Thịnh Thế Đích Phi

Chương 336: Mặc Cảnh Lê chảy máu




Trong đại sảnh Diệp phủ, Mặc Cảnh Lê mang theo sắc mặt âm trầm ngồi uống trà. Chỉ có nắm tay đang xiết chặt kia mới biểu thị ra sự lo lắng và phẫn nộ trong lòng hắn lúc này. Suy nghĩ một đêm, hắn vẫn không an tâm. Vốn muốn đến Diệp phủ xem có thể lấy thứ quan trọng đang nằm trong tay Diệp Nguyệt kia trước, rồi sau đó lại nghĩ cách đưa nàng ta ra khỏi thành hay không? Lại không nghĩ đến hắn vẫn tới chậm một bước, lại để cho Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đoạt trước. Mặc Cảnh Lê có một tay che trời ở Giang Nam như thế nào đi nữa, thì ở Ly thành này cũng vẫn chỉ có thể nhường nhịn Mặc Tu Nghiêu mọi đường mà thôi. Đúng là ứng với câu nói này, cường long không áp được rắn dưới đất (tuy là người mạnh mẽ nhưng vẫn không thể đàn áp được thế lực của người khác trong lãnh địa của họ). Trong vùng lãnh thổ Tây Bắc này, vô luận có thực lực mạnh đến đâu, thì cũng như hổ đều phải nằm, như rồng đều phải lượn thôi.

Nhìn lướt qua thị vệ áo trắng đứng cung kính chấp tay sẵn sàng ở cửa, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn phải đè sự lo lắng trong lòng xuống.

“Mới sáng sớm sao Lê Vương lại tới Diệp phủ vậy?” Giọng nói Mặc Tu Nghiêu mang theo tiếng cười bị kiềm nén truyền vào từ cửa. Khóe mắt Mặc Cảnh Lê nhảy lên, ngẩng đầu nhìn hai bóng người đang nắm tay đi vào. Ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm của hai người, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng khó coi hơn. Nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu liền cười mà như không cười, nói: “Không phải Định Vương và Định Vương phi còn tới sớm hơn cả Bản vương sao?”

Mặc Tu Nghiêu dắt tay Diệp Ly đi đến chủ vị phía bên trên ngồi xuống, cười nói: “Cái này sao. . . Ngày hôm qua có người đến bẩm báo rằng phát hiện ở Diệp phủ có một đào phạm đã bị Định Vương phủ đuổi bắt nhiều năm, Bản vương và A Ly lo lắng cho an nguy của mọi người trong Diệp gia, cho nên sáng sớm mới tới xem sao. Chẳng lẽ Lê Vương cũng nhận được tin tức rồi.” Mặc Cảnh Lê nói nói một cách hờ hững: “Định Vương nói đùa, ngược lại Bản vương lại chưa từng nghe thấy.” Trong lòng Mặc Cảnh Lê cười lạnh, chẳng lẽ hắn lại không hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu sao? Chỉ sợ người Diệp gia chết hết không còn một người ngay ở trước mặt hắn ta thì cũng chưa chắc hắn ta sẽ nháy mắt một cái. Kéo ra loại lời nói dối này, rõ ràng đang trả lời cho có lệ với hắn thôi.

“Lê Vương còn chưa trả lời Bản vương, sớm như vậy Lê Vương tới đây làm gì?” Mặc Tu Nghiêu hỏi với tâm tình rất tốt.

Giọng nói Mặc Cảnh Lê lạnh lùng: “Chẳng lẽ Bản vương không thể tới Diệp phủ sao?”

Mặc Tu Nghiêu nhún vai, “Lê Vương cũng là con rể của Diệp gia, tất nhiên có thể tới. Thôi, Lê Vương là khách, nếu Bản vương cứ truy hỏi đến tường tận thì lại khiến cho người ngoài cảm thấy Định Vương phủ ta không biết tiếp đãi khách. Vậy Lê Vương cứ ngồi chơi một lát đi, Bản vương vừa lấy được một thứ rất thú vị ở trong phủ, đang định trở về nghiên cứu một chút đây.” Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia sáng kỳ lạ, vốn hắn cũng không ôm hy vọng Diệp Nguyệt có thể chống đỡ không khai dưới tay của Mặc Tu Nghiêu, nhưng khi nghe thấy Mặc Tu Nghiêu nói như thế, thì vẫn không nhịn được mà thầm hận. Nếu biết trước sẽ như vậy, thì ngày hôm qua cho dù phải liều mạng bị Mặc Tu Nghiêu phát hiện, cũng phải bắt nữ nhân Diệp Nguyệt kia về Dịch quán trước. Nữ nhân Diệp gia, trừ Diệp Ly ra, quả nhiên đều là thành sự không có bại sự có thừa!

