Thiếu Nữ Dệt Mộng

Chương 6




Cuộc sống ở nhà họ Vũ giống như giấc mộng huyền ảo. Cô sợ một ngày nào đó, khi tỉnh mộng, tất cả sẽ tan biến.

Cô dậy rất sớm, đi xuống lầu liền thấy toàn bộ người nhà họ Vũ đang ngồi ở phòng khách.

"Hỉ nhi, đã dậy rồi sao! Ở đây đã quen chưa?" Phong Như Vân tiến lên hỏi."Nếu không phải là Chiêu Duy đang nằm viện, công ty lại không thể không có ai. . . . cho nên đành phải ủy khuất con ở nhà một mình."

Kinh Hỉ nhàn nhạt cười, "Không có gì, tất cả mọi người đối với con rất tốt, bác gái không cần lo lắng cho con."

"Chiêu Ngọc phải nhờ con rồi." Phong Như Vân thú vị nhìn cô gái nhu hòa này, cô đồng ý con trai bà thật là có điểm lãng phí mà.

Nghe vậy, hai má Kinh Hỉ đỏ lên, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu. Nhìn Kinh Hỉ như vậy bà cũng vui mừng, xem ra bà không cần phải quan tâm nhiều rồi.

"Vậy bác đi trước."

"Bác gái, hẹn gặp lại." Kinh Hỉ đưa bà ra cửa, ở ngoài đã có xe đứng đợi.

"Đừng tiễn nữa, cẩn thận bên ngoài gió lớn." Phong Như Vân vừa ngoắc ngoắc tay gọi cô vào trong, vừa ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Kinh Hỉ nhìn chiếc xe rời đi mới vào nhà, xoay người muốn vào trong thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô đang muốn đi mở cửa thì thấy bác Ngô đứng ở vườn hoa đã ra mở.

"Đến đây, đến đây. . . . . Cô tìm cậu ba sao, tiếc là bây giờ cậu ấy không có ở nhà."

"Bác Ngô, là ai vậy?" Kinh Hỉ đi tới cổng, ánh mắt bị dáng người uyển chuyển, yểu điệu của cô gái đứng dưới ánh mặt trời hấp dẫn.

Cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, mái tóc vàng xoăn, làm nổi bật màu da trắng hơn tuyết. Đáng tiếc kính mát lớn đã che đi một phần khuôn mặt. Cô ta là ai?.

"Pháp Lạp. Nhã Lỗ. Campbell. Gọi tôi Pháp Lạp là được rồi." Mỹ nhân này nói giọng Bắc Kinh rất chuẩn. Nhìn cô ta tháo mắt kính xuống, lộ ra tròng mắt xanh thẳm tựa như biển rộng xinh đẹp, khiến người ta phải nín thở.

Cả Kinh Hỉ cũng có chút mê mẩn, kinh động mà nói: "Đôi mắt của cô thật là xinh đẹp."

"Cám ơn!" Pháp Lạp chủ động bắt tay Kinh Hỉ, "Cô chính là Kinh Hỉ của Tony?"

Kinh Hỉ ngượng ngùng gật đầu. Tony là tên tiếng Anh của Ngọc.

"Nghe không bằng thấy, cô quả nhiên là mẫu người vợ lý tưởng của Tony."

"Lời này là có ý gì?" Kinh Hỉ không hiểu.

"Việc này cô phải hỏi Tony." Pháp Lạp ý vị thâm trầm cười cười, chậm rãi đeo mắt kính, "Nói cho Tony, Pháp Lạp tìm đến anh ấy."

"Cô không vào nhà sao?" Mặc dù không rõ quan hệ giữa Ngọc và cô ta, nhưng cô không thể không mời khách.

"Không cần." Chỉ thấy cô ta vẫy vẫy tay, đi về phía đỗ chiếc xe Porsche đỏ mà rời đi.

Pháp Lạp! Giống như cô đã từng nghe qua. Kinh Hỉ ngẫm đi ngẫm lại cái tên này.

******

Đã mấy ngày không thấy Ngọc rồi. Bà nội, bác trai, bác gái cùng thím Trương đều nói anh gần đây tương đối bận. Cô hỏi anh bận gì, tất cả mọi người đều ấp úng nói không rõ ràng, nếu không thì cũng vội vội vàng vàng đi ra ngoài, để lại cho cô một đống nghi vấn. Là anh ghét cô sao?

