ đi đến đều là những đoạn đường phồn hoa, kiếm tiền cũng khá ổn, trừ đi số tiền bỏ ra để bắt taxi về nhà thì mỗi lần trở về đều kiếm được một hai trăm. Thiệu Hoa tính toán tỉ mỉ thời gian hai người đi kéo đàn cùng với số tiền bọn họ kiếm được, chia ra rồi đưa phần của mình cho Tiểu Hà để cậu quyên góp cho trường khuyết tật. Tiểu Hà mỗi lần cũng đem số tiền mình kiếm được quyên góp cho trường.