Thịnh Thế Đích Phi

Chương 393: Môc Dương chết




Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

“Bởi vì, ta là người của Định Vương phủ.”

Kịch biến bất ngờ khiến cho tất cả mọi người sững sờ.Ngay cả Mộc Dương cũng lập tức xuất thần, Mộc Liệt đang ngồi trong lòng của hắn bỗng phi thân lên về phía Tần Phong. Bởi vì tất cả mọi người bị tình huống bất ngờ làm khiếp sợ, thị vệ bên người Mộc Dương cũng không có ngăn hắn lại, hắn cứ thế rơi xuống bên người Tần Phong.Với tư cách cha con mấy năm nay, Mộc Dương mới phát hiện mình không biết một chút gì về đứa con trai này, ít nhất hắn cũng không biết Mộc Liệt lại có khinh công giỏi như vậy.

Mộc Liệt đứng bên người Tần Phong, cười tủm tỉm giơ chủy thủ trong tay mình lên, “Nghĩa phụ, như thế nào?” Tần Phong đưa tay vỗ vỗ đầu Mộc Liệt tán thưởng, làm cho bạn nhỏ Mộc Liệt sung sướng cười híp mắt. Đối với Mộc Liệt, sự tán thưởng của Tần Phong không đơn thuần của nghĩa phụ dành cho nghĩa tử, mà quan trọng hơn là của Thống lĩnh Kỳ Lân. Sắp trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất Kỳ Lân, dĩ nhiên Mộc Liệt rất vui vẻ.

Trên lưng ngựa, Mộc Dương thống khổ khom người che máu ở bụng đang tuôn ra. Không tin nhi tử đứng cách đó không xa lại trở nên lạ lẫm, “Liệt nhi…con…”

Mộc Liệt nhìn qua Mộc Dương bất đắc dĩ thở dài, buồn bã nói: “Ngươi vẫn không rõ sao? Ta không phải con của ngươi.”

“Cái gì?!” Mộc Dương có chút hoảng hốt lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng nhảm nhí, thậm chí cảm thấy có lẽ mấy ngày qua hết sức mệt mỏi nên sinh ra ảo giác. Lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn qua Mộc Liệt nói: “Ngươi không phải Liệt nhi…Vậy ngươi là ai? Các ngươi đem Liệt nhi đi đâu rồi?” Mộc Liệt nói: “Ta xác thực là Mộc Liệt, nhưng…Con ngươi không gọi là Mộc Liệt. Năm đó, ngay cả ngươi thậm chí là Dao Cơ cũng không cho đứa bé một cái tên.”

Mộc Dương không thể duy trì được nữa, cuối cùng từ trên lưng ngựa ngã xuống. Thị vệ bên người vội vàng đỡ lấy hắn, trừng mắt nhìn Mộc Liệt bên người Tần Phong. Mộc Liệt vô tội nhún vai, nhìn Mộc Dương vì khiếp sợ cùng đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, Mộc Liệt hơi không đành lòng. Lại nói, Mộc Dương đối xử với Mộc Liệt mấy năm nay cũng không có gì không tốt.Tuy bị vợ hắn ám hại mấy lần, nhưng nhà cao cửa rộng trong đại viện nhà ai mà không có chuyện bí ẩn? Chỉ tiếc, phủ Mộc Dương Hầu đắc tội không đúng người, từ thời điểm bọn hắn đến Sở kinh, Định Vương cũng đã định cho phủ Mộc Dương Hầu kết cục.Mấy năm này yên bình cũng đến thời điểm lấy lợi nhuận rồi.

“Ngươi…Ngươi là người Định Vương phủ?” Mộc Dương cắn răng hỏi, “Con của ta ở nơi nào?”

Mộc Liệt gật đầu nói: “Đúng vậy, con của ngươi ở đâu…Ta cũng không biết, cho dù biết rõ cũng không nói cho ngươi biết.” Mộc Dương dõi theo hắn nói: “Đứa bé đó là người của Phủ Mộc Dương Hầu ta! Chẳng lẽ Định Vương phủ ngay cả hài nhi mới sinh không lâu cũng không tha?” Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mộc Dương không khỏi run lên.Có lẽ con hắn cũng đã sớm chết rồi, những năm gần đây, hắn yêu thương sủng ái chỉ là người của Định Vương phủ đưa vào phủ Mộc Dương Hầu để thăm dò?

