Thịnh Thế Đích Phi

Chương 386: Phụ tử thổ lộ tình cảm, công chúa Dung Hoa




Edit: Xiao Min
Beta: Sakura

“Nhi tử sẽ không để cho phụ vương thất vọng .”

Lôi Chấn Đình vui mừng nhìn nhi tử trước mắt , mặc dù cũng đã hơn ba mươi tuổi , mắt còn đỏ hồng thật sự mất hết hình tượng nhưng quả thật lúc này Lôi Đằng Phong ở trước mặt lão lộ ra vẻ mặt chân thật nhất .

Đi tới trước mặt Lôi Đằng Phong , Lôi Chấn Đình giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, gật đầu nói: “Phụ vương tin tưởng con sẽ không để cho ta thất vọng. Ngồi xuống, nói một chút chuyện của Mặc Tu Nghiêu .” Lúc trước Lôi Chấn đình bởi vì Lôi Đằng Phon tùy ý phí hoài bản thân mình mà tức giận, cũng chưa kịp đàm luận đám người Mặc Tu Nghiêu đột nhiên xuất hiện. Lôi Chấn Đình cũng không thể khẳng định những năm này bảo vệ đối với Lôi Đằng Phong tương lai có phải hay không là một chuyện tốt, nhưng làm phụ thân lão cũng tuyệt đối không thể vì mong con hơn người mà bức bách nhi tử đi trải qua một chút tai nạn mà thường nhân không thể thừa nhận. Lôi Chấn Đình hơi chấp niệm với việc thắng qua Định Vương Phủ, thắng qua Mặc Lưu Danh, nhưng mà lão cũng chưa từng có nghĩ tới muốn áp đặt phần chấp niệm này trên người nhi tử của mình.

Lôi Đằng Phong gật đầu, đi qua một bên ngồi xuống. Cẩn thận nói lại một lần chuyện ở trên chiến trường nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu. Nghe hắn nói xong, Lôi Chấn Đình khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đằng Phong, con bị Mặc Tu Nghiêu lừa, hắn ta không có kịp mang binh mã trở lại.” Lôi Đằng Phong cau mày, liền hiện lên một tia ảo não. Nói vậy, quả nhiên hắn kém Định Vương quá xa. Lôi Chấn Đình mỉm cười nhìn hắn nói: “Nhưng con cũng không cần như đưa đám. Bản vương cũng thấy may mắn khi con không có nhất thời vọng động mang binh giết đi qua.” Cho dù tiêu diệt được mười mấy vạn Mặc gia quân của Nam Hầu và Mộ Dung Thận, cũng chỉ là một cuộc tiểu thắng. Thậm chí có thể nói, tiểu thắng này không thể làm được trở ngại gì cho đại cục , nhưng lại tuyệt đối không thể gây thương tổn cho Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu dưới cơn nóng giận, có thể dễ dàng giết Lôi Đằng Phong. Trao đổi như vậy, đối với Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ mà nói cái được không bù đắp được cái mất.

Lôi Đằng Phong nghi ngờ nhìn Lôi Chấn Đình một cái, rất nhanh liền lĩnh ngộ được. Lấy võ công của Mặc Tu Nghiêu muốn giết mình đương nhiên là một việc đơn giản không thể đơn giản hơn . Nhìn ánh mắt mỉm cười của phụ vương, Lôi Đằng Phong có chút áy náy cúi đầu, “Nhi tử để cho phụ vương lo lắng.”

Lôi Chấn Đình vui mừng gật đầu, Lôi Đằng Phong có thể suy nghĩ đủ cẩn thận, sau này cũng sẽ không vọng động làm việc nữa. Chỉ cần hắn có thể giữ được tỉnh táo, lấy năng lực của hắn vô luận như thế nào, bảo vệ tánh mạng cũng không thành vấn đề .

