Thịnh Đường

Chương 44




Môi lưỡi tiếp xúc, xa lạ mà quen thuộc, nháy mắt đã nhen lên hết thảy dục vọng dưới đáy lòng. Lý Thế Dân không ngừng thăm dò, xâm nhập, trong nháy mắt chỉ cảm thấy dù có nuốt người này vào bụng cũng không thỏa mãn.

Lý Kiến Thành vô thức muốn tránh né, nhưng đã bị một tay hắn giữ chặt cần cổ, một tay vòng ra sau thắt lưng, khóa cứng trong lòng. Khí lực mạnh mẽ, khiến người ta không thể cựa quậy.

Nhưng cơn đau trong ***g ngực vẫn còn tiếp diễn. Lý Kiến Thành muốn ép mình bình ổn lại tâm tư, khôi phục lại thần trí, nhưng cơn đau đớn tê liệt đã khuấy đảo tâm trí thành một mớ hỗn độn, căn bản không sao bình tĩnh nổi.

Cơn run rẩy toàn thân đã không thể ức chế, Lý Kiến Thành hiểu rõ đây chung quy vẫn là điểm yếu của mình.

“Đại ca…… Đại ca……” Nụ hôn vừa dứt, đôi môi Lý Thế Dân từ vành tai đã chầm chậm trượt theo hai gò má, quyến luyến lưu lại trên cần cổ, tiếng gọi khe khẽ mơ hồ trong miệng cũng nhuốm đầy dục vọng, trở nên khản đặc vô cùng.

“Thế Dân……thuốc……” Lý Kiến Thành rốt cuộc khàn khàn mở miệng, ra sức giữ cho giọng nói của mình không theo đó mà run rẩy.

Lý Thế Dân dường như không nghe thấy gì cả, một tay đã chầm chậm thò vào áo anh.

Lý Kiến Thành không còn sức lực phản kháng, một tay siết chặt vạt áo, thân thể ngày càng run rẩy dữ dội. Nhưng dù sao đi chăng nữa anh cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ yếu đuối này của mìnhm huống chi người đó còn là Lý Thế Dân, huống chi là dưới tình cảnh này.

Thừa dịp Lý Thế Dân ý loạn tình mê, anh đột ngột đẩy hắn ra bằng một tay, căng mắt kiếm tìm bình sứ rơi trên mặt đất.

Bình sứ nằm trong lùm cỏ sau Lý Thế Dân một bước, long lanh trắng ngần, hết sức nổi bật.

Lý Kiến Thành bất chấp tất cả, hoảng hốt tiến lên vài bước, nhưng kế đó đã bị người vòng tay qua eo từ phía sau rồi giữ lại. Thân thể thoáng kiệt sức, chầm chậm quỳ xuống.

Lý Thế Dân thuận theo động tác của anh, cũng quỳ xuống sau lưng anh, vùi mặt vào mái tóc đen mượt như tơ, khẽ ngửi giống như mê muội.

Cảm nhận được lưng anh run rẩy không ngừng, hắn vén làn tóc rối, bắt đầu hôn lên cần cổ trắng ngần như ngọc kia.

Sự kiềm chế và ngụy trang bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể che giấu thêm nữa, con thú dục vọng trong lòng gầm thét phóng vọt ra, nháy mắt đã nuốt sạch hết thảy lý trí. Hắn tùy tiện cởi bỏ quần áo anh, muốn dùng cách nguyên sơ nhất bản năng nhất để chiếm hữu người trước mặt.

Mà Lý Kiến Thành từ đầu vẫn gắng gượng níu chặt vạt áo, giờ đã có vẻ không cầm cự được. Đau đớn ngập tràn tâm trí, trong cơn mông lung anh buông tay, mặc cho đối phương cởi sạch quần áo, thậm chí không còn sức lực mà để ý đến động tác ngày càng tùy tiện của hắn phía sau, chỉ đành buông xuôi, dần dần cúi người ngã gục xuống đất.

Anh biết lòng mình chung quy vẫn còn sợ hãi, lại không biết nỗi sợ này rốt cuộc chỉ vì cơn đau hiện tại, hay là do…… một tiễn xuyên tim của kẻ đó trước Huyền Vũ môn ngày nào.

Một tiễn xuyên tim.

