Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 182: Xung đột, đánh!




Cố Duệ lê lết thân thể xác ướp vừa xem vừa chép sách, thật là mệt chết được. Nhưng ngày hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Thanh Nguyệt đã nghe Cố Duệ nói cô hy vọng đồng môn của mình cũng có thể trở thành người có văn hóa, vậy nên Thẩm Thanh Nguyệt đồng ý để Lý Đại Hùng và Yêu Yêu cùng chung số phận với cô...

Lý Đại Hùng:  Khỉ chết tiệt, đây là báo thù báo oán mà!

Thẩm Thanh Nguyệt vứt lại câu nói kia rồi bỏ đi, Lý Đại Hùng muốn kháng nghị cũng không tìm được người, chỉ có thể lê lết thương thế ngậm ngùi nuốt nước mắt chép sách. 

Công hiệu của dược phẩm kia quả nhiên rất tốt, Cố Duệ mới dùng chưa được ba ngày mà thương thế đã hồi phục một nửa, cứ như vậy mười ngày êm đềm trôi qua.

Cố Duệ đang chép sách, đột nhiên nghe thấy Lý Đại Hùng cũng đang ngồi chép bên cạnh lên tiếng kêu đói.

“Yêu Yêu sao còn chưa tới nữa, không phải đã nói trưa hôm nay ăn cá chua cay sao.” 

“Ngốc, muốn ăn cá chua cay thì đầu tiên phải có cá, mấy ngày nay anh đều xem sách chép sách, không chuẩn bị nguyên liệu, Yêu Yêu ắt hẳn đã đi đến bờ hồ câu cá rồi.”

Nghĩ đến câu cá, Cố Duệ biết bờ hồ kia, cách chỗ Đao Phong khá gần, thỉnh thoảng có lúc Lý Đại Hùng còn nhìn thấy đám đệ tử của Đao Phong.

“Được rồi, anh ngồi chép đi, tôi đi xem thử đã.” 

Cố Duệ bỏ qua vẻ mặt ủy khuất của Đại Hùng, trực tiếp ra khỏi thư phòng.

“Hừ, chỉ biết tốt với Yêu Yêu, nếu như tôi mất tích, cô có tìm tôi không?” Lý Đại Hùng tức giận gào lên, nhưng lại nghe tiếng Cố Duệ từ bên ngoài nói vọng vào.

“Tôi đó giờ không tìm người xấu xí.” 

Lý Đại Hùng: Tổ tông nhà cô!

Có điều hắn quay đầu nhìn thấy Hồng Nhan của Cố Duệ vẫn còn ở trên mặt đất, vốn định gọi cô mang đi, nhưng nghĩ nghĩ Hồng Nhan vốn là thứ mời gọi kẻ khác, chỉ là đi tìm Yêu Yêu mà thôi, cũng không phải đi đánh nhau, không mang theo cũng không sao, thế nên hắn vẫn cúi đầu chép sách.

----

Bắc Trúc Phong có một cái hồ ở lưng núi, mặt nước hồ này khi ánh sáng chiếu vào trông giống như màu sứ Thanh Hoa, vô cùng tươi đẹp.

Giữa khung cảnh tươi đẹp đó nếu như có thêm một giai nhân khuynh quốc thì sẽ ảo diệu biết bao.

Giai nhân kia vẫn đang ngồi câu cá. 

Hành động câu cá vốn tao nhã, lọt vào tay Yêu Yêu lại được nâng lên tầm mức mới, không chỉ tao nhã, mà còn làm say lòng người.

Thế nên đám đệ tử Thần Tiêu đang luyện Hàng Thuật cách đó một ngọn núi nhìn thấy cảnh sắc phía đối diện kia liền quên mất công việc tu luyện, si mê nhìn sang.

Trong đó bao gồm cả Triệu Khoát. 

Hắn đã rất lâu rồi không được nhìn thấy Yêu Yêu, lúc trước khi đám người Cố Duệ vào núi, bọn hắn vốn còn tâm tư, mỗi ngày đi qua chỗ Bắc Trúc Phong chờ đợi, nhưng đợi mãi không thấy người, cuối cùng đành từ bỏ, thật không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy.

“Tam sư huynh, tam sư huynh.” Bên cạnh có đệ tử gọi hắn, Triệu Khoát hồi thần, nhìn thấy Dương Khai và Vu Linh đang từ trong đám sư đệ sư muội tiến đến.

