Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 9: Gọi tên trì thanh [h]




[Hãy sưởi ấm đêm Noel bằng H nhẹ =)) ]

Edit: J.Cent

Beta: girl_sms

Ngón tay bị vách tường bên trong phun ra nuốt vào đến nóng rực, tuy rằng loại cảm giác này không còn xa lạ, nhưng vẫn khiến cho Lục Úy Lai không biết làm sao. Nàng nằm ở trên giường, ngây ngốc nhìn Tằng Khả Hận ngồi ở trên người mình không ngừng nhảy lên động xuống, tầm mắt cứ như vậy lung lay. Giờ này khắc này, nữ nhân này là hoàn mỹ, là tuyệt mỹ. Thời điểm nào, nàng cũng làm cho chính mình thần hồn điên đảo. Ngọn đèn mờ ảo chiếu vào trên mặt của nàng, da thịt phủ đầy mồ hôi do vận động kịch liệt bị ngọn đèn màu vàng chiếu lên, phảng phất như bầu trời đầy sao, rạng rỡ muôn vẻ.

Đối với Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai là người đặc biệt. Các nàng đều là người bị Bạch Quân hãm hại, cũng vào sinh ra tử rồi gặp được nhau. Mặc dù đã qua đi thật lâu, nhưng đoạn kí ức bị giam trong căn phòng giam tăm tối kia đã trở thành sự sỉ nhục như hình với bóng không thể xóa nhòa trong tâm trí hai người.

Những khi đêm dài yên tĩnh, mặc cho cả căn phòng đều mở đèn sáng rực, cái kí ức như ma quỷ kia vẫn luôn xuất hiện, một lần lại một lần đánh vào nội tâm yếu ớt của nàng. Mỗi lúc như thế, Tằng Khả Hận giống như có tâm linh tương thông với nàng. Nàng đi tới bên cạnh mình, an ủi tâm hồn bị thương, giống như ánh sáng mặt trời chiếu ấm người mình, làm cho nội tâm héo khô như tro tàn của nàng được cháy bừng trở lại.

Lúc mới gặp Tằng Khả Hận, là ở trong phòng giam tràn ngập bóng đen. Khi đó chính mình đã bị giam rất nhiều năm, có thể nói, thơ ấu của Lục Úy Lai là chính tại căn phòng không có bất kì ánh sáng nào. Trừ bỏ ngẩn người, sợ hãi, đau khổ, thất vọng, tuyệt vọng, còn lại là thừa nhận sự nhục nhã từ Bạch Quân.

Thẳng đến một ngày, một cô gái cùng nàng chưa từng quen biết bị bắt nhốt vào chung, tình huống như vậy thật tốt đẹp. Lục Úy Lai hiểu rõ ràng, phòng giam giữ là thứ Bạch Quân không thiếu, cũng sẽ không cho phép hai cái cô gái bị giam cùng một chỗ. Cho nên, khi nàng biết được Tằng Khả Hận về sau phải cùng mình ở chung trong phòng này, trong lòng của nàng kỳ thật là nghi hoặc lớn hơn vui sướng.

Nàng không rõ vì cái gì Tằng Khả Hận cùng mình bị bắt giam cùng một chỗ, chỉ biết là đối phương cực kỳ không được Bạch Quân yêu thích. Nhưng tên nam nhân luôn thủ đoạn kia tại sao lại không giết nàng, mà là không ngừng tra tấn nàng. Cái gọi là tra tấn, cũng không giống đối với mình, hoặc là nữ hài tử khác, mà là thật thật chính chính là tra tấn.

Mỗi lần nhìn thấy Bạch Quân dùng roi, dùng gậy gọc, dùng dây xích quất vào người Tằng Khả Hận, thậm chí dùng dao nhỏ đi cắt lấy cổ tay Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai đều rất muốn ngăn cản. Nhưng nàng cũng biết, dù cho nàng cố gắng ngăn cản cũng chẳng làm được gì, chỉ càng khiến Tằng Khả Hận mang thêm nhiều phiền toái.

Nhìn trên người đối phương đầy máu nằm trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được, Lục Úy Lai chủ động cùng nàng nói câu đầu tiên từ gặp mặt đến lúc này

“Ngươi có khỏe không? Miệng vết thương có phải hay không rất đau?”