"Sao cháu lại nghĩ như vậy?" Thím Trương vừa nhặt rau vừa buồn cười nhìn Kinh Hỉ đang phụ bà.

"Vậy tại sao khi cháu hỏi về Ngọc, mọi người đều trốn tránh, không trả lời cháu?".

"Có lẽ mọi người không muốn cháu suy nghĩ lung tung. Cháu đừng lo lắng, chờ chuyện ở công ty xử lý xong, cậu ba sẽ trở lại. Ah! Giống như có xe về."

Kinh Hỉ ngẩng đầu lên, "Là Ngọc sao?"

"Đi xem sẽ biết." Thím Trương thấy cô hưng phấn giống như đứa trẻ được nhận quà Noel, chạy ra phòng bếp, bất giác mỉm cười."Đừng chạy nhanh như vậy —— cũng không chắc có phải hay không. Hiện tại người trẻ tuổi rõ là. . . ."

Kinh Hỉ chạy như bay ra phòng khách thì thấy có hai người đang đứng trước cửa ôm hôn, cô sững người.

"Hỉ nhi." Vũ Chiêu Ngọc lúng túng, miễn cưỡng kéo Pháp Lạp ra, "Tôi giới thiệu hai người làm quen."

"Chúng em đã gặp qua." Cánh tay trắng như tuyết của Pháp Lạp vẫn tự nhiên khoác trên vai Vũ Chiêu Ngọc. Ánh mắt kiều mị, phát ra câu hồn, tựa như một con mèo khiêu gợi.

Kinh Hỉ gượng ép cười cười, "Đúng vậy!" Thì ra đây chính là nguyên nhân cả đêm anh không về.

Dưới bóng đèn, nhìn bọn họ rất xứng đôi. Giống như truyện cổ tích xưa, dưới ánh trăng, hoàng tử cùng công chúa hẹn hò, mà cô lại đột nhiên xuất hiện, cảm giác tựa như bà hoàng hậu cắt đứt chuyện tốt của bọn họ.

"Thật là ngại, đúng lúc xe hư, may mà gặp được Pháp Lạp, thuận đường đưa tôi trở về." Anh không chút nào phát hiện sự khác thường của cô, "Đúng rồi! Hai người làm sao gặp qua?"

"Là lần trước người ta tới tìm anh, anh lại không có ở đây." Pháp Lạp nghiêng nghiêng mắt nhìn Kinh Hỉ, giống như cố ý nói rằng quan hệ giữa cô ta cùng Vũ Chiêu Ngọc không thể xem thường. Cô ta ấn dấu son môi đỏ lên má Vũ Chiêu Ngọc, nói nhỏ vào tai anh, "Đừng quên anh còn thiếu em một bữa tối dưới nến." Giọng nói khiêu gợi rất nhỏ, nhưng lại có thể lọt vào tai Kinh Hỉ.

"Tôi biết, thời gian em chọn." Vũ Chiêu Ngọc theo thói quen vuốt nhẹ mũi thon của Pháp Lạp, hồn nhiên không thấy khuôn mặt tái nhợt của Kinh Hỉ.

Rốt cuộc anh coi cô là gì? Cô khổ sở chờ anh bận rộn trở về, thế nhưng anh lại có thời gian cùng cô gái khác ăn cơm? ! Thậm chí ở trước mặt cô công khai tán tỉnh người khác? ! Cảm giác dạ dày thật khó chịu, một cỗ nước chua xông lên cổ họng, Kinh Hỉ nuốt nước miếng, nuốt xuống vị chua xót khổ sở này.

Cô rất muốn hỏi: ở trong mắt anh, anh xem cô là gì? !

"Được, đừng quên ước định của chúng ta, bye." Pháp Lạp đeo mắt kính, ngồi lên xe thể thao màu đỏ nghênh ngang rời đi.

"Hỉ nhi, em đừng trách, Pháp Lạp chính là như vậy." Vũ Chiêu Ngọc tự nhiên ôm hông cô, ở trên mái tóc cô rơi xuống một nụ hôn.

