Thịnh Thế Đích Phi

Chương 355: Nội bộ tranh đấu, Nhậm Kỳ Ninh bị khốn đốn




Chưởng quỹ quả nhiên đã an bài hết sức thỏa đáng, một nhóm ba người sẽ cư trú tại một nơi yên tĩnh ở trong sân phía sau khách sạn.

Chỗ đường rẽ của tiểu viện mở ra một cánh cửa, có thể làm cho người ra vào cũng không khiến bị hoài nghi.Đoàn người Mặc Tu Nghiêu đã nghỉ ngơi một đêm. Buổi sáng ngày thứ hai chưởng quỹ lần nữa đến làm lễ ra mắt.

Ba người Diệp Ly mới vừa dùng xong đồ ăn sáng, chưởng quỹ đi vào hành lễ rồi mới hỏi : “Không biết thuộc hạ chuẩn bị có chỗ nào không chu đáo không ạ?”.

Diệp Ly mỉm cười khoát tay một cái nói: ” Xuất môn bên ngoài không cần nhiều quy củ như vậy, ta cùng Vương gia cũng đã quen. Đàm công tử?” Thấy Diệp Ly hỏi ý kiến của mình, Đàm Kế Chi chỉ đành phải cười khổ, thản nhiên nói: “Đa tạ Vương Phi quan tâm, tại hạ mọi chuyện đều tốt.” Ngay cả Định Vương và Định Vương Phi cũng không có ý kiến, hắn là một tù nhân mới thả ra sao có thể có ý kiến gì?

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi: “Sau khi Nhậm Kỳ Ninh trở về, trong vương cung Bắc Cảnh có chuyện gì?”

Chưởng quỹ nghiêm túc, cung kính nói: “Khởi bẩm Vương gia, kể từ khi Bắc cảnh Vương trở lại thành Xương Khánh , hình như tính tình vô cùng không tốt. Vừa mới hồi cung đã có mấy quý tộc Bắc Cảnh phản đối hắn, hung hăng trách cứ một phen, mấy ngày nay trong vương cung Bắc Cảnh vốn là tranh đấu giữa bộ lạc quyền quý Bắc Cảnh cùng với những cựu thần tiền triều đi theo Bắc Cảnh Vương cũng càng phát ra kịch liệt. Bắc Cảnh Vương thậm chí vì Vân phi mà ba lần bốn lượt đánh vào thể diện của Hách Lan Vương Hậu, hôm nay thế cục trong cung vô cùng khẩn trương, chỉ sợ mâu thuẫn giữa tộc nhân Bắc Cảnh cùng với cựu thần tiền triều hết sức căng thẳng.”


“Việc đã đến mức này, Nhậm Kỳ Ninh còn có tâm tình mang binh tấn công Tử Kinh quan?” Diệp Ly hơi ngạc nhiên hỏi. Bọn họ mới ra khỏi quan nội đã phát hiện Nhậm Kỳ Ninh đồng thời triệu tập đại quân chuẩn bị tấn công Tử Kinh quan lần nữa. Hiển nhiên minh ước giữa Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã vẫn còn tồn tại.


Chưởng quỹ lắc đầu nói: “Vốn Bắc Cảnh Vương trở lại thành Xương Khánh cũng đã hạ chỉ triệu tập đại quân tấn công Tử Kinh quan. Nhưng đám bộ lạc quyền quý của Bắc Cảnh cũng không đồng ý xuất binh, cho nên đến bây giờ cũng chưa lên đường. Hai ngày này Bắc Cảnh Vương ở trong cung lại phát tác lên hai thủ lĩnh bộ lạc Bắc Cảnh, nghe nói là lúc này mới điều được binh tướng.”

Mặc dù đại quân Bắc Cảnh có trăm vạn người, trong đó phần lớn cũng là người Trung Nguyên. Nhưng chiến lực chân chính chủ yếu vẫn là người Bắc Cảnh, Hơn trăm vạn binh mã Trung Nguyên cũng là hai năm qua lúc chiếm lĩnh Tử Kinh quan mà cưỡng chế thu thập . Những người này không chỉ không có lòng trung thành với Bắc Cảnh, hành quân đánh giặc lại càng không thể. Nhậm Kỳ Ninh muốn tiến công Tử Kinh quan, nhất định phải để binh mã Bắc Cảnh mở đường.