Bởi vì cha mẹ đều là thầy thuốc, từ nhỏ Lục Úy lại liền thích y học. Nàng biết, Tằng Khả Hận đều là bị thương ngoài da, cũng không đủ để lấy mạng, nhưng mà đối với một cái đứa nhỏ bảy tuổi mà nói, phải chịu loại đau đớn này vẫn là quá mức khó khăn.

“Cút ngay, không cần ngươi giả mù sa mưa.”

Đối mặt với sự quan tâm của Lục Úy Lai, Tằng Khả Hận vẫn duy trì thái độ khinh thường, thậm chí dùng lời nói thô tục.

Gặp đối phương không căn bản không cần mình giúp đỡ, Lục Úy Lai nhíu mày, cuối cùng vẫn đem chăn bông của mình đắp lên người của nàng, lui vào một góc một mình ngồi.

Một khoảng thời gian rất lâu, Bạch Quân không đến nữa. Nhưng mà vào mấy tháng sau, hắn vẫn đến nơi này lần nữa. Lần này mục tiêu của Bạch Quân không là Tằng Khả Hận nữa, mà là Lục Úy Lai. Mắt thấy nam nhân kia sẽ hướng về phía mình, Lục Úy Lai lắc đầu, không tiếng động muốn cự tuyệt. Chỉ là, nàng càng phản đối, Bạch Quân lại càng muốn tra tấn nàng.

Quần áo bị cỡi bỏ sạch, thân thể bị đè trên mặt đất, Lục Úy Lai ngẩng đầu nhìn Tằng Khả Hận đứng một bên, chậm rãi nhắm hai mắt. Đối với việc này, nàng không cầu Tằng Khả Hận có thể giúp lấy nàng, như vậy chỉ càng liên lụy đến đối phương. Người kia đã nằm trong trạng huống rất nguy hiểm, chính mình làm sao còn khiến nàng gặp thêm nhiều đau khổ? Huống hồ, các nàng cũng chỉ là những đứa nhỏ mà thôi, cho dù muốn phản kháng lại thì có biện pháp nào đâu?

Nhưng qua một hồi lâu, sự đau đớn cùng sỉ nhục cũng không còn xuất hiện nữa, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan ”rầm” vang lên. Lục Úy Lai mở mắt liền nhìn thấy trên tay Tằng Khả Hận cầm một cái bàn hình tròn đựng thức ăn nện lên lưng Bạch Quân từ phía sau, đó là đồ ăn mới đưa tới còn chưa kịp đụng tới, giờ toàn bộ đều đổ lên trên người Bạch Quân.

Nhìn cả người Bạch Quân dính đầy thức ăn dầu mỡ cùng với cơm, chén đĩa cũng nát. Lại nhìn về Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, nước mắt không kìm nén đươc mãnh liệt tuôn rơi. Chỉ thấy đối phương quần áo đã tàn phá không ra dạng gì, trên người da thịt lộ ra không một chỗ lành lặn. Không phải do vết roi gây ra, thì chính là vết phỏng để lại.

Mười móng tay trên hai bàn tay đều bị lột bỏ, bên dưới lộ ra là máu thịt, mười ngón tay bị sưng giống như cây lạp xưởng, căn bản không có khả năng duỗi thẳng ra. Cổ tay bên trái bị băng gạc bao lấy một tầng rồi lại một tầng, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi từ từ thấm ra, chậm rãi mà tràn ra, từ trên ngón tay mà rơi xuống mặt đất.

Nàng nhìn Lục Úy Lai, khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt đầy vui sướng, không sợ hãi, thật giống như một đứa bé được cha mẹ khen, tràn ngập tự hào. Tiếp sau đó, trên người đầy thương tích, suy yếu liền té ầm trên mặt đất, vết thương trên đầu vì té đụng vào mặt đất mà vỡ ra, máu tươi theo những sợi tóc của nàng chảy xuống, nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất.

Tằng Khả Hận lần này bị thương quá nặng, hơi không chút cẩn thận liền sẽ mất đi tánh mạng. Bất quá, Bạch Quân có lẽ cũng không hy vọng Tằng Khả Hận sẽ chết đi như vậy, ngược lại đưa rất nhiều thuốc trị thương đến. Trong khoảng thời gian này, Lục Úy Lai mỗi ngày đều tận tâm tận lực chiếu cố Tằng Khả Hận, giằng co suốt hơn hai tháng, vết thương của người kia mới khỏi hẳn. Hai người cũng vì sự kiện này mà trở nên quen thuộc hơn, trở thành bằng hữu.