Cơn đau này cứ cuốn lấy anh như bóng với hình, khiến anh không khắc nào quên nổi. Muốn quên, cũng chẳng thể quên.

Chợt bừng tỉnh, Lý Kiến Thành muốn cười, lại không tài nào nhếch nổi khóe miệng.

Trong viện không một bóng người, xung quanh quá mức tĩnh mịch. Chỉ có tiếng ma sát sau lưng xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề là kéo dài miên man, không đầu không cuối.

Có lẽ là do cơn đau trong ***g ngực đã lấp đầy tâm trí mà cảm giác khi bị xâm nhập cũng trở nên hết sức mơ hồ. Mỗi lần va đụng và chiếm hữu, rõ ràng đang xảy ra mà dường như xa xăm vô tận……

Ý thức đã mờ nhạt đến không thể kiềm chế, năm ngón tay của Lý Kiến Thành chầm chậm ấn sâu vào bùn đất bên người, lại từ từ buông ra. Cuối cùng nhắm nghiền hai mắt, thả lỏng hoàn toàn.

Trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng, không muốn nghĩ gì, cũng không thể nghĩ gì……

Không biết trải qua bao lâu, khi hết thảy dường như đã kết thúc, anh mơ hồ cảm thấy có người xoay cằm mình lại. Kế đó là một bờ môi ấm áp cận kề, đẩy vật gì đó vào trong miệng. Lý Kiến Thành vô thức tiếp nhận, nhanh chóng nuốt đi, sau đó đã không còn khí lực.

Lý Thế Dân quỳ gối một bên, lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của anh. Trán anh lấm tấm mồ hôi, thấm ướt tóc đen vài sợi. Ngoại trừ thân thể vẫn còn khe khẽ run rẩy, hàng mi dài rủ xuống và sắc mặt tái trắng của anh phảng phất như đang chìm trong giấc ngủ say, tĩnh như xử nữ.

Lý Thế Dân mỉm cười, nhìn hơi thở anh dần dần bình ổn như cũ, lặng lẽ chờ anh mở mắt ra, phảng phất như chờ một đóa hoa nở.

Cơn cuồng điên vừa nãy vẫn còn lưu lại dư nhiệt chưa tan đi hết, chỉ là nét mặt mong manh này cũng đủ khiến lòng người xao động.

Tiếc thay nét mặt như hoa quỳnh chớm nở này, đến khi anh tỉnh táo trở lại sẽ không thể thấy nữa.

Rõ ràng đã muốn khắc chế, kết quả lại là càng lún càng sâu.

Nghĩ đến đây, hắn vô thức với tay muốn chạm vào, bàn tay thoáng ngưng lại giữa không trung, cuối cùng vô lực buông xuống. Nhưng đúng vào lúc ấy, đầu ngón tay lại đột nhiên có xúc cảm, Lý Thế Dân bất chợt bừng tỉnh, chỉ thấy Lý Kiến Thành chẳng biết đã mở mắt ra từ bao giờ, nhìn mình bằng vẻ mặt bình tĩnh.

“Đại ca……” Ra sức nắm tay anh, đôi mắt hắn bừng sáng, là nét vui mừng khoog thể che giấu.

Lý Kiến Thành chầm chậm rút tay về, chống người ngồi dậy, kéo quần áo đã tuột xuống một nửa lên đến đầu vai. Phát quan của anh đã sớm bị ném xuống đất, lúc này tóc đen đổ dài như suối, mơ hồ che khuất một phần gương mặt, khiến người ta không nhìn rõ thần tình trong đáy mắt.

“Đại ca, vừa rồi Thế Dân……” Lý Thế Dân im lặng giây lát, đã mở miệng lại không biết nên nói tiếp thế nào. Rõ ràng hắn vô cùng khao khát người trước mắt, rõ ràng đã từng chiếm được, nhưng không hiểu vì sao trước sau vẫn cảm thấy người này cách mình quá xa. Dù đứng ngay trước mặt mình, nhưng cứ như chỉ cần vươn tay ra là sẽ hóa thành một làn khói xanh, tan đi theo gió.

Nhưng trong lúc chần chừ, Lý Kiến Thành đã chậm rãi bước lại gần, quỳ xuống trước mặt hắn, rũ mắt nhìn hắn.

Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, chỉ cảm thấy nét mặt kia tuy bình thản, lại mang theo vài phần mê hoặc của kẻ đứng trên cao nhìn xuống.