“Nếu như những năm này ở lại phủ Mộc Dương Hầu không phải ta thì con của ngươi đã sớm bị vị phu nhân kia hại chết rồi.” Mộc Liệt bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn mà nói. Nếu như lúc trước trở lại phủ Mộc Dương Hầu cùng Dao Cơ là con của hắn thật, chỉ sợ đứa bé kia sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Chỉ trích Mộc Dương, Mộc Liệt có chút oán niệm nhỏ.

Mộc Dương sửng sốt nửa ngày, đột nhiên cười haha mấy tiếng. Nhìn qua Mộc Liệt nói: “Trước khi cùng Lữ Cận Hiền giao chiến, bố phòng và cơ mật đều là ngươi truyền ra ngoài sao? Định Vương phủ quả nhiên rất cao minh…Một đứa trẻ con cũng có thể…”

Mộc Liệt mím môi cười cười, cũng không trả lời hắn.

Mất máu quá nhiều, Mộc Dương hơi choáng váng, có lẽ hiểu chính mình hôm nay khó tránh khỏi khiếp nạn này, cũng dứt khoát không hề chống cự. Phất phất tay xua thuộc hạ đến đỡ đi, mặc kệ chính mình ngã ngồi dưới đất. Nghỉ tạm một lát, Mộc Dương mới mở to mắt hỏi: “Dao Cơ ra thế nào rồi? Cho dù ngươi không phải nhi tử của nàng ấy,mấy năm nay nàng đối xử với ngươi không có gì không đúng.Ngươi sẽ không…”

Mộc Liệt có chút khó xử,cũng không có ý mở miệng.Kỳ thật hắn hi vọng Mộc Dương không hỏi đến vấn đề này.Cái gì cũng không biết sẽ ít thống khổ hơn. Miễn cho Dao Cơ khó xử, lại không ngờ Mộc Dương lại hỏi đến. Mộc Liệt ngẩng đầu nhìn Tần Phong, Tần Phong lạnh nhạt xem Mộc Dương.

Sau lưng mọi người truyền đến giọng nữ réo rắt, “Ta nói”.

Mặc gia quân mở ra một con đường, Dao Cơ từ phía sau một bộ dạng nhàn nhạt bước ra chậm rãi. Mộc Dương nhìn Dao Cơ trước mắt, một thân áo trắng, áo choàng Bạch Hồ màu trắng nổi bật càng làm cả người trắng nõn thanh tú, càng xinh đẹp hơn trước. Rút đi ăn mặc quý giá ở phủ Mộc Dương Hầu tăng thêm mấy phần thanh lệ bình thản,hiển nhiên mấy ngày nay không phải chịu khổ gì. Si ngốc nhìn cô gái trước mắt, trên mặt Mộc Dương rốt cục bày ra một tia cười thảm.Tình hình trước mắt, còn có cái gì không rõ?

“Vì cái gì? Dao Cơ…Khục khục, tại sao phải như vậy?…” Mộc Dương thống khổ nhìn qua cô gái trước mắt, rồi Mộc Liệt cho hắn một đao không đau khổ bằng lúc Dao Cơ xuất hiện. Dao Cơ lạnh nhạt nhìn qua hắn,nói: “Ngươi còn nhớ rõ năm đó ta mang theo con rời đi,có để lại một lời nói cho ngươi?”

Mộc Dương hơi giật mình, lâu sau mới nhớ tới,gật đầu nói: “Ta nhớ được…Nàng nói, cả đời này đều không muốn gặp lại ta và người của phủ Mộc Dương Hầu. Nhưng là, về sau nàng mang theo Liệt nhi trở về, ta cho rằng…”

Dao Cơ tươi cười có chút đắng chát, “Ngươi chưa từng có coi lời nói của ta xem là thật.Từ lúc ta mang theo Liệt nhi trở lại sẽ hiểu. Đến bây giờ ngươi vẫn chưa rõ sao…Ta mang theo Liệt nhi trở về cũng không phải ta suy nghĩ cẩn thận rồi,mà là vì,ta chính là mật thám của Định Vương phủ. Ngày đó ta trở về, ngươi nên phải đề phòng ta.”

