Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 89




Edit: Thu Lệ

Hôm sau

Mới vừa sáng tinh mơ, tiếng kèn lệnh không ngừng vang lên trong quân doanh, đại quân Tây Việt đã tới ngoài thành, hôm nay chính là một ván sinh tử.

Sau khi sắc trời sáng choang, Nguyệt Vô Song liền dẫn theo người đến nơi giam giữ Mộ Hoàng Tịch, vung tay lên: "Trói nàng ta lên cổng thành!"

"Dạ!"

Hai binh lính đi lên dùng sợi dây trói chặt Mộ Hoàng Tịch, xổ đẩy một mạch đến lầu cổng thành. Dọc đường binh lính khó hiểu nhìn Mộ Hoàng Tịch bị trói, vì giữ bí mật nên những tướng quân kia cũng không nói thân phận của Mộ Hoàng Tịch cho bọn hắn biết, cho nên giờ phút này nhìn thấy nàng bị trói đi lên lầu cổng thành, dĩ nhiên là vô cùng khó hiểu.

Đến lầu cổng thành, bọn họ cột Mộ Hoàng Tịch vào thập tự giá đưa lên đài cao, Mộ Hoàng Tịch lập tức xuất hiện ở vị trí dễ thấy nhất trên cổng thành.

Mộ Hoàng Tịch có thể nhìn thấy doanh trướng quân đội Tây Việt ở phía xa, vì vậy nàng cười, chắc giờ này người kia đang ở phía đối diện, không bao lâu nữa bọn họ sẽ gặp mặt!

Nguyệt Vô Song thấy ánh mắt hàm chứa mong đợi của nàng, giễu cợt cười một tiếng: "Bây giờ ngươi hãy mong đợi thật tốt đi! Bởi vì qua hôm nay, ngươi chính là Tội Nhân Thiên Cổ của Tây Việt!"

Mộ Hoàng Tịch nhàn nhạt cười một tiếng: "Trở thành Tội Nhân Thiên Cổ cũng tốt hơn bị mẫn diệt trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, không phải sao?"

"Hừ!" Nguyệt Vô Song không có sắc mặt tốt xoay đầu đi, phân phó người đang cài đặt mấy cơ quan đơn sơ chung quanh Mộ Hoàng Tịch, cơ quan này vô dụng với người khác nhưng lại trí mạng với Mộ Hoàng Tịch, mặc kệ nàng muốn chạy trốn hay ai muốn cứu nàng, chỉ cần nàng chuyển động thì mũi tên và đao kiếm trong chỗ tối sẽ lập tức phóng tới, đến lúc đó nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

"Xem ra ngươi không định bỏ qua cho ta!" Nhìn ánh sáng màu lam của đầu mũi tên ẩn nấp, sắc mặt Mộ Hoàng Tịch bình tĩnh như trước, thậm chí vẫn duy trì nụ cười yếu ớt trên môi.

Nguyệt Vô Song cũng không chột dạ, bởi vì cho tới bây giờ nàng ta chưa từng che giấu ý đồ của mình.

"Ngày đó trên hoàng cung Tây Việt, thì chúng ta đã nhất định là kẻ địch, ngươi không chết thì ta phải lìa đời, hôm nay chẳng qua là một kết cục mà thôi!"

"Yên tâm, ta sẽ khiến ngươi bị chết vô cùng hoa lệ, với Quân Mặc của ngươi cùng chết trong khoảnh khắc Tây Việt diệt vong!"

"Đây cũng là một đề nghị rất tốt!" Dùng một quốc gia diệt vong để tế điện một đôi Đế hậu tử vong, quả thật không tệ nhưng đáng tiếc, không phải hôm nay!

Vào khoảnh khắc Mộ Hoàng Tịch bị trói lên cổng thành có người xông đến đại trướng trong doanh trại báo cáo cho Quân Mặc, Quân Mặc nghe xong, cây bút trong tay “Cộp” bị bẻ gãy, các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau nhưng không dám nói một chứ nào. Chuyện Quân Mặc sủng ái hoàng hậu bọn họ hiểu rất rõ, nếu bây giờ nói ra câu nói sai lầm nào đó, không chừng chết thế nào cũng không biết.

Rốt cuộc, trong lúc mọi người vô cùng thấp thỏm, Quân Mặc ném cây bút vào trong góc, cuốn bản đồ đang đặt trước mặt lại, giọng nói lạnh lùng kinh người: "Làm việc theo kế hoạch!"