Trong lòng hắn thầm kêu lên không ổn, nhưng không kịp ngăn cản, hai người Dương Khai đã nhìn thấy Yêu Yêu, vẻ mặt nhất thời thay đổi. 

Nhìn thấy con người nhan sắc tuyệt thế kia, bọn họ liền nghĩ ngay tới Cố Duệ, một kẻ nhỏ nhắn nhưng xấu xa.

Vu Linh trầm mặt, hừ một tiếng: “Là hắn! Ba người hắn đúng là vận may cứt chó, thế mà vào được Bắc Trúc Phong, nhìn dáng vẻ đắc ý kia kìa…”

Lớn lên quá xinh đẹp cũng khiến người ta oán hận, đặc biệt là loại người có chút nhan sắc như Vu Linh, bình thường luôn được mọi người cưng chiều, vừa nhìn thấy Yêu Yêu chỉ cần một cọng tóc cũng đủ để tiêu diệt vẻ đẹp của mình, cô liền cảm thấy tức tối, hận không thể xé nát Yêu Yêu. 

Cô nhìn thấy tất cả sư huynh bao gồm cả Dương Khai cũng ngây người ra nhìn, nhất thời tức tối muốn nghiền nát Yêu Yêu.

Ngay lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một người đang cách đó không xa, nhất thời con ngươi lay chuyển, mở miệng cất tiếng: “Vu biểu ca!”

Người kia bước chân dừng lại, nhìn thấy tình hình bên này thì nhíu mày, phía sau có mấy người đệ tử đang khúc khích cười. 

“Vu sư huynh, là Vu Linh sư muội, sư huynh không đi xem thử sao?”

Vu Lược Phong là đệ tử xếp vào hạng nhất nhì của Đao Phong, không kém gì so với Triệu Khoát, thuộc nhóm ba người đứng đầu của Thần Tiêu Đao Phong, cũng xem như là tứ sư huynh của Thần Tiêu.

Hắn và Vu Linh đều xuất thân từ Vu gia, một danh môn gia tộc của Trấn Giang, có thể nói là quan hệ biểu huynh muội, chẳng qua hắn là chủ gia, Vu Linh là phân gia, nhưng trên danh nghĩa vẫn là có chút quan hệ. 

Chẳng qua biểu ca biểu muội gì đó, nghe ra có chút ám muội, đám đệ tử cũng thường hay lấy ra châm chọc.

Vu Lược Phong con người này phong lưu phóng túng, nghe thấy vậy cũng chẳng bận lòng, chỉ nhếch chân mày rồi cười mỉm, liếc nhìn Vu Linh một cái nhàn nhạt, nhưng đột nhiên ánh mắt đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía đối diện…

Thật là một mỹ nhân tuyệt thế. 

Hắn bước lên một bước, những người phía sau cũng tiến lên theo.

“Lược Phong sư đệ.” Triệu Khoát nhìn hấy Vu Lược Phong đến đây thì vô cùng tức giận Vu Linh, ai không biết tên Lược Phong này là một kẻ háo sắc, ỷ vào gia thế mà hành vi phóng túng, hơn nữa vì thiên phú tu luyện không tồi, mà được các sư tôn coi trọng, do vậy lời nói và hành vi càng ngông nghênh, nếu như hắn quá phận, người bên dưới cũng vì kiêng kỵ mà không dám đi tố cáo với sư tôn, khiến cho hắn càng lúc càng ngông cuồng.

Hiện tại, ánh mắt của hắn rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu cô nương. 

Triệu Khoát tiến lên một bước ngăn cản tầm nhìn của Vu Lược Phong. Vu Lược Phong trừng mắt nhìn Triệu Khoát.

“Triệu sư huynh, huynh đang cản tầm nhìn của ta.”

Triệu Khoát thần sắc lạnh nhạt: “Vu sư đệ muốn làm gì, đối diện chính là Bắc Trúc Phong.” 

Vu Lược Phong híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia sáng nhạt, Bắc Trúc Phong sao, quả thật không nên chọc đến.

Nhưng… hắn chăm chú nhìn mỹ nhân đang ngồi câu cá ở phía đối diện không biết bên này có bao nhiêu người đang nhìn nàng, càng lúc càng cảm thấy si mê.