Cô không lên tiếng, mặc anh dẫn vào nhà. Phiền muộn trong lòng. Anh đối với những người con gái khác đều thân mật như vậy sao?

"Đúng rồi! Bạn tốt của tôi - Sonny ngày mai xuất ngoại, tôi phải giúp cậu ấy, mấy ngày nay sợ rằng không có thời gian trở về."

Thì ra anh cũng không phải hoàn toàn vô tâm với cô, ít nhất sẽ thông báo với cô. Điều này cũng đã làm cho cô vui vẻ; nhưng, lo lắng vẫn ẩn sâu trong tâm cô.

******

Khi yêu một người sẽ bắt đầu để ý nhất cử nhất động của đối phương. Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, tự nói với mình không nên quá để ý, nhưng lại khát vọng anh ở bên cạnh.

Từ hai tháng nay, trừ tháng đầu tiên anh ở bên cạnh, những ngày kế tiếp anh giống như biến mất trong không khí, là anh chán ghét cô sao? Hay là người vợ của anh chỉ là một bình hoa trang trí? ! Điều này làm cô nhớ tới lời nói của Pháp Lạp ——

"Hỉ nhi, cháu đang nghỉ sao?" Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ rối loạn của cô.

Cô vội vã mở cửa, "Bà nội!"

"Bà có thể vào phòng không?"

"Ách. . . . . . Được ạ!" Kinh Hỉ nghiêng người để bà nội vào phòng, cũng kéo ghế cho bà ngồi.

"Gần đây sao lại không thấy thằng nhóc kia?" Bà nội chống trượng, mỉm cười đánh giá Kinh Hỉ - đoan trang, nhu hòa, càng nhìn bà càng hài lòng.

"Anh ấy. . . . . . Anh ấy tương đối bận." Chỉ là không biết anh đang bận cái gì, thường chỉ là một cuộc điện thoại hỏi thăm cô xong thì cúp máy.

"Thật là ủy khuất cho cháu." Bà nội nắm bàn tay mềm mại của cô, "Ở đây đã quen chưa?"

Kinh Hỉ cảm động, hốc mắt hơi nóng, không ngừng gật đầu.

"Vậy thì tốt, nếu không phải vì Chiêu Duy đang ở viện, công ty thiếu người lãnh đạo, thì các cháu không phải chịu cảnh mỗi người một nơi."

"Không sao ạ!."

"Vậy thì tốt, chờ mấy ngày nữa Chiêu Duy ra viện thì các cháu đính hôn đi." Đôi mắt hiện lên tia xảo trá, nhanh đến nỗi làm người ta khó có thể phát hiện.

"Như vậy có nhanh quá không?" Cô cảm giác hai má nóng lên.

"Không đâu. Cháu yên tâm, tất cả giao cho bà nội xử lý." Thật ra thì bà đã âm thầm bắt tay tiến hành rồi.

Vừa nghĩ tới được làm vợ anh, khuôn mặt liền đỏ ửng. Kinh Hỉ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Bà nội nhìn cô thẹn thùng, không nhịn được ha ha cười to, Kinh Hỉ. . . không! Phương Vũ Tĩnh đã giải quyết, hiện tại chỉ còn tên nhóc kia.

Ai! Khi nào thì cái đầu ngốc kia mới có thể cảm nhận rõ tình yêu?

*******

Mặt trời chiếu ánh tà dương lên song cửa ——

Kinh Hỉ đắm chìm trong bóng vàng sáng mờ, tay cầm muỗng nếm thử món canh mình làm, bởi vì tối nay Ngọc sẽ trở về ăn cơm.

"Tiểu thư, để tôi làm là được rồi." Vội vã mặc tạp dề, thím Trương liếc thấy kinh hỉ bận rộn trong phòng bếp, sợ cô bị thương, vội vàng chạy lại.

"Thím Trương, khó mà có được ngày nghỉ, thím nghỉ ngơi đi, để cháu nấu ăn cho." Kinh Hỉ đặt chén xuống, đẩy thím Trương ra phòng bếp, sau đó vui vẻ như bươm buớm bay vào.

Nhìn thấy cô cố chấp cùng vui vẻ, thím Trương không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng, "Cậu ba cũng thiệt là, nói muốn cưới, lại đem người ta để đó."

