Thịnh Thế Đích Phi

Chương 346: Bảo vật trấn quốc




Nghe sư phó nói xong, Đông Phương U không khỏi sững sờ, các đời truyền nhân núi Thương Mang xác thực đều không có liên quan gì cùng Định Vương phủ. Nhưng lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vô duyên cùng Định Vương phủ. Dù sao, người núi Thương Mang muốn phụ tá chính là đế vương, mà Định Vương phủ vốn không thể nào ra tiên Đế Vương đấy. Cũng chính bởi vì như thế, mới khiến cho nàng càng thêm để ý Định Vương phủ. Nếu như nàng có thể làm được chuyện mà các đời tiền bối đều không làm được, sư phó nhất định sẽ hết sức cao hứng, mà mình cũng sẽ trở thành truyền nhân lợi hại nhất trong lịch sử núi Thương Mang.

Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, chuyện đầu tiên sư phó làm khi nhìn thấy nàng là hung hăng cho nàng một bạt tai.

“Sư phó…” Bụm lấy đôi má đỏ lên một mảng lớn, Đông Phương U ủy khuất nhìn nữ tử trung niên.

Nữ tử trung niên đúng là chủ nhân núi Thương Mang hiện nay, đồng thời cũng là sư phó của Đông Phương U. Nhìn đứa trẻ một tay mình nuôi lớn hai mắt đẫm lệ sương mù đang nhìn mình, trong lòng chủ nhân núi Thương Mang cũng không dễ chịu. Đông Phương U là đệ tử có thiên phú tốt nhất mà bà từng gặp, bí thuật võ công cùng tài nghệ của nàng thậm chí còn ưu tú hơn mình khi còn trẻ. Bà vẫn luôn kiêu ngạo vì đồ nhi của mình. Nhưng bà cũng không biết rốt cuộc sai ở đâu, rõ ràng đã tận tâm dạy bảo từng mưu lược và thủ đoạn nàng có thể học tập, nhưng đồ nhi này lại giống như trời sinh không thông suốt, cách xử sự làm người, nhân tình vãng lai, thậm chí sự nắm chắc đối với lòng người đều ngây thơ buồn cười. Ở phương diện này, ngay cả một đứa trẻ vẩy nước quét nhà trước núi Thương Mang nàng cũng không bằng.

Đợi đến lúc bà phát hiện những…thiếu sót này cũng đã chậm, tính cách Đông Phương U đã thành hình. Một nữ tử thông minh mỹ lệ, từ nhỏ đến lớn được người nâng trong tay sủng ái, không nhận được một chút cản trở cùng với lịch lãm rèn luyện, khiến Đông Phương U căn bản không hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế nào. Thế gian này, nói cho cùng vẫn là người với người tạo thành. Nếu như ngay cả lòng người cũng không hiểu, dù học thức phong phú cỡ nào thì có thể làm được gì?

Giống như lúc này đây, Đông Phương U chỉ nghe được đôi câu vài lời của mình cùng trưởng lão khi đau đầu, liền đơn thuần cho rằng Mặc Tu Nghiêu là lựa chọn thích hợp nhất để truyền nhân núi Thương Mang phụ tá, lại chưa từng nghĩ qua một chút Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc là dạng người gì, có thể bị nàng khống chế hay không. Đợi đến lúc nàng nhận được tin tức vội vàng đuổi tới Ly thành, Đông Phương U đã sớm khiến cho dư luận xôn xao ở Ly thành, cơ hồ người khắp thiên hạ cũng đã biết núi Thương Mang chọn Định Vương với tư cách đối tượng phụ tá. Hôm nay, núi Thương Mang cũng đành đâm lao phải theo lao rồi.

Nhìn bộ dáng ngây thơ lại ủy khuất của ái đồ một tay nuôi lớn từ nhỏ, nữ tử trung niên bất đắc dĩ nhẹ nhàng hít sâu, cúi người kéo nàng lên. Đông Phương U cũng biết lúc này đây sư phó thật sự nổi giận rồi, đứng dậy có chút thấp thỏm không yên kêu một tiếng sư phó.

Nữ tử trung niên lôi kéo nàng qua một bên ngồi xuống, nhìn hai mắt ửng đỏ của nàng nhẹ giọng hỏi: “Một người xuống núi lâu như vậy, còn có chịu uất ức gì không?”