Diệp Ly lại cười nói: “Nhậm Kỳ Ninh này thật đúng là. . . Khó trách Đông Phương Huệ sẽ vứt bỏ hắn thà lựa chọn Mặc Cảnh Lê.” Dùng thân phận phò mã Bắc Cảnh cư trú Bắc Cảnh, dùng lực lượng của người Bắc cảnh dựng nước. Hiện nay thực lực quốc gia chưa ổn định mà đã bắt đầu chèn ép người Bắc Cảnh, vừa muốn dùng người của Bắc Cảnh thay hắn đánh giặc. Người Bắc Cảnh cho dù không thiên về tính kế nhưng cũng không phải người ngu, muốn cho ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Chỉ sợ Nhậm Kỳ Ninh cũng là thân bất do kỷ. Bên cạnh hắn những người gọi là cựu thần tiền triều, mặc dù Bản vương chưa gặp qua nhưng cũng tưởng tượng được đó là những người như thế nào. Nhiều năm như vậy, đi theo con mồ côi của tiền triều chịu nhiều đau khổ, hôm nay thật vất vả phục quốc thành công sao có thể cho phép bọn bộ lạc Bắc Cảnh kia ngang ngược dồn ép đến trên đầu? Đương nhiên ước gì thật sớm có thể đoạt quyền lực đến tay mới phải.”

“Phục quốc thành công?” Đàm Kế Chi cổ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu, bây giờ đang ngó chừng quốc hiệu của Bắc Cảnh, Nhậm Kỳ Ninh ngay cả tên Lâm Nguyện cũng không dám quang minh chánh đại treo lên , coi như là phục quốc thành công? Mặc Tu Nghiêu tựa tiếu phi tiếu nhìn Đàm Kế Chi một cái trong mắt cười nói: “Cho nên, Bản vương mới nói. . . thật ra thì Đàm công tử may mắn hơn Nhậm Kỳ Ninh.”

Đàm Kế Chi bất thiện nhìn hắn, Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, thản nhiên nói: “Có lẽ Đàm công tử sẽ cho rằng nếu đứng ở vị trí Nhậm Kỳ Ninh thì ngươi làm tốt hơn hắn, nhưng . . . Đó là bởi vì ngươi cũng không có đứng ở vị trí của hắn mà thôi. Cho nên, Đàm công tử không thể hiểu được một người từ lúc vừa mới ra đời liền lưng đeo này toàn gia tộc thậm chí là kỳ vọng của mọi người bên cạnh suốt hai trăm năm là một chuyện thống khổ cỡ nào. Ít nhất, Lâm đại phu cho tới bây giờ không có nói cho Đàm công tử, ngươi nhất định phải phục quốc sao? Cho nên, Đàm công tử ngươi có thể lui, nhưng Nhậm Kỳ Ninh thì vĩnh viễn cũng không có đường lui.”

“Ngươi cũng không phải là Nhậm Kỳ Ninh, làm sao ngươi biết hắn thống khổ?” Đàm kế Chi không khách khí nói.

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, lắc đầu cũng không nói gì. Mặc dù hắn không giống như Đàm Kế Chi đeo trên lưng một sứ mạng phục quốc hơn hai trăm năm của gia tộc. Nhưng là con cháu của Mặc gia quân, từ lúc vừa mới ra đời liền đeo trên lưng sứ mệnh thủ hộ Đại Sở , cho nên Mặc Tu Nghiêu cũng có thể hiểu được mấy phần cảm thụ của Nhậm Kỳ Ninh cùng với khốn cục hắn.

Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Nhậm Kỳ Ninh cũng coi như là một nhân tài, chẳng qua là đáng tiếc. . . . . .” Người như Nhậm Kỳ Ninh, tâm kế thủ đoạn mưu lược mọi thứ đều không thiếu, nếu không có những người gọi là cựu thần tiền triều kia, nếu không có trách nhiệm phục quốc đè ép, chỉ đơn thuần là thân phận phò mã Bắc Cảnh chấp chưởng Bắc Cảnh quốc, chưa chắc không thể làm được một phen nghiệp bá, cũng sẽ không lâm vào cục diện tiến thối lưỡng nan như ngày hôm nay. Nhưng mặt khác, nếu không có mấy đời cựu thần kia phụ tá Lâm gia, Nhậm Kỳ Ninh cũng chưa chắc có thể sẽ có thủ đoạn cùng với tâm kế như vậy. Thắng bại được mất, sao có thể dùng mấy câu nói đơn thuần có thể nói rõ ràng được.

Đàm kế Chi trầm mặc mà chống đở, mặc dù hắn vẫn không chịu thừa nhận, nhưng từ trong đáy lòng hắn thật ra cũng hiểu, hắn không sánh bằng Nhậm kỳ Ninh . Bất kể là nói như thế nào, Nhậm Kỳ Ninh có thể thống nhất bộ lạc Bắc Cảnh, có thể làm cho triều đình Đại Sở dời đô đến Giang Nam. Mà hắn đã bận rộn nhiều năm như vậy cũng là kẻ vô tích sự, cuối cùng thậm chí trở thành tù nhân của Mặc Tu Nghiêu .

“Nếu Nhậm Kỳ Ninh đã chuẩn bị xuất binh rồi, chúng ta cũng cần phải mau một chút . Cần ta đi gặp một lần Hách Lan Vương Hậu không?” Diệp Ly hỏi.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hách Lan Vương Hậu là người thông minh, biết chúng ta đi nàng sẽ tới gặp chúng ta, không cần gấp gáp.”

Đàm Kế Chi giật mình, lắc đầu cười khổ nói: “Ngay cả Hách Lan Vương Hậu cũng đứng ở bên các ngươi ? Ta suy nghĩ không ra. Nhậm Kỳ Ninh còn có lý do gì không thua.”

Diệp Ly cười nhẹ nói: ” Mặc dù Hách Lan Vương Hậu là người Bắc Cảnh nhưng cũng là một cô gái thông tuệ khó gặp. Tâm trí năng lực có thể nói là nữ trung hào kiệt.” Không nghi ngờ chút nào, Diệp Ly hết sức thưởng thức Hách Lan Vương Hậu , so với công chúa An Khê, Hách Lan Vương Hậu càng nhiều một phần nhẫn tâm cùng với quyết đoán. Chỉ bằng sau khi nàng dám lấy chung thân của mình ra đặt cược gả cho Nhậm Kỳ Ninh, vừa không chút lựa chọn Định Vương Phủ mà mình không quen thuộc hợp tác. Cô gái Trung Nguyên đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân , cách nói này đối với nàng căn bản là như mây trôi, cho nên nàng không hề do dự khi tính toán trượng phu của mình So với nàng ấy, công chúa An Khê dễ dàng mềm lòng với người thân của mình hơn.

Đàm kế Chi thở dài nói: “Thiên hạ này quả nhiên là nữ kiệt cùng nhau ra, Định Vương Phi, công chúa An Khê còn có Hách Lan Vương Hậu kia, thật là làm cho bọn nam tử ta xấu hổ .”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Đàm công tử cũng quá khen, Diệp Ly há có thể so với nữ vương Nam Chiếu cùng Hách Lan Vương Hậu.”

Đàm kế Chi lắc đầu nói: “Tại hạ vẫn là cảm thấy, Định Vương Phi mới là cô gái thông minh nhất trên thế gian này.” Vô luận là công chúa An Khê hay là Hách Lan Vương Hậu, có lẽ các nàng cuối cùng cũng có thể quyền khuynh thiên hạ , cho dù là nam nhân thiên hạ cũng phải cúi đầu xưng thần. Nhưng thứ mà các nàng có được cũng chỉ là quyền thế, mà Diệp Ly chỉ được xưng là Định Quốc Vương phi, nhưng trong mắt của thế nhân thì bản thân nàng ấy cũng không có phụ thuộc Định Vương mà là nhân vật có thể sánh vai cùng Định Vương. Quan trọng nhất là, nàng không chỉ chiếm được quyền thế làm người ta hâm mộ, lại càng có một trượng phu thật lòng thương yêu, có một đám người thân luôn lấy nàng làm trọng, lại con cái thành đôi, có thể nói là hết thảy những thứ mà cô gái trên thế gian luôn khát vọng, nàng cũng đã có đủ, lại càng là thứ tốt nhất. Một nữ tử hiếm thấy như vậy, sao không để cho người khác khâm phục?

