Thịnh Sủng Thứ Phi

Chương 10: Gia yến rắc rối




Editor: bibibibili -

Thu Minh Nguyệt là nửa đường gặp được Thu Minh Thụy, cố ý lôi kéo nó câu giờ, lúc này mới đến đại sảnh. Giương mắt nhìn quanh, chỉ thấy một đám oanh oanh yến yếu, đều là nữ tử. Ánh mắt mỗi người nhìn nàng đều khác nhau, có vui sướng khi người gặp họa, có châm biếm, có khinh bỉ…

Chỉ có một người lộ ra vẻ ôn hòa. Đó là một cô nương cùng tuổi nàng, dung mạo không phải diễm lệ, chỉ có thể coi là thanh tú. Nhưng trên người nàng có một loại khí chất thanh nhã, như hoa cúc nở rộ. Thản nhiên như vậy, hương thơm thấm nhập trái tim. Nàng ấy hôm nay một thân váy bạch ngọc lan vàng nhạt, thắt lưng bọc kín, trên đầu cũng đeo vài cây trầm cài tóc đỏ, cả người trắng trong thuần khiết, khiến người ta nhìn thực dễ chịu.

Nữ tử này thật ra nàng có chút ấn tượng. Thu Minh Châu, nữ nhi của di nương ở nhị phòng, đứng hàng thứ tư ở Thu gia.

Nàng chậm rãi đi tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh chào các vị trưởng bối.

“Minh Nguyệt đến chậm, thỉnh tổ mẫu thứ tội.”

Lão thái quân thấy nàng thái độ khiêm tốn chân thành, sắc mặt mềm đi không ít. Vừa muốn để tỷ đệ hai người đứng dậy, lại nghe đại phu nhân nói ra một câu kỳ quái.

“Rốt cuộc cũng tỉnh ngủ sao?”

Trong mắt Thu Minh Nguyệt lộ ra nghi hoặc “Mẫu thân nói gì?”

Đại phu nhân cười lạnh “Mới vừa rồi ta bảo nha hoàn đi gọi ngươi, không nghĩ rằng nha hoàn ở Tuyết Nguyệt các thế mà cũng thật có máu mặt. Nói gì mà tiểu thư nhà chúng ta còn đang ngủ trưa, người bên ngoài không nỡ đánh thức?” Bà ta trong mắt lộ vẻ châm chọc “Có lẽ ngươi được chiều chuộng quá rồi, ở Dương Châu chẳng phải Trầm di nương rất nghiêm khắc với ngươi sao? Chẳng qua mới ngồi xe ngựa một ngày lại mệt ngủ tới giờ ngọ, còn bắt lão thái quân chờ đợi.” Lâm thị nói chuyện hết sức cay nghiệt, mặt mày lại liều lĩnh ngoan lệ, không chút khách khí mỉa mai.

Đại sảnh lập tức yên lặng hoàn toàn. Lão thái quân lúc nãy đang hòa hoãn bây giờ cũng chìm xuống.

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt kích động, lập tức quỳ trên mặt đất, mềm mại thút thít “Mẫu thân thứ tội, Minh Nguyệt thật sự không biết…” Nàng lại ngẩng đầu, giận dữ nhìn Lục Diên quỳ gối bên cạnh

“Bên cạnh ta luôn là do ngươi hầu hạ, mẫu thâu kêu người đến, ngươi vì sao không báo cho ta biết?”

Lục Diên sợ tới mức trắng bệch, lo sợ không yên biện giải “Tiểu thư thứ tội, tiểu thư thứ tội, nô tỳ không phải cố ý. THật sự tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu ớt, chưa bao giờ đi đường xa như vậy. Nô tỳ lo lắng thân mình tiểu thư chịu không nổi, nên định chờ tiểu thư tỉnh rồi mới báo. Chỉ là tiểu thư vừa tới kinh thành, có rất nhiều thứ chưa làm xong, nô tỳ liền vội vàng chuẩn bị trang phục đạo cụ cho người. Nên cuối cùng… quên mất.”

Nàng càng nói càng nhỏ, rõ ràng đang chột dạ.