"Anh ấy bận rộn công việc mà!" Kinh Hỉ vừa khuấy canh vừa thưởng thức, cảm thấy hài lòng mới tắt bếp.

"Theo thím thấy thì xã giao là nhiều, không biết đến nơi nào ăn chơi nữa." Cá tính nhanh mồm nhanh miệng của thím Trương không nhịn được muốn thay cô bất bình, "Thím ở Vũ gia giúp việc nhiều năm như vậy, nhìn bọn họ lớn, có tật xấu gì mà thím không rõ? Kinh Hỉ! Lòng dạ cháu quá tốt, mới có thể bị cậu ba ăn hiếp. Người gì mà quan hệ bạn bè không rõ ràng, đối với người nào cũng tốt, nhất là phụ nữ."

"Vậy rất tốt, cho thấy anh ấy là người tình cảm." Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh anh và Pháp Lạp ôm hôn tình cảm, trong lòng tràn đầy tư vị khổ sở.

"Kinh Hỉ, không phải thím Trương thích nói, nhưng cháu thật sự là quá dung túng cậu ba, sau hôn nhân cũng như vậy thì sao?" Thím Trương bất bình, thấy cô là người dịu dàng thiện lương lại bị cậu ba hoa tâm, phong lưu chà đạp, giảm thấp giọng nói, "Cháu có biết cậu ba cả đêm không về là đi đâu sao?"

Kinh Hỉ bưng tô canh đi vào phòng ăn, cười nhạt, "Không phải là cùng đối tác nói chuyện làm ăn?"

"Là đến ngủ lại chổ tiểu thư Pháp Lạp . . . . . ."

"Keng!" Lời chưa dứt, nội tâm đau xót, tay Kinh Hỉ run rẩy, làm tô canh rớt xuống, tung tóe khắp người, mà cô hồn nhiên không cảm thấy đau.

"Ai nha! Kinh Hỉ, có bỏng không?" Thím Trương kinh hoảng, vội vàng nắm tay cô vào vòi nước.

Kinh Hỉ cắn môi dưới, lắc đầu. Bàn tay nóng rát không bằng ngực đau đớn.

"Đều tại thím không tốt, không nên để cháu làm." Thím Trương tự trách mình.

"Không phải lỗi của thím, là cháu không cẩn thận làm rớt." Kinh Hỉ cố gắng cười, trời mới biết cô khó lắm mới có thể khắc chế được cảm giác đau như tâm gan bị xé mà gượng cười?

"Tay cháu bị bỏng đỏ hết rồi, hay là để thím gọi thầy thuốc tới kiểm tra."

"Không cần, cháu thoa một ít thuốc là được rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Kinh Hỉ ngăn thím Trương lại.

"Vậy cũng được! cháu lên lầu nghỉ ngơi đi, để đây thím dọn dẹp." Thím Trương thấy cô kiên quyết như vậy, cũng không tiện nói gì.

"Vậy làm phiền thím rồi."

*******

Vũ Chiêu Ngọc không trở về nhà không phải là chuyện la, nhưng tất cả mọi người đều vì Kinh Hỉ mà đau lòng. Đáy lòng rất cô cảm động, ngoài mặt gượng cười, thay anh biện hộ, nhưng anh thì sao? Đêm qua canh đã nguội, món ăn đã lạnh, mà anh chỉ gọi một cuộc, nói là không về nhà.

"Kinh Hỉ, có tiểu thư Lỵ Nhi tìm cháu." Thím Trương gõ gõ cửa phòng, biết cô đợi cả buổi tối, càng đau lòng không dứt, "Nếu như thân thể khó chịu, thì không cần tiếp." Lỵ Nhi cũng là một trong số người phụ nữ bên ngoài của cậu ba, không nghĩ tới lại công khai tới cửa khiêu chiến.

"Không sao." Cô kéo cửa ra, nhẹ nhàng mỉm cười trấn an thím Trương, "Thím Trương, thím cứ làm việc đi, cháu đi gặp cô ấy." Không biết vì sao Lỵ Nhi lại tìm cô, không phải từ trước đến giờ đều trực tiếp tìm Ngọc hay sao?