Mặc Tu Nghiêu nghe được người khác khen ngợi Diệp Ly, trong lòng mặc dù có chút ghen tuông nhưng cũng cao hứng . Dĩ nhiên hắn hy vọng cõi đời này chỉ có một mình mình thấy được A Ly tốt nhất , nhưng lại càng hy vọng thế nhân thừa nhận A Ly, càng không thể để người khinh thị nửa phần. Huống chi, hiện nay Mặc Tu Nghiêu cũng không còn là Định Vương trọng thương hủy dung tánh mạng ăn bữa nay lo bữa mai của nhiều năm trước, cùng Diệp Ly kết hôn đã mười năm, đương nhiên cũng không cần hoài nghi tình cảm giữa hai người. Lại càng tự tin cõi đời này tuyệt sẽ không còn có người nào xứng đôi với A Ly hơn mình, trong ngày thường nhặt chua ăn dấm cũng chỉ là một loại tình thú ( thú vui trong tình yêu) thôi.


“A Ly của Bản Vương đương nhiên là cô gái thông minh nhất cõi đời này, cần gì ngươi nói?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói. Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái, mặc nhiên im lặng. Chính nàng cũng tự biết chính mình, bàn về thông tuệ nàng cũng không thể nói là người thông minh nhất. So với mọi người, chỉ vì mình sống nhiều hơn một đời cùng với những người đang sống trên đời này có những kinh nghiệm hoàn toàn bất đồng thôi.

Nhìn trong mắt Mặc Tu Nghiêu mơ hồ uy hiếp, Đàm Kế Chi không khỏi cười khổ. Cho dù hắn có gan lớn như trời cũng không dám mơ ước có được Định Vương Phi ? Nếu là từ trước có lẽ còn có ý nghĩ như vậy nhưng hai năm qua bị Mặc Tu Nghiêu hành hạ ngay cả nửa điểm ý nghĩ cũng không có. Cõi đời này có ai không biết, Định Vương xem Vương Phi còn quan trọng hơn cả tánh mạng, còn ai dám lại đi trêu chọc , oan hồn Hoàng Thành Tây Lăng cùng với Nhậm Kỳ Ninh chính là vết xe đổ. Huống chi bản thân Định Vương phi cũng không phải là đèn đã cạn dầu, người không có bản lãnh đi trêu chọc cũng chỉ là tự rước lấy nhục thôi.

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ở tạm trong thành Xương Khánh , cũng không có vội vã đi đối phó Nhậm Kỳ Ninh. Mà giao chuyện này cho một mình Đàm Kế Chi đi xử lý, hai người nhàn rỗi thỉnh thoảng dạo chung quanh thành Xương Khánh một chút, vô cùng nhàn nhã tự tại.

Ngày hôm đó, hai người đang dùng bữa thì chưởng quỹ đến bẩm báo, đại quân tiên phong Bắc Cảnh đã lên đường đi trước Tử Kinh quan, ít ngày nữa Nhậm Kỳ Ninh cũng muốn đi trước ngự giá thân chinh . Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười một tiếng nói: “Hắn yên tâm nhỉ, hẳn tuyệt không sợ hậu viện cháy.” Diệp Ly cười nói: “Xem ra mặc dù tính tình người Bắc cảnh cương liệt, nhưng cũng sẽ không diễn trò. Nhậm Kỳ Ninh cho rằng tuy người Bắc Cảnh cùng cựu thần tiền triều không hợp thì cũng không tới người ta có ý định phản bội hắn.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Tại Nhậm Kỳ Ninh xem ra, bộ lạc Bắc Cảnh đã sớm quần long vô thủ, hiển nhiên không nghĩ tới Hách Lan Vương Hậu này lại có bổn sự như vậy. Nói trở lại, người Bắc Cảnh sớm đã thành thói quen ,các bộ lạc làm theo ý mình, chỉ sợ mặc dù không có Hách Lan Vương Hậu âm thầm trù tính , sớm muộn gì cũng phản .”