Nói xong những lời này, Mặc Tu Nghiêu cũng không nóng vội, liền dựa vào ghế vừa vuốt ve mái tóc của Diệp Ly, vừa nhàn nhã chờ đợi phản ứng của Mặc Cảnh Lê. Dù sao lợi thế đang nằm trong tay hắn, muốn ra giá như thế nào đều do hắn định đoạt. Như vậy xem ra, Diệp Nguyệt thật đúng là đã tặng cho hắn một lễ vật lớn rồi.

Một lúc lâu sau, Mặc Cảnh Lê mới nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu khó hiểu nhướng mày, dường như không hiểu ý của Mặc Cảnh Lê, “Lê Vương có ý gì, thứ cho Bản vương nghe không hiểu.” Lửa giận liền hiện lên trong mắt Mặc Cảnh Lê, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu nói: “Thứ mà ngươi mới lấy được từ trong tay Diệp Nguyệt, phải làm thế nào thì mới bằng lòng đưa cho ta?” Ngày hôm qua hắn chỉ mới lấy được một phần cực kỳ nhỏ từ chỗ của Diệp Nguyệt. Sau khi đã được đại phu kiểm tra xác định đúng là thuốc giải thật sự và cũng là duy nhất của loại thuốc độc mà Mặc Cảnh Kỳ đã cho hắn uống lúc trước. Vì vậy sự quan trọng của nó gần như có thể không cần tính cũng biết.

“Chuyện này sao…” Mặc Tu Nghiêu nhìn bộ dáng phẫn nộ vội vàng xao động như mèo bị lửa thiêu của Mặc Cảnh Lê một cách đầy hào hứng, trong nháy mắt liền thấy tâm tình thật tốt. Mang theo tâm tình sung sướng cọ cọ vào mái tóc của Diệp Ly, ôn nhu hỏi: “A Ly, có muốn gì thì yêu cầu Lê Vương nhanh lên. Lê Vương hùng cứ ở Giang Nam chắc chắn không thể như Tây Bắc cằn cỗi của chúng ta, hiếm khi Lê Vương lại hào phóng như vậy.”

Diệp Ly buồn cười nhìn bộ dáng bị Mặc Tu Nghiêu chọc giận của Mặc Cảnh Lê, cũng chẳng trách lửa giận của Mặc Cảnh Lê cao đến ngút trời, bất cứ một nam nhân nào mà bị người khác nắm nhược điểm như vậy thì cũng đều sẽ giận tím mặt thôi. Đương nhiên Diệp Ly cũng không biết rằng, Mặc Cảnh Lê phẫn nộ như vậy, có một phần nguyên nhân rất lớn là Diệp Ly đang ngồi ở đây nghe bọn họ nói chuyện. Mặc dù mình bị Mặc Cảnh Kỳ hạ dược, nhưng vô luận như thế nào thì nam nhân có vấn đề phương diện này luôn tự cảm thấy xấu hổ và không ngóc đầu lên được. Đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân mà hắn vẫn luôn muốn có được.

Mặc Cảnh Lê ngồi trên ghế, tức giận đến nỗi thở hổn hển, hai mắt đỏ lên nhìn Mặc Tu Nghiêu chằm chằm. Nếu không phải vì giá trị vũ lực thật sự kém quá xa, thì Diệp Ly chắc chắn Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ nhào lên xé Mặc Tu Nghiêu ra mà không chút do dự.

Suy nghĩ thật kỹ, Diệp Ly khẽ lắc đầu nói: “Hình như cũng không muốn thứ gì.” Trong lúc bất chợt, Diệp Ly cũng không xác định được mình muốn yêu cầu Mặc Cảnh Lê thứ gì có giá trị mà Mặc Cảnh Lê lại nguyện ý đưa ra. Mặc Tu Nghiêu ôn nhu cười, nói: “Nếu A Ly đã không nghĩ ra được, thì liền Bản vương nghĩ đi.” Diệp Ly nhìn hắn một cái từ chối cho ý kiến, ý định nguyên bản của hắn không phải là bắt nạt Mặc Cảnh Lê sao?