"Tay của cháu có đau lắm không?" Trương mụ dò xét bàn tay sưng đỏ của cô, trong lòng cảm thấy áy náy, đều do mình lắm mồm.

"Đã bôi thuốc rồi, không sao đâu." Cô vỗ vỗ vai thím Trương, chậm rãi đi xuống lầu.

Lỵ Nhi không vào phòng khách, bắt chéo tay trước ngực, lạnh lùng cười nói: "Thì ra cô là vợ chưa cưới của Ngọc ca ca, sao lại nhìn giống như người phụ nữ thấp kém đã có chồng vậy?"

"Tiểu thư Lỵ Nhi, cô đừng nói những lời đả thương người khác như vậy." Thím Trương tức giận gầm nhẹ.

"Thím Trương!" Cô lắc đầu, ý bảo Thím Trương lui ra, xoay người đối mặt với Lỵ nhi vênh váo, "Sao không vào trong ngồi?"

Lỵ Nhi hừ lạnh, "Đừng giả bộ là người hiền lành, tôi không dễ bị cô quay vòng vòng như người khác."

Thấy Lỵ Nhi không chịu bước vào, cô đành phải đi ra, "Không biết tiểu thư Lỵ Nhi tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn cô rời xa Ngọc ca ca, người mà Ngọc ca ca muốn cưới là tôi, tôi mới xứng với anh ấy. Người không rõ lai lịch như cô có tư cách gì mà làm vợ của anh ấy, chỉ có tôi mới có tư cách." Ngàn vạn lần không nghĩ tới Ngọc ca ca lại chọn cô, trong suy nghĩ của bà nội lại là một người vợ hiền, Lỵ Nhi lòng đầy lửa giận, nhất thời đẩy Kinh Hỉ một cái.

Bất ngờ trước hành động của Lỵ nhi, theo bản năng Kinh Hỉ muốn bám vào cây cột, nhưng bàn tay bị phỏng đau rát, cô bị trượt tay, bước chân lảo đảo ——

"A ——" cả người mất đi thăng bằng, từ bậc cửa ngã xuống.

Lỵ nhi không ngờ tới Kinh Hỉ sẽ đứng không vững, muốn đưa tay kéo cô lại nhưng không kịp, trơ mắt nhìn cô té xuống, liền chạy đến bên cạnh."Này! Cô có sao không? Cô đừng làm tôi sợ!" Nhìn kinh Hỉ nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, Lỵ Nhi cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt lùi bước, "Thật xin lỗi! Không phải lỗi của tôi, tôi không cố ý." Kinh hoàng xoay người, muốn chạy đi, "Phanh!" Mới vừa chạy tới cổng đã đụng một người, "Ngọc. . . . . . Ngọc ca ca?"

"Xảy ra chuyện gì?" Chiêu Ngọc rống to, hoảng sợ khi thấy Kinh Hỉ nằm dưới đất.

Lỵ Nhi chưa từng thấy Vũ Chiêu Ngọc hung dữ, "Em. . . . . . Em không biết! Không phải em!" Lỵ Nhi hoảng hốt chạy trốn.

Vũ Chiêu Ngọc không rãnh đi tìm hiểu đầu đuôi sự việc, giờ phút này toàn bộ tinh thần chỉ lo cho Kinh Hỉ, "Đáng chết! Người đâu mau tới!"

Chỉ chốc lát, cô được đưa vào bệnh viện Mai thị.

"Chị, Kinh Hỉ sao rồi?"

Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, Vũ Chiêu Nghi lạnh nhạt trừng mắt nhìn Chiêu Ngọc đang lo âu chờ đợi. Không để ý Chiêu Ngọc, Chiêu Nghi đến bên cạnh bác sĩ và y tá.

"Chiêu Nghi." Thím Trương lo lắng, đều do bà không tốt, bà nên chú ý Kinh Hỉ nhiều hơn.

"Thím Trương, đừng lo lắng, không sao đâu." Vũ Chiêu Nghi vỗ vỗ vai thím Trương, "Thím về trước đi."

Thím Trương thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Được! Thím trở về nấu một ít thức ăn đến đây." Trước khi đi còn cảnh cáo Vũ Chiêu Ngọc, "Tiểu thư giao cho cậu, nếu có chuyện gì, sau này đừng về nhà ăn nữa."

