Thịnh Thế Đích Phi

Chương 415: Khuê mật gặp lại, đau buồn âm thầm




Edit: Hồng Rica
Beta: Sakura

Trở lại Ly thành, Diệp Ly liền buông những chuyện trong lòng xuống để chiếu cố mấy đứa bé. Tuy đầy tháng chưa lâu đã rời xa cha mẹ, nhưng có lẽ thiên tính mẫu tử, không quá hai ngày, hai tiểu bảo bảo đã thân quen với mẹ, luôn dính lấy bên người Diệp Ly không rời khỏi.

Lại nói tiếp, Diệp Ly trước sau hai đời đều là quân nhân chinh chiến sa trường. Đặc biệt là quân nhân lên chiến trường trong lúc vô hình luôn khó tránh khỏi sẽ thêm một cỗ sát khí. Nhưng Diệp Ly lại không biết, vô luận trên chiến trường chém giết thảm thiết như thế nào, nhưng ra khỏi chiến trường thay một bộ xiêm y, lại tựa như giai nhân dịu dàng thư hương môn đệ Hai đầu lông mày mang theo tình cảm ấm áp ôn nhu, cũng khó trách hai đứa bé vừa thấy mẫu thân lại cao hứng. Trẻ con luôn thân cận những thứ nhu mỹ ôn hòa.

Trong chủ viện Định Vương phủ, bên trong gian phòng rộng rãi  phủ tấm thảm Tây Vực. Trong phòng tất cả các góc cạnh đều được mài bóng loáng dùng vải bông che lại. Trên mặt đất còn có các loại đồ chơi, hai bảo bảo ngồi trên mặt đất khắp nơi chơi đùa. Mới mười một tháng bảo bảo đã bắt đầu học đi rồi, Lân nhi được sinh ra trước chập chững có thể tự mình đi được rồi.Tâm nhi sinh ra muộn một chút, thân thể hơi gầy yếu, thích ngồi trên đất chơi. Thấy ca ca một bên đi tới đi lui, liền duỗi bàn tay nhỏ đòi đi. Trên mặt đất phủ thảm lông dày, Lân nhi bị kéo ngã trên đất cũng không khóc, cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ với muội muội.

Diệp Ly cũng ngồi dưới đất, nhìn bộ dáng cười khanh khách của hai bảo bảo, bên môi nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Vương phi, Từ nhị phu nhân và Lãnh phu nhân đã tới.” Ngoài cửa, thị nữ nhẹ giọng bẩm báo nói.

Người còn chưa đến, tiếng của Mộ Dung Đình đã truyền vào bên trong, “Ly nhi, ngươi ngược lại thanh nhàn vô cùng đấy.” Diệp Ly ngẩng đầu lên, thấy Mộ Dung Đình, Tần Tranh còn có Hoa Thiên Hương, Mặc Vô Ưu cùng Vân Ca đều đứng tại cửa rồi. Không khỏi cười nói: “Các ngươi sao lại tới đây? Mau vào đi.”

Tần Tranh nhìn bên trong, che miệng cười nói: “Bên ngoài đều náo nhiệt, ngươi ngược lại thanh nhàn. Ngươi vẫn nên ra ngoài đi. Chúng ta nhiều người tiến vào cũng không hay.” Bên trong sạch sẽ hiển nhiên là vì hai đứa bé, nhiều người đi vào không còn không giẫm bẩn tấm thảm trắng tuyết kia. Tuy cùng là nữ quyến, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục theo danh môn khuê tú ngoại trừ Mộ Dung Đình và Vân Ca chỉ sợ không ai không biết xấu hổ cởi giày trước mặt người khác.

Diệp Ly cười một tiếng, ôm hai tiểu bảo bảo giao cho Tần Tranh và Mộ Dung Đình, mình cũng đi ra theo. Mộ Dung Đình và Tần Tranh đều đã sinh con, hơn nửa năm qua cùng hai tiểu bảo bảo cũng rất quen thuộc rồi. Hai bé được ôm trong lòng các nàng cũng không sợ người lạ. Mộ Dung Đình ôm Tâm Nhi phấn trắng nõn nã cũng muốn có một đứa con gái.

“Ly tỷ, a không đúng, là Vương phi!” Vân Ca đi đến trước mặt Diệp Ly, nhẹ nhàng hành lễ, ngược lại với lúc ở Giang Nam, hiện tại nhu thuận trầm tĩnh hơn. Diệp Ly kéo nàng lại, cười nói: “Gọi Ly tỷ được rồi, muội nhìn xem các nàng có ai khách khí với ta? Vân Ca ở Ly thành có quen không?”

Cố Vân Ca gật đầu nói: “Hai vị Từ bá mẫu đối với ta rất tốt, Thiên Hương tỷ tỷ cùng Tần Tranh tỷ tỷ còn có Đình tỷ tỷ và Vô Ưu cũng rất tốt với ta. Còn có…còn có Vân Ca có nghĩa phụ rồi.”

“Nghĩa phụ?” Diệp Ly khiêu mi. Mặc Vô Ưu mỉm cười nói: “Là sự phụ cháu, sư phụ đi Hồng Nhạn quan không có nói với Vương phi sao? Sư phụ nói Vân Ca có thiên phú y thuật hơn ta rất nhiều, ưu thích vô cùng. Thu Vân Ca làm nghĩa nữ rồi.” Diệp Ly nhíu mày, nàng nhớ rõ hình như Trầm Dương và phụ thân Vân Ca có một chút quan hệ thân thích, nhưng bối phận…lập tức nghĩ lại, đại khái trên đời này Trầm Dương và Vân Ca cũng không còn thân nhân. Cũng không có thân thiết với phụ nữ nào? Trầm Dương đã quyết định như thế tất nhiên có đạo lý của ông, cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Cố Vân Ca liên tục gật đầu nói: “Đúng rồi, y thuật của nghĩa phụ thật lợi hại, lợi hại hơn cả cha ta