Đẹp, quá đẹp, nhân gian khó tìm, đừng nói là Thần Tiêu này không có ai sánh bằng, mà ngay cả trong toàn Trấn Giang cũng không ai có thể so sánh được với nàng. 

Hắn từng nghe những trưởng bối trong nhà nói, Lạc Dương phồn hoa có rất nhiều mỹ nhân, đặc biệt là các quý nữ thế gia, hắn sớm đã động tâm, nhưng hôm nay, nhìn thấy vẻ đẹp này, hắn cảm thấy tất cả những quý nữ kia, dung mạo và khí chất đều không bằng nàng.

Lòng hắn ngứa ngáy, nhưng nhớ đến sự lợi hại của Bắc Trúc Phong, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà rời đi…

“Vu biểu ca, người đó là người của một môn phái nhỏ, mấy ngày trước chạy đến nương tựa Thần Tiêu của chúng ta.” Vu Linh đột nhiên mở miệng nói ra câu này khiến cho dục vọng trong lòng Vu Lược Phong dâng lên. 

Chỉ là chạy đến nương tựa? Như vậy chính là người ngoài! Đương nhiên không có lai lịch gì ghê gớm.

Trong lòng Vu Nhược Phong xuất hiện một tia vui mừng, trực tiếp phớt lờ Triệu Khoát, nhún chân một cái liền bay tới đỉnh núi bên kia, xuật hiện ngay bên cạnh Yêu Yêu đang câu cá.

Yêu Yêu vốn dĩ không tu luyện Hàng Thuật, hiện tại lại đang chuyên tâm câu cá, suy nghĩ về việc trưa nay sẽ nấu món cá chua cay cho hai người Cố Duệ, vậy nên căn bản chẳng hề để ý đến chuyện ở núi bên kia. 

Lại nói hai bên ngọn núi này vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, anh không nghĩ là sẽ có người phá lệ!

Đột nhiên nhìn thấy Vu Lược Phong, Yêu Yêu cũng giật mình, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, chỉ lui một bước, thu lại cần câu rồi bước đi.

Vu Lược Phong ngăn cản Yêu Yêu: “Cô nương, có duyên tương ngộ, sao lại vội đi như vậy.” 

“Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu, tại hạ là Vu Lược Phong.”

Yêu Yêu không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Hạnh ngộ, Thanh Nguyệt tiền bối còn đang chờ ta trở về nấu cơm, cáo từ.”

Yêu Yêu nhắc đến Thẩm Thanh Nguyệt khiến Vu Lược Phong khẽ chau mày, nhưng rất nhanh hắn liền nở nụ cười: “Nàng muốn dọa ta sao? Tiền bối ấy đã đi đến Thanh Vi phí rồi, nàng không dọa được ta đâu.” 

Yêu Yêu rũ mắt, người này xem ra ở trong Thần Tiêu phái cũng có chút thân phận, nếu không sẽ không biết được chuyện Thẩm Thanh Nguyệt rời đi.”

Có chút khó chơi rồi.

“Vậy cho nên, ngươi muốn thế nào?” Yêu Yêu vẻ mặt lạnh nhạt, Vu Lược Phong xác định Yêu Yêu không hề có Hàng Lực dao động, hiển nhiên là người phàm, điều này khiến cho hắn càng thêm đắc ý, hắn nở nụ cười. 

“Vừa gặp đã yêu, nàng nói ta nên thế nào...” Hắn nhịn không được vươn tay sờ mặt Yêu Yêu.

Triệu Khoát nhìn thấy như vậy thì tức giận, đang định bay qua...

Đột nhiên Vu Lược Phong mặt mày biến sắc, một hòn đá vừa được bắn tới ngay vị trí hắn vươn tay ra, ghim vào thân cây. 

“Kẻ nào!” Vu Lược Phong gầm lên, quay đầu thì thấy một người.

Vẫn chưa nhìn rõ là ai thì người đó đã phóng qua.

Tốc độ rất nhanh, người này phóng đến, trợ lực, nhảy lên, hắn phóng đến nhanh hệt như viên đá được bắn đến lúc nãy, chớp mắt... bàn chân kia đã đã thẳng vào mặt Vu Lược Phong. 

Vu Lược Phong né không kịp, cũng không kịp rút kiếm vắt bên hông ra, chỉ có thể theo phản xạ dùng cánh tay đưa lên đỡ.