Mặc Tu Nghiêu sờ sờ cằm suy tư một cách rất nghiêm túc một lát rồi nói: “Nếu Lê Vương đã hào phóng như thế, thì Bản vương cũng không khách khí. Thiên ti tuyết lũ y, Bạch Ngọc Phượng Hoàng Cầm, Ấn Trấn Quốc Cửu Long, còn có kiếm Phần Diệt của Thái Hoàng. Mặt khác, hai đứa cháu trai và cháu gái của ngươi vừa đầy tháng không lâu, Lê Vương cũng chưa kịp tặng quà. Bản vương nhớ có một của hàng giày tên là Trầm Hương phường cũng khá tốt, có lẽ có thể đi? Còn có…”

“Mặc, Tu, Nghiêu!” Con mắt Mặc Cảnh Lê gần như muốn sung huyết, ánh mắt trừng Mặc Tu Nghiêu đã không thể dùng từ thống hận để hình dung. Không phải Mặc Cảnh Lê quá keo kiệt không nỡ, mà là Mặc Tu Nghiêu thật sự quá biết công phu sư tử ngoạm. Không nói cái nơi gọi là Trầm Hương phường nho nhỏ kia là sản nghiệp thu được lợi nhuận nhiều nhất trong tất cả các tài sản riêng của Mặc Cảnh Lê, chỉ nói bốn món đồ mà hắn ta yêu cầu kia, đúng là chỉ có bốn món đồ, nhưng giá trị của bốn món đồ này đã đáng giá đến nỗi có bán hết cả tàng bảo khố trong hoàng cung Đại Sở thì cũng chưa chắc đã đủ.

Thiên ti tuyết lũ y, chính là được dệt từ tơ tằm sinh ra trên đỉnh Tuyết Vực. Nghe nói số lượng của Tằm Tuyết cực ít, không chỉ như thế, một năm nhả tơ đến chết cũng chỉ có một chút, muốn thu gom đủ để có thể dệt thành một bộ quần áo tơ tằm thì phải cần hơn một trăm năm. Quần áo làm bằng lụa Tuyết: Đông ấm hè mát, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, có thể nói là chí bảo phòng thân số một trên thế gian. Quan trọng nhất là, kỹ thuật dệt loại tơ này đã thất truyền trên thế gian từ lâu, bộ được hoàng thất Đại Sở cất giữ này chính là bộ Thiên ti tuyết lũ y duy nhất trên thế gian. Nếu không phải vẫn luôn được cất giữ trong hoàng cung Đại Sở, thì chỉ sợ cũng có thể dẫn đến gió tanh mưa máu trong thiên hạ. Còn giá trị của ba món đồ khác thì cũng không nhỏ hơn Thiên ti tuyết lũ y, trong đó, nghe nói kiếm Phần Diệt lại càng được sử sách ghi lại là bội kiếm của quân vương Thái Hoàng đệ nhất trong thời cổ. Không nói bảo kiếm đã trải qua ngàn năm thì sao còn có thể sắc bén như trước, chỉ nói bản thân thanh kiếm này đã là dấu hiệu đại biểu cho hoàng thất chính thống rồi.

Mặc Tu Nghiêu mới mở miệng đã muốn món đồ này, có thể nói là đã dọn hết hơn phân nửa bảo khố của hoàng thất Đại Sở. Điều này đâu chỉ khiến cho Mặc Cảnh Lê đau lòng, mà cõi lòng của hắn đã sắp tan nát hết cả rồi. Huống chi, hắn ta còn dám nói còn có…!

Nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Mặc Cảnh Lê, dường như Mặc Tu Nghiêu lại càng trở nên vui vẻ hơn, bình tĩnh rồi nói tiếp: “Còn có, Lê Vương đã để lại không ít thứ ở phương Bắc, đặc biệt là Sở kinh. Lê Vương muốn tự mình đi lấy về hay tặng luôn cho Bản vương đây?” Con ngươi của Mặc Cảnh Lê co rút lại, đương nhiên hắn hiểu rõ ràng Mặc Tu Nghiêu đang nói đến cái gì. Tuy triều đình Đại Sở đã chuyển về phương Nam, nhưng vô luận là ở Sở kinh hay Tây Bắc thì Mặc Cảnh Lê vẫn còn sắp xếp không ít gián điệp. Mà ý của Mặc Tu Nghiêu chính là muốn hắn rút hết toàn bộ những người này?