Mộc Dương rất yêu nàng, một mực tin tưởng Dao Cơ. Nhưng Mộc Dương lại chưa bao giờ chăm chú nghe nàng nói chuyện nhiều, cho nên Mộc Dương cũng chưa bao giờ hoài nghi ý đồ của nàng khi mang hài tử trở về phủ Mộc Dương Hầu. Chỉ cho rằng nàng mang theo con ở bên ngoài chịu khổ đủ rồi, dĩ nhiên sẽ trở về.

“Nàng…Thật không ngờ nàng hận ta?” Mộc Dương nói bi thảm.

Dao Cơ lắc đầu, “Không,ta không hận ngươi.” Ta chỉ không hề yêu ngươi mà thôi, “Định Vương phủ và Vương phi có ơn cứu mạng ta và con. Mộc Dương, ta chỉ muốn con của ta sống bình an trên cõi đời này mà thôi. Dù cho…” Dù cho hi sinh ngươi cũng sẽ không tiếc.

Mộc Dương phun ra một ngụm máu tươi, hắn đưa tay ngăn cản thị bệ muốn đỡ hắn, lắc đầu cười thảm nói: “Dao Cơ…Ta chưa bao giờ nghĩ tới…” Ta chưa bao giờ nghĩ tới, phủ Mộc Dương Hầu như vậy mà bị hủy dưới tay của nàng. Nhìn qua áng mây đen trên trời, ánh mắt Mộc Dương xa xăm.Còn nhớ rõ năm đó, thời niên thiếu đúng là khí phách tung bay, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu chiêu.Hắn đánh ngựa đi qua Khuynh Thành phường,vừa hay nhìn thấy cô gái tuyệt sắc lười biếng ngồi cạnh cửa sổ.Từ đó về sau liền động lòng, trầm mê không dậy nổi.

Mà bây giờ nữ tử này áo trắng thanh thoát, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đã sớm không là vũ cơ kinh hoa tuyệt sắc khuynh thành năm đó. Mà hắn cũng đã sớm không là thiếu niên phong lưu phóng khoáng rồi.

Mộc Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, giống cả đời chưa từng được cười như thế.Mọi người nghe tiếng cười của hắn nhưng trên mặt lại không có chút thần sắc vui mừng nào, mà ngưng trọng có vài phần ảm đạm cùng bi thương.

“Dao Cơ, nàng tới…Ta có mấy câu muốn nói với nàng.” Mộc Dương bình tĩnh nhìn qua Dao Cơ nói.

Dao Cơ gật gật đầu,bước chậm đi ra phía trước.

“Mẫu thân,đừng!” Mộc Liệt sốt ruột kêu lên.

“Dao Cơ!” Tần Phong nhíu mày, Mộc Dương lúc này đã cùng đường, ai không biết hắn có thể kéo Dao Cơ chết cùng không. Dao Cơ ngoái đầu nhìn lại cười nhạt nói: “Không sao.” Thấy Dao Cơ cười nhạt, trong lòng Tần Phong hơi trầm xuống, nhíu nhíu mày nhưng lại không mở miệng ngăn cản lần nữa.

Dao Cơ đi đến bên Mộc Dương ngồi xổm xuống: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Mộc Dương nhìn xem nàng, “Nàng thật không sợ ta giết nàng?” Tuy hắn đang bị trọng thương, lại ở khoảng cách rất gần, muốn giết một người trói gà không chặt như Dao Cơ cũng không khó đấy. Dao Cơ bình thản, hờ hững không nói. Mộc Dương nhàn nhạt cười khổ, thấp giọng hỏi: “Đứa bé kia…”

“Đứa bé kia tại Ly thành…con rất tốt.” Dao Cơ nói.

“Là Định Vương phủ mang con đi?” Mộc Dương mang theo một thoáng hy vọng hỏi, có lẽ trong lòng hắn vẫn không tin cô gái trước mắt phản bội hắn, có lẽ nàng chỉ vì con không thể không làm thế? Chỉ tiếc, sự thật tàn khốc làm hắn không thể không đối mặt, Dao Cơ khẽ lắc đầu, “Không, ta chủ động yêu cầu đến đây. Ta không hận ngươi, nhưng phủ Mộc Dương Hầu lại để cho mẫu tử ta khắp thiên hạ không chốn dung thân. Ta chỉ có thể đi Tây Bắc…Lại cùng phủ Mộc Dương Hầu có cừu oán, Định Vương muốn hủy phủ Mộc Dương Hầu, muốn lão hầu gia thống khổ. Mà ta, muốn con ta được Định Vương phủ bảo hộ sống bình an. Chỉ đơn giản như vậy.”