“Tốt lắm, con không có chuyện gì là tốt rồi. Quân ta đánh hạ Vệ thành tất cả đều là công lao của con. Hiện nay Đại Sở và Tây Lăng ta song phương đồng thời đại quân tiếp cận, quân ta vừa liên tục đoạt được Thụy Xương và Vệ thành, hiện tại ưu thế vẫn là ở bên chúng ta.” Lôi Chấn Đình nói. Lôi Đằng Phong gật đầu, nói: “Phụ vương lo lắng Mặc Cảnh Lê bên kia? Nếu như quân ta có thể khiên chế trụ Định Vương, cùng với phần lớn tướng lãnh Mặc gia quân, Mặc Cảnh Lê bên kia mới có thể đủ ứng phó được .” Mặc gia quân đúng là danh như lời đồn, nhưng nơi Mặc gia quân đóng chỗ cũng quá nhiều .Một trong ba vị Đại tướng quân Mặc gia quân Trương Khởi Lan vẫn trấn thủ ở Hoàng thành Tây Lăng hiệp trợ Từ Tứ công tử thống trị Tây Lăng. Căn bản không cách nào trở lại tham chiến. Lãnh Hoài cũng trấn thủ Sở kinh, uy hiếp Đông Bắc để ngừa người Bắc Cảnh lật lọng. Nguyên Bùi tướng quân tuổi tác đã cao, thủ trên thành nhưng muốn lên mã hành quân giết địch, lại chỉ sợ tinh lực không đủ. Kể từ đó, Mặc gia quân cũng chỉ còn dư lại đám người Nam Hầu, Lữ Cận Hiền, Mộ Dung Thận. Về phần Vân Đình, Chu Mẫn, Hà Túc mấy nhân tài này mới xuất hiện, tương lai phát triển có lẽ rất tốt đẹp, nhưng trước mắt chỉ sợ vẫn không thể địch nổi lão tướng Tây Lăng. Dù sao, ,kỳ tài như Mặc Tu Nghiêu, mười mấy tuổi có thể quét ngang các nước cho dù ở Định Vương phủ cũng là dị số( đặc biệt).

Lôi Chấn Đình cau mày nói: “Con đừng quên, còn có Diệp Ly.”

Lôi Đằng Phong nhướng mày, hắn đúng là đã quên Diệp Ly, hết lần này tới lần khác nữ tử này cũng không thể làm cho người ta quên mất . Mặc dù bình thời phảng phất không hiện sơn lộ thủy, nhưng mà tinh tế đếm một chút thì chiến tích của nàng tuyệt không hề thua kém cùng bất kỳ một danh tướng đương thời nào. Nếu như nàng chống lại Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê thắng bại thật đúng khiến cho người ta có thể lo.

“Khởi bẩm Vương gia, mật thư phương bắc đến.” Ngoài cửa, thị vệ trầm giọng bẩm báo nói. Ánh mắt Lôi Chấn Đình trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Trình lên .” Nếu Mặc Tu Nghiêu đã trở lại, thế cục phương bắc cũng sẽ không là một bí mật nữa. Thị vệ đẩy cửa đi vào trình lên phong thư liền lui xuống. Lôi Chấn Đình mở ra mật thư nhìn một lần, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng thở dài đưa phong thư cho Lôi Đằng Phong.

Lôi Đằng Phong có chút nghi ngờ nhận lấy phong thư nhìn một lần, nhất thời sắc mặt đại biến. Vẻ sợ hãi nói: “Mặc Tu Nghiêu đã tiêu diệt toàn bộ đại quân Bắc Nhung. Gia Luật Dã và Hách Liên Chân đều chết hết.” Nhìn trong mật thư viết tình hình trong trận đánh cuối cùng của Mặc gia quân và Bắc Nhung , cho dù đã giải khai khúc mắc, tâm tình của Lôi Đằng Phong vẫn hết sức phức tạp.

Nói thật, từ ánh mắt Lôi Đằng Phong mà xem, thật sự không nhìn ra trận chiến này rốt cuộc có tinh diệu gì. Có thể nói cuộc đánh lén ban đêm cực kỳ không bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác liền nhất cử tiêu diệt đại quân Bắc Nhung lúc ở hai- ba năm trước còn quét ngang cả phương bắc Đại Sở. Ngẩng đầu nhìn Lôi Chấn Đình, Lôi Chấn Đình đứng trước địa hình bản đồ lông mày nhíu lại suy tư chốc lát, mới chỉ chỉ trên bản đồ một chút hỏi: “Con biết đây là địa phương nào?”

“Hồi Phong cốc?”

