Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 49: Thành Bán Nguyệt




Thành Bán Nguyệt là một thành thị rất đặc biệt, nó là giải đất nằm ở phía Đông Tây Việt và tiếp giáp với Nam Chiếu, bốn bề toàn là núi, địa thế hiểm trở, trái với những thành thị dễ thủ khó công khác, nó lại dễ công khó thủ, nếu như hình dung địa thế nơi này thành một cái chén, như vậy thành Bán Nguyệt giống như đang ở dưới đáy chén, muốn tiêu diệt tòa thành này cũng không mất bao nhiêu sức lực, cho nên Đế Vương Tứ Quốc cũng không muốn đóng quân ở chỗ này, dần dà thành Bán Nguyệt đã trở thành một tồn tại đặt biệt ở bên ngoài Tứ Quốc.

Thành chủ Thành Bán Nguyệt lấy họ Độc Cô, một họ rất hiếm thấy nhưng ở đây lại có hơn nửa thành đều lấy họ Độc Cô, cho nên tòa thành này cũng được trở thành Độc Cô thành, Thành chủ thành Bán Nguyệt tên Độc Cô Thịnh, là một cao thủ võ lâm, giống với những nơi khác, cũng là một người rất lợi hại, có thể cai trị thành Bán Nguyệt, có thể khiến thành Bán Nguyệt lớn mạnh dưới mắt Đế Vương Tứ Quốc, người như vậy sao có thể là một nhân vật đơn giản?

Đến địa giới thành Bán Nguyệt, rất dễ dàng nhìn thấy thành Bán Nguyệt nằm ở phía dưới cùng, nhưng nếu muốn thật sự đi vào thành Bán Nguyệt thì còn phải cưỡi ngựa hai canh giờ nữa.

Từ đỉnh núi nhìn xuống, có thể thu hết toàn cảnh thành Bán Nguyệt vào mắt, khái quát mọi núi nhỏ cũng chẳng qua như thế, mà bất cứ ai nhìn thấy được những kiến trúc dày đặc san sát nhau này cũng sẽ cảm thán, đây quả thực là một Hoàng Thành thu nhỏ!

Mộ Hoàng Tịch mới vừa thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ lại, đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt như nước chảy của Ngọc Phi Tình: “Mức quý giá của Ngọc Linh Lung vượt xa suy nghĩ mọi người, Ngọc Linh Lung vừa ra đời đã hấp dẫn gần như toàn bộ thế lực giang hồ, chỉ sợ một số gia tộc ẩn thế cũng sẽ ra tranh đoạt, chuyến này sẽ không thái bình như vậy đâu!”

“Ta hiểu rõ!” Mộ Hoàng Tịch khẽ nâng môi, ngước mắt nhìn về gương mặt tuấn tú của Ngọc Phi Tình: “Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi?”

Đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Phi Tình xẹt qua mặt Mộ Hoàng Tịch, bình tĩnh như nước hồ thu xẹt qua một gợn sóng, chốc lát lại quay về bình tĩnh, hơi nhếch môi: “Được!”

Trên giang hồ môn phái nhiều không kể xiết, nhưng chân chính có thể đứng ở thứ hạng cao cũng không nhiều, tổ chức giang hồ lớn nhất là Võ Lâm minh, bọn họ có hệ thống cường đại, cùng với vô số môn sinh trên giang hồ, hơn nữa Võ Lâm Minh Chủ Lãnh Trọng Dương toàn thân ‘Thuần Dương công’ độc tuyệt thiên hạ, d.đ/l;q"d người tới cửa khiêu chiến không kể xiết, thế nhưng hắn vẫn ổn định ngồi trên chiếc ghế đứng đầu võ lâm, cộng thêm lực thu hút cường đại của hắn, đây là môn phái đứng đầu hoàn toàn xứng đáng.

Mà Chí Tôn lâu đứng ở vị trí thứ hai có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, bọn họ cũng có đông đảo số lượng võ lâm nhân sĩ làm hậu thuẫn, tuy Chí Tôn lâu cường đại nhưng lại khiêm tốn thần bí quá mức, ngoại trừ tên tổ chức ra thì rất nhiều điều khác đều không muốn người ta biết.

Đứng thứ ba chính là Huyền Hoàng tông, so với hai thế lực trước thì Huyền Hoàng tông thành công ở nhân số và danh tiếng, người của Huyền Hoàng tông lấy y dược làm chủ, cứu thế tế dân, không tranh quyền thế, nhưng địa vị của bọn họ thì không ai có thể lay động được.

Kế tiếp là Thanh Bình quán, tổ chức này cũng giống như Huyền Hoàng tông đều dựa vào danh tiếng, còn có đại biểu chính nghĩa phía sau bọn họ, vì thế mới có chân đứng trong mấy Đại Thế Lực.

Toái Ngọc Hiên và Ám lâu cũng được liệt vào trong chốn võ lâm, cả hai đều khiến người ta sợ hãi cùng với danh tiếng xấu xa, nhưng thực tế lực lượng của bọn họ thì không ai dám lường được.

Diêm La môn cũng là một tổ chức lớn trong chốn giang hồ, nó cũng thuộc về tổ chức tà phái giống như Ám lâu, chỉ có điều so với Ám lâu lấy tiền giết người thì Diêm La môn càng ra vẻ tùy ý hung hăng ngang ngược hơn, Diêm La môn chứa chấp rất nhiều người có võ công cao cường nhưng lại đại gian đại ác, mặc dù có thực lực cường đại nhưng lại như chia rẽ, bọn họ hoành hành ngang ngược, cướp đốt giết hiếp, cái gì cũng làm, chuyện lừa thiện lấn yếu càng thêm đếm không xuể, chỉ cần gặp phải bọn họ tất cả mọi người đều e ngại tránh xa.