“Định Vương…” Mộc Dương thống khổ nhắm mắt lại. Phủ Mộc Dương Hầu vốn không có thù gì với Định Vương phủ, nhưng năm đó phụ thân hắn phụng mệnh Tiên hoàng ra tay với Vương phi lại mang tai họa lớn cho phủ Mộc Dương Hầu. Những năm này, đối với những người ra tay với Vương phi, Mặc Cảnh Kỳ chết rồi, quyền quý Tây Lăng chết hơn phân nửa, phủ Trấn Nam Vương suýt đoạn tử tuyệt tôn, Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh nước mất nhà tan, chỉ có phủ Mộc Dương Hầu dựa vào cái gì mà may mắn thoát khỏi.Vốn…Định Vương sớm cũng đã bắt đầu động thủ đối phó phủ Mộc Dương Hầu rồi, chỉ là bọn hắn không biết thôi.

Phụ thân cả đời coi trọng nhất là vinh quang phủ Mộc Dương Hầu, bọn hắn chết đi về sau trên lưng lại mang danh loạn thần tặc tử, phủ Mộc Dương Hầu từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn, mà thôi con nối dõi…Lưu lạc bên ngoài, bọn hắn ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua. Lại đem một mật thám không rõ lai lịch coi như đứa con nối dỗi duy nhất nâng trong lòng bàn tay mấy năm nay. Định Vương trả thù…Qủa thật ngoan độc!

“Phụ thân…Phụ thân còn chưa chết phải không?” Mộc Dương hỗn loạn trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, bắt lấy Dao Cơ hỏi. Nếu như Định Vương đã sắp xếp hết thảy để trả thù phủ Mộc Dương Hầu mà nói…, sao để phụ thân hắn sớm chết như vậy.

Dao Cơ khẽ thở dài một cái, nhìn qua ánh mắt lo lắng của Mộc Dương,nhẹ nhàng gật đầu. Lão Mộc Dương Hầu xác thực hiện tại còn chưa chết, nhưng Dao Cơ biết ai cũng không cứu được lão Mộc Dương Hầu. Kết cục của lão cũng sớm đã định rồi, tuyệt đối sẽ càng không thoải mái như Mộc Dương.

Dao Cơ hiểu rõ sự tình, làm sao Mộc Dương có thể không rõ? Hắn vốn cũng là người thông minh, biết nhiều sự tình như vậy chỉ trong chốc lát xâu chuỗi lại. Dao Cơ và Mộc Liệt bị bắt đi, ngay từ đâu chính là cái bẫy không chỉ phủ Mộc Dương Hầu mà còn có Mặc Cảnh Lê.

“Định Vương…Thủ đoạn hay…”.Cuối cùng,Mộc Dương chỉ có thể cười khổ nói.

“Dao Cơ.” Tần Phong trầm giọng nói. Bọn hắn gây động tĩnh không nhỏ, dây dưa lâu nếu để đại quân Triệu Liêm phát hiện chạy tới, sẽ có phiền toái.Dao Cơ gật gật đầu, đứng lên trầm mặc đi tới sau lưng Tần Phong. Ánh mắt Mộc Dương phức tạp theo trên người Dao Cơ rơi xuống Tần Phong cạnh Mộc Liệt, cuối cùng lắc đầu nói. “Phủ Mộc Dương Hầu có lỗi, Mộc Dương một mình gánh chịu, cầu Định Vương và Vương phi tha cho gia phụ một mạng.”

Người ở chỗ này không trả lời, Định Vương đã định ra sự tình như thế sao có thể dễ dàng thay đổi. Định Vương có thể dày vò phủ Mộc Dương Hầu nhiều năm như vậy, mà năm đó cũng không một kiếm giết chết lão Mộc Dương Hầu cũng đã nói rõ vấn đề.Chỉ sợ là Vương phi tự mình cầu tình cũng chưa chắc có tác dụng.Tần Phong trầm giọng nói: “Ta sẽ chuyến của lời ngươi đến Vương gia, Vương gia quyết định không ai có thể ngăn cản.Nhưng…lão Mộc Dương Hầu tạm thời sẽ không chết.” Vương gia còn muốn gặp lão Mộc Dương Hầu, dĩ nhiên sẽ không để lão chết. Nhưng nếu lão tự sát lại khác.