Ngươi đi đi, trước truyền tin tức Tử Kinh quan cho tướng quân Lãnh Hoài.” Mặc Tu Nghiêu phân phó nói.

Chưởng quỹ lên tiếng đang muốn lui ra, lầu dưới truyền đến một trận tiếng ồn ào. Thấy hai người nhíu mày, chưởng quỹ vội vàng cáo lui đi xuống xem xét. Mặc Tu Nghiêu bỗng nhiên cười một tiếng, nói với Diệp Ly: “A Ly, chúng ta cũng đi xem một chút.” Hai người ra khỏi sương phòng, từ lầu hai trên cao nhìn xuống vừa hay nhìn thấy lầu dưới trong hành lang có mấy nam tử người Trung Nguyên mặc bộ áo đắt tiền cùng với mấy nam tử người Bắc cảnh khác giằng co. Những thứ người Bắc Cảnh kia lưng hùm vai gấu, trừng mắt giận ngôn, vừa nhìn cũng không phải là nhân vật tầm thường có thể trêu chọc . Nhưng mấy người Trung Nguyên mặc dù lớn lên bộ dáng suy nhược trắng nõn như thư sinh nhưng khí thế cũng không kém chút nào, lúc tranh chấp lời nói ra như đao.

Người Bắc Cảnh không có sở trường đấu khẩu, nói không lại người Trung Nguyên cho nên tức đến mặt đỏ bừng, tức sùi bọt mép. Nhất thời giận lên sẽ phải động thủ, mấy người Trung Nguyên mặc dù mình tay trói gà không chặc, bên cạnh đi theo không ít thị vệ võ công cao cường, cho dù muốn đánh cũng không chút nào e ngại.

Quả nhiên song phương không một lời liền động thủ, chưởng quỹ phảng phất cũng đã quen với tình hình này , vội vàng mang theo vẻ mặt lo lắng tiến lên khuyên bảo, sau khi bị đẩy sang một bên liền trốn vào bên trong quầy không nói thêm gì nữa. Không quá nửa thời gian uống cạn chun trà, đại sảnh trong khách sạn liền bị đánh cho rách mướp, một đống hỗn độn.

Những người này đánh hết sức chăm chú, thậm chí ngay cả Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu từ trên lầu đi xuống cũng không còn người chú ý. Trong quầy, chưởng quỹ thấy hai người xuống tới vội vàng tiến lên đưa hai người đến một góc vắng vẻ mà bọn họ sẽ đánh không tới. Mặc Tu Nghiêu rất tò mò nhìn hành lang còn vẫn đang đánh, cười hỏi: “Thoạt nhìn ngươi một chút cũng không gấp gáp?”

Chưởng quỹ sờ sờ cái trán, cười khổ nói: ” Thành Xương Khánh ngày nay, cũng chưa có một ngày không đánh.Tiểu điếm này của thuộc hạ, tháng này cũng đã là trận thứ ba. Nếu là nơi phong nguyệt, lại càng không cần phải nói. . . Chỉ cần nhân mã hai đụng phải thì không thể có không đánh.”Nói về chuyện này , đây cũng chính là khách sạn mà Định Vương phủ bày cọc ngầm, có thể kiếm tiền đương nhiên tốt, thâm hụt tiền cũng không sao. Nếu thật là khách sạn của tầm thường dân chúng mở, chỉ sợ thật sớm liền thu thập đồ rời đi rồi. Ngày này cái gọi là Bắc Cảnh vốn là hết sức tiêu điều, trừ những cựu thần tiền triều quan viên cùng với Bộ Lạc quyền quý Bắc cảnh kia, cuộc sống của dân chúng bình thường hết sức khốn cùng. Cả thành Xương Khánh cũng không có mấy nhà cửa hàng, cho nên chưởng quỹ nhà này không tính là hết sức hoa lệ khách sạn cũng thường gặp tai ương.