“Ngươi nằm mơ.” Mặc Cảnh Lê nghiến răng nghiến lợi.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Lê Vương không cần phải tức giận như thế. Tặng lễ luôn chú ý ngươi tình ta nguyện. Nếu Lê Vương không nỡ, thì tất nhiên Bản vương cũng không ép buộc. Mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng chỉ cần những thứ đó vẫn còn, thì sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy, không phải sao?” Cho dù Mặc Cảnh Lê ngươi không đưa, thì chẳng lẽ ta lại không thể lấy được sao? Mặc Tu Nghiêu biểu đạt ra ý của mình với Mặc Cảnh Lê mà không hề cố kỵ. Mặc Cảnh Lê bị tức đến sắc mặt trắng bệch, nhưng bất đắc dĩ từ khi mới bắt đầu thì trận này giao phong đã định sẵn là hắn ở bên phía yếu thế.

Mặc Tu Nghiêu cũng không nóng vội, cười híp mắt nói: “Lê Vương có thể quay về suy nghĩ thật kỹ rồi lại cho Bản vương một trả lời chính xác. A, đúng rồi, vị Diệp nhị tiểu thư kia, nếu Lê Vương có hứng thú thì cũng có thể mang về, xem như là quà đáp lễ của Bản vương.” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, tức giận trừng Mặc Tu Nghiêu rồi xoay người đi ra cửa. So với sự tổn thất của hắn, thì cho dù có một trăm cái Diệp Nguyệt cũng không đủ bồi thường. Hắn còn muốn Diệp Nguyệt làm gì? Nếu bây giờ để cho hắn nhìn thấy Diệp Nguyệt thì hắn sẽ bóp chết nữ nhân kia.

Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không ở lại nữa mà cùng đi ra khỏi Diệp phủ. Nhìn khuôn mặt luôn mỉm cười hiếm có của Mặc Tu Nghiêu trên đường, đám Tần Phong đang đi sau lưng liền bị dọa đến nỗi không khống chế được mà cách thật xa. Diệp Ly hỏi một cách hơi bất đắc dĩ: “Tính kế Mặc Cảnh Lê có thật sự vui vẻ như vậy sao?” Mặc Tu Nghiêu bĩu môi một cách khinh thường, nói: “Ai vui vẻ vì cái này? Chỉ với cái đầu óc kia của Mặc Cảnh Lê, Bản vương tính kế hắn ta còn không phải chuyện dễ dàng.”

“Thế vì bảo vật ư?” Chỉ nhìn thần sắc Mặc Cảnh Lê, thì Diệp Ly cũng đã biết những món đồ mà Mặc Tu Nghiêu mở miệng yêu cầu chắc chắn không phải thứ bình thường. Mặc Tu Nghiêu gật đầu đầy sung sướng, “Nhiều năm qua, Bản vương vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thiên ti tuyết lũ y. Đáng tiếc Mặc Cảnh Kỳ giấu quá kỹ. Mà ngay cả ám vệ của Định Vương phủ tìm hết cả hoàng cung cũng không tìm thấy. Còn có Phượng Hoàng Cầm, ha ha. . . Có nó, ít nhất có thể làm cho công tử Thanh Trần bán mạng thay chúng ta hai mươi năm.” Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly vừa đi vừa bắt đầu thảo luận với Diệp Ly công dụng của các bảo bối sau khi đã đến tay một cách cực kỳ vui sướng, Thiên ti tuyết lũ y đao thương bất nhập thì đương nhiên là dành cho Diệp Ly, Phượng Hoàng Cầm thì lấy ra để tính kế công tử Thanh Trần tiếp tục bán mạng cho Định Vương phủ, Ấn Trấn Quốc ngược lại không có tác dụng thực tế gì, nhưng nghe nói bên trong có cất giấu một bộ kỳ thư truyền lại cho đời sau, nên có thể giao cho Thanh Vân tiên sinh nghiên cứu một chút. Còn kiếm Phần Diệt. . . Tuy Định Vương phủ cất giữ không ít bảo kiếm, trong đó tuy kiếm Lãm Vân do đích thân Định Vương khai quốc Mặc Lãm Vân chế tạo bởi vì niên đại ngắn nên không tính là danh kiếm truyền lại cho đời sau, nhưng cũng là thần binh lợi khí sắc bén hiếm có trên thế gian. Chỉ là tất cả những điều này, nếu so với thanh kiếm đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, thì hiển nhiên là không đáng kể.

Vẻ mặt của đám Tần Phong đi theo phía sau bọn họ đều hắc tuyến. Vương gia, Lê Vương còn chưa đồng ý đưa những thứ đó cho ngài đâu.

Tâm tình Mặc Tu Nghiêu đang tốt vô cùng nên cũng mặc kệ những thứ này chưa phải là của hắn, thứ mà hắn đã nhìn trúng thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành của hắn. Cúi đầu nhìn cô gái u nhã thanh lệ bên người, bên môi Mặc Tu Nghiêu câu ra nụ cười hài lòng. Đợi đến khi đã có Thiên ti tuyết lũ y, thì sau này hắn sẽ càng yên tâm về sự an toàn của A Ly hơn, “A Ly, chúng ta đi dạo phố đi.”

“Dạo phố?” Diệp Ly giương mắt, nói một cách hơi nghi ngờ. Chuyện gì khác thì còn đáng nói, nhưng ngược lại mấy năm nay bọn họ thật sự rất ít khi đi dạo phố. Dù có rảnh rỗi thì cũng đi ra khỏi thành một chút thôi, nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là mái tóc trắng kia của Mặc Tu Nghiêu trắng thật sự quá gây chú ý. Cho dù là người chưa từng gặp bọn họ thì khi nhìn thấy một nam thanh niên có mái tóc trắng trong Ly thành này cũng sẽ đoán ra được thân phận của bọn họ một cách rất tự nhiên. Đi đến chỗ nào đều là đối tượng bị người ta vây xem, vậy còn không thanh nhàn bằng ra khỏi thành đi đến nơi ít người.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Mấy ngày nay, Ly thành nhộn nhịp hơn trước rất nhiều. A Ly và Bản vương đã vất vất vả vả thống trị Ly thành rồi, chẳng lẽ không nên chung vui cùng dân chúng sao? Đi thôi.” Cũng mặc kệ Diệp Ly có đồng ý hay không, liền kéo Diệp Ly hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố. Đám thị vệ cùng đi sau lưng nhìn Vương gia kéo Vương phi hòa vào trong đám đông nhanh như gió, liền hai mặt nhìn nhau, “Tần Thống lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?”

Tần Phong sờ cằm, nói: “Mấy người theo sát từ xa xa, những người khác thì giải tán về phủ thôi. Đừng đi gần quá làm cho Vương gia và Vương phi phát hiện.” Rõ ràng Vương gia muốn có thế giới của riêng hai người với Vương phi, nếu quấy rầy niềm vui của Vương gia thì không may lại chính là bọn họ đó.

Thị vệ sau lưng cười khổ, muốn đi theo Vương gia và Vương phi mà không bị phát hiện là một nhiệm vụ gian khổ đến cỡ nào?

Hai người nắm tay đi trong đám đông, quả nhiên hấp dẫn vô số người quay đầu lại nhìn. Không nói mái tóc trắng đã tỏ rõ thân phận kia của Mặc Tu Nghiêu, chỉ nói dung mạo và khí chất được phát ra trên người hai người thì cũng đủ để hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người rồi. Tuy bị người khác vây xem, nhưng may mắn thay, các dân chúng của Ly thành đều biết giữ lễ vô cùng, cũng không đến quấy rầy bọn họ. Chỉ có điều, dân chúng của Ly thành biết, dân chúng Đại Sở biết, có lẽ khách nhân Tây Lăng, Nam Chiếu cũng biết, nhưng thật sự vẫn còn mấy người không hiểu, cũng không biết thân phận của bọn họ. Cho nên, khi hai người đứng trong cửa hàng chuyên bán hàng hóa của Tây Vực mới mở, nghe ông chủ Tây Vực có thân hình cao lớn khác hoàn toàn với người Trung Nguyên kia dùng giọng nói Trung Nguyên lai tiếng nước ngoài nịnh nọt lấy lòng Diệp Ly, thì ngay lập tức, mặt của Mặc Tu Nghiêu liền biến thành màu xanh lục.

Đây là một cửa hàng chuyên bán các loại trang sức tinh xảo của Tây Vực. Tuy kỹ thuật chế tạo những sản phẩm bằng sứ và vàng bạc của Trung Nguyên cũng đáng được xưng là đã đạt đến đỉnh cao, nhưng trên lĩnh vực làm đồ vàng bạc và đá quý của các nước Tây Vực, đặc biệt là lĩnh vực đá quý, ngược lại cũng có ý tưởng độc đáo, có một cảm giác phong tình khác. Mà thương nhân Tây Vực trẻ tuổi đã vượt ngàn dặm xa xôi đi vào Ly thành mở cửa tiệm như vậy, hiển nhiên trên người sẽ mang theo gen chủ nghĩa lãng mạn của quốc gia, nhìn thấy Diệp Ly đi vào thì ngay lập tức liền không để ý đến Mặc Tu Nghiêu cũng mang theo cảm giác tồn tại siêu mạnh đang đứng bên người nàng, lấy hết những trang sức tinh mỹ nhất trong tiệm của mình ra vừa giới thiệu vừa không ngừng khen Diệp Ly, cũng biểu lộ nếu Diệp Ly thích, thì hắn hoàn toàn có thể tặng miễn phí, đương nhiên nếu có thể hân hạnh mời tiểu thư Phương Đông xinh đẹp cùng uống một tách trà chiều thì càng hoàn mỹ hơn.

Ở kiếp này, lần đầu tiên bị người khác bắt chuyện như thế. Đương nhiên điều này cũng bởi vì trên đời này, người nhiệt tình không câu nệ như vậy thật sự chỉ có một loại người, cho dù có hai loại thì cũng đều bị phân loại là đăng đồ tử. Hơi dở khóc dở cười nhìn người Tây Vực nhìn như cao lớn anh tuấn lại cực kỳ không có ánh mắt trước mặt này, Diệp Ly lắc đầu vội vàng kéo Mặc Tu Nghiêu sắp bạo phát ra khỏi cửa hàng.

Thương nhân Tây Vực ở sau lưng cầm những trang sức tinh xảo nhất của mình buồn rầu ảm đạm, vì sao tiểu thư Phương Đông xinh đẹp lại kéo nam nhân tóc trắng kia đi rồi? Chẳng lẽ tóc trắng thật sự hấp dẫn hơn mái tóc vàng của hắn sao?

Tiểu nhị người bản địa Ly thành đang trốn ở một bên im lặng nhìn hành vi đi tìm đường chết của ông chủ nhà mình, cân nhắc liên tục thì vẫn quyết định nói với ông chủ một tiếng. Dù sao mặc dù lúc mới tới ông chủ Tây Vực này hơi cằn nhằn, nhưng cách làm người thì vẫn tốt. Nếu bởi vì chọc phải người không nên dây vào mà chết nơi đất khách quê người, thì cũng quá bi thảm rồi. Bước lên nói rõ thân phận của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly với ông ấy, hơn nữa còn cường điệu rằng Vương gia và Vương phi là kiêm điệp tình thâm, tình cảm tốt cực kỳ.

Người trẻ tuổi tóc vàng vừa nghe xong liền kêu to lên, “Ngươi nói. . . Vị tiểu thư xinh đẹp kia là một vị Vương phi?”

Tiểu nhị gật gật đầu, ngay lập tức người trẻ tuổi tóc vàng liền nổi điên lên, “Nhưng vị tiểu thư kia nhìn như mới mười lăm mười sáu tuổi thôi. Nghe nói vị Vương phi lợi hại kia đã là mẹ của ba đứa con rồi mà.”

Tiểu nhị im lặng liếc mắt, ngài cũng nhìn như không giống vừa mới hai mươi tuổi đó thôi. Người Tây Vực luôn trông có vẻ già. . . “Tóm lại, ông chủ, Vương phi lớn tuổi hơn ngài. Ly thành chúng ta còn có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp, ngài…” Đừng đi trêu chọc Vương phi nữa, sẽ chết người đó! Cho dù Vương gia không giết chết ngài, thì các dân chúng trong Ly thành cũng sẽ đánh chết ngài đấy.

Tình yêu tuyệt vời vừa mới sinh ra đã bị tiểu nhị vô danh luôn im lặng bóp chết một cách tàn nhẫn ngay từ lúc mới nhú ra. Ngược lại vẫn không hổ là dân tộc trời sinh nhiệt tình không câu nệ, người trẻ tuổi tóc vàng chỉ chán nản một lát thì đã tràn đầy sức sống trở lại bắt đầu…, “Lý thân yêu, ta vừa mới gặp được người thống trị cao nhất của nơi này. Ông trời…ơ…i, ta lại không chào hỏi ngài ấy, thật sự đã quá thất lễ rồi. Nhanh đi chuẩn bị lễ vật, ta muốn đích thân đến nhà chào hỏi. . . Nghe nói Vương của các ngươi là một người rất tài đức sáng suốt, tuy lúc nãy ta không chú ý tới ngài ấy, nhưng người có thể xứng đôi với Vương phi xinh đẹp thì chắc cũng là một Vương giả xuất sắc. Chắc chắn ngài ấy sẽ không để ý kinh doanh với ta.”