So với những môn phái này, Hải Du là một thế lực tương đối đặc biệt trong chốn gian hồ, có tên là Cửu U lâu, Cửu U lâu nằm ở bên trong thành Bán Nguyệt, nói nó là lâu nhưng thật ra nó chính là một khách điếm khá lớn, so với mấy khách điếm khác, dĩ nhiên khách điếm này càng thêm đặc biệt hơn. Khi bước chân vào Cửu U lâu, mặc kệ ngươi có thù hận gì cũng đều phải để xuống, cho dù đối phương có giết chết cả nhà ngươi đi nữa thì ngươi cũng không thể động võ trong Cửu U lâu, bằng không chỉ có một con đường chết, bất luận thân phận địa vị, cho dù là Hoàng đế cũng đối xử như nhau. Nghe nói lâu chủ Lăng Việt Tiêu là một mỹ nam tử thanh nhã như nước, về phần võ công cũng khiến cho người trên giang hồ có nhiều cách nói, còn rốt cuộc như thế nào thì phải nhìn mới biết.

Ngoại trừ những thế lực lớn này ra thì cũng chỉ có Tứ Quốc Hoàng thất mới có sức cạnh tranh, nhưng suy cho cùng thì lực lượng của hoàng thất cũng không thể so được với những tổ chức trên giang hồ này, cho dù có, cũng không thể hoàn toàn bộc lộ, cho nên lần tranh đoạt này trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Mộ Hoàng Tịch tựa vào xe ngựa giả vờ ngủ say, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến câu nói của người Độc Cô Mộ trước khi đi kia, đối với nàng mà nói Ngọc Linh Lung cùng lắm cũng chỉ là một số của cải, vì sao người Độc Cô Mộ lại nói nhất định phải lấy được? Hơn nữa họ Độc Cô, người Độc Cô Mộ, Độc Cô thị, thành Bán Nguyệt, rốt cuộc nơi này có liên quan đến nhau hay không đây?

Không đợi Mộ Hoàng Tịch tìm được đầu mối, xe ngựa đã dừng lại trong thành Bán Nguyệt, hơn nữa trùng hợp dừng lại trước cửa Cửu U lâu, Mộ Hoàng Tịch nhảy xuống xe ngựa cười khẽ: “Thiếu chút nữa ta đã quên trong thành Bán Nguyệt này chỉ có một khách điếm là Cửu U lâu mà thôi!”

Ngọc Phi Tình cầm lấy một kiện áo choàng màu đỏ khoác lên vai Mộ Hoàng Tịch: “Đi vào thôi!”

“Ừm!” Hai người sóng vai đi vào, một luồng sức cường đại tràn đầy trời đất mà đến, Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình đồng thời cả kinh, vội vàng vận công ngăn cản, sắc mặt Mộ Hoàng Tịch không được tốt nhìn lên lầu hai, người đang phóng áp lực này đang ở trên đó, rốt cuộc là người phương nào mà lại muốn thử dò xét bọn họ?

“Chẳng lẽ có người đã quên quy củ của Cửu U lâu?” Một giọng nói nhẹ như mây trôi truyền đến, áp lực trên lầu rút đi, trong lòng Mộ Hoàng Tịch vẫn còn sợ hãi, mới vừa rồi rõ ràng nàng cảm thấy võ công của người đó cao hơn nàng cũng không phải một chút thôi đâu, lần nữa khiến Mộ Hoàng Tịch hiểu được đạo lý Nhân Ngoại Nhân Sơn Ngoại Sơn(*). Thu hồi suy nghĩ, lúc này Mộ Hoàng Tịch mới quan sát mỹ nam tử có bóng dáng màu lam nhạt, thân thể thon dài đứng thẳng, mặt như ngọc Thu Thủy, môi như hoa đào màu nhạt, vẻ mặt như Thanh Phong phất qua, toàn thân của người này đều cho người ta cảm giác thanh nhã như nước, không cần hoài nghi, người trước mắt chính là lâu chủ của Cửu U lâu, Lăng Việt Tiêu!

(*): Cho thấy khả năng của người có sức mạnh cao, có nhiều bậc thầy mạnh mẽ.

Bên dưới lớp màn che, Mộ Hoàng Tịch cũng không khỏi bắt đầu tò mò võ công của Lăng Việt Tiêu này đã đạt đến cảnh giới nào mà chỉ dựa vào một tiếng nói đã khiến cho người đó thu hồi áp lực. Một khắc sau, giọng nói của Ngọc Phi Tình vang lên bên tai Mộ Hoàng Tịch: “Không cần đoán, Lăng Việt Tiêu này không có võ công!”

“Cái gì?” Mộ Hoàng Tịch cả kinh, liếc mắt nhìn nam tử đang đi về phía mình, rất khó tin chủ tử của một thế lực lớn như vậy lại không có võ công.

“Vừa rồi đã để cho hai vị sợ hãi, Việt Tiêu xin chịu tội với hai vị!” Lăng Việt Tiêu tiến lên chắp tay thi lễ, không xem là cung kính cũng không có vẻ tùy ý, nhưng cũng chính như vậy lại làm cho người ta không ghét nổi.

“Lâu chủ khách khí rồi, là chúng ta làm phiền!” Ngọc Phi Tình cứ đứng tùy ý như vậy, không hoàn lễ, nhưng cũng không cảm thấy hắn thất lễ, cả hai nam nhân đều làm cho người ta không có cách nào tìm ra tỳ vết, hôm nay đứng cùng một chỗ, Mộ Hoàng Tịch lại không có cách nào so sánh bọn họ với nhau, bởi vì bọn họ hoàn toàn không phải là một loại người.