Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 34




Kể từ khi biết Lâu Ngọc có đứa nhỏ, Chu Tài luyện công càng thêm chú tâm, trong lòng thầm nghĩ sau này ngoại trừ bảo vệ vợ còn phải bảo vệ con nữa, công phu không tốt là không được!

Ngày hôm đó, luyện công xong Chu Tài chạy đến Vô Danh cư nơi Cơ Toàn ở bưng canh hầm dưỡng thân cho Lâu Ngọc.

Từ khi biết Lâu Ngọc có đứa nhỏ, Chu Tài mới phát hiện thì ra canh mà mỗi ngày Cơ Toàn đều chuẩn bị cho Lâu Ngọc, đều là canh để người mang thai uống an thai.

Cơ Toàn trú ở Vô Danh cư, là một tòa mộc lâu nhỏ hai tầng. Lầu dưới là phòng bếp và phòng luyện dược, lầu trên là phòng ở và thư phòng. Trước mộc lâu có đủ loại rau dưa, trái cây, phía sau mộc lâu thì đủ loại quả kỳ dị ———- y như căn nhà nhỏ của nông gia chất phác.

Chu Tài vào Vô Danh cư, không thấy Cơ Toàn ở đó, trên bàn đặt nồi canh hầm đã được chuẩn bị từ trước, vẫn còn hơi nóng bốc lên.

“Cơ gia gia!” Chu Tài chạy ra ngoài gọi to mấy tiếng, không thấy có người trả lời, lúc này mới lại đi vào mộc lâu để chén canh hầm và đồ ăn Cơ Toàn chuẩn bị cho Lâu Ngọc vào giỏ.

Chu Tài cầm theo giỏ đồ ăn đi tới nửa đường, chạm mặt Vệ Chân và Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ lúc nào cũng ầm ĩ.

“Chu đại ca, tới lấy canh hầm cho vợ ngươi sao?” Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ bay lượn vài vòng trên đầu Chu Tài, hưng phấn hỏi.

“Ừ!” Chu Tài vừa trả lời, vừa đưa giỏ đồ ăn lại gần mình hơn. Mấy ngày hôm nay, Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ vẫn luôn thích dùng móng vuốt vớt đồ ăn trong canh, Chu Tài không thể không đề phòng nó.

“Chu đại ca, ngươi vừa ở Vô Danh cư có nhìn thấy Liễu sư đệ không?” Vệ Chân tiến lại gần, hỏi Chu Tài, vẻ mặt lo lắng.

“Không có!” Chu Tài lắc đầu.

“Cơ gia gia có ở Vô Danh cư không?” Vệ Chân cau mày suy nghĩ chốc lát, lại hỏi.

“Không có!” Chu Tài lắc đầu làn nữa.

“Hỏng bét!” Vệ Chân đột nhiên vỗ chán một cái, xoay người chạy về phía nam.

“Ấy! Liễu mỹ nhân muốn bỏ trốn!” Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ vỗ cánh đuổi theo Vệ Chân bay về hướng nam.

Chu Tài sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không thể nào hiểu nổi! Cúi đầu nhìn giỏ thức ăn trong tay, liền nhanh chóng đi tới tòa trúc lâu, trong lòng suy nghĩ: Không biết vợ còn thức hay không?

...

Trong trúc lâu!

Dưới mái hiên bên ngoài, Lâu Ngọc ngồi ở trên ghế, đang cầm kim may một bộ y phục nhỏ dành cho em bé mặc. Chó trắng Tiểu Hồ Ly và Thổ cẩu ở trong sân riêng của chúng vui vẻ gặm xương. Ánh sáng mặt trời rực rỡ bao trùm quanh sân, khiến cho cả người và cẩu mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường...

Chu Tài trở về trúc lâu, nhìn thấy Lâu Ngọc đang tập trung tinh thần nhàn nhã may y phục, trong lòng hạnh phúc không thôi.

Mấy ngày trước đây, Chu Tài tìm Cơ Toàn xin ít vải vóc và kim chỉ, muốn làm mấy bộ y phục cho đứa nhỏ sắp ra đời. Nhưng Chu Tài vốn là một hán tử quê mùa đầu ngón tay thô kệch, cầm đao còn thuận tay chứ muốn ứng phó với mấy đầu kim nhỏ này đúng là quá tổn hại đầu óc mà. Kim châm đầy đầu ngón tay, y phục may ra giống như mấy miếng bánh quai chẻo(1) xoắn tít ——- xấu vô cùng! Vì thế khiến cho Lâu Ngọc không ngừng cười, Chu Tài lúc này mới đỏ mặt, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: Mẹ nói, đứa nhỏ mới sinh ra phải mặc y phục do chính người thân may mới có thể bình an, ta liền muốn may cho đứa nhỏ của chúng ta mấy bộ…

“Vợ, ăn cơm trước đã!” Chu Tài bày biện đồ ăn trong sân xong, chạy tới đỡ Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc đặt y phục trên tay lên ghế, nắm lấy tay Chu Tài từ từ đứng lên. Nam tử mang thai vốn đã kinh hãi thế tục, hơn nữa giai đoạn đầu mang thai còn bị động thai khí, bây giờ bụng càng ngày càng lớn, hành động của Lâu Ngọc trở nên chậm chạp.

...

Hai người ăn cơm xong, đang ở sân phơi nắng.

“Trời không thương ta mà!” Một người tầm trung niên dáng người nhỏ gầy, lảo đảo chạy vào trong rừng trúc, sầu não đi về hướng chỗ Lâu Ngọc đột nhiên thốt lên.

“Tứ sư thúc?” Lâu Ngọc kinh ngạc hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Trung niên nhỏ gầy này, chính là vị yêu chim thành nghiện Hư Niễu tiên sinh.