“Đại ca……” Trong khoảnh khắc tiếng gọi kia vuột ra khỏi miệng, hắn đã vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.

Lý Kiến Thành không tránh không né, nét mặt cũng không mảy may gợn sóng. Anh nhìn Lý Thế Dân không rời mắt, sau đó cúi người, thì thào bên tai hắn: “Thế Dân vừa rồi vẫn chưa tận hứng…… giờ đại ca đã không còn đáng ngại, muốn cùng ngươi một lần nữa được không?”

*Đây tuyệt đối không phải đại ca đây tuyệt đối không phải đại ca, đại ca ăn nhầm thuốc rồi aaaaaaaa >”<* Hơi thở của anh phả vào bên tai, nóng cháy như lửa. Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng, Lý Kiến Thành đã đè lên đầu vai hắn, đặt xuống một cái hôn. Dục vọng vừa nén xuống đột ngột bùng lên, lý trí nhanh chóng tan rã. Lý Thế Dân phút chốc đã quên những lời vừa nói, đè anh xuống, lập tức xoay người nằm lên trên. Nâng cao người, đặt xuống xương quai xanh trước ngực một chuỗi hôn vội vàng. Lý Kiến Thành ngửa đầu nằm trên cỏ, cảm thấy nơi tiếp xúc giữa hai người ngày càng nóng bỏng, khóe môi lại chậm rãi mỉm cười. Anh bất chợt vòng tay quanh cổ hắn, cắn lên đầu vai hắn. Lý Thế Dân ngây người, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh xoay người đè lại xuống đất. Lý Kiến Thành ngồi lên eo hắn, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, đáy mắt hiện lên ý cười không thể nắm bắt. Sau đó anh cúi đầu, chầm chậm ngồi xuống khối dục vọng đã dựng thẳng của Lý Thế Dân. Thân thể bị lấp đầy từng chút một, lại không thể nói rõ cảm giác kia rốt cuộc là gì. Trán Lý Kiến Thành rỏ xuống một giọt mồ hôi, cuối cùng không thể kìm nén một tiếng rên đau đớn. Anh cúi đầu, rõ ràng đã vùi vào trước ngực hắn, nhưng vẻ mặt anh lại biến mất sau làn tóc đen, trở nên hết sức mơ hồ. Lý Thế Dân nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay anh thật khác thường. Nhưng khoái cảm khi được đại ca chủ động đã khiến hắn không còn tâm trí đâu mà suy xét. Thở ra một hơi rất dài, hắn xoay người đè lại anh, vẫn giữ nguyên tư thế thân thể gắn liền, một lần nữa giành lấy quyền chủ động. Hạ thân gắn bó đến không thể phân biệt, bên tai là tiếng thở dốc giống như bị thương, dồn nén hết thảy dục vọng lên đến đỉnh điểm, khiến người ta không thể phân biệt đâu là chân đâu là giả, đâu là từ mình đâu là từ đối phương…… Lý Kiến Thành mở mắt, nhìn màn trời tối mịt không ngừng lắc lư trên cao, lại chậm rãi nhắm vào. Cuối cùng lặng lẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười mà chính bản thân anh cũng không thể giải nghĩa. ***** Tảng sáng hôm sau, khi Lý Kiến Thành tỉnh dậy, Lý Thế Dân vẫn còn nhắm mắt ngủ ngon bên cạnh. Thoát khỏi cánh tay hắn vắt qua người mình, anh lẳng lặng xuống giường. Chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khôn nguôi, cũng không tài nào nhớ rõ đêm qua mình đã từ trong viện trở vào phòng như thế nào. Chỉ là mấy mảnh quần áo rơi tán loạn khắp phòng cũng đủ minh chứng cho sự cuồng loạn đêm qua. Lý Kiến Thành cười khẽ, lẳng lặng nhặt quần áo lên chậm rãi mặc vào. Tiện tay lấy phát quan của Lý Thế Dân búi tóc lên, anh bước lại bên giường, lặng lẽ nhìn người nằm trên đó. Hẳn là do hao tổn