Mộc Dương rốt cục trầm mặc thở dài nói: “Là ta suy nghĩ quá nhiều. Dao Cơ…Bảo trọng…” Lời còn chưa dứt,chỉ thấy Mộc Dương bởi vì mất máu quá nhiều có chút mơ mơ màng màng, đột nhiên mở mắt, rút trường kiếm trong tay thị vệ bên người.Một đạo huyết quang hiện lên, Mộc Dương bình tĩnh nhìn qua phương xa, thời gian dần trôi qua đã mất đi ánh sáng.

Dao Cơ nhắm hai mắt lại, không nhìn lại nam tử nằm trên vũng máu sau lưng.Quay người đi, Mộc Liệt nhìn thoáng qua Tần Phong cũng quay người đi theo.Tần Phong lướt mắt qua tình hình trước mắt, trầm giọng phân phó nói, “Đưa lão Mộc Dương Hầu ra ngoài…Đưa thi thể Mộc Dương qua cho hắn.”

Cho dù bên cạnh là thiết huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh) như tướng sĩ Hắc Vân kỵ,cũng không khỏi toát ra một tia không đành lòng.Trong lòng chỉ có thể thở dài, lão Mộc Dương Hầu không may trêu chọc phải người không nên trêu chọc.

Trên sườn núi tĩnh mịch không người, Dao Cơ một mình ngồi nhìn xa xa cảnh sắc có chút tiêu điều ngẩn ngơ. Mộc Liệt đi tới ngồi bên nàng, trầm mặc không nói.

Hồi lâu, Dao Cơ mới cười nhạt nói: “Con không theo chân bọn họ sao?” Hiện nay chiến sự quyết liệt, bọn người Tần Phong cũng không thể dừng lại quá lâu. Mộc Liệt lắc lắc đầu nói: “Nghĩa phụ nói đằng sau không có chuyện của con, bảo con ở lại bảo hộ mẹ.”

Dao Cơ không muốn rời đi cùng với đại quân,Tần Phong cũng không miễn cưỡng.Chỉ phái người âm thầm bảo hộ nàng, Mộc Liệt cũng ở lại.Sự tình phía sau là trên chiến trường đao minh thương đấu, Mặc gia quân không thiếu người cũng sẽ không để một đứa bé trên chiến trường.Nhìn Dao Cơ ảm đạm thất thần, Mộc Liệt thở dài nói: “Nếu mẹ muốn khóc, con sẽ không nói cho người khác biết a.”

Kỳ thật hắn cũng có chút muốn khóc, hắn từ nhỏ là cô nhi không cha không mẹ.Mặc dù có Định Vương phủ chăm sóc không có gì là ủy khuất, nhưng lại không có cha mẹ ruột yêu thương. Mộc Dương trở thành cha hắn vài năm, đối với hắn thật tâm không sai đấy. Khó trách lúc trước thầy huấn luyện hắn nói làm mật thám quan trọng yếu không phải có võ công cũng không phải có năng lực, mà phải có tâm địa cứng rắn. Hắn như vậy, Dao Cơ còn đau khổ hơn là điều không cần phải nói.

Dao Cơ cười nhạt một tiếng nói: “Mấy năm trước đã dự đến kết cục hôm nay, còn có cái gì khóc hay không sao?”

Mộc Liệt nhìn nàng,nhẹ giọng hỏi: “Mẹ có phải hy vọng Mộc Dương giết mẹ?” Dao Cơ trầm mặc không nói, Mộc Liệt biết hắn đã đoán đúng.Vội vàng bắt lấy Dao Cơ nói: “Mẹ đừng nghĩ quẩn,đừng quên…Mẹ còn có con trai.Mẹ còn có con, con không phải cũng gọi mẹ là mẹ sao?Mẹ…Mẹ có trách ta đâm Mộc Dương một đao không?”

Dao Cơ lắc đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn,nói: “Đứa nhỏ ngốc, vô luận con làm thế nào…Cuối cùng đều giống nhau. Con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ còn muốn trở lại Ly thành, nhìn xem con và đệ đệ của con bình an lớn lên đấy.” Mộc Liệt lúc này mới yên lòng lại,hỏi: “Mẹ sẽ đem đệ đệ về sao?”