Hắn là thứ tử của một phú thương của một quốc gia ở Tây Vực, dựa theo quy định của gia tộc thì con trai trưởng có thể kế thừa gần như toàn bộ tài sản, còn những đứa con còn lại của ông ấy lại chỉ có thể nhận được một số tài sản không được tính là đặc biệt nhiều nhưng vẫn có thể không lo cơm áo cả đời hoặc xây dựng sự nghiệp. Thứ tử còn trẻ trong gia tộc cầm lấy số tiền đó liền vượt ngàn dặm xa xôi đi tới vùng đất Phương Đông được mệnh danh là vàng đầy đất này. Tuy không tới tình trạng vàng đầy đất thật sự, nhưng hắn cảm thấy mình có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền ở đây, thậm chí sẽ xây dựng được sản nghiệp không thuộc về gia tộc mình. Nghĩ đến đây, người trẻ tuổi tóc vàng không khỏi bắt đầu vung tay chân lên, “Thật sự tốt quá rồi. Tuy Vương phi xinh đẹp đã kết hôn rồi, nhưng có lẽ Vương phi còn có em gái chưa xuất giá. Lý, ngươi nói đúng, tòa thành thị này có rất nhiều mỹ nhân. Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp, có lẽ nàng còn chưa kết hôn hơn nữa biết đâu sẽ đồng ý tiếp nhận tình yêu của ta?”

Tiểu nhị họ Lý im lặng liếc mắt quay người đi chuẩn bị lễ vật. Có điều cũng có thể đoán được ông chủ của hắn sẽ bị Định Vương phủ đuổi ra ngoài một cách vô tình, thậm chí có khả năng sẽ bị dân chúng Ly thành đánh chết bởi vì đùa giỡn con gái nhà lành.

Ra khỏi cửa hàng kia, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu vẫn còn rất khó coi. Diệp Ly buồn cười kéo cánh tay của hắn giương mắt cười nói: “Người đó vừa nhìn là biết mới tới Trung Nguyên rồi, không hiểu phong tục của Trung Nguyên, chàng giận hắn ta làm gì?” Mặc Tu Nghiêu cắn răng, “Bản vương muốn niêm phong cửa hàng của hắn ta, đuổi hắn ta ra khỏi Ly thành.” Dám tơ tưởng đến A Ly của hắn, Bản vương liền chỉnh chết hắn ta!

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Hắn ta không có ý đó, có thể do trời sinh tính tình của bọn họ chính là như thế.” Diệp Ly nhìn ra được, người tuổi trẻ kia cũng không mang theo ý xấu gì. Chỉ hơi lãng mạn như các dân tộc Phương Tây khác, nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì đến bày tỏ ấn tượng tốt. Nếu có cơ hội có thể tiến thêm một bước, thì nhiều nhất cũng chỉ là uống tách trà mà thôi.

Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, đương nhiên hắn cũng nhìn ra sự vô tư và thưởng thức một cách thuần túy trong mắt người đó. Nhưng ngay cả như vậy, thì hắn vẫn tức giận.

“Được rồi, mặc kệ hắn ta đi. Không phải nói muốn đi dạo phố với ta sao? Chàng trầm mặt như vậy thì sao đi dạo phố đây?” Diệp Ly lại cười nói. Hiếm khi được đi ra ngoài với A Ly, tất nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không muốn mất hứng. Liền ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, nắm tay Diệp Ly dạo bước trong dòng người.

Trên đường lớn phồn hoa nhất của Ly thành, trong một quán trà lâu bên đường, cửa sổ được mở rộng ra nên hoàn toàn có thể thấy rõ ràng quang cảnh hơn nửa con đường. Đằng sau cửa sổ, mấy nam nữ có dung mạo bất phàm đang ngồi đối diện nhau. Ngồi bên người Nhậm Kỳ Ninh tất nhiên là Hách Lan Vương hậu và Vân phi, mà ngồi bên người Gia Luật Dã ở đối diện chính là Thanh Y Na vẫn mang khăn che mặt.

Xưa nay cô gái Bắc Cảnh luôn hào sảng hoạt bát, Hách Lan Vương hậu rất chướng mắt Liễu quý phi luôn che che giấu giấu lại còn bày ra một đôi mắt lạnh lùng như đang khinh thường mọi người, bĩu đôi môi đỏ tươi, cười nói: “Thất hoàng tử, từ khi nào mà cô gái Bắc Nhung các ngươi cũng bắt chước người Trung Nguyên làm ra vẻ rồi?” Khi đang nói, còn tùy ý nhìn lướt qua Vân phi đang ngồi bên kia của Nhậm Kỳ Ninh. Hiển nhiên cái từ làm ra vẻ kia là nói với nàng ta. Nhưng dù làm ra vẻ như Vân phi, thì trên mặt cũng không có mang khăn che mặt đâu.