"Thím Trương!" Vũ Chiêu Ngọc cười khổ lắc đầu, anh cái gì cũng không làm, tại sao lại bị gán vào tội ác tày trời? Không rãnh suy nghĩ nhiều như vậy, hiện nay quan trọng nhất là Kinh Hỉ. Biết được cô không có việc gì, anh cũng muốn gặp cô, còn chưa đến gần cửa phòng bệnh, liền bị Vũ Chiêu Nghi từ chối.

"Em muốn làm gì?"

"Chị, để em gặp cô ấy một chút." Vũ Chiêu Ngọc cầu xin thương xót, nhìn gương mặt lạnh lùng của Vũ Chiêu Nghi.

"Mấy ngày nay em chạy đi đâu?"

"Sonny sắp kết hôn, em. . . . . . em đến giúp cậu ấy." Vũ Chiêu Ngọc vâng vâng dạ dạ, ngập ngừng.

"Người ta kết hôn mắc mớ gì tới em, vợ sắp cưới thì ném một bên. Em có hay không nghĩ tới Kinh Hỉ?" Vũ Chiêu Nghi nổi giận, bất tri bất giác lên giọng.

"Em biết như thế là không tốt, nhưng Sonny là bạn tốt của em. . . . . ." Lời còn chưa nói xong đã bị Chiêu nghi xen vào.

"Bạn tốt? Bạn tốt so với vợ mình quan trọng hơn? ! Chính em hoa tâm khắp nơi còn chưa tính, vì sao muốn Kinh Hỉ vì em mà cô đơn lẻ loi. Huống chi, căn bản em không là gì của con bé, mà con bé cũng không phải là vợ sắp cưới của em, hai người một chút quan hệ cũng không có, Kinh Hỉ căn bản không cần thiết vì em phụ tình mà hy sinh." Vũ Chiêu Nghi càng nghĩ càng tức thay Kinh Hỉ, "Dù sao em chỉ là muốn tìm người làm bia đỡ đạn mà thôi. Một người vợ dịu dàng hiền thục đặt ở trong nhà, sẽ có rất nhiều cô gái nguyên ý, em cần gì lợi dụng một người mất trí nhớ như vậy?"

"Chị, em biết mình sai rồi." Vũ Chiêu Ngọc muốn bước qua Vũ Chiêu Nghi, còn chưa có bước đã bị chặn lại.

"Kêu chị cũng vô dụng, chị thật sự hối hận khi giao Kinh Hỉ cho người lòng lang dạ sói như em. Khi giao cho em, Kinh Hỉ còn rất tốt, vậy mà chưa tới hai tháng liền ốm yếu, em chăm sóc người ta như thế nào?" Vũ Chiêu Nghi tức giận kéo áo anh, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ.

"Em. . . . . . Em có nhờ thím Trương thay em chăm sóc cô ấy." Anh nhỏ giọng nói nhỏ, không dám tiếp đón cơn thịnh nộ của chị.

"Thím Trương? Khen cho ý tốt của em. Kinh Hỉ là người, không phải sủng vật, cũng không phải là món đồ chơi để cho em chơi, không còn cảm giác mới mẻ liền ném qua một bên." Vũ Chiêu Nghi dùng sức hất anh ra, cô thật sự muốn đánh Chiêu Ngọc một quyền.

"Chị, em chưa bao giờ nghĩ như vậy, chỉ là gần đây em tương đối bận." Vũ Chiêu Ngọc buông lỏng cổ áo bi Chiêu Nghi kéo chặt, ảo não vò vò tóc. Anh thừa nhận nhận mình có lỗi.

"Bận, bận bịu đến nổi mỗi ngày đều tiệc tùng xã giao, bận bịu thay bạn tốt làm việc, bận bịu cùng bạn gái ăn cơm, khiêu vũ ước hẹn?"

"Không phải! Không phải như vậy, họ đường xa đến đây. Em không thể không quan tâm, mà những bữa tiệc kia phần lớn là bàn bạc công việc, em đã cố gắng từ chối." Anh cuống quít giải thích, lại đổi lấy Vũ Chiêu Nghi lắc đầu thở dài .