khí lực trong nửa năm chinh chiến đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Lý Thế Dân vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, giống như có bệnh mà chưa phát giác. Lý Kiến Thành đứng yên giây lát, vươn tay ra, giúp hắn kéo mảnh chăn đã trượt xuống dưới. Sau đó anh xoay người bước đến cửa, nhẹ nhàng đẩy ra. Ngoảnh đầu nhìn lướt qua đống hỗn độn trong phòng, vẻ mặt bình thản đến gần như băng lãnh. Sau đó anh rũ mắt, chậm rãi đóng lại tất cả đằng sau cánh cửa. Rồi lại thở dài một tiếng nhẹ bẫng đến không thể nghe được. — Đã kết thúc rồi. ***** Nửa tháng sau, đại quân Vương Thế Sung ngày càng ngang ngược, quấy nhiễu bốn phương. Lý Uyên nổi giận, cuối cùng hạ lệnh cho Lý Thế Dân dẫn quân thảo phạt. Lý Thế Dân khảng khái lĩnh mệnh, mấy hôm sau đã mang theo binh mạnh tướng giỏi dưới trướng, hùng hồn xuất phát. Lý Uyên vẫn đích thân xuất thành đưa tiễn, vô hình trung đã coi hắn như quân chủ bài để cứu vãn tình thế. Thời khắc chia tay, Lý Thế Dân đáp ứng vô vàn lời dặn dò của phụ thân, không khỏi đưa mắt nhìn sang Lý Kiến Thành. Anh đứng sau lưng Lý Uyên, nét mặt thủy chung vẫn mang ý cười nhàn nhạt mà có chừng mực. Đợi Lý Uyên dứt lời, anh chỉ cười phụ họa: “Thế Dân anh tư ngút trời, trận này tất thắng.” Ngoại trừ câu đó ra cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng Lý Thế Dân thầm biết, chỉ một câu này cũng đủ trở thành lý do hắn nguyện tan xương nát thịt. Chờ đại quân xuất chinh hùng dũng lên đường, Lý Uyên dẫn người về trước, Lý Kiến Thành và người của Đông cung nối theo sau. Ngụy Trưng thúc ngựa đi song song với anh, thấy sắc mặt anh hơi tái, không khỏi ân cần hỏi thăm: “Điện hạ đã khá hơn chưa?” Lý Kiến Thành hắng giọng, cười nói: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ vô tình nhiễm phong hàn, điều dưỡng thêm mấy ngày là khỏi hẳn thôi.” Ngụy Trưng nghe vậy, gật đầu bán tín bán nghi. Thật ra Lý Kiến Thành đi suốt một đêm không về, hôm sau về Đông cung từ sớm tinh mơ rồi đổ bệnh nặng, qua nửa tháng thân thể hình như vẫn còn hư nhược. Với trí thông minh của Ngụy Trưng, thật ra đã sớm đoán ra nguyên do từ những manh mối này. Nhưng đây là lần đầu y không bóng gió hoặc là hỏi thẳng, bởi vì y biết, dù Lý Kiến Thành không hề giấu diếm thì đáp án này bản thân mình cũng không muốn nghe. Trầm ngâm giây lát, thấy tùy tùng xung quanh đều cách một quãng xa, y thoáng hạ giọng: “Điện hạ, nếu Tần vương thắng trận này, khí thế ắt sẽ như mặt trời ban trưa.” Lý Kiến Thành nhìn về phía trước, im lặng giây lát rồi nói: “Ta biết.” Ngụy Trưng nhìn anh, do dự một lúc, vốn định nói gì lại nghe anh chậm rãi mở lời trước: “Nếu Lý Thế Dân thắng trận này, ta…… sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa.” “Vật nếu…… trận này bại?” Lý Kiến Thành nghe vậy lại mỉm cười, quay đầu nhìn y mà đáp: “Nó chắc chắn sẽ khải hoàn.” Dứt lời kéo cương ngựa, tiến về phía trước. Ngụy Trưng thúc ngựa đi sau anh, nhìn bóng lưng trước mặt, chỉ cảm thấy mình vốn nghĩ Lý Kiến Thành là người trong cuộc, đối với một số việc có lẽ là không thể quả quyết, cần có người chỉ điểm. Nhưng lúc này y bỗng dưng phát