Đông Phương U khẽ cắn khóe môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Những ngày này, uất ức nàng phải chịu tại Định Vương phủ còn nhiều hơn so với uất ức nàng chịu hơn mười năm cộng lại đời này. Trước kia nàng còn có thể vì động viên chính mình nói tất cả đều là vì núi Thương Mang, nhưng vừa vặn một cái bạt tai kia của sư phó bao nhiêu cũng làm cho nàng hiểu hành động của mình khi trước có thể là sai rồi.

Nữ tử trung niên bất đắc dĩ nói: “Là sư phó không tốt, sư phó không dạy con cho tốt.”

“Không…” Đông Phương U lắc đầu liên tục nói: “Là đồ nhi không tốt, là đồ nhi xúc động làm việc, làm cho sư phó quan tâm.” Bất kể như thế nào, Đông Phương U đối với sư phụ nuôi lớn mình từ nhỏ vẫn vô cùng tôn trọng. Thấy sư phó tự trách như thế, vội vàng lắc đầu nói.

Nữ tử trung niên vỗ vỗ lưng của nàng nói khẽ: “Tốt rồi, đem chuyện trong những ngày này nói cho sư phó nghe một chút. Sư phó sẽ nghĩ cách.” Từ sau khi phát hiện không cách nào thay đổi tính cách của Đông Phương U, núi Thương Mang cũng đã nghĩ đến biện pháp xoay sở. Vốn không định để Đông Phương U một mình xuống núi lịch luyện, chỉ là không nghĩ tới Đông Phương U lại có thể tự mình tiên trảm hậu tấu. Mặc dù tình huống bây giờ có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể giải quyết.

Lúc này Đông Phương U mới chậm rãi đem chuyện sau khi xuống núi cẩn thận nói một lần. Tuy nàng không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng một thân võ công cùng mọi người núi Thương Mang hơn mười năm dốc lòng dạy bảo cũng không phải giả dối. Cho nên sau khi xuống núi, Đông Phương U cũng không chịu khổ, nàng trực tiếp tìm tới Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình. Sau khi Lôi Chấn Đình xác định ý nghĩ và thân phận của nàng, chuyện còn lại đều một tay ôm đồm rồi, nàng chỉ cần một cơ hội thích hợp xuất hiện trước mặt Định Vương là được. Ngược lại, sau khi gặp Định Vương mới chịu không ít uất ức cùng khổ sở.

Con người đều ích kỷ, tuy con nhà mình sai, nhưng sau khi nghe được cự tuyệt cùng với trào phúng không chút lưu tình của Định Vương phủ đối với Đông Phương U, nữ tử trung niên vẫn không thể tránh khỏi nổi giận. Dung nhan vẫn còn xinh đẹp thùy mị phảng phất rét lạnh nhưlập tức kết một tầng băng, “Hay! Hay cho một Định Vương phủ. . . Vậy mà dám xem thường núi Thương Mang ta sao?”

Người của núi Thương Mang chưa từng có nhận thức thế lực của mình không bằng Định Vương phủ, sở dĩ không trêu chọc người của Định Vương phủ, là vì tính cách cùng năng lực của các đời Định Vương đều vô cùng không dễ nắm chắc. Nhưng điều này không có nghĩa là các nàng sẽ cảm thấy mình thấp Định Vương phủ một đầu. Còn có Từ gia, không chỉ bên trên bản chép tay của tổ tiên Từ gia có ghi chép liên quan hệ đến núi Thương Mang. Trên bản chép tay của tổ tiên núi Thương Mang cũng không chút ngoài ý muốn hung hăng mà nhớ cho Định Vương phủ một khoản, đây là lần thứ hai Từ gia cự tuyệt núi Thương Mang rồi.