"Chiêu Ngọc, có lẽ em là thiên tài trong kinh doanh, nhưng trên phương diện tình cảm, em cũng chỉ là đứa trẻ đần độn, tự em suy nghĩ một chút đi." Cô hiểu rõ đứa em này, nó căn bản không hư, chỉ là có nghĩa khí, nặng tình bạn, ai đến cũng không cự tuyệt, với ai cũng đối xử như nhau, bất luận nam nữ, lại bỏ qua điều quan trọng nhất trong đời – yêu. Khi tình yêu tới thì không biết, có biết cũng không quý trọng, đến khi mất đi lại hối hận.

Vũ Chiêu Nghi vừa đi, Vũ Chiêu Ngọc không kịp chờ đợi mà đi vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mặc dù nóng lòng muốn gặp cô, nhưng vẫn cẩn thận bước nhẹ chân, nhẹ nhàng đóng cửa, để không kinh động đến cô.

Đầu cùng tay của cô đều quấn băng gạc, mái tóc dài rối tung trên tấm nệm trắng. Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, nằm im lặng tựa như công chúa ngủ say ngàn năm, anh sợ cô cứ như vậy mà ngủ bất tỉnh.

Đến gần giường, anh ngồi bên cạnh cô, nắm tay của cô. Thương tiếc vuốt ve từ chóp mũi đến sợi tóc, động tác êm ái giống như nâng niu trân bảo quý hiếm.

Nhìn vẻ mặt ngủ trầm tĩnh của cô, anh không khỏi thở dài, "Anh nên dùng biện pháp gì để em ở bên cạnh đây?" Anh biết mình đã không khống chế được mà yêu cô, nhưng lại sợ khi khôi phục trí nhớ, cô sẽ quên anh. Cho nên, anh không dám đối mặt với tình cảm của cô.

Nếu như cô đã có hoàng tử chờ đợi, như vậy, anh còn có thể giữ cô lại sao?

******

"Không!" Tạp âm tiếng người cùng âm nhạc ồn ào như muốn phá vỡ màng nhĩ, khiến cô không thể không che hai lỗ tai.

"Em cũng sẽ là người của tôi, bảo em cùng bạn tôi uống rượu, em lại dám nói không muốn?! Em còn bày cái tính đại tiểu thư làm gì?" Một cánh tay tráng kiện đưa rượu tới môi cô.

Chóp mũi tràn đầy mùi rượu, cô không suy nghĩ đẩy ra. Nhưng không ngờ đổ ly rượu. Cái ly rơi xuống đất, vỡ thành từng mãnh, rượu vãi ra, còn ướt một bên váy trắng của cô. Đáng chết!

"Phương Vũ Tĩnh!" Tiếng rống giận dữ vang lên, trùng hợp tiếng nhạc dừng lại, trong phút chốc một mảnh yên lặng. Ánh mắt của mọi người tập trung vào bọn họ.

Cô cảm thấy quẫn bách dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, "Ba" ! Một cái tát vang dội, chấn động không gian yên tĩnh đáng sợ, cô cảm giác gương mặt như bị lửa đốt.

"Anh. . . . . . Anh đánh tôi!" Cô ôm mặt, không dám tin.

Hắn chột dạ, lãng tránh ánh mắt của cô, "Ai kêu em không nghe lời tôi, không cho tôi mặt mũi."

Cô cắn môi dưới, nuốt nghẹn ngào nơi cổ họng, "Anh. . . . . ." Cô hận, trừng mắt nhìn hắn, chạy ra khỏi nơi này. Cô vốn không muốn đến, chỉ vì hắn chồng sắp cưới của cô. Cô không thể không nghe lời cha mà đi cùng hắn.

"Đáng chết." Hắn sợ cô chạy trốn, càng sợ cô trở về khóc lóc kể lể, vội vàng chạy theo.

Khi bọn họ rời đi, tiếng nhạc lần nữa vang lên.

Ở ngoài cửa, hắn kéo lấy cô, "Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe lời đồn gì, nếu không ——" hắn cường ngạnh hôn môi cô.

Cô giãy dụa quay đầu ra, "Không cần." Dùng sức đẩy hắn ra.