hiện, thật ra trước khi kẻ khác mở miệng, trong lòng anh đã sớm có quyết định của riêng mình. Thật ra, anh mới là người nhìn thấu rõ ràng hơn ai hết. ***** Chỉ mấy ngày sau khi Lý Thế Dân xuất chinh, phương bắc truyền về chiến báo nói Đột Quyết nghe tin liền động, ngang nhiên xuôi nam cướp phá, đã áp sát Bồ Châu. Lý Kiến Thành nghe tin, bất chấp những lời Lý Uyên đã nói trước đây, lập tức thỉnh chiến. Thật ra trong lòng anh hiểu rõ lời cha nói câu nào cũng thật, nhưng chung quy vẫn không đè nén nổi chút cố chấp trong lòng. Dù sao đi chăng nữa, anh cũng không thể ngồi nhìn Đột Quyết gặm nhấm giang sơn Đại Đường, hơn nữa còn là khi Đốt Bật làm Khả hãn. Lý Uyên vốn có ý ngăn trở, nhưng thấy thái độ anh cương quyết thì không khỏi dao động vài phần. Âm thầm trao đổi với Bùi Tịch, Bùi Tịch nói: “Nếu thái tử đã có giao tình cũ với Hiệt Lợi Khả hãn kia thì lần này xuất chiến ắt có ba điều lợi.” Lý Uyên hỏi: “Ba điều lợi?” “Đầu tiên, thái tử năm xưa kháng lệnh thả Hiệt Lợi Khả hãn về, có thể nói là thi ân với gã, khi hai quân giao chiến, trên đạo nghĩa Đột Quyết đã thua kém một bậc.” Lý Uyên cười nói: “Đột Quyết chỉ là man di, làm gì biết đến đạo nghĩa?” *Không liên quan nhưng mà đám man di không biết đạo nghĩa đó qua bao đời vẫn duy trì được tập tục anh truyền em nối hết sức hòa thuận, còn người trung nguyên đạo nghĩa đầy đủ thì vì ngôi vị sẵn sàng giết cả nhà và bôi phưn trét shit lên thanh danh cả đời của anh em đới =”=* “Không phải vậy.” Bùi Tịch từ tốn nói, “Theo như lão thần biết, Hiệt Lợi kia là người hào sảng trung nghĩa, thường lui tới Thái Nguyên nên ít nhiều cũng quen thuộc với phong tục của người Hán, hiểu được đạo nghĩa.” “Mà dù không phải thế cũng không sao. Muốn đánh trước hết cần hiểu địch, nếu thái tử đã có giao tình với gã, tất phải hiểu phần nào tính cách gã, với đạo dùng binh cũng vậy, đây là điều thứ hai.” Lý Uyên nghe thế, chậm rãi gật đầu: “Còn thứ ba?” Bùi Tịch nghiêm nghị đáp: “Thứ ba…… chính là cân bằng thế lực của thái tử và Tần vương.” Lý Uyên thoáng ngẩn người, lập tức hiểu ra, nhưng vẫn hỏi: “Bùi giám có lời gì xin cứ nói.” Bùi Tịch nói: “Tần vương mấy năm liền chinh chiến, bình Tiết Cử thu Lũng Tây, bình Lưu Vũ Chu nạp Sơn Đông, thanh thế đại chấn, thế lực rải khắp hai đất này; mà thái tử ở trong cung lâu ngày, không có quân công, về lâu về dài……” Ngập ngừng giây lát, thoáng do dự rồi chỉ nói hàm súc, “…… tất sinh mối ngờ công cao lấn chủ.” Dứt lời, Lý Uyên vẫn trầm ngâm, hồi lâu mới nói: “Bùi giám nói chí lý, trận này…… trẫm sẽ cho thái tử xuất chiến!” “Bệ hạ thánh minh!” Bùi Tịch chắp tay vái dài. Thật ra trong lòng ông ta hiểu rất rõ, cái gọi là “ba điều lợi”, hai điều trước chẳng qua chỉ là hư chiêu, thật sự khiến Lý Uyên chú tâm và dao động nhất chính là điều cuối cùng. “Về lâu về dài…… ắt khiến huynh đệ bất hòa.” Đây là lời cuối cùng ông ta muốn nói mà chưa nói ra. Lời tác giả: Tui chỉ biết nếu không cho đại ca làm dụ thụ một lần thì tuyệt đối không cam tâm *móc mũi ing* =,,= ——————————- Quên cảnh H đi, chương này Lý Uyên với Bùi Tịch phối hợp rõ ăn ý làm mình lại nổi máu YY hai bác già:”>