“Ngươi –“ Thu Minh Nguyệt tức giận run người, quay đầu hướng lão thái quân dập đầu mạnh.

“Tổ mẫu, đều là do tôn nữ trị dưới không nghiêm. Vốn định nể tình các nàng từ nhỏ đi theo bên người tôn nữ, nên lúc nào cũng khoan dung đối đãi. Mấy năm nay cũng phiền các nàng chiếu cố tôn nữ và mẫu thân. Cũng không nghĩ rằng bọn họ lại được sủng sinh kêu, lại làm như vậy… thỉnh tổ mẫu trách phạt.”

Bên cạnh, Lục Diên vẻ mặt u oán nhìn Thu Minh Nguyệt. Lão thái quân nghe nàng nhắc tới Trầm thị, trong lòng càng thêm áy náy. Nghĩ rằng ba mẹ con họ mấy năm nay sống không dễ dàng, lần này chẳng qua là nha hoàn ngang ngược kiêu ngạo một chút, cũng không thể trách Thu Minh Nguyệt, cho nên bà vẻ mặt ôn hòa nói “Ngũ nha đầu, con đứng lên, đừng quỳ, trên mặt đất lạnh, cẩn thận đầu gối bị thương.”

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt còn phảng phất nước mắt chưa tan, làm lão thái quân đau lòng. Lập tức bảo Hàn ma ma bên người đỡ nàng đứng dậy.

Đại phu nhân tức đến nắm chặt khăn trong tay, vô tình liếc thấy thần sắc đau khổ của Lục Diên, trong lòng bà ta thật nhanh tính toán, nói “Mẫu thân, Minh Nguyệt tính tình quả thật có chút nhu nhược, bất quá nha đầu kia lại dám can đảm không đem chủ tử để vào mắt, quả thật đáng giận.”

Lục Diên sắc mặt tái nhợt, mắt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn về phía Thu Minh Nguyệt cầu xin giúp đỡ. Thu Minh Nguyệt vẻ mặt cũng không đành lòng, nhưng cũng nhanh chóng quên đi.

“Mẫu thân nói rất đúng.” Nàng rũ mi xuống, thấp giọng nói “Nhưng nể tình nàng ta phụng dưỡng nữ nhi nhiều năm trung thành tận tâm, xin mẫu thân trách phạt nhẹ.”

Đại phu nhân cười như không cười nhìn nàng, trong mắt hiện lên sự ngoan độc.

“Thu gia trăm năm vọng tộc, gia phong nghiêm cẩn, nhất định không chấp nhận được loại nha hoàn khinh thị chủ tử như vậy.”

Thu Minh Nguyệt thân mình run lên, giọng nói cũng run rẩy theo.

“Như vậy, trước đánh đại bản, sau đuổi tới hoán y phòng đi.” Nàng nói xong không đành lòng liếc nhìn Lục Diên một cái, sau đó lại vô tình quay mặt sang chỗ khác.

Đại phu nhân có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, không nói chuyện, mà nhìn về phía lão thái quân. Lão thái quên nhìn sâu Thu Minh Nguyệt một cái, mới gật gật đầu nói

“Lôi ra ngoài đi.”

Lục Diên quá sợ hãi, nắm lấy váy Thu Minh Nguyệt cầu xin

“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không muốn đi hoán y phòng, cầu tiểu thư khai ân. Noo tỳ tử nhỏ đi theo bên người tiểu thư, không có công lao cũng có khổ lao, tiểu thư sao có thể…”

“Câm mồm.” Thu Minh Nguyệt tức giận đến tay phát run, tát một cái trên mặt Lục Diên.

“Ta cũng không biết, ngươi đã gây ra chuyện tới như vậy, còn dám kiêu ngạo tranh công? Xem ra ta bình thường quá mức dung túng ngươi rồi.”

Lão thái quân phất phất tay, lập tức có hai bà tử đến kéo Lục Diên ra ngoài. Lục Diên bị hai bà tử giữ chặt, không thể tiếp tục náo loạn, con mắt trở nên độc ác. Thu Minh Lan ngẩng đầu, vừa lúc thấy đôi mắt lóe hận ý của Lục Diên, miệng nàng ta nhếch lên, trong mắt xẹt qua ý cười.