"Sẽ nhanh là người của tôi, còn giả bộ Thánh nữ làm gì." Hắn dữ tợn tiến tới gần cô, thình lình hạ thể truyền đến một trận đau đớn, "Cái người này đàn bà thúi." Đau đến mức hắn ngã xuống đất, phải buông cô ra.

Cô kinh hoảng đá hắn một cước, "Tôi. . . . . ." Cô không phải là cố ý, cô không phải cố ý! Thấy hắn đứng dậy muốn đuổi theo, "Không cần! Không ——"

"Tỉnh lại đi!" Đột nhiên có giọng nói dịu dàng trấn an lo lắng của cô, "Đã không sao."

Cô miễn cưỡng mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mi mắt là khuôn mặt lo lắng của Chiêu Ngọc, "Em. . . . . . Em làm sao vậy?" Cô đã nhớ lại tất cả, cô là Phương Vũ Tĩnh, căn bản không phải là Kinh Hỉ.

"Em té cầu thang, đụng phải đầu. Nhưng mà, bây giờ đã không sao." Vũ Chiêu Ngọc nhìn thấy cô tỉnh lại, trái tim treo ngược như tảng đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống. "Bây giờ em có khó chịu gì không?"

"Không. Em đang ở bệnh viện?" Cô nhìn không gian lạn lẽo, không khác gì tâm trạng mình. Cô không phải Kinh Hỉ, cũng không phải là vợ sắp cưới của anh. . . . . . Trời ạ! Cô tình nguyện quên hết tất cả.

Vũ Chiêu Ngọc áy náy gật đầu, "Thật xin lỗi, là anh không chăm sóc em tốt." Anh theo thói quen cầm bàn tay mềm mại, mà cô lại sợ hết hồn rút tay về, trước cử chỉ thân mật này cô không biết phải làm sao. Hành động của cô lại làm cho Chiêu Ngọc cho là cô đang trách tội anh mà né tránh anh, "Em. . . . . . Em còn đang tức giận sao?"

"Không có." Cô cúi đầu, không biết nên làm thế nào mà giải thích tất cả đây.

"Nếu không có, tại sao không dám nhìn anh?"

"Em. . . . . . Em có chút mệt, muốn nghỉ ngơi." Cô miễn cưỡng nói dối, hèn nhát không dám nhìn anh, sợ bị anh biết cô đã khôi phục trí nhớ.

"Hỉ nhi, anh thực sự xin lỗi, anh không cố ý. . . . . ."

"Thôi, đừng nữa nói nữa." Cô mất tự nhiên cười cười, "Coi ta như giữa chúng ta cái gì cũng không xảy ra, anh vẫn là anh, em vẫn là em." Cô biết anh chưa bao giờ yêu cô, cô chỉ là bia đỡ đạn trong cuộc hôn nhân của anh mà thôi.

"Hỉ nhi! Em nói thật sao?" Anh cảm giác như ngực bị đánh một quyền, hoảng sợ trừng mắt.

"Thật xin lỗi!" Cô quay lưng về phía anh, "Có thể hay không để cho em yên lặng một chút." Cô mệt mỏi! Tình yêu thì ra không thể chạm tới. Cô thật sự mệt mỏi.

Vũ Chiêu Ngọc tâm tư rối loạn, dù thế nào cũng không nghĩ tới Hỉ nhi muốn cùng mình phủi sạch quan hệ? Cuối cùng anh cũng ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nhớ lại lúc đó cô và Lỵ Nhi ở chung một chỗ, chẳng lẽ là Lỵ Nhi giở trò quỷ.

"Kinh Hỉ, bất kể Lỵ nhi nói gì với em, em phải tin tưởng anh, anh là thật lòng muốn kết hôn với em, chờ anh!." Anh muốn đi tìm Lỵ nhi!

Anh thật lòng muốn cưới , nhưng không thật lòng yêu cô. Trong mắt anh, cô cũng chỉ là người vợ nhặt được ở ven đường, là bất kỳ cô gái nào cũng có thể đảm nhiệm vị trí thay thế này, chỉ là cô tương đối may mắn được bà nội yêu thích.

Ha...! Hôn nhân quả thật là nấm mồ mà. Sâu thẳm trong tim, cô khát vọng được yêu, nhưng mà, sao lại khó khăn như vậy? Nước mắt bất tri bất giác lăn xuống gò má. . . . . .