Quen biết sau suốt mười tám năm, Lục Úy Lai hiểu rất rõ Tằng Khả Hận, thế cho nên trên người nàng chỗ nào có sẹo, chỗ nào có vết thương cũ, nàng cũng biết rành mạch. Càng biết, Trì Thanh trong lòng Tằng Khả Hận có bao nhiêu trọng yếu, bao nhiêu quan trọng.

“Tằng Khả Hận, đủ rồi, còn như vậy nữa thân thể của ngươi sẽ chịu không nổi.”

Tằng Khả Hận từ nhỏ thường xuyên bị thương, từ khi trốn ra khỏi nhà giam, cũng thường xuyên vì bảo vệ mình cùng Trì Thanh mà luôn ở trong hiểm cảnh. Hông của nàng từng vì cứu chính mình mà bị xe máy đâm vào, căn bản là không có biện pháp vận động kịch liệt. Nhưng mà, nữ nhân này lại luôn không biết tiết chế khi vận động trên giường, phải làm cho đến khi ngày mai không thể đứng lên được mới thôi.

“Ha ha... Ngươi mệt mỏi sao? Lục Úy Lai, ngươi thật sự là quá yếu, người vận động là ta còn không mệt, ngươi lại mệt mỏi.”

Tằng Khả Hận vừa nói vừa vặn vẹo vòng eo, hẳn là vừa mới tiến nhập quá sâu. Nàng nghiêng thân thể, mềm nhẹ ngã vào trong lòng ngực Lục Úy Lai, giảm bớt tốc độ. Hai cỗ thân thể phủ kín mồ hôi giao nhau cùng một chỗ, Tằng Khả Hận mỗi khi cử động, Lục Úy Lai đều cảm thụ rành mạch.

Ở lúc sắp đến cao trào, nàng tự chôn đầu vào cổ của chính mình, nhẹ nhàng kêu lên tên Trì Thanh. Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên khi đang cùng mình loại chuyện này kêu tên người khác, nhưng mà, mỗi lần nghe được, Lục Úy Lai đều cảm thấy được lòng chua xót đến mức muốn rớt nước mắt.

Tằng Khả Hận rất đẹp, đẹp đến mức không kềm chế được, lại rất phóng đãng, còn hơn cả mặt trời, mỗi ngày đều làm việc không biết mệt mỏi. Mái tóc màu tím đậm theo từng động tác của nàng mà lung lay, da thịt toàn thân trên dưới đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Mắt phượng hơi hơi nheo lại đầy mê ly, từ trên nhìn xuống thân mình. Cái loại tư thái quyến rũ này, cực kỳ mê người.

Lúc này, nàng bỗng nhiên kéo tay còn lại của Lục Uý Lai, đặt tại bộ ngực đẫy đà của nàng. Hai hạt đậu nhỏ đã sưng lên cứng ngắt, giống như tùy thời có thể rụng xuống. Cảm thấy ngực nàng càng ngày càng nóng, càng ngày động tác càng gấp gáp, Lục Úy Lai biết, Tằng Khả Hận là tới rồi.

“A... Trì... Trì thanh... Ân... Đến... Tới rồi...”

Khi tiến đến cực hạn, không có gì bất ngờ khi Tằng Khả Hận kêu lên tên Trì Thanh, rồi lập tức nằm vật xuống ở trong lòng ngực mình. Ngón tay bị đường hầm bên trong làm cho ướt nhẹp, cái loại này cảm giác mãnh liệt này mấy lần muốn đem ngón tay của mình nghiền nát. Lúc này đây, Tằng Khả Hận thực mẫn cảm, thời gian cao triều cũng thật lâu. Lục Úy Lai cảm thấy được, ngay cả chăn nệm của mình đều bị mật dịch của Tằng Khả Hận làm ướt sũng.

“Ngươi có khỏe không?” Cố nén trong lòng chua xót, Lục Úy Lai xem người đang xụi lơ ở trong lòng ngực của mình, vuốt đầu của nàng hỏi.

“Ân, mệt mỏi quá, cho ta nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy ngươi đêm nay còn trở về phòng của mình sao?” Lục Úy Lai trong thanh âm mang theo chờ mong.

“Ta đêm nay ngủ tại đây, ôm ta, Lục Úy Lai.”