Lôi Chấn Đình nói: “Đây là nơi mười chín năm trước Mặc gia quân chiến bại, cách nơi này không xa, chính là nơi Mặc Tu Văn đã chết bệnh .”

Lôi Đằng Phong ngẩn người, rất nhanh hít vào thở ra một hơi nói: “Ý phụ vương là, Định Vương cố ý dẫn đại quân Bắc Nhung tới Hồi Phong cốc nhất cử tiêu diệt ? Trên thực tế. . . Trước đây hắn đã có năng lực tiêu diệt đại quân Bắc Nhung?” Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc. . . . . .

Lôi Chấn Đình lạnh nhạt nói: “Cũng chưa hẳn là như thế, nếu không phải nửa năm trước kia Mặc gia quân vẫn nhường. Làm sao có thể để cho Gia Luật Dã tin tưởng chiến lực của Mặc gia quân chỉ ngang bằng với Bắc Nhung. Làm sao có thể để cho Gia Luật Dã buông lỏng cảnh giác cho là có thể đánh lén ban đêm đại doanh Mặc gia quân?”

Lôi Đằng Phong gật đầu, phụ vương phân tích không sai. Nhưng Mặc Tu Nghiêu có thể mắt thấy Thụy Xương, Vệ thành luân hãm, cũng muốn trì hoãn thời gian tiêu diệt toàn bộ đại quân Bắc Nhung ở Hồi Phong cốc, quyết đoán kia cũng đủ làm cho người thán phục. Đợi đến khi sau trận này tuyên cáo thiên hạ, uy tín Mặc gia quân và Định Vương phủ sẽ lại một lần nữa dâng cao. Mà sĩ khí Mặc gia quân cũng tuyệt đối sẽ cao hơn hiện tại,lúc đối mặt liên quân Tây Lăng và Đại Sở cũng sẽ không hề nghi ngờ và sợ hãi nữa.

Lôi Chấn Đình thở dài, nói: “Đằng Phong, con lập tức lên đường đi gặp Mặc Cảnh Lê. Tuyệt đối không thể để tên ngu xuẩn khi trước khi hai quân ta hội họp mà thua ở trong tay Diệp Ly.” Ngụ ý, Lôi Chấn Đình đã khẳng định Diệp Ly nhất định sẽ đi trước ngăn cản binh mã Đại Sở.

Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Mặc Cảnh Lê rất ngoan cố, chỉ sợ sẽ không nghe lời của con.”

Lôi Chấn Đình suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Bản vương viết một bức thư tín cho con, con mang cho hắn. Về phần. . . nếu hắn có thể nghe lời con thì không sao, nếu cố ý không nghe. . . Liền kệ hắn ta. Con mang một đội binh mã khác đi qua âm thầm giấu diếm, nếu Mặc Cảnh Lê binh bại. . . . . . .”

Lôi Đằng Phong hiểu ý, gật đầu nói: “Nhi tử hiểu.”

Lôi Chấn Đình thoải mãi gật đầu nói: “Nhớ kỹ, nếu giao thủ với Diệp Ly, ngàn vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tuy Diệp Ly là cô gái nhưng quỷ kế đa đoan, am hiểu nhất kế dụ địch.”

“Dạ, ghi nhớ lời dạy của phụ thân.”

————Hồng nhạn quan—————–

Bởi vì Vệ thành thất thủ, Mặc gia quân cũng thối lui đến Hồng Nhạn quan và núi Linh Thứu Sơn. Nguyên Bùi lão tướng quân đóng ở Hồng Nhạn quan nhìn thấy Định Vương và Vương phi giá lâm cũng hết sức cao hứng. Mặc dù lão tướng quân không sợ hãi chết trận trên sa trường, nhưng lại biết mình rốt cuộc tuổi tác đã cao, tinh lực không lớn bằng lúc trước. Muốn chiến thắng Trấn Nam Vương Tây Lăng lại càng khó. Hiện nay Định Vương và Vương phi chạy về, miễn trừ tai ương chiến loạn cho mấy ngàn vạn dân chúng Hồng Nhạn quan nội, lão tướng quân rất mừng rỡ .

Đón đoàn người Diệp Ly vào Hồng Nhạn quan ngồi vào chỗ của mình, Nam Hầu và Mộ Dung Thận song song quỳ xuống xin tội, “Xin Vương gia trừng trị thuộc hạ tội mất thành.”

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đỡ hai người dậy nói: “Hai vị cần gì như thế, trận chiến này cũng không phải là tại hai vị tướng quân. Nếu không phải tại Bản vương trì hoãn thời gian, sao Vệ thành sẽ bị chiếm đóng? Nói như thế phải nên trị tội Bản vương trước?”

Nam Hầu vội vàng nói: “Vương gia trì hoãn thời gian, đương nhiên có đạo lý của Vương Gia. Đã mất Thụy Xương và Vệ thành tại mạt tướng vô năng .”

Mặc Tu Nghiêu lắc lắc đầu nói: “Nam Hầu và Mộ Dung tướng quân không cần như thế. Chuyện này không nên trách hai vị, nếu không phải có hai vị hết sức ngăn cản Lôi Chấn Đình, chỉ sợ Bản vương cũng không có thời gian toàn diệt đại quân Bắc Nhung thành công như thế. Nếu hai vị cố ý xin tội, chẳng phải là làm cho người ta nói Bản vương thưởng phạt không phân biệt được?”

Thấy Mặc Tu Nghiêu quả thật có ý không trách tội, hai người mới vội vàng tạ ơn. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Hai vị mấy ngày nay cũng khổ rồi, ngồi đi.”

Nguyên Bùi tướng quân ngồi ở một bên hơi không kìm nén được rồi, liền vội vàng hỏi: “Vương gia, Vương gia quả thật đã toàn diệt đại quân Bắc nhung?”

Mặc tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Đúng.”

Phượng Chi Dao ngồi ở dưới vội vàng nói ra chuyện giao chiến cùng Bắc Nhung, sau khi Nguyên Bùi lão tướng quân nghe được đại quân Bắc Nhung toàn diệt không một trở về Bắc Nhung, Hách Liên Chân đền tội thì nước mắt tuôn đầy mặt, luôn miệng nói tốt. Nam Hầu cũng gật đầu cười nói: “Tin tức kia vừa ra, sĩ khí Mặc gia quân ta tất nhiên đại chấn. Vương gia và Vương phi cũng đã trở lại, còn sợ đại quân Tây Lăng sao?”

Mặc Tu Nghiêu thỏa mãn gật đầu nói: “Như thế vô cùng tốt. Nhưng hiện tại Mặc Cảnh Lê suất lĩnh tám mươi vạn binh mã Đại Sở cũng đã đến phương bắc. Nhưng không biết vị tướng quân nào đi trước nghênh kẻ địch?”

Trong đại sảnh trầm tĩnh xuống. Trên mặt Mộ Dung Thận và Nam Hầu hiện lên một chút do dự, mặc dù bọn họ đã quy hàng Mặc gia quân, nhưng rốt cuộc cũng là thần tử Đại Sở . Huống chi, vô luận binh sĩ Mặc gia quân hay binh sĩ Đại Sở chẳng phải cũng là từng Đại Sở con dân, tự giết lẫn nhau, chưa từng sảng khoái giao chiến với ngoại địch.

Mặc Tu Nghiêu nhìn lướt qua vẻ mặt hai người, trong lòng sáng tỏ. Thật cũng không miễn cưỡng, nếu như hai vị này mà thật không có chút do dự nào với binh mã Đại Sở hắn mới cảm thấy lo lắng. Hắn nhìn về phía Diệp Ly hỏi: “A Ly cảm thấy nên an bài như thế nào?”

Diệp Ly trầm ngâm chốc lát nói: “Không bằng , tướng quân Lữ Cận Hiền suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân đi trước, như thế nào?” Lữ Cận Hiền và Trương Khởi Lan được xưng song bích trong Mặc gia quân, vô luận năng lực uy vọng đều tuyệt đối đủ để làm thống soái nhất phương, nếu quả thật để cho hắn chỉ làm một thành viên mãnh tướng như trước, ngược lại là đại tài tiểu dụng. Mặc dù Lữ Cận Hiền lúc này cũng không đây, nhưng hắn cũng sẽ không có bất kỳ dị nghị gì với mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu.

Nguyên Bùi có chút lo lắng nói: “Bốn mươi vạn có thiếu một chút hay không?”

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Mặc dù Lữ tướng quân chỉ có bốn mươi vạn đại quân, nhưng Sở kinh còn có Lãnh Hoài tướng quân thống lĩnh gần hai mươi vạn đại quân. Mặc dù còn chưa đủ để so sánh với binh mã Đại Sở, nhưng nói riêng về chiến lực, Mặc gia quân cũng tuyệt đối mạnh hơn binh mã Đại Sở. Lữ tướng quân dụng binh thành thạo, sẽ không thể không địch lại binh mã Đại Sở.”

Nghe Diệp Ly nói như thế, Mặc Tu Nghiêu suy tư chốc lát mới vừa gật đầu nói: “Liền theo A Ly nói đi.”

Nghị xong chuyện, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mới mang theo Mặc Tiểu Bảo đang buồn ngủ trở lại gian phòng đã sớm chuẩn bị xong nghỉ ngơi. Nhìn Mặc Tiểu Bảo ngủ, Mặc Tu Nghiêu mới lôi kéo Diệp Ly qua một bên ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “A Ly có lời gì muốn nói?”

Diệp Ly do dự một chút, gật đầu nói: “Ta định đi theo Lữ tướng quân cùng đi tiền tuyến Đại Sở.”

Vốn tưởng rằng Mặc Tu Nghiêu cự tuyệt, lại không nghĩ Mặc Tu Nghiêu chỉ hơi trầm tư , liền gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, nhưng A Ly nhất định phải chú ý an toàn.” Nhìn nàng toát ra vẻ kinh ngạc, Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, cúi đầu sờ nhẹ mi tâm nàng một chút, mỉm cười nói: “A Ly cho rằng ta sẽ không đáp ứng sao?”

Diệp Ly nhướng mày, trước kia mỗi lần phải ra khỏi cửa phải cò kè mặc cả hồi lâu, còn không rõ ràng sao?

Tâm trạng Mặc Tu Nghiêu rất tốt kéo nàng vào trong ngực cười nói: “Bởi vì Bản vương có dự cảm, sau lần này A Ly sẽ không rời đi Bản vương một bước nữa. Cho nên. . . Lần này A Ly muốn đi thì hãy đi đi.” trong lòng Mặc Tu Nghiêu sáng tỏ, sau lần này, ít nhất trong tương lai trong vòng hai mươi năm thiên hạ này chắc không có biến hóa gì nữa. Về phần hai mươi năm sau. . . không phải là chuyện của hắn nữa.

Diệp Ly gật đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Đã như vậy, đa tạ Vương gia .”

Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng chà chà sợi tóc đen nhánh của nàng, cười nói: “Sau lần này, chúng ta cũng không cần đánh giặc . A Ly không còn có lý do rời đi Bản vương, một người chạy khắp nơi . Có điều không cần lo lắng, A Ly muốn đi chỗ nào, Bản vương phụng bồi A Ly cùng đi .” Diệp Ly nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng mền mại như nước. Thế nhưng đã qua mười một -mười hai năm rồi, từ lúc ban đầu chỉ bầu bạn chung sống, càng về sau, cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, lưỡng tâm tương hứa( hai trái tim hướng về nhau), hai người thế nhưng đã đi qua hơn mười năm. Bọn họ đã có ba đứa con, nhưng cũng chân chính thực hiện một đời một thế một đôi người.Lúc ban đầu, Diệp Ly liền nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới .

“Tu Nghiêu, chờ Tâm nhi và Lân nhi trưởng thành, chúng ta phải đi du sơn ngoạn thủy có được hay không?” Tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu , Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Chuyện A Ly thích làm, Bản vương cũng sẽ cùng nàng làm.” Nhưng ở trong lòng không thèm để ý đến việc Tâm nhi và Lân nhi trưởng thành. Chờ Mặc Tiểu Bảo tiểu tử kia trưởng thành là được rồi. Ca ca không phải là dùng để chiếu cố đệ đệ, muội muội sao, nếu không hắn sinh bé ra dùng để làm gì ?

Cho nên, Mặc Tiểu Bảo đáng thương , trong mắt phụ vương bé, bé không chỉ là người được chọn để thu thập cục diện rối rắm, còn là bảo mẫu của hai đệ đệ, muội muội trong tương lai .

Sáng sớm hôm sau, Diệp Ly âm thầm lặng lẽ rời đi Hồng Nhạn quan đi đến chỗ Lữ Cận Hiền . Hồng Nhạn quan, sau khi chúng tướng lãnh phát hiện Vương phi không thấy đâu cũng không để ý. Bọn họ đã sớm quen với việc Vương phi thỉnh thoảng biến mất đi làm mấy chuyện trọng yếu. Chỉ có Mặc Tiểu Bảo rầu rĩ không vui, bởi vì sau khi mẫu thân đi, phụ vương lại bắt đầu tầm trọng thêm nghiền ép mình.

————Bắc Nhung————

Trên thảo nguyên băng thiên tuyết địa, Vương đình Bắc Nhung nghiêm trang ở chỗ sâu cánh đồng tuyết. Khác với Sở kinh xanh vàng rực rỡ điêu khắc vẽ cùng với Hoàng thành Tây Lăng, vương thành Bắc Nhung lộ ra vẻ càng thêm mộc mạc cùng thô cuồng. Phảng phất như thành trì được xây từ một ngọn tảng đá . Mặc dù nơi này là nơi kinh tế chính trị phồn vinh nhất Bắc Nhung, nhưng chân chính ở tại trong thành cũng chỉ có Vương tộc Bắc Nhung, người bình thường quyền quý Bắc Nhung vẫn ở trong lều vải riêng của mình. Cho nên, cả Vương đình Bắc Nhung trước mặt còn không bằng hoàng cung Sở Kinh .

Trên thảo nguyên Bắc Nhung khí hậu ác liệt, hàng năm có ba bốn tháng lại càng bão tuyết khắp nói, cả người lẫn vật đều không thể đi lại. Cũng khó trách người Bắc Nhung đặc biệt khát vọng thổ địa phì nhiêu như Đại Sở.

Trong Vương Cung, Bắc Nhung Vương ngồi trên vương tọa được lót da hổ, tức giận nhìn mọi người phía dưới. Lửa than đốt ấm áp cả gian phòng, nhưng vào lúc này càng làm cho nhiều người thêm mấy phần nóng rang. Bắc Nhung Vương năm nay đã sáu mươi tuổi, lúc còn trẻ cũng là đại anh hùng dũng sĩ nhất đẳng trên thảo nguyên. Nhưng theo tuổi tác đã cao, hoặc nói là có rất nhiều đồ Trung Nguyên truyền vào Bắc Nhung, cũng có lẽ là người thói hư tật xấu, lâu năm Bắc Nhung Vương dần dần trở nên ngu ngốc háo sắc, dễ nghe lời xu nịnh. Nhưng ngay cả như vậy, khi nghe tin tức Gia Luật Dã binh bại bỏ mạng truyền đến cũng hết sức tức giận.

Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng ngồi ở phía dưới trong lòng âm thầm kêu khổ. Hắn không nghĩ tới động tác của Mặc Tu Nghiêu lại nhanh như vậy, đem trọn Bắc nhung đại quân vài chục vạn binh mã một lưới đả kích. Kể từ đó, ba năm nay Bắc Nhung vì chinh phục Đại Sở, thế nhưng bỏ ra gần hai trăm vạn tánh mạng chiến sĩ. Sau đó đoạt lại cũng chỉ có một chút vàng bạc châu báu cùng với tranh chữ lỗi thời không có chút ý nghĩa nào. Bên ngoài thảo nguyên có nhiều mỏ vàng bạc, người Bắc Nhung cũng không thiếu vàng bạc, về phần tranh chữ lỗi thời, người Bắc Nhung lại càng không hiểu thưởng thức. Càng không cần phải nói, bởi vì không có đánh hạ Sở kinh Đại Sở, trân bảo hiếm thế chân chính cũng không có cướp được cái gì. Đối với người Bắc Nhung mà nói, những đồ này giá trị còn không bằng tơ lụa, lá trà, cùng với lương thực.