Đại phu nhân cũng rất vui vẻ. Bà ta không xử lý được Thu Minh Nguyệt thì xử lý nha hoàn của nàng ta cũng tót. Mọi người trong phòng đều đăm chiêu, ánh mắt nhìn về phía Thu Minh Nguyệt có chút thương cảm, cùng thở dài. Một thứ nữ tính tình nhu nhược vừa trở về đã bị chủ mẫu xử lý nha hoàn bên người. Bây giờ ở nơi này, ngày sau không có tâm phúc bên cạnh, sẽ gian nan thế nào chứ? Giờ phút này ai cũng đồng tình với Thu Minh Nguyệt.

“Tốt lắn, mọi người đã đến đủ, mang thức ăn lên đi.” Cổ thái quân ngồi ở chủ vị, đem biểu tình của mỗi người nhìn rõ ràng.

Trừ bỏ được nha hoàn đắc lực bên người Thu Minh Nguyệt, đại phu nhân trong lòng đắc ý, cho nên lúc ăn cơm cũng không gây khó dễ. Mà Thu Minh Nguyệt cũng đem những người mà do buổi sáng tâm tư hoàng hốt không để ý nhớ kỹ càng.

Lão thái quân có ban hi tử một nữ nhi. Trừ bỏ trưởng nữ đã xuất giá, hai con trai trưởng là đại lão gia và nhị lão gia, thứ tử là tam lão gia hiện tại cũng ở Thu phủ, không tách ra riêng. Đại lão gia có một thê ba thiếp, tính cả mẫu thân nàng là bốn, nhưng không có nha hoàn thông phòng. Sáu nữ nhi, đại phu nhân sinh ba người: trưởng nữ Thu Minh Hà, hai năm trước đã gã cho thế tử Trung Sơn Bá, đầu năm nay vừa sinh một nữ nhi. Tam tiểu thư Thu Minh Ngọc, năm nay mười bốn. Lục tiểu thư Thu Minh Lan, so với nàng nhỏ hơn hai tuổi. Còn có một thứ nữ mười một tuổi là Thu Minh Nhứ, là do Chân di nương, người do đồng nghiệp trong thương trường của đại lão gia tặng sinh ra. Chẳng qua Chân di nương hồng nhan bạc mệnh, sớm liền buông tay khỏi nhân gian. Thu Minh Nhứ sáu tuổi, từ nhỏ đã nhiều bệnh, hàng năm đều ở trong phòng mình không ra khoải cửa. Cuối cùng là đệ đệ của nàng, Thu Minh Thụy.

Nhị lão gia có một thê ba thiếp, năm nha hoàn thông phòng, trừ bỏ chính thê là Hoàng thị sinh được trưởng tử Thu Minh Hiên, còn có ba thứ xuất: Nhị tiểu thư Thu Minh Trân, tam thiếu gia Thu Minh Hy, tứ tiểu thư Thu Minh Châu.

Tam lão gia thê thiếp nhiều nhất, trừ bỏ chính thất Ngụy Thị, còn có sáu di nương và bảy tám thông phòng, bốn đứa con. Con trai trưởng là nhị thiếu gia Thu Minh Kì, thứ tử cửu thiếu gia Thu Minh Cẩm, thứ nữ thất tiểu thư Thu Minh Dung, bát tiểu thư Thu Minh Trân.

Ngoài tam lão gia, đại lão gia và nhị lão gia đều có chức vị quan trọng. Gia quyến tới nay đã có vài di nương, vài vị lão gia phu nhân cùng vài vị tiểu thư thiếu gia. Cổ đại chú trọng việc nam nữ chia phòng ăn. Mới vừa rồi Thu Minh Nguyệt khoan thái tới chậm, ba vị lão gia và vài vị thiếu gia ở bên kia bình phòng đều nghe thấy hết. Chẳng qua bên này có lão thái quân, bọn họ không tiện nhiều lời. Lúc này thấy lão thái quân phân phó mang thức ăn lên, đại lão gia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mà Thu Minh Thụy cũng bị nha hoàn dẫn tới bàn ăn của nam nhân