Diệp Ly cau mày nói: “Cũng chưa có người quản sao?”

Chưởng quỹ lắc đầu thở dài nói: “Ai có thể quản? Đám người trong thành đánh nhau đều là quyền quý trong triều. Cái đầu lĩnh người Bắc Cảnh kia là nhi tử của thủ lĩnh bộ lạc lớn thứ hai ở Bắc Cảnh, coi như là biểu ca của Hách Lan Vương Hậu. Mấy người Trung Nguyên là con vợ kế Thừa tướng do Bắc Cảnh Vương phong cho , còn là đệ đệ của Vân phi .”

Mặc Tu Nghiêu sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Cũng đều là những nhân vật không thể chọc đến.”

Đang nói, những người kia trong lúc đánh nhau dần dần hướng dần tới bên này, trong đó một nam tử Trung Nguyên bị một người Bắc Cảnh đánh tới một quyền vừa lúc dẫm phải gót chân của Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, ống tay áo phất một cái, người nọ né né qua , liền rơi xuống đến bên cạnh. Lại không nghĩ người nọ bò dậy sau cũng không có vội vã đi tìm nam tử kia tính sổ, ngược lại đem ánh mắt rơi xuống trên người Diệp Ly liền ngẩn ngơ, một đôi mắt bởi vì tửu sắc mà có chút đục gầu lộ ra chút ít ý dâm tà.

Mặc dù Diệp Ly đã dịch dung, nhưng vẫn mang dung mạo uyển ước thanh lệ, xinh đẹp nhã trí. Thanh niên kia mặc dù là con của thủ hạ quan lớn của Nhậm Kỳ Ninh , nhưng nhiều năm qua ở Bắc Cảnh nhìn thấy cũng là cô gái Bắc Cảnh khỏe mạnh , sau này trở lại thành Xương Khánh Đại Sở cằn cỗi này, cũng chưa từng thấy qua cô gái mang khí thế xuất chúng như Diệp Ly. Cho dù là Vân phi được cưng chìu trong cung cũng không bằng được. Lập tức cũng không để ý mình còn đang cùng người Bắc Cảnh đánh nhau, vẻ mặt dâm tà nhìn dung nhan mỹ lệ của Diệp Ly, cười nói: “Không biết vị cô nương này xưng hô như thế nào?”

Diệp Ly hơi sửng sờ, không khỏi có chút buồn cười. Những năm này nàng gặp phải chuyện tình thật không ít. Nhưng lớn như vậy bị người đùa giỡn dưới đám đông đây xác thực là lần đầu tiên. Không khỏi mỉm cười nói: “Như vậy công tử xưng hô như thế nào?” Thấy Diệp Ly cũng không giống loại cô gái thẹn thùng, nam tử không khỏi mừng rỡ, “Bản công tử chính là con của đương triều thừa tướng, cô nương, không bằng cùng Bản công tử đi phủ Thừa tướng ở mấy ngày, so với ở nơi khách sạn rách rưới này thật là ủy khuất cô nương.” Nam tử kia nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu đang đứng cùng một chỗ với Diệp Ly, lộ ra một nụ cười khinh miệt.

Bên cạnh chưởng quỹ không dấu vết co mày lại. Công tử thừa tướng này ở thành Xương Khánh hoành hành ngang ngược hơn một năm, lần này đụng vào trong tay Vương gia quả nhiên là trong nhà xí đốt đèn —— muốn tìm cái chết rồi .

Bên kia, người Bắc Cảnh đang đánh rất hăng hái thấy đối thủ vừa chạy đến vừa đùa giỡn cô nương, không khỏi giận dữ, “Tiểu quỷ nhát gan, có gan nữa thì cùng gia gia đánh quá ba trăm hiệp!”

“Bản công tử hôm nay không so đo với mấy người Bắc cảnh man tử ngươi!” Thừa tướng công tử ngang ngược kiêu ngạo nói. Cùng người Bắc Cảnh đánh nhau ngày ngày cũng có thể đánh, nhưng mỹ nhân như thế cũng không phải ngày nào cũng có thể đụng phải. Những người người Bắc Cảnh mặc dù không có gì tâm cơ không thương quanh co lòng vòng, nhưng võ công thân thủ mạnh hơn những quý công tử như bệnh thư sinh này nhiều lắm. Về phương diện nhãn lực tự nhiên cũng tốt hơn nhiều, liếc một cái liền nhìn ra một đôi nam tử này chọc phải cũng không tốt . Vì vậy cũng không gấp gáp đánh nhau, liền rối rít nghỉ tay đứng ở một bên nhìn náo nhiệt . Thấy người Bắc Cảnh dừng tay không đánh nữa, Thừa tướng công tử kia càng đắc ý.

Nhìn mỹ nhân trước mắt nở nụ cười nhàn nhạt bộ dáng nho nhã xuất trần , Thừa tướng công tử không khỏi tâm dương khó nhịn. Đưa tay phải đi kéo tay Diệp Ly, lại không nghĩ bên cạnh có vươn ra một cái tay cầm cổ tay của hắn. Thừa tướng công tử sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh vẫn trầm mặc không nói: “Ngươi là người nào? Còn không buông bản công tử ra? !”

Mặc Tu Nghiêu mép môi câu khởi một tia nụ cười cực lạnh, dưới tay nhẹ nhàng dùng sức làm cho Thừa tướng công tử kia liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Cũng khiến mọi người bên cạnh ồn ào xem náo nhiệt sợ hết hồn.

“Vô liêm sỉ! Ngươi có biết ta là ai không?” Sắc mặt Thừa tướng công tử trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa. Nam tử áo xanh này chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay của hắn thì. . . Hắn đã rất rõ ràng cảm giác được tay của mình cốt đã nát. Cho dù có Hoa Đà tái thế chỉ sợ cũng bất lực

“Biết chứ, Thừa tướng công tử.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói, hướng chưởng quỹ đá mắt một cái. Chưởng quỹ lập tức sáng tỏ, vung tay lên lúc trước bọn tiểu nhị còn trốn ở góc phòng phát run đã thân thủ nhanh nhẹn đến cửa đem khách sạn đại môn đóng lại. Nhắc tới cũng kỳ. Thành Xương Khánh này quá mức hoang vu, nếu là ở thành khác xảy ra chuyện lớn như vậy tự nhiên không thể thiếu người đi đường vây xem. Nhưng thành này dân chúng ấm no cũng không đủ, sao có dư tiền nhàn rỗi lên khách sạn tửu lâu. Khách sạn này mở ở thành gần nơi quyền quý qua lại, bình thường rất ít có người đi đường, ngay cả vừa nhìn thấy những người đệ tử quyền quý ẩu đả cũng đã sớm chạy. Lúc này một nhóm người bị giam ở bên ngoài khách sạn, không có ai phát hiện. Chợt có người đi ngang qua cũng chỉ cho là chưởng quỹ có việc đóng cửa.


“Các ngươi muốn làm gì?” Cửa tiệm đóng, những người khác cũng cảm giác được không đúng. Mấy người Bắc Cảnh ỷ vào thân thủ mạnh mẽ muốn xông ra, nhưng những người kia nhìn tầm thường nhưng đều là hạng người nghiêm chỉnh huấn luyện, há lại sẽ để cho bọn họ được như ý?

“Các ngươi. . . Các ngươi rốt cuộc là người nào?” sắc mặt Thừa tướng công tử kia như tờ giấy, run giọng hỏi.

Mặc Tu Nghiêu tiện tay đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh chính là đời sau của cựu thần tiền triều, chỉ là chút ít giá áo túi cơm thôi sao?”

“Ngươi. . . Ngươi lớn mật! Mặc dù gọi thẳng đại danh của bệ hạ!”

Mặc Tu Nghiêu khinh thường , chê cười một tiếng nói: “Gọi thẳng tên của hắn thì thế nào? Bản vương còn giết hết cả nhà hắn nữa kìa?”