“Hai cái đứa bất hiếu kia, rời cốc!” Hư Niễu đấm ngực, than thở.

Rời cốc, chuyện này ở Y Tiên cốc đúng là một chuyện lớn! Đệ tử rời cốc ngày sau muốn vào Y Tiên cốc, đều phải được sự đồng ý của cốc chủ, nếu không giết không tha!

Rời cốc, không khác gì là bị trục xuất sư muôn cả!

Lâu Ngọc nghe được Liễu Thư Sinh và Vệ Chân muốn rời cốc, trong lòng cũng kinh ngạc, ngưng thần ngẫm nghĩ rồi cũng thông suốt, an ủi Hư Niễu tiên sinh nói, “Liễu sư đệ và Chân sư đệ dù có rời cốc, vẫn là đồ đệ của người! Người sau này nếu muốn gặp bọn họ, cũng có thể xuất cốc thăm…”

Lâu Ngọc còn đang khuyên bảo Hư Niễu, đã thấy từ xa xa truyền đến tiếng nói, “Cái tên mê chim này, không biết người mang thai là không nên làm phiền sao?”

Lời còn chưa dứt, Cơ Toàn đã xách theo một người bay đến giữa sân.

“Ngọc nhi, con mang thai?” Hư Niễu tiên sinh kinh ngạc hỏi, tay giơ ra muốn kéo Lâu Ngọc, bị Chu Tài nhanh mắt gạt ra.

“Không cho chạm vào vợ ta!” Chu Tài có chút tức giận, ngăn cản Hư Niễu, xoay người ôm Lâu Ngọc bay lên lầu trên tòa trúc lâu.

Lâu Ngọc nhéo nhéo bả vai của Chu Tài, ý bảo Chu Tài đặt y xuống.

Chu Tài không thoải mái làm theo, nhưng hai tay vẫn dịu dàng vòng qua thắt lưng Lâu Ngọc, bàn tay to thuận thế xoa vòng bụng ngày càng lớn của Lâu Ngọc.

“Tầm Hồi, cho ngươi làm đồ đệ! Sau này đừng tới quấy rầy Ngọc nhi!” Cơ Toàn dẫn người trong tay tới, đẩy tới trước mặt Hư Niễu.

“Ta không muốn!” Tầm Hồi không chấp nhận, trên trái có một ấn ký hình cánh hoa đỏ rực. Đây không phải là người đeo mặt nạ bị bắt về trong cốc, vị Hoa mỹ nhân trong miệng Liễu Thư Sinh hay sao?

“Cũng không phải ngươi không muốn là được, Hắc Sơn đã đem ngươi cho chúng ta! Ngươi có thể đền bù một viên Mộng Hải Dạ minh châu hay sao, đừng chọc ta mất hứng ta lại băm thịt ngươi ra làm phân bón!” Cơ Toàn khẩu khí lạnh lùng đến gần Tầm Hồi, nhìn chằm chằm Tầm Hồi uy hiếp nói.

Tầm Hồi bị bắt vào trong Y Tiên cốc không được mấy ngày, đã bị Cơ Toàn ngầm mang tới đại lao dưới Vô Danh cư nghiêm hình tra hỏi. Cơ Toàn cũng giống như Tùng Trần lão nhân, cũng mang lòng dạ độc ác, rõ ràng có thể dùng mê dược tra hỏi mọi chuyện, nhưng hắn lại muốn trước hành hạ người ta đến chết đi sống lại rồi mới dùng dược tra hỏi. Sau khi dùng thuốc xong, mới biết được Độc Thi cốc muốn bắt Lâu Ngọc, đều là vì trên người Lâu Ngọc có mang theo một viên Mộng Hải Dạ minh châu. Cơ Toàn và Lâu Ngọc ngầm thương lượng, dùng Mộng hải Dạ minh châu làm một cuộc giao dịch: Độc Thi cốc thối lui đến cực bắc, trong vòng 50 năm không được tiến vào Trung Nguyên. Hắc Sơn tất nhiên sảng khoái đáp ứng, ký huyết thư, vứt bỏ Tầm Hồi, mang theo Mộng Hải Dạ minh châu, dẫn bang chúng rút khỏi Trung Nguyên.

“Tốt lắm, tốt lắm…” Hư Niễu nắm lấy cổ tay Tầm Hồi, kéo Tầm Hồi rời đi. Tầm Hồi có thể nuôi chim, ông nhìn là biết, nửa đường lại thuận lợi nhặt được đồ đệ! Ông vốn muốn tới chỗ Lâu Ngọc đòi chút ít Mê dược, đoạt lại hai cái đồ bất hiếu muốn rời đi, nay cũng đỡ tốn công!

Võ công bị phong bế, một thân Tầm Hồi toàn độc dược cũng bị thanh tẩy, không cam lòng bị Hư Niễu dáng người nhỏ gầy lôi đi.

“Người mang thai cảm xúc không thể thay đổi quá nhiều, không tốt với thai nhi! Những người khác trong cốc cũng sắp xuất quan, đến lúc đó cần phải chăm sóc cẩn thận cho Ngọc nhi, nhất định không để bọn họ tới làm phiền Ngọc nhi!” Cơ Toàn dặn dò với Chu Tài trên lâu. Sau một thời gian dạy võ công cho Chu Tài, Cơ Toàn đã hoàn toàn đối đã với Chu Tài như đồ nhi của mình.

“Dạ, Cơ gia gia! Con ngày sau sẽ lưu ý!” Chu Tài vội vàng gật đầu.

Vì vợ và đứa nhỏ, Chu Tài hắn cũng có thể làm “Ác nhân”!

(1) Bánh quai chẻo: