Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 100: Hết Thảy Là Của Tôi




Boss! Chào chị dâu!”

“Chào chị dâu!”



Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền vào nhà ăn, xung quanh không dứt tiếng chào hỏi, bởi vì thời gian huấn luyện kết thúc, mọi người đều ùa vào phòng ăn nên có chút chật chội.

“Muốn ăn gì?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn thực đơn hôm nay, hỏi Liên Kỳ Quang đang hăng say chơi game.

“Nấm, thịt chim cu.” Đang chiến đấu thì nghe thấy tiếng Hạ Hầu Thiệu Huyền hỏi, Liên Kỳ Quang không ngẩng đầu lên đáp.

Hạ Hầu Thiệu Huyền gọi thức ăn, sau đó một tay bưng, một tay xách cổ áo Liên Kỳ Quang đi tới bàn trống, sợ vợ yêu không chú ý đập mặt vào tường.

“Được rồi, đừng chơi nữa, ăn cơm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt mâm cơm xuống, sau đó ấn Liên Kỳ Quang ngồi xuống, cướp đi máy tính mini trong tay cậu.

Tiếng bom nổ đầy màn hình, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, có chút tức giận.

“Lại chết nữa!”

“Chỉ còn có một mạng, có chơi cũng không sống được bao lâu.” Hạ Hầu Thiệu Huyền không để ý tới lên án của Liên Kỳ Quang, tịch thu máy tính, đẩy mâm cơm qua: “Ăn cơm đi!”

“Sao anh không ăn?” Gắp một miếng nấm bỏ vào miệng, liếc mắt nhìn túi dịch dinh dưỡng trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Thức ăn không thể cung cấp đủ năng lượng một ngày, hơn nữa còn rất quý giá, một chút thức ăn thôi cũng bằng dịch dinh dưỡng đủ cho binh sĩ dùng một tuần, trong căn cứ có rất ít người ăn, mà còn cần tự dùng tiền riêng.”

“Thực khó uống.” Nhớ tới hương vị chua chát từng uống, Liên Kỳ Quang nhịn không được nhíu nhíu mày.

“Em không thể chỉ ăn rau cải.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa tóc Liên Kỳ Quang, giọng nói khó nén được ý cười: “Tuy hương vị ngon nhưng không đủ năng lượng như dịch dinh dưỡng, không chống đỡ được huấn luyện suốt ngày.”

“Tôi không thích uống, so với nước lọc còn khó uống hơn.” Liên Kỳ Quang cúi đầu bới cơm.

Không đợi Hạ Hầu Thiệu Huyền cân nhắc xem nước lọc mà Liên Kỳ Quang nói là gì, một cái cà mên đỏ nhạt đột nhiên xuất hiện trước mắt.

“Anh Hạ Hầu, đây là món ăn địa cầu cổ em mới học gần đây, anh, anh nếm thử chút đi.” Lê Ngọc cầm cà mên, đỏ mặt nhỏ giọng nói, ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng.

Nhìn cà mên trong tay Lê Ngọc, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày: “Đi ra ngoài.”

“Anh Hạ Hầu.” Giống như bị lời Hạ Hầu Thiệu Huyền đả kích, Lê Ngọc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn anh, ánh mắt rưng rưng, điềm đạm, đáng yêu.

Đám binh lính vốn ầm ĩ náo động xung quanh chậm rãi im lặng, quang minh hoặc lén lút nhìn qua bên này.

Liên Kỳ Quang nâng mặt lên khỏi chén cơm, đờ đẫn nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, sau đó lại liếc mắt nhìn Lê Ngọc, tiếp đó lấy đi cà mên trong tay đối phương.

“Này…” Lê Ngọc trừng Liên Kỳ Quang, vẻ mặt tức giận: “Này là tôi làm cho anh Hạ Hầu, cậu làm gì vậy?”

Liên Kỳ Quang mở cà mên, mặt than vọc vọc rau cải xanh mướt bên trong, có chút ghét bỏ vứt chiếc đũa qua một bên.

“Cậu! Anh Hạ Hầu…” Lê Ngọc nhìn Liên Kỳ Quang, trong lòng chỉ hận không thể nhào tới xe toạt đối phương, bất quá ngoài mặt vẫn yếu đuối ủy khuất như cũ.

Liên Kỳ Quang đổi đũa khác, gắp một miếng nấm cắn bên miệng, ngẩng đầu thản nhiên nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Nhìn miếng nấm bị cắn một nửa bên môi Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền tùy tiện nghĩ một chút cũng hiểu cậu muốn làm gì, đáy mắt thoáng xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

Hạ Hầu Thiệu Huyền chồm người tới, một tay nhẹ nhàng đỡ cần cổ mềm mại của Liên Kỳ Quang, chậm rãi cắn nửa miếng nấm, tư thế này liếc mắt nhìn qua hệt như đang hôn môi.

‘Răng rắc!’ Xung quang vọng tới tiếng cằm rớt xuống đất.

Lê Ngọc trợn to mắt không thể tin nhìn một màn này, sao lại có thể! Cậu không tin anh Hạ Hầu lại làm chuyện như vậy với tiện nhân này! Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác rồi! !

Hạ Hầu Thiệu Huyền cắn một đầu miếng nấm, từng chút từng chút hướng tới gần miệng Liên Kỳ Quang, cuối cùng gặm nhẹ một cái trên môi cậu.

“Ăn ngon không?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Không dinh dưỡng, vẫn không nên ăn nhiều thì tốt hơn.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thực thân thiết cọ cọ mũi Liên Kỳ Quang, khóe miệng cong lên.

“Anh… anh Hạ Hầu…” Lê Ngọc ở bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người, ánh mắt đỏ bừng, tựa hồ giây tiếp theo sẽ khóc tới nơi.

Liên Kỳ Quang quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn Lê Ngọc, nghiêm túc nói: “Thiệu Huyền là của tôi.”

“…”

“Mạng của Thiệu Huyền là của tôi, người là của tôi, tim là của tôi, hết thảy đều là của tôi!”

“…” Lê Ngọc.

“Tôi không cho phép cậu nhìn Thiệu Huyền, không được nghĩ tới, lại càng không được nhớ thương! Nếu cậu dám nhìn Thiệu Huyền tôi liền móc mắt, dám nghĩ tôi sẽ moi tim, dám nhớ thương tôi sẽ chém chết cậu!”

“Tôi!” Lê Ngọc bị lời nói hung ác của Liên Kỳ Quang dọa hoảng, lùi về sau từng bước, thân thể lung lay sắp đổ. Muốn hướng Hạ Hầu Thiệu Huyền cầu cứu nhưng lại thấy anh từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn mình một cái, đôi mắt đã làm cậu mê muội thật sâu chỉ thủy chung đặt trên người Liên Kỳ Quang.

Nước mắt Lê Ngọc trào ra, bụm mặt xoay người chạy ra ngoài.

‘Chị dâu thực hung hàn!’Nhóm binh sĩ lén lút nhìn trộm xung quanh đều âm thầm bật ngón tay cái.

Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn xung quanh, những ai bị ánh mắt kia rọi tới đều lạnh sống lưng, nháy mắt quay đầu ôm vai bá cổ, gào rống trò truyện, nhất thời ồn ào như vỡ chợ.

“Cậu ta muốn kết hôn với anh.” Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Anh chỉ kết hôn với em thôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền gắp một miếng thịt chim cu đưa tới bên miệng Liên Kỳ Quang, thoạt nhìn tâm tình đặc biệt tốt.

“Nếu anh kết hôn với cậu ta, tôi sẽ không kết hôn với anh.”

“Không được nói bậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt.

Lê Ngọc bụm mặt khóc lóc chạy ra khỏi nhà ăn, dọc đường đi đặc biệt rước lấy một đống ánh mắt ngạc nhiên cùng khó hiểu của đám binh sĩ.

Trở về phòng, khóa cửa, xoay người gục xuống giường, Lê Ngọc lớn tiếng khóc.

Cha mẹ từ lúc cậu còn rất nhỏ đã mất đi, may mắn anh trai tiến vào căn cứ, trở thành thành viên Sát Huyết Lang nên cậu mới có một cuộc sống vô ưu vô lự. Chính là từ khi gặp được Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu không còn vô tư như trước nữa, tuy chỉ đi lướt qua người mà thôi nhưng cậu vĩnh viễn khắc sâu Hạ Hầu Thiệu Huyền vào trái tim. Trong lòng cậu, chỉ có nam nhân anh dũng cường đại như vậy mới xứng đôi với mình.