Bị Hách Lan Vương hậu châm biếm, tất nhiên trong lòng Vân phi cũng tức giận. Nhưng nàng cũng cũng chướng mắt cô gái áo trắng đang ngồi đối diện. Nhìn nữ nhân thì liền biết là người Trung Nguyên, hết lần này tới lần khác, đi theo Thất hoàng tử Bắc Nhung, còn muốn lấy một cái tên Bắc Nhung, che che giấu giấu như không muốn có người nhận ra vậy. Lại còn dám dùng ánh mắt khinh thường này nhìn nàng, nàng ta cho rằng nàng ta là ai chứ?

“Vương Hậu tỷ tỷ nói điều này thật sự đã sai rồi. Tuy cô gái Trung Nguyên chúng ta không hào sảng hoạt bát như cô gái Bắc Cảnh, nhưng cũng đều quang minh chính đại, trừ cô gái trong khuê phòng ra, thì cũng không có ai giấu đầu hở đuôi đâu.” Nếu là cô gái trong khuê phòng thì đương nhiên không nên chạy theo một nam nhân đến khắp nơi. Đã chạy theo nam nhân khắp nơi rồi, mà còn che kín mặt là có ý gì?

Liễu quý phi bị hai nữ nhân này sỉ nhục không lưu tình chút nào như thế, đôi mắt lạnh lùng như kết băng, “Bắc Cảnh Vương, nữ nhân trong cung của ngươi đều thích nói bậy như thế sao? Có phải Mặc Tu Nghiêu giết sạch hết những nữ nhân lên được mặt bàn của Bắc Cảnh ngươi rồi nên mới dẫn theo hai nữ nhân như vậy đi ra ngoài làm mất mặt không?”

Lời này vừa ra, không chỉ sắc mặt Hách Lan Vương hậu và Vân phi, mà ngay cả Nhậm Kỳ Ninh cũng thay đổi. Ánh mắt nhìn Liễu quý phi chằm chằm đầy âm trầm một lúc lâu, sau đó mới nói với Gia Luật Dã một cách thản nhiên: “Gia Luật huynh, vị hôn thê này của ngươi cũng thật thú vị…”

Lúc này lại đến phiên sắc mặt Liễu quý phi khó coi. Cũng giống như nàng khinh thường tranh cãi với Hách Lan Vương hậu và Vân phi trực tiếp chống lại Nhậm Kỳ Ninh, thì Nhậm Kỳ Ninh bỏ nàng qua một bên trực tiếp nói chuyện với Gia Luật Dã, tư thái cũng biểu lộ rõ hắn ta khinh thường so đo với một nữ nhân.

Gia Luật Dã dùng ánh mắt liếc Liễu quý phi thầm cảnh cáo, tuy Liễu quý phi phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể cố đè tức giận trong lòng xuống.

Hách Lan Vương Hậu nhìn Gia Luật Dã, lại nhìn Liễu quý phi, cười nói: “Đúng là ta thua kém biểu tỷ, nhưng cũng còn có thể đi ra gặp người. Thất hoàng tử, Bắc Cảnh chúng ta còn có rất nhiều nữ nhân thích hợp làm vợ hơn đấy, nữ nhân của ngươi không tốt.”

Lúc này Vân phi cũng không thèm tranh chấp với Hách Lan Vương hậu nữa, nhìn như hơi vui vẻ khi người gặp họa, hỏi: “Có chỗ nào không tốt chứ, ngược lại muội thấy vị cô nương này vô cùng xinh đẹp.”

“Tuổi quá lớn. Cô gái Bắc Cảnh ở cái tuổi này cũng đã có thể làm bà nội rồi.” Hách Lan Vương hậu nói không chút khách khí. Tuổi xuất giá của cô gái Bắc Cảnh còn nhỏ hơn cả cô gái Trung Nguyên, tuổi như Liễu quý phi đã làm bà nội, bà ngoại quả thật không ít. Dù cho Liễu quý phi có xinh đẹp động lòng người đi nữa, thì những dấu vết của tuổi tác kia có làm gì thì cũng không giấu được.