“Sư phó, bây giờ ta nên làm gì?” Đông Phương U có chút thấp thỏm không yên mà hỏi. Nàng cũng là người có tôn nghiêm, nếu như có thể nàng vẫn không cam lòng cứ như vậy buông tha cho Từ Thanh Trần. Bị huynh đệ Từ gia không chút lưu tình ép buộc như vậy, trong lúc vô hình chấp niệm của Đông Phương U đối với Định Vương phủ, kỳ thật dần qua thời gian đã chuyển dời đến trên người Từ Thanh Trần. Nàng vốn muốn gả cho Từ Thanh Trần xác thực là vì tiếp cận Định Vương phủ. Mặc Tu Nghiêu là đối tượng nàng sắp phụ tá trong tương lai, hắn đã không muốn lấy nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ không miễn cưỡng làm cho quân chủ tương lai của mình không vui. Nhưng Từ Thanh Trần không chút do dự cự tuyệt cùng với Từ Thanh Viêm trào phúng lại không phải chuyện Đông Phương U có thể chịu được đấy.

Nữ tử trung niên khép mắt trầm tư, hơi than thở nhẹ nói: “Con đã làm như vậy rồi. Nếu tạm thời lại thay đổi chủ ý, núi Thương Mang còn có mặt mũi nào lại dừng chân (*có chỗ đứng để sinh sống) ở hậu thế.” Kỳ thật nếu chính Đông Phương U thay đổi chủ ý chướng mắt Định Vương phủ này còn dễ nói, hết lần này tới lần khác hiện tại cơ hồ toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, là Định Vương phủ chướng mắt Đông Phương U. Nếu ở thời điểm này núi Thương Mang thay đổi lập trường ủng hộ người khác, lại vừa vặn ngồi thực lời đồn đãi này. Cho dù về sau bọn họ thật sự lựa chọn người khác, địa vị cùng với uy tín trong mắt đối phương đều sẽ giảm xuống sâu sắc. Nghe được sư phó nói như thế, con mắt Đông Phương U không khỏi hơi sáng, “Sư phó. . . Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nữ tử trung niên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngày mai ta tự mình đi Định Vương phủ bái phỏng Định Vương và Từ gia Đại công tử một chút. Ngươi yên tâm, sư phó sẽ không để người khác bắt nạt con.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Đông Phương U không khỏi tràn ra nụ cười vui mừng đơn thuần, “U Nhi biết, sư phó tốt nhất rồi.”

Bên này, Đông Phương U cùng nữ tử trung niên đang thương nghị xử lý chuyện Định Vương phủ như thế nào. Bên kia, Định Vương phủ cũng đồng thời nhận được tin tức chủ nhân núi Thương Mang vào thành. Mặc kệ núi Thương Mang ở nơi khác rắc rối khó gỡ, thực lực kinh người. Nhưng tại Ly thành lại tuyệt đối ở dưới sự khống chế của Định Vương phủ. Núi Thương Mang có thể bố trí mấy cái cọc ngầm tại Ly thành đúng là không dễ, chủ nhân núi Thương Mang tiến vào Ly thành, chuyện lớn như vậy muốn làm được thần không biết quỷ không hay căn bản là không khả năng. Cho nên, khi làm chủ nhân núi Thương Mang tự cho là đúng định vì đồ nhi thương lượng cùng Định Vương phủ, Định Vương phủ cũng mở ra một cái võng cực lớn hướng về núi Thương Mang.

Trong Định vương phủ, Mặc Tu Nghiêu tiện tay đưa tin tức vừa mới nhận được qua tay giao cho Từ Thanh Trần. Cười híp mắt nói: “Thanh Trần huynh, chủ nhân núi Thương Mang đến. Chuyện này có tính…” Lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Ly ngồi bên người bấm mạnh một cái trên lưng. Một cái bấm này Diệp Ly làm không chút lưu tình, chỉ là che giấu hành vi khiến Từ Thanh Trần ngồi ở đối diện cùng với Từ Thanh Viêm đều không phát hiện mà thôi. Cho nên hai người chỉ kỳ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu vừa nói một nửa liền ngậm miệng, sắc mặt biểu lộ hơi bóp méo một chút liền cười nịnh nọt với Diệp Ly.

Quen biết Mặc Tu Nghiêu nhiều năm như vậy, Từ Thanh Trần cũng biết trong miệng Mặc Tu Nghiêu không nhả ra cái ngà voi gì. Cũng không truy hỏi nguyên nhân muốn hắn nói cho hết lời vừa rồi, miễn cho không duyên cớ chọc tức chính mình.