Dao Cơ lắc đầu, “Chỉ cần nó bình an lớn lên là tốt rồi,huống chi…Nó được dưỡng phụ dưỡng mẫu chiếu cố nhiều năm như vậy, mẹ cần gì phải đi quấy rầy nó? Như thế nào…Tương lai con không muốn dưỡng mẹ?” Mộc Liệt vội vàng lắc đầu nói: “Làm sao lại như vậy? Mẹ yên tâm về sau con nhất định sẽ chiếu cố mẹ cùng nghĩa phụ đấy! Ách…mẹ muốn gặp đệ đệ, con giúp mẹ mang về là được.”

Nhìn qua đứa con trước mặt mình cẩn thận từng li từng tí một ,trong lòng Dao Cơ đang lạnh lẽo cũng không khỏi dâng lên vài phần ấm áp. Nhàn nhạt mỉn cười dựa vào Mộc Liệt ngân nga lên một điệu hát dân gian. Khúc ca mềm mại động lòng người lại tại nơi hàn xuân đìu hiu càng có vài phần thê lương. Dao Cơ nhìn trời chiều xa xa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt…

Trong đại doanh Mặc gia quân, Lữ Cận Hiền vui mừng nhìn nữ tử áo trắng cười vang: “Thế nhân đều nói Kỳ Lân xuất quỷ nhập thần, mạt tướng hôm nay thấy được năng lực. Mạt tướng bội phục.”

Lúc này đây Lữ Cận Hiền dưới tình huống đột phá hơn mười vạn minh mã mà chỉ hao tổn cực nhỏ, xác thực không thể bỏ qua công lao của Kỳ Lân. Nếu không phải ám vệ Định Vương phủ đưa tin tức Sở quân đến, mặc dù Lữ Cận Hiền có chắc vượt qua được nhưng lại phải hao tổn không ít binh mã. Lại càng không phải nói, hôm nay hắn đột nhiên nhận được tin Vương phi truyền đến, lại để cho hắn lập tức tiến công đại doanh Sở quân cánh tây.Vốn hắn có chút lo lắng, dù sao số quân nhân chênh lệch quá nhiều, mặt đối mặt cường công không phải là thượng sách.Lại không nghĩ rằng đánh được một nửa thì Vương phi dẫn người đến đây chi viện, Sở quân không biết tại sao lại tháo chạy.

Thu binh trở lại đại doanh, nghe Vương phi giải thích xong hắn mới hiểu được hóa ra trong mấy ngày ngắn ngủi này,Vương phi bày ra kế cho nội bộ Sở quân nổi loạn a.

Nghe lời Lữ Cận Hiền nói, Diệp Ly có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Cái này chỗ nào mà ta nghĩ được biện pháp.” Kế sách này của Mặc Tu Nghiêu nói làm châm ngòi nội loạn Sở quân, kỳ thật vì đối phó phủ Mộc Dương Hầu nhiều hơn. Bởi vì từ khi bắt đầu chính là vì phủ Mộc Dương Hầu chuẩn bị đấy, Mặc Cảnh Lê có thể nói bị vạ lây mà thôi.Nhưng chuyện như vậy tự nhiên không thể nói với người phía dưới. Định Vương quan báo tư thù loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Lữ Cận Hiền nói: “Hiện nay Vân Đình tại Hàn Cốc quan kiềm chế đại quân Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ chúng ta cũng phải nhanh một chút.” Trong tay Vân Đình có hơn mười vạn đại quân, địa hình Hàn Cốc quan đối với Mặc gia quân cũng không phải đặc biệt có lợi. Nếu như Mặc Cảnh Lê hung ác liều mạng xông lên hơn mười vạn binh mã thì Vân Đình thật đúng là không may rồi.

Diệp Ly gật đầu nói: “Đại tướng quân nói đúng.Thừa dịp quân cánh tây vừa mới xảy ra chuyện, sĩ khí sa sút nhân tâm bất ổn.Chúng ta nhất định phải mau chóng xuất binh giải quyết bên này.”

“Nhưng mà, Lôi Đằng Phong cũng ở nơi này,chỉ sợ giải quyết không tốt.” Lữ Cận Hiền cau mày nói. Nếu như Triệu Liêm có hơn hai mươi vạn quân, Mặc gia quân tự nhiên sẽ đánh thắng dễ dàng. Nhưng hết lần này đến lần khác trong tay Lôi Đằng Phong hơn mười vạn quân Tây Lăng ở nơi này. Chậm rãi đánh là không có vấn đề, nhưng bọn hắn không có thời gian.