Gia Luật Hoằng lựa chọn hợp tác với Mặc Tu Nghiêu, chỉ là vì muốn làm huynh đệ Gia Luật Dã của mình suy sụp, nhưng không có nghĩ tới sẽ chôn vùi toàn bộ vài chục vạn đại quân Bắc Nhung còn lại. Nhưng hiện tại. . . . Nhìn phong thư trong tay, Gia Luật Hoằng chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát rét. Nhưng hắn lại không thể nói thêm cái gì, cũng không thể trách Mặc Tu Nghiêu đánh giặc thật lợi hại, tiêu diệt toàn bộ đại quân Bắc Nhung rồi? Muốn trách chỉ có thể trách Gia Luật Dã quá phế vật rồi!

“Thái tử!” Bắc Nhung Vương thở hổn hển kêu lên.

Gia Luật Hoằng vội vàng tỉnh táo lại, tiến lên trầm giọng đáp: “Nhi thần có mặt.”

Bắc Nhung Vương nói: “Con mang nữ nhân Đại Sở kia tới cho Bản vương !”

Gia Luật Hoằng hơi ngẩn ra, có chút do dự. Công chúa Dung Hoa cùng hắn làm bạn mười mấy năm, vì hắn sinh ra mấy đứa con. Mặc dù là người Đại Sở nhưng cũng có mấy phần tình cảm . Huống chi, công chúa Dung Hoa quan hệ khá tốt với Định Vương phi, mặc dù lần này mình bị Mặc Tu Nghiêu tính toán, nhưng thật ra mình cũng không có làm cái gì, lại càng miễn đi sự nguy hiểm khi bị phụ vương phát hiện . Hơn nữa Mặc Tu Nghiêu giúp mình giết chết Gia Luật Dã. Nếu để cho phụ vương giết công chúa Dung Hoa, chỉ sợ khó khai báo với Định Vương phủ.

“Phụ vương, chuyện này không có liên quan gì tới Dung Hoa.” Gia Luật Hoằng trầm giọng nói.

Bắc Nhung Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Bản vương bất kể nàng có quan hệ hay không, Bổn vương chỉ biết là Mặc Tu Nghiêu giết nhi tử của Bản vương , giết trăm vạn đại quân của Bản vương. Bản vương muốn dùng nữ nhân Đại Sở kia tế cờ, phái binh vì Dã nhi báo thù!” Nói xong, cũng không để ý tới Gia Luật Hoằng không nguyện, vung tay lên làm cho người ta đi mang công chúa Dung Hoa tới.

Gia Luật Hoằng cau mày nói: “Phụ vương, Dung Hoa là mẫu thân của mấy vị vương tử , nếu như giết nàng, mấy vị vương tử. . . . . . .”

Bắc Nhung Vương không quan tâm, vung tay lên nói: “Mấy hài tử kia thì hiểu được cái gì, đưa bọn họ giao cho Vương phi của ngươi nuôi là được. Nếu nuôi không được. . . sẽ giết đi.Bắc Nhung ta không thiếu tiểu vương tử.” Bắc Nhung Vương quả thật có tư cách nói lời này, đến bây giờ dưới trướng hắn có mười ba vị hoàng tử, bảy vị công chúa, Vương Tôn thì không dưới ba mươi. Đương nhiên sẽ không để ý vương tử của một nữ nhân Đại Sở huyết thống không tinh khiết kia .

Không lâu lắm, công chúa Dung Hoa bị người ép xuất hiện ở cửa phòng. Người áp công chúa Dung Hoa không chút nào thương tiếc đẩy vào, công chúa Dung Hoa hơi lảo đảo ngã vào trong phòng. Nhìn mọi người đang ngồi trước mắt nhìn mình chằm chằm một chút , bộ dáng tràn đầy ác ý , nhìn nhìn lại trên mặt Gia Luật Hoằng hiện lên khó xử, công chúa Dung Hoa không khỏi cười nhạt. Nàng thân là công chúa hòa thân sớm đã hiểu, sinh tử vinh nhục của nàng đều nhờ vào quan hệ hai nướ. Ngay từ lúc Tây Lăng đối với Đại Sở dụng binh ,người Bắc Nhung không có đem mình giết cũng muốn dựa vào cho người Định Vương Phủ phái tới tương trợ bày mưu tính kế. Hôm nay Bắc Nhung trên trăm vạn đại quân bị Mặc gia quân tiêu diệt, Bắc Nhung Vương tìm không được người bắt nạt trước hết nghĩ đến dĩ nhiên là mình .

“Dung Hoa ra mắt Vương thượng, ra mắt thái tử.” Công chúa Dung Hoa khẽ khom người, học theo lễ nghi của người Bắc Nhung hướng Bắc Nhung Vương hành lễ. Ngay cả như vậy, cũng mang theo thần thái cao quý cùng ưu nhã chỉ có cô gái hoàng tộc được nuôi dạy kỹ càng mới có , hoàn toàn khác với cô gái Bắc Nhung thô bạo vô lễ.

Bắc Nhung Vương cười lạnh một tiếng nói: “Công chúa Đại Sở, ngươi cũng đã biết xảy ra chuyện gì?”

Công chúa Dung Hoa nhíu mày, nhẹ nhàng cười nói: “Dung Hoa không biết, xin Vương thượng chỉ giáo.”

Sắc mặt Bắc Nhung Vương có chút dữ tợn, chỉ không biết lão đau lòng Gia Luật Dã đứa con trai này hay trăm vạn đại quân Bắc Nhung kia, “Hay cho một cái không biết! Ngươi cũng không biết chuyện Thất hoàng tử của Bản vương bị Mặc Tu Nghiêu giết chết sao?” Thật ra thì công chúa Dung Hoa thân phận nữ quyến, lại là dị tộc, không biết mới là bình thường . Chẳng qua là Bắc Nhung Vương cố ý bới móc người khác cũng không cách nào suy đoán.

Công chúa Dung Hoa nhắm hờ mắt không nói. Nàng đã hiểu, Bắc Nhung Vương đối với mình nổi lên sát tâm, vô luận nói gì cũng là dư thừa. Mặc dù đến Bắc Nhung mười mấy năm, mặc dù Đại Sở đã chỉ còn lại có nửa giang sơn, nhưng nàng cũng sẽ không đi cầu xin tha thứ ,không duyên cớ bôi nhọ tôn nghiêm công chúa Đại Sở.

“Xem ra ngươi cũng biết ngươi đáng chết rồi! Bản vương sẽ cho ngươi lưu toàn thây đuổi về Đại Sở!” Bắc Nhung Vương nhe răng cười nói.

Công chúa Dung Hoa nhàn nhạt nhìn hướng vừa Gia Luật Hoằng, Gia Luật Hoằng có chút làm khó nhìn nàng cuối cùng không nói thêm gì. Thấy thế, công chúa Dung Hoa chỉ đành cười khổ. Những năm nay, mặc dù nàng mang một chút dị tâm, nhưng thật lòng với Gia Luật Hoằng . Nàng cũng biết trong lòng Gia Luật Hoằng có nàng, nhưng mà rốt cuộc không trọng yếu bằng vị trí thái tử, Bắc Nhung Vương của hắn. Nhưng nhìn đến Gia Luật Hoằng ngay cả một câu cũng không có nói thay mình. Công chúa Dung Hoa không nhịn được có chút thất vọng.

Thấy công chúa Dung Hoa không nói thêm gì nữa, Bắc Nhung Vương cho rằng nàng sợ. Vốn trong lòng đằng đằng lửa giận cũng tiêu tán rất nhiều, đắc ý nói: “Ném ra cho Bản vương, chém!”

“Dạ, Vương thượng.” Hai thị vệ Bắc Nhung tiến lên, một trái một phải kéo công chúa Dung Hoa đi ra ngoài. Công chúa Dung Hoa nhằm hờ mắt rồi nhìn về phía Gia Luật Hoằng nói: “Xin Thái tử hãy chiếu cố mấy hài nhi của ta.”

Cũng không đợi Gia Luật Hoằng đáp ứng, Dung Hoa công chúa nhìn lướt qua hai thị vệ ngạo bên cạnh nghễ nói: “Buông ra! Bản công chúa mình sẽ đi!”

Công chúa Dung Hoa thong dong đi ra ngoà , sắp bước ra cửa phòng , chốc lát, bên trong vọng lại một giọng nam trầm thấp “Chậm đã !”