“Được...”

Cơn sốt qua đi, lâm vào yên lặng, mà bên kia, Trì Thanh vẫn còn đứng ở trước cửa phòng Bạch Lâm bồi hồi. Trên tay đồ ăn dần lạnh, nhìn vào chỉ làm cho người ta không muốn ăn. Cho đến hiện tại, Trì Thanh còn đang suy nghĩ, đến tột cùng cho Bạch Lâm ăn cái gì mới đúng.

Bình thường đến nói, Bạch Lâm lúc trước phản bội mình, trở lại bên người nam nhân bẩn thủi kia, chính mình hẳn là hận nàng, trừng phạt nàng, làm cho nàng ăn mấy thứ ghê tởm. Nhưng mà, nghĩ đến Bạch Lâm thân mình gầy yếu, bụng lép xẹp, nàng lại cảm thấy nếu làm như vậy sẽ làm khối thân thể này rất nhanh gầy yếu đi xuống, làm cho mình không còn hứng thú tra tấn nàng.

Ngay tại lúc Trì Thanh do dự, trong phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm đồ vật này nọ rơi xuống mặt thảm tạo thành một tiếng trầm đục. Nàng không kịp nghĩ nhiều liền đẩy cửa vào, nhìn thấy Bạch Lâm chống thân thể muốn đứng lên, lại làm rớt cái chén. Nhìn người nọ trắng nõn bả vai lộ ra ngoài chăn bông đầy vết thương, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng quật cường lại hoàn mỹ, Trì thanh đi lên phía trước, đứng ở trước mặt nàng.

“Đây là cơm chiều, ăn sạch đi.”

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng là yên lặng đến dọa người. Nhìn Trì Thanh biểu tình lạnh như băng, ánh mắt Bạch lâm lại chuyển qua nhìn bàn đầy đồ ăn, Bạch Lâm chỉ cảm thấy dạ dày một trận ghê tởm, thiếu chút nữa sẽ ói ra. Trời biết, nàng đã bao lâu không được ăn qua một bữa cơm, lại có bao lâu, chưa ăn qua đồ ăn dầu mỡ như vậy.

Lại một lần nữa đem tầm mắt dừng ở cái chén thịt bò đầy mỡ, Bạch Lâm cúi đầu nghiêng đến một bên, không muốn nhìn. Lúc này, bàn đồ ăn lại một lần nữa đến mặt mình. Bạch Lâm lắc đầu, đem đồ ăn đẩy ra, ý bảo chính mình không muốn ăn. Nhưng Trì thanh lại coi như không biết, như trước cầm bàn đồ ăn.

Cảnh tượng này thật giống như chủ nhân cấp cho sủng vật thức ăn, mà sủng vật giống như không lĩnh tình, từ chối đồ ăn.

Ngẩng đầu nhìn Trì thanh, thoáng thất trong mắt nàng nhìn mình chán ghét, Bạch Lâm biết mình không có biện pháp cãi lời nàng, đành phải đưa tay tiếp nhận bàn đồ ăn, lấy chiếc đũa gắp một miếng đưa vào miệng. Vừa đưa vào miệng, trong nháy mắt hương vị dầu mỡ tràn đầy khoang miệng, Bạch Lâm thậm chí còn không dùng răng, đã khiến dạ dày một trận quay cuồng.

Dựa vào trí nhớ, Bạch Lâm nâng thân thể vô lực của mình chạy đến toilet, quỳ gối trước bồn cầu liền ói ra. Chính là, nàng cái gì cũng chưa ăn, căn bản không có gì để ói ra, có thể nhổ ra cũng chỉ là nước cùng mật. Trong dạ dày bắt đầu nổi lên đau đớn kịch liệt. Bạch Lâm ngồi dưới đất, nhìn người đang đứng ở cửa phòng tắm, mang trên mặt sự nghi hoặc Trì Thanh, bất đắc dĩ lắc đầu.

Quả nhiên, nàng ngay cả mình thích ăn cái gì, đều quên...

PS: Cái tựa mang tính chất lừa tềnh chứ thực ra cảnh H là của Khả Hận và Uý Lai =)) Còn Trì Thanh lâu lắm, chờ đi các bạn:”>

Mấy bạn ráng cmt và vote để ủng hộ bạn Editor mới nha, mình thì không sao nhưng bạn í mới làm cần động lực để phấn đấu à:”