Ngươi!” Lần này, sắc mặt mọi người tại chỗ đều thay đổi, Mặc Tu Nghiêu đã nói như vậy người ở chỗ này sao lại còn không biết thân phận của hắn?”Ngươi. . . Ngươi là Định Vương? !” Những năm này, danh tiếng Mặc Tu Nghiêu cũng không dễ nghe, khó trách những người này bị làm cho sợ không nhẹ .

Diệp Ly nhợt nhạt cười một tiếng nói: “Các ngươi không cần sợ, chúng ta sẽ không tùy tiện giết người .”

“Ngươi. . . Ngươi là Định Vương Phi?” Thừa tướng công tử rung giọng nói.

Diệp Ly thản nhiên cười, “Ta đúng là Diệp Ly.”

“Định Vương, Định Vương Phi. Chúng ta cũng không có đắc tội hai vị.” Mấy người Bắc Cảnh cũng nhìn riêng nhau mấy lần, đầu lĩnh kia nhân thượng trước cẩn thận nói. Người Bắc cảnh cho dù là man di thì cũng sợ chết, danh tiếng sát thần của Mặc Tu Nghiêu cho dù là bọn họ cũng sớm có nghe thấy.

Diệp Ly cười nói: “Vị công tử này chính là biểu ca của Hách Lan Vương Hậu sao? Làm phiền ngươi báo cho Hách Lan Vương Hậu một tiếng, cố nhân cầu kiến.” Người thanh niên này cũng là con của thủ lĩnh Bộ Lạc Bắc Cảnh, đương nhiên cũng có chút tâm kế cũng biết không ít chuyện . Nghe Diệp Ly vừa nói như thế, nét sắc khẽ biến gật đầu nói: “Tại hạ nhất định dẫn lời tới. Không biết chúng ta bây giờ có thể rời đi hay không?”

Diệp Ly gật đầu, “Mấy vị xin cứ tự nhiên.”

Nhìn mấy người Bắc Cảnh quả nhiên bình an rời đi, mấy quý công tử Trung Nguyên do dự một chút cũng tiến lên cố gắng cùng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly giao thiệp, “Vương gia, Vương Phi, chúng ta. . . . . .” Diệp Ly nói: “Các ngươi. . . Chỉ sợ muốn xin các vị ở chỗ này chờ một chút .”

Sắc mặt mọi người biến đổi, “Định Vương Phi, cho dù các ngươi lợi hại hơn nữa, nơi này cũng là địa phương của Bắc Cảnh!”

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng nói: “Bản vương cứ muốn giữ các ngươi lại, các ngươi có thể như thế nào?” Người nói chuyện nhất thời ủ rũ, Định Vương muốn giữ lại bọn họ, bọn họ có thể như thế nào?

“Ngươi không sợ người của triều đình tìm tới tận cửa sao?”

“Nhậm Kỳ Ninh bây giờ không phải đang ở bận rộn chuẩn bị xuất chinh sao? Con nhà giàu mất tích, hắn rãnh rỗi đi tìm sao?” Minh ước giữa Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã rất quan trọng với Bắc Cảnh, hiện tại ngay cả chuyện lớn hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng Nhậm Kỳ Ninh xuất binh, huống chi chỉ là mấy người bất học vô thuật mất tích.

“Cha ta nhất định sẽ phái người tới cứu ta .” Thừa tướng công tử run rẩy nói, trên cổ tay đau nhức làm cho mặt của hắn có chút vặn vẹo .

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không cần cha ngươi tới cứu ngươi, Bản vương sẽ cho người đưa ngươi trở về . Người tới, đưa hắn cho Đàm Kế Chi, hắn sẽ biết nên làm như thế nào. Về phần những người khác, trước giam lại đi.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Chưởng quỹ vừa tiến lên, tay xách Thừa tướng công tử kia lên liền hướng hậu viện đi tới. Những người khác cũng rối rít bị mang đi xuống, một mảnh xốc xếch đống hỗn độn khách sạn nhất thời trở nên sự yên lặng không tiếng động. Diệp Ly mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Chàng định dùng mấy người này vén lên tranh đấu giữa Bắc Cảnh cùng với cựu thần tiền triều, có thể sao?”

Mặc Tu Nghiêu nụ cười phát rét, “Có thể hay không thử một chút sẽ biết.”