Sau đó anh trai chết trận, trước lúc mất đi đã gửi gắm Hạ Hầu Thiệu Huyền chiếu cố cậu, khoảnh khắc đó Lê Ngọc thực hưng phấn, thậm chí còn cảm thấy vì anh mình chết đi. Cậu cho rằng, chỉ cần có thể tiếp cận Hạ Hầu Thiệu Huyền, cùng anh bầu bạn, với mỹ mạo cùng dịu dàng nhất định có thể làm Hạ Hầu Thiệu Huyền gục đổ, yêu thương mình. Nào ngờ, Hạ Hầu Thiệu Huyền xắp xếp để cậu vào phòng y tế xong thì rất hiếm khi gặp mặt. Chính là Lê Ngọc không tức giận, cậu cảm thấy, chỉ cần mình cố gắng, Hạ Hầu Thiệu Huyền sẽ thấy mình thực tốt.

Nhưng mà, không bao lâu sau Lê Ngọc chợt nghe nói tới chuyện Hạ Hầu Thiệu Huyền đính hôn, lại còn là với một kẻ bình dân ở khu ba. Khi đó Lê Ngọc cơ hồ phát điên, đập vỡ hết mọi thứ trong phòng. Vì cái gì anh phải đính hôn! Vì cái gì lại đồng ý cưới một kẻ bình dân! Nếu đối phương là người tự nhiên hay người khu một thì cậu có lẽ sẽ không hận đến vậy, dựa vào cái gì chứ! !

Trước đó không lâu nghe nói kẻ bình dân kia muốn tới Bất Lạc tinh, Lê Ngọc liền hạ quyết tâm phải giành lại Hạ Hầu Thiệu Huyền. Kẻ bình dân đó tới, cậu có lén núp trong góc quan sát. Dáng vẻ quê mùa, đội mũ, cúi đầu, vừa ngu vừa vụng về, người như vậy sao có thể xứng đôi với Hạ Hầu Thiệu Huyền?

Ngày ấy vô tình gặp mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, liền canh đúng lúc kẻ bình dân kia xuất hiện mà bổ nhào vào lòng anh, vốn tưởng sẽ làm kẻ kia tức giận không thôi, cho dù hai người không tách ra thì cũng phải tranh cãi một trận, nảy sinh ngăn cách. Sau đó cậu sẽ thừa dịp này nhảy vào, chiếm lấy trái tim Hạ Hầu Thiệu Huyền. Nhưng ai ngờ, kẻ bình dân kia lại chẳng phản ứng gì, mà Hạ Hầu Thiệu Huyền còn đẩy cậu ngã, bị thương cánh tay.

Cậu biết, cậu biết rõ kẻ bình dân kia căn bản không thật tâm với Hạ Hầu Thiệu Huyền, chỉ vì thân phận, vì tiền của anh mà thôi.

Hôm nay cậu đặc biệt tới phòng ăn đưa cơm cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, muốn để kẻ bình dân kia hiểu lầm, cũng để Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn ra giữa hai người ai tốt ai xấu. Không ngờ…

Ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy âm độc, dung mạo thanh tú cũng vì thế mà trở nên dữ tợn, đáng sợ.

Kẻ bình dân thấp hèn đáng chết kia, tao nhất định phải bắt mày chết! !

Dùng cơm xong, Liên Kỳ Quang theo Hạ Hầu Thiệu Huyền tham quan căn cứ, vô thức đi tới sân huấn luyện.

“Boss!”

“Chị dâu!”



Nhóm binh lính đang huấn luyện dừng lại, chào hai người theo nghi thức quân đội. Không biết có phải vì ngày ấy hay không, một ít binh lính nhìn thấy Liên Kỳ Quang thì có chút ngượng ngùng, cúi đầu, vẻ mặt luống cuống.

“Sao lại thế này?” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu nhìn Liên Kỳ Quang, nhỏ giọng hỏi.

“Mấy ngày trước có đánh một trận.” Liên Kỳ Quang mặt không đỏ tâm không nhảy, thẳng thắng trả lời, quả thực làm Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút nghẹn lời.

Liên Kỳ Quang giãy khỏi tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, cởi bỏ áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo mỏng, khởi động tay, bước vào khoảng đất trống ở trung tâm sân huấn luyện.

“Thiệu Huyền! Đánh một trận.” Liên Kỳ Quang xoay người, làm tư thế mời với Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Nhất định phải đánh?” Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ.

“Anh đã đáp ứng rồi.” Mặt không chút biểu cảm, giọng nói kiên định.

Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa mi tâm, trầm mặc không nói. Liên Kỳ Quang cũng không thúc giục, cứ vậy lẳng lặng nhìn anh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, cởi áo khoác quân phục bên ngoài đưa cho một binh lính đứng cạnh, chậm rãi đi tới chỗ Liên Kỳ Quang.

“Tốt!”