Ầm!

Cả người Vu Lược Phong bị đá một cước. 

Lăn một vòng, đáp đất, bàn tay ấn trên nền đất, cánh tay giơ ra đỡ lúc nãy vẫn còn đang run run, nhưng rất nhanh hắn liền rút kiếm ra.

Nếu như là phàm nhân kiếm khách rút kiếm, thì sẽ lấy nhanh mạnh làm trọng, nhưng nếu là Hàng Sư rút kiếm, thì sẽ là khởi động Hàng Thuật, ngưng tụ Hàng Lực!

Sau khi kiếm rút ra, Hàng Lực đã từ trong lòng bàn tay truyền lên trên thân kiếm, Hàng Lực dao động theo khóe môi mấp máy của Vu Lược Phong, kim quang tỏa ra sắc bén. 

Kiếm rút ra, kim quang ép thành một đường, trực tiếp tấn công Cố Duệ!

Tốc độ cũng rất nhanh.

Nhưng... lưu quang kia chỉ đánh vào không khí! 

Cố Duệ đã không còn đứng ở đó nữa, mà đã phóng đến chỗ cái cây, gót chân điểm một cái đã bay lên chạc cây, nhưng cô không dừng lại, Vu Lược Phong xoay người xông đến, thu lại đường kiếm.

Cố Duệ nghiêng người nhấc chân, gót giày đạp lên mũi kiếm, Vu Lược Phong xoay người, bàn tay kia vẽ chữ ngưng kết trên thân kiếm.

Hàng Thuật: Kim Quang! 

Hàng Tự Thần Tiêu và Hàng Thuật ngưng tụ trong ánh sáng, ánh sáng kia rất sắc bén, tốc độ nhanh như tia chớp.

Lúc này Cố Duệ cũng đã lao ra, kim quang kia rất nhanh, Triệu Khoát ở đầu bên kia cảm thấy bản thân mình cũng chưa chắc có thể tránh được, còn Yêu Yêu thì đang cảm thấy tên Vu Lược Phong này đại khái không chỉ dừng lại ở Hàng Sư nhất quái, có lẽ hắn đã đạt đến trình độ nhị quái.

A Duệ cô ấy... 

Yêu Yêu nắm tay lại, lúc này kim quang kia đã đến gần như trước mắt Cố Duệ, cô nhấc tay, Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ bắn ra.

Ầm! Hỏa quang phóng tới, bắn vào kim quang, kim và hỏa cùng nổ tung trong không trung.

Rõ ràng chỉ có Hàng Lực của Hàng Sư nhất quái, nhưng lại có thể đánh ngang hàng! 

Vu Lược Phong kinh ngạc trước sự lợi hại của đối thủ, nhưng oán hận trong lòng, nắm lấy kiếm định xông lên, nhưng hắn chợt giật mình... người đâu?

“Biểu ca, cẩn thận!” Vu Linh la lên!

Vu Lược Phong cảm thấy phía sau người có gió lạnh, hắn lập tức quay lại, quét kiếm qua... 

Kiếm quét qua không trung, nhưng chỉ chém đứt một cái bóng.

Cái bóng kia chớp mắt đã lướt đến bên cạnh hắn, chân giơ lên, một cước đá thẳng vào bên hông hắn.

Ầm! Vu Lược Phong ăn môt cước, bay thẳng vào trong hồ. 

Nước hồ nổi bong bóng ùng ục, Vu Lược Phong bay ra, hét lớn: “Các người còn chờ đó làm gì! Động thủ!”

Đám đệ tử đi theo sau sớm đã ngây người, giờ phút này nghe mắng mới hoàn hồn, lập tức phóng qua đỉnh núi bên này tấn công Cố Duệ!

“Không được! Dừng tay hết lại cho ta!” Triệu Khoát nhìn đám đệ tử ùn ùn kéo sang Bắc Trúc Phong tấn công Cố Duệ nhất thời cảm thấy sự việc lớn rồi, lớn tiếng ngăn cản mọi người, thế nhưng đám người kia đa số là những kẻ đi theo Vu Lược Phong, sớm đã hình thành vòng tròn lợi ích, làm sao có thể nghe theo lời Triệu Khoát, bọn họ vội vàng rút Hàng Khí ra, vây quanh tấn công Cố Duệ.