Im lặng xem hết mật hàm Mặc Tu Nghiêu đưa tới, Từ Thanh Trần có chút nhíu mày nói: “Chủ nhân núi Thương Mang cũng không dễ đối phó giống như Đông Phương U, Trấn Nam Vương bên kia có thể có tin tức gì không?” Diệp Ly nói: “Trấn Nam Vương bên kia biết cũng không nhiều. Chỉ biết là, chủ nhân núi Thương Mang thế hệ này tên là Đông Phương Huệ, xem như cháu gái của tổ mẫu Lôi Chấn Đình. Hoàng thất Tây Lăng từ sau khi phụ hoàng Lôi Chấn Đình kế vị, qua lại cùng núi Thương Mang qua thời gian dần ít đi, cho nên, bọn hắn đối với chuyện này cũng không hiểu rõ nhiều lắm.”

Mặc Tu Nghiêu nói: “Hẳn là hiểu biết của hoàng thất Tây Lăng đối với núi Thương Mang ít đi, nhưng sự khống chế của núi Thương Mang đối với hoàng thất Tây Lăng chỉ sợ cũng không giảm bớt. Bằng không Lôi Chấn Đình cũng sẽ không kiêng kỵ núi Thương Mang như vậy.”

Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Vương gia nói không sai. Dùng đầu óc của Đông Phương U, xuống núi một lát là có thể chuẩn xác tìm được Lôi Chấn Đình, đủ để nói rõ sự khống chế cùng hiểu biết của núi Thương Mang đối với bên ngoài chưa từng có yếu bớt. Đoán chừng. . . Qua nhiều năm như vậy Lôi Chấn Đình thủy chung không cách nào thay thế Tây Lăng Hoàng cũng có liên quan với núi Thương Mang.” So với Tây Lăng Hoàng nhu nhược vô năng, Lôi Chấn Đình tuyệt đối là người vô cùng không dễ khống chế. Để hắn thượng vị rõ ràng không phù hợp lợi ích của núi Thương Mang. Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, “Nếu là như thế, Bản vương ngược lại tin tưởng Lôi Chấn Đình thật lòng muốn hợp tác cùng chúng ta.” Cường giả chân chính, tuyệt đối sẽ không nguyện ý khuất phục dưới sự khống chế của người khác. Mà bản thân Lôi Chấn Đình, những thứ khác không nói nhưng không hề nghi ngờ cũng là cường giả thượng đẳng đương thời.

“Vương gia có tính toán gì không?” Từ Thanh Trần hỏi.

Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười cười, “Rút củi dưới đáy nồi.” Triệt để gạt bỏ núi Thương Mang mới có thể vĩnh viễn cắt đứt tai họa về sau. Cho dù lúc này núi Thương Mang không chủ động đến tìm Định Vương phủ, thậm chí căn bản là không tham dự vào trong trận loạn thế tranh phách này, đợi đến lúc Mặc Tu Nghiêu nhàn rỗi cũng sẽ đi tìm bọn họ gây chuyện. Hiện tại bọn họ không trêu chọc Định Vương phủ không có nghĩa là tương lai cũng sẽ không. Có một tổ chức phảng phất di thế độc lập lại cắm rễ thâm sâu trong khắp ngõ ngách thiên hạ âm thầm vận tác như vậy, chỉ cần thân là người đương quyền, đều tuyệt đối không thích. Lúc trước là chuyện không liên quan đến Định Vương phủ, nhưng lúc sau thì chưa hẳn rồi.

Từ Thanh Trần hiển nhiên cũng hiểu cách nghĩ của Mặc Tu Nghiêu rất không tồi, trầm tư một lát, khẽ cau mày nói: “Nhiều năm như vậy, vẫn không ai có thể tìm được chỗ chính thức của núi Thương Mang. Ta hoài nghi bên cạnh núi Thương Mang có một trận pháp tự nhiên khổng lồ. Người của Tây Lăng Hoàng chỉ sợ tìm không thấy.” Hôm nay núi Thương Mang ở trong phạm vi quản hạt của Lôi Chấn Đình, Mặc gia quân không thể đơn giản ra vào trong đó.

“Trận pháp?” Người hành quân chiến tranh đối với trận pháp đều có nghiên cứu nhất định, nhưng Từ Thanh Trần nói như vậy thì cái trận này tuyệt đối vượt ra phạm vi năng lực của người bình thường. Bằng không thì Lôi Chấn Đình cũng danh gia binh pháp, tự mình có thể giải quyết rồi.

Từ Thanh Trần suy nghĩ một chút nói: “Nếu thật sự đến lúc đó, ta muốn tự mình đi nhìn xem.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối, tuy công tử Thanh Trần gần đây khiêm tốn, không có gì nghiên cứu đối với binh pháp, nhưng cái gọi là trận pháp và binh pháp đến chỗ cao thâm lại hai lĩnh vực hoàn toàn bất đồng. Thanh Trần công tử đã tự tin như vậy, Mặc Tu Nghiêu tự nhiên cũng tin tưởng năng lực của hắn trên lĩnh vực trận pháp. Mà bản thân Mặc Tu Nghiêu kỳ thật càng am hiểu trù tính cơ biến trên chiến trường, bình thường cũng cực ít dùng trận pháp đối địch. Về phần Diệp Ly, mấy thứ gì đó xếp thành một hàng dài, tam hoa trận, Cửu Cung Bát Quái Trận, đối với nàng mà nói không có khác biệt quá lớn với sách trời.

Từ Thanh Viêm đi theo đám bọn hắn dự thính, cười hì hì mà nói: “Định Vương tỷ phu, Đại ca, các ngươi vẫn nghĩ phải đối phó chủ nhân núi Thương Mang kia như thế nào đi. Ta cảm thấy nữ nhân có thể dạy ra đồ đệ như Đông Phương U, tính tình chắc chắn cũng không có gì đặc biệt. Còn có Đông Phương U kia, ta dám chắc nàng vừa ý Đại ca rồi!” Từ Ngũ công tử mấy năm này đi theo Từ Thanh Bách tiến bộ không nhỏ, đặc biệt là sau khi Từ Thanh Bách đi Tây Lăng có thể nói một mình hắn khởi động việc nông phương bắc cùng an trí hơn mười vạn nạn dân. Nghiễm nhiên là bộ dáng sắp sửa có thể một mình đảm đương một phía. Điều này khiến cho Mặc Tu Nghiêu hết sức hài lòng, mấy vị công tử Từ gia đều là loại nhân sĩ càng áp lực càng lợi hại, cho nên hắn cũng không chút do dự dùng lực nghiền ép bọn hắn rồi.

Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc đệ đệ một cái, Từ Thanh Viêm lập tức cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, tội nghiệp cúi đầu xuống. Hắn nói thật ah, Đại ca làm thế ngoại tiên nhân lâu rồi, bình thường người tiếp xúc cũng đều là thế hệ tâm cơ thâm trầm hoặc là người thân cận đối với hắn kính trọng như thần. Ở đâu hiểu được cách nghĩ cô nương người ta. Từ Thanh Viêm trường kỳ trà trộn trong trong đám người bình thường hạ tầng, hiểu biết tâm tư nữ tử bình thường hiển nhiên thấu triệt hơn tiên nhân như Từ Thanh Trần.

Đại ca, huynh không nghe đệ đệ nói, trêu chọc hoa đào nát đừng trách đệ đệ không nhắc nhở huynh… trong lòng Từ Thanh Viêm có chút hả hê nghĩ.

Bốn người đang nói chuyện núi Thương Mang, thị vệ bên ngoài bẩm báo Lê Vương cầu kiến. Từ Thanh Viêm không khỏi vui lên, cười nói: “Mặc Cảnh Lê không phải đang nịnh nọt Đông Phương U sao? Đoán chừng cái loại mỹ nhân ngạo mạn này rất khó nịnh nọt, chắc Mặc Cảnh Lê đụng đến mũi xám xịt.” Loại nữ tử như Đông Phương U, nàng vừa ý ngươi rồi ngươi cự tuyệt nàng là không được, nàng không coi trọng ngươi tự ngươi dán lên cũng không được. Nếu Mặc Cảnh Lê muốn nịnh nọt nàng sẽ chỉ tự chuốc lấy cực khổ. Trước đó Đông Phương U vừa rời đi Định Vương phủ đã đến một cái vô tình gặp được với Mặc Cảnh Lê, chuyện như vậy mọi người trong Định Vương phủ tự nhiên không phải không biết, chỉ có điều đều không để ý mà thôi. Lúc này trong Ly thành mang dạng tâm tư như Mặc Cảnh Lê cũng không chỉ có một người.

“Các ngươi đoán hắn tới làm gì?” Từ Thanh Viêm tò mò hỏi. Mặc Cảnh Lê chán ghét Mặc Tu Nghiêu bao nhiêu có thể nói là thiên hạ đều biết, nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng, hắn tuyệt đối sẽ không đặt chân đến Định Vương phủ.

Mặc Tu Nghiêu dựa vào thành ghế, vỗ vỗ cằm miễn cưỡng cười nói: “Bản vương cảm thấy hắn tới tặng lễ đấy.”

“Tặng lễ?” Từ Thanh Viêm mở to hai mắt. Mặc Cảnh Lê sẽ tặng lễ cho Định Vương ngươi? Đưa hắn mấy bình độc dược nhét vào trong miệng hắn ngược lại là có khả năng. Lời này của Mặc Tu Nghiêu vừa ra, ngay cả thần sắc trên mặt công tử Thanh Trần cũng nhiều hai phần động dung, con mắt thanh tú khẽ nhúc nhích, “Ngươi xác định hắn sẽ đưa đồ vật quan trọng như vậy cho ngươi?” Mặc Tu Nghiêu đắc chí vừa lòng cười nói: “Bản vương đã từng nói, trên đời này bảo bối gì cũng không bù được người thừa kế. Từ lúc bắt đầu Mặc Cảnh Lê không thể không đáp ứng Bản vương, chẳng qua hắn nuốt không trôi cái cục tức kia mà thôi. Ngươi xem, lúc này mới vài ngày đồ không phải đã đến sao? Tuyệt đối Bản vương nhắc tới hắn đã phái người ra roi thúc ngựa trở về lấy.”

Diệp Ly nhướn mày nói: “Đem quốc bảo Đại Sở tặng người, Mặc Cảnh Lê không bàn bạc qua với trên dưới triều đình sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến Bản vương?” Mặc Tu Nghiêu trong nháy mắt cười hỏi.

Ba người đang ngồi im lặng, xác thực không có liên quan gì.

Sau khi Mặc Cảnh Lê vào cửa, quanh thân gió lạnh âm trầm, đáng tiếc bốn người ở đây ai cũng không phải người nhát gan. Ngược lại dọa mấy tùy tùng bưng cái hộp đi theo sau hắn không nhẹ, lúc đặt đồ đạc lên bàn, tay cũng đang phát run. Vẫy lui tùy tùng, Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu nói: “Đồ vật ngươi muốn ta đã mang đến rồi, đồ ta muốn ở đâu?”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng nói: “Lê Vương sảng khoái, Bản vương tự nhiên cũng nói chuyện giữ lời. Thanh Trần huynh, ngươi xem một chút đi.” Bảo bối cùng với đồ dỏm tuy thoạt nhìn khác biệt không lớn, nhưng giá trị thực tế lại khác biệt ngày đêm đấy.

Từ Thanh Trần gật gật đầu đứng dậy, đi đến trước một hộp gấm dài nhẹ nhàng xốc lên. Bên trong là một đàn ngọc tuyết trắng. Thân cầm trắng noãn như tuyết, sáng bóng ôn nhuận như ngọc, trên vị trí đầu cầm có khắc một con Phượng Hoàng màu đỏ máu. Từ xưa Thất huyền cầm dùng gỗ cây ngô đồng là tốt nhất, lấy ngọc làm chất liệu làm cầm lại văn sở vị văn (*mới nghe lần đầu). Cái khác không nói, chỉ một khối bạch ngọc cực phẩm thật lớn như thế đã cực kỳ khó tìm, lại càng không cần phải nói ngọc không thể so với gỗ cây ngô đồng, muốn khắc thành Cầm là khó càng thêm khó. Mà đàn ngọc này không chỉ có vẻ ngoài tuyệt mỹ, âm sắc có thể nói là càng tuyệt với. Mà trăm ngàn năm qua, có thể dùng bạch ngọc làm cầm cũng chỉ một cái này này, được vinh dự là tiên khí trong cầm.

Trong đôi mắt ưu nhã bình thản của Từ Thanh Trần xẹt qua một tia vui sướng nhàn nhạt, đầu ngón tay gảy nhẹ, tiếng đàn Không Linh từ đầu ngón tay thoát ra. Cho dù chỉ là mấy âm phù tùy ý, cũng làm cho người ta từ đáy lòng cảm thấy vạn phần dễ nghe động lòng người.

“Quả nhiên là Phượng Hoàng Cầm.” Từ Thanh Trần dừng tay, nhẹ giọng khen.

Từ Thanh Viêm khiếp sợ nhìn bạch ngọc cầm trong hộp gấm, trong lúc nhất thời bị tin tức kinh người này dọa sợ có chút thẫn thờ vẫn chưa trở lại bình thường được. Phượng Hoàng Cầm. . . Phượng Hoàng Cầm, đây là Phượng Hoàng Cầm, danh cầm truyền thế mấy trăm năm qua làm cho bao nhiêu người nhớ thương? Như vậy những thứ khác… Từ Thanh Viêm không tự giác ngừng hô hấp, kinh ngạc nhìn qua ngón tay thon dài của Từ Thanh Trần vươn tới một cái hộp khác.

Trong hộp đặt một kiện quần áo màu trắng. Tuyết lũ y nhìn về bên ngoài cũng không quá xinh đẹp, thậm chí có thể nói không coi là đặc biệt thu hút. Bên trên sa mỏng màu trắng hơi mờ đan xen hình hoa Tuyết Liên như ẩn như hiện. Bất kể là gấm Phượng Hoàng đã từng được xưng đệ nhất thiên hạ hay là gấm bông sen, Thủy Vân sa đều có vô số kiểu dáng nhan sắc có thể so nó xuống dưới. Nhưng giá trị của tuyết lũ y tự nhiên cũng không phải ở trên vẻ đẹp của nó, mà là trên phòng ngự nghe nói thiên hạ không ai có thể làm rách của nó. Từ Thanh Trần giương mắt Mặc Tu Nghiêu vừa ý, cười hỏi: “Vương gia, có muốn tự mình thử một lần hay không?”

“Tự nhiên là phải thử.” Đồ không có thử qua sao hắn dám cho A Ly dùng, nói không chừng đến lúc đó không phải là bảo vật phòng thân, trái lại trở thành đầu sỏ khiến A Ly bị thương.

Mặc Tu Nghiêu cũng không khách khí, đợi đến lúc Từ Thanh Trần thối lui liền đứng dậy. Bên hông một đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua, bắt đầu đâm quần áo màu trắng trong hộp. Sau đó lại xoát xoát mấy kiếm, sau khi kiếm quang biến mất bên hông của hắn, sa y màu trắng bay bổng đã rơi vào trong tay hắn. Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, “Không hổ là thiên ti tuyết lũ y được xưng không gì có thể làm rách, không chỉ có thể ngăn lợi kiếm còn có thể đem làm kình khí.” Công lực của Mặc Tu Nghiêu cao thâm như thế, thiên ti tuyết lũ y trong tay hắn vẫn không có chút tổn thương nào, bởi vậy có thể thấy được lực phòng ngự của nó có thể nói là nghịch thiên.

“Mặc Tu Nghiêu!” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê còn đen hơn đáy nồi, ở trước mặt hắn không chút khách khí cầm kiếm tùy ý giày vò những… bảo vật này như thế, thật sự là quá kiêu ngạo rồi.

Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Đã đưa cho Bản vương rồi, thì là đồ của Bản vương. Bản vương không thể chém hai cái thử xem sao?”

Mặc Cảnh Lê cắn răng không nói gì.

Mặc Tu Nghiêu thoả mãn cầm tuyết lũ y đến trước mặt Diệp Ly cười nói: “A Ly, nàng xem có thích hay không? Lát nữa ta để cho người sửa chữa một chút, làm thành một kiện quần áo mới xinh đẹp cho A Ly thử lại lần nữa?” Kỳ thật trong mấy bảo vật này, thứ hắn coi trọng nhất chính là bộ quần áo đối với người bình thường không có tác dụng gì này. Về phần những thứ khác, tuy lúc Từ Thanh Trần muốn Phượng Hoàng Cầm, hắn cắn chết không chịu cho, đó cũng chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi.

Diệp Ly cũng biết tâm ý của Mặc Tu Nghiêu, mỉm cười gật đầu nói: “Rất tốt, không cần sửa lại cũng rất không tồi.”

Hai đầu lông mày Mặc Tu Nghiêu càng nhiều thêm vài phần sung sướng, cười nói: “A Ly thích là tốt rồi.”

Hai thứ còn lại Trấn Quốc ấn cùng kiếm Phần Diệt cũng không hề ngoài ý muốn đều là đồ thật. Kỳ thật Mặc Cảnh Lê từ nhỏ đến lớn cùng Mặc Tu Nghiêu từng qua lại vô số lần, thật sự không có dũng khí cầm đồ dỏm đến lừa gạt hắn. Chỉ là cuối cùng kiếm Phần Diệt bị Từ Thanh Trần dùng lý do sát khí quá nặng lấy về nghiên cứu một chút ôm đi cùng Phượng Hoàng Cầm. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, lấy tu vi võ công của hắn hiện tại tự nhiên không cần phải dùng cái gì thần binh lợi khí. Cuối cùng, Định Vương gia hao tâm tổn trí xảo trá Mặc Cảnh Lê một phen, chính mình chỉ lấy được một Trấn Quốc ấn. Không chút để ý vuốt vuốt Trấn Quốc ấn không xê xích bao nhiêu với ngọc tỷ trong tay, Mặc Tu Nghiêu trái xem phải xem cũng không nhìn ra giá trị của vật ấy. Liền có chút hết hứng thú ném cho Từ Thanh Viêm đứng một bên nhìn chằm chằm. Từ Thanh Viêm hoan hô bưng lấy Trấn Quốc ấn lật qua lật lại xem, yêu thích không buông tay.

Khóe mắt Mặc Cảnh Lê xem xét, bảo bối trong tay những…tên hỗn đản này đều là của hắn a! Cứ lật qua lật lại nghiên cứu ngay trước mặt nguyên chủ nhân là hắn như vậy thật sự rất tốt sao?

“Mặc Tu Nghiêu, đồ ta muốn!” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.

Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, một đồ vật xinh xắn bay về phía mặt Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê đưa tay tiếp được chỉ cảm thấy hổ khẩu (*huyệt vị giữa ngón trỏ và ngón cái) tê rần. Trong lòng âm thầm khiếp sợ tu vi của Mặc Tu Nghiêu tinh xảo, đồng thời cũng nắm chặt bình sứ trong tay, mở ra ngửi xác định giống đồ mà Diệp Nguyệt cho hắn mới ngầm nhẹ nhàng thở ra. Mặc Tu Nghiêu liếc hắn nói: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, Bản vương chẳng cần cho ngươi thuốc giả. Ngươi con cháu đầy đàn hay đoạn tử tuyệt tôn không liên quan gì đến Bản vương.”

Mặc Cảnh Lê cắn răng, lại không thể không thừa nhận Mặc Tu Nghiêu nói rất đúng.

Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn chậm rì rì mà nói: “Ngươi hận Bản vương như vậy thật sự là không có đạo lý ah, độc cũng không phải Bản vương hạ, con của ngươi cũng không phải Bản vương giấu đi, mà ngay cả thuốc giải này cũng không phải Bản vương đoạt đến. Bản Vương đúng lúc có, thuận tay kiếm về một số đồ chẳng lẽ có cái gì không đúng sao ? Có phải ngươi trông cậy Bản vương cứu tế cả thiên hạ, thi ân không cần báo đáp?”

Mặc Cảnh Lê theo dõi hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện lần này, Bản vương nhớ kỹ.”

“Tùy ý.” Mặc Tu Nghiêu lại cười nói. Dù sao có chuyện lần này hay không, Mặc Cảnh Lê vẫn hận hắn. Vậy thì làm gì cần câu nệ không đâu? Đồ có thể lấy được tự nhiên phải lấy nhiều hơn, dù sao ở trong tay Mặc Cảnh Lê cũng là lãng phí.

Từ Thanh Viêm vuốt vuốt Trấn Quốc ấn, ngẩng đầu lên đáng thương liếc nhìn Mặc Cảnh Lê. Rất muốn nói với hắn, Lê Vương ngươi vẫn nên đi nhanh đi, tránh cho thua lỗ nhiều bảo bối như vậy còn bị tức giận đến thổ huyết.

Không cần hắn nói, Mặc Cảnh Lê bao nhiêu năm bị người nào đó chà đạp đã sớm có tâm đắc. Hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu, phẩy tay áo bỏ đi.