Diệp Ly lắc đầu nói: “Lôi Đằng Phong không ở đây cùng chúng ta dốc sức liều mạng.” Lôi Chấn Đình phái Lôi Đằng Phong tới đây cũng không phải giúp Mặc Cảnh Lê dốc sức liều mạng với Mặc gia quân đấy.

“Khởi bẩm Đại tướng quân,Vương phi,Tần Thống lĩnh trở về rồi.” Bên ngoài đại trướng,thị vệ bẩm báo nói.

Lữ Cận Hiền gật đầu nói: “Mời Tần Thống lĩnh tiến đến.”

Tần Phong vén màn tiến vào,trầm giọng nói: “Bái kiến Vương phi, bái kiến Đại Tướng quân.”

Diệp Ly liếc nhìn Tần Phong,hỏi: “Mộc Dương…”Tần Phong cung kính mà nói: “Mộc Dương đã tự vận bỏ mình, tướng lãnh Sở quân Cao Minh đầu hàng, thuộc hạ mang hắn về.”

“Cao Minh?” Diệp Ly khẽ nhíu mày,đối với người này không có chút ấn tượng.

Phía sau nàng, Trác Tĩnh bẩm báo nói: “Là cựu thần của Mặc Cảnh Lê, theo Mặc Cảnh Lê lúc hắn còn là Lê Vương. Nhưng khi Mặc Cảnh Lê lên ngôi bị Mộc Dương áp chế, bất hòa với phủ Mộc Dương Hầu.Lúc này phủ Mộc Dương Hầu xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn không có thiếu bỏ đá xuống giếng.”

Diệp Ly khẽ cau mày nói: “Trước giam lại,về sau mang về cho Vương gia xử trí.”

Trong lòng Lữ Cận Hiền khẽ động nói: “Vương phi, người này là tâm phúc Mặc Cảnh Lê,như vậy cũng biết cơ mật Sở quân.”

Tần Phong nói: “Cao Minh đã biểu thị, chỉ cần Vương phi tha cho hắn một mạng, hắn nguyện ý nói hết những gì biết cho chúng ta.”

“Tha cho hắn một mạng cũng không phải việc khó.” Lữ Cận Hiền gật đầu nói: “Vương phi, người này không thể dùng.” Đối với phản đồ, luôn làm người ta không ưa thích đấy.Đặc biệt là loại người bỏ đá xuống giếng như Cao Minh thủ đoạn còn tệ hơn phản đồ.

Diệp Ly gật đầu nói: “Đại tướng quân nói có lý.Trác Tĩnh,ngươi đi làm đi.”

“Vâng,thuộc hạ cáo lui.” Trác Tĩnh cung kính nói.

“Dao Cơ, chưa trở về sao?” Nhìn sau lưng Tần Phong trống rỗng, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.Tần Phong gật đầu nói: “Nàng muốn giải sầu, thuộc hạ lưu lại vài người bảo hộ nàng. Mộc Liệt cũng ở chung với nàng.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Tùy nàng, việc này vốn khó xử cho nàng ấy rồi.” Đứng trên lập trường nữ nhân, nàng tuyệt đối không nguyện ý để Dao Cơ đối mặt với chuyện như vậy. Nhưng đứng trên lập trường một người vợ, nàng lại không thể ngăn cản bố trí của Mặc Tu Nghiêu. Bởi vì trong lòng nàng, dù cho đồng tình với Dao Cơ thì vĩnh viễn không thể vượt qua tình cảm của nàng đối với Mặc Tu Nghiêu. Lại càng không cần phải nói hận ý của Mặc Tu Nghiêu đối với phủ Mộc Dương Hầu là bởi vì nàng. Dù cho nàng có tha thứ thì cũng không thể bỏ xuống hận ý của Mặc Tu Nghiêu với bọn hắn. Nàng sớm đã không còn đứng trên lập trường quân nhân dùng công chính và chính nghĩa.Nàng là Định Quốc Vương phi, thê tử của Mặc Tu Nghiêu.

“Tạ Vương phi.” Tần Phong trầm giọng nói.