"Tuân lệnh!"

Thanh Qua đứng bên cạnh thận trọng liếc nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng đã vấn vương đến tột cùng rồi mà còn cố tình phải làm bộ như không có chuyện gì lớn. Trong khoảng thời gian chủ mẫu không có ở đây, d/đ;l;q"d chủ tử giống như lại trở về những ngày chưa từng gặp chủ mẫu trước kia, khiến cho hắn mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía. Mỗi ngày bọn họ đều cầu nguyện chủ mẫu mau chóng trở lại, như vậy chủ tử sẽ không hỉ nộ vô thường âm tình bất định nữa.

Nhưng mà bọn hắn càng hiểu rõ hơn, không có ai hy vọng chủ mẫu trở lại hơn chủ tử, mỗi buổi tối hắn đều nhìn thấy chủ tử ngồi ở chỗ chủ mẫu hay ngồi thật lâu cho đến khi trời sáng.

Mấy cờ lệnh phát ra, tiếng kèn lệnh hành quân thổi lên, chiến sự hết sức căng thẳng.

Hai mươi vạn đại quân của Quân Mặc xếp thành một hàng trước cửa thành, liếc nhìn chỉ thấy một mảnh đen ngòm, dưới ánh rạng đông khôi giáp đen ngòm như được rửa nước, đỉnh trường mâu hiện ra sáng bóng.

"Thùng thùng thùng!" Lần đầu tiên trống trận đánh vang.

Bên ngoài thành Vân Châu, năm vị tướng lĩnh dẫn theo mười lăm vạn binh lính bày thế trận chờ quân địch, Nguyệt Diệc Hàn cũng đổi lại một bộ áo giáp màu bạc giục ngựa phía trước đại quân, trong tay nắm một cây Trường Thương màu bạc, toàn thân cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt với hắn trước kia, nếu như nói lúc trước hắn ôn hòa là vỏ đao, như vậy hiện tại hắn chính là một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, tài năng nở rộ, lạnh buốt bén nhọn!

Mộ Hoàng Tịch nhìn Nguyệt Diệc Hàn ở phía xa, nói thật lòng thì giờ khắc này nàng cảm thấy người nam nhân Nguyệt Diệc Hàn cũng không tồi, hắn có tài trí, có dã tâm, có năng lực, hiểu được mưu kế, cũng không chừa thủ đoạn nào, có đủ tất cả một kiêu hùng nên có. Nếu như không có nàng tồn tại thì giữa Nguyệt Diệc Hàn và d/đ;l;q"d Quân Mặc, rốt cuộc ai thắng ai thua còn chưa nhất định! Thật ra thì nàng không ghét Nguyệt Diệc Hàn, so với những kẻ chỉ biết lợi ích trước mắt, hoặc oán trách mình thất bại thì nam nhân có dã tâm, có khát vọng tốt hơn rất nhiều, nhưng điều duy nhất có thể nói là lập trường của riêng mình bất đồng không làm bằng hữu được, chỉ có làm kẻ địch.

"Thùng thùng!" Tiếng trống trận của Tây Việt dừng lại sau hai tiếng cuối cùng, sau đó, giữa đội ngũ khổng lồ trống ra một lối đi, một người cưỡi Hắc kỵ chói mắt chạy tới, con ngựa đen nhánh cường tráng, đầu ngựa ngẩng cao giống như một vương giả dò xét lãnh địa, mà người cưỡi ngựa càng làm cho người ta không dứt ánh mắt ra được, khôi giáp màu đen không ngăn được khí khách vương giả quanh người hắn, dung nhan tuấn mỹ lạnh lẽo kinh người, đôi mắt đen nhánh như ngôi sao mang theo kiêu hãnh, quần lâm thiên hạ, hắn đứng trong vạn quân màu đen, nhưng chỉ cần nhìn một lần là có thể nhìn thấy hắn khác biệt với mọi người, dù rằng liếc mắt xa xa cũng có thể làm cho người ta có cảm giác không nhịn được muốn thuần phục.

Nguyệt Diệc Hàn nhìn thấy Quân Mặc, phải nói hận không phải là không có, mặc dù hắn muốn vị trí kia nhưng hắn lại không thể không thừa nhận phong cách đế vương trên người Quân Mặc.

Hai quân đối nghịch rõ ràng có mấy trăm ngàn người, nhưng lại yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc lay động tay áo. Cuối cùng, một tướng lĩnh bên cạnh Nguyệt Diệc Hàn không chịu được nhẫn nại, giục ngựa xông lên trước, nhắm thẳng trường thương vào: "Quân Mặc, hoàng hậu của ngươi đang ở trong tay chúng ta, biết điều thì lập tức lui binh!"

Lời này vừa nói ra, hai quân xôn xao.

Binh sĩ Nam Chiếu kinh ngạc, thì ra nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp bị trói trên cổng thành lại chính là hoàng hậu Tây Việt! Nói như thế Quân Mặc nhất định sẽ lui binh rồi, nghĩ đến đây, vốn sợ chiến bại thấp thỏm không yên ngược lại bắt đầu hả hê.

Mà binh sĩ Tây Việt cũng kinh ngạc, hoàng hậu nương nương của bọn họ vậy mà lại ở trong tay đối phương? Là thật sao? Nếu như vậy thì bọn họ chẳng phải không đánh mà bại sao? Những binh lính này đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hoài nghi cũng chỉ là trong nháy mắt ngay lập tức bác bỏ, bọn họ tin tưởng Hoàng đế sẽ không khiến cho bọn họ thất vọng.

Mà trên đài cao, Mộ Hoàng Tịch vẫn nhìn người ngồi trên Hắc kỵ phía xa xa, sắc mặt không buồn không vui, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến nàng.

Quân Mặc không trả lời câu nói của tướng lĩnh kia, mà rút trường kiếm đang cầm trong tay ra, chỉa thẳng lên trời cao, môi mỏng lạnh lẽo khạc ra một chữ vô cùng kiên nghị: "Giết!"

"Xông lên!" Nhận được mệnh lệnh, binh sĩ Tây Việt không chút do dự vọt tới quân đội Vân Châu giống như đánh máu gà, nhìn bọn họ tiến lên như không có chương pháp gì, thực ra kinh nghiệm tự động, quy củ nhưng không mất bén nhọn, khiến bọn người Nguyệt Diệc Hàn có chút ứng phó không kịp.

"Tại sao có thể như vậy? Không phải nói Quân Mặc rất thích hoàng hậu của hắn sao? Sao không nói một chữ đã tấn công?"

"Xong rồi xong rồi! Thật sự giết tới!"

Nguyệt Diệc Hàn khinh bỉ nhìn một đám tướng lĩnh sợ hãi muốn lui binh ngay lập tức, hận không thể một kiếm chém bọn họ, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh không cho phép hắn làm như vậy, vung trường thương lên: "Xông lên cho ta!"

"Giết!" Biết không còn đường lui, binh sĩ Nam Chiếu chỉ có thể nhắm mắt nghênh đón, ba mươi lăm vạn đại quân xông vào chém giết, đao kiếm, máu tanh và thi thể trở thành hình ảnh duy nhất trước mặt.

Không biết từ lúc nào, Nguyệt Vô Song đã đi tới bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, trên mặt hoàn toàn là giễu cợt: "Đây chính là tình thâm tính nồng mà ngươi nói? Tỉnh táo đi! Tình yêu của Đế Vương chỉ nhẹ như lông hồng, tuyệt đối không có khả năng vì một nữ nhân mà   vứt bỏ quyền lực và địa vị!"

Mộ Hoàng Tịch miễn cưỡng nhíu mày: "Vậy theo ngươi, hiện tại ta nên khóc bày tỏ đau lòng mới đúng à!"

Nguyệt Vô Song cười lạnh nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Bây giờ mà ngươi còn cười được!"

"Nếu xác nhận Quân Mặc không quan tâm đến ngươi chút nào... vậy thì ngươi sẽ trở thành vong hồn dưới quân ta, đến lúc đó cho ngươi khóc, dùng hoàng hậu một nước tới tế cờ, nói không chừng còn có thể phấn chấn sĩ khí quân ta!"

"Đây cũng là một ý tưởng rất tốt!" Mộ Hoàng Tịch vẫn nhẹ nhàng như cũ, lẳng lặng nhìn chém giết dưới đất, xác chết ở khắp mọi nơi, máu chảy thành sông cũng không khiến trong mắt nàng có một tia xúc động nào mà ngược lại chỉ có lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo.

"Loảng xoảng!" Điều Nguyệt Vô Song không muốn nhìn thấy nhất chính là vẻ mặt như thế này của Mộ Hoàng Tịch, tại sao hiện giờ nàng ta còn có thể bình tĩnh như thế, vì sao vào thời khắc này nàng ta còn có thể giữ vững cao ngạo, hiện tại nàng hận không được xé rách lớp mặt nạ này của nàng ta, muốn nhìn dáng vẻ nàng ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gác trường kiếm trong lên vai Mộ Hoàng Tịch, d/đ;l"q"d nhìn nam nhân đang đánh không phân cao thấp với huynh trưởng của nàng ở phía xa xa, đè xuống tình cảm trong lòng, pha lẫn tiếng nội lực xuyên thấu toàn bộ chiến trường: "Hoàng thượng Tây Việt, nếu như ngươi không rút quân, ta sẽ lập tức giết chết Mộ Hoàng Tịch, tế quân kỳ Nam Chiếu ta!"

Quân Mặc dừng tay lại, thiếu chút nữa bị Nguyệt Diệc Hàn tổn thưởng, giục ngựa lui về phía sau: "Rút lui!"

Quân đội Tây Việt huấn luyện nghiêm chỉnh rút lui, mà binh sĩ Nam Chiếu rời rạc trở lại, liếc mắt một cái đã phân biệt cao thấp!

Nguyệt Diệc Hàn giục ngựa trở về thành, lập tức hạ lệnh điều mười vạn binh lính bổ sủng, hiển nhiên những binh lính này trấn định hơn những binh lính vừa rồi rất nhiều, sau khi ra ngoài thành lập tức di chuyển qua hai bên, tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện bọn họ đang bày trận.

Trận pháp kia khiến Mộ Hoàng Tịch sững sờ, lần đầu tiên trong mắt thoáng qua một vẻ bối rối, ngước mắt chống lại cặp mắt màu đen kia, khóe môi hé mở không tiếng động khạc ra hai chữ, nàng biết hắn nhìn thấy!

Mà ở nơi xa, Quân Mặc cũng sững sờ, vấn vương trong mắt trở nên thâm trầm, nàng lại bảo hắn ‘rút lui’, lẳng lặng quan sát bính lính Nam Chiếu bố trận mới hiểu được ý của Mộ Hoàng Tịch. Nguyệt Diệc Hàn bày ‘Sinh tử trận’, tên cũng như nghĩa, trận này tạo thành sống và chết từ hai bên, có người gọi nó là Thái Cực trận, phân Lưỡng Nghi, trận này cũng không phải là Thái Cực Bát Quái Trận, so với những trận pháp khác thì trận này hiển nhiên hung hiểm hơn rất nhiều, cho dù là Quân Mặc tùy tiện xông vào, coi như còn sống nhưng cũng sẽ bọ thương khắp người.

Những binh khí Nam Chiếu và Hắc Kỵ Tây Việt thì không cách nào so sánh, nhưng là sử dụng bọn hắn dàn trận thì lại khác, trên chiến trường sử dụng trận pháp là vì phát huy tác dụng của binh khí tướng sĩ đến cực đại, mà một số binh lính một khi vào trận pháp thì sẽ không còn là người, mà vô số người tạo thành lực công kích, dĩ nhiên không thể giống với những binh lính rời rạc như thường ngày.

Thật ra thì Quân Mặc chỉ đoán đúng phân nửa, nửa còn lại chỉ có Mộ Hoàng Tịch biết, bởi vì chỉ có từ vị trí này của nàng mới thấy được rõ ràng, trận pháp Nguyệt Diệc Hàn đang bày hoàn toàn không phải “Sinh tử trận”, mà là ‘Huyết hồn trận’ còn đáng sợ hơn “Sinh tử trận”, bên ngoài dùng “Sinh tử trận” che chở, bên trong dần dần tạo thành ‘Huyết hồn trận’, mà theo Mộ Hoàng Tịch biết, “Huyết hồn trận” là một trận pháp cực âm, nó cần vô số âm hồn tới ủng hộ, hơn nữa còn cần máu tươi và sinh mạng tới khởi động trận pháp. Nghĩ đến Nguyệt Diệc Hàn thật sự phải dùng Long Ấn rồi, mà mười vạn binh lính dưới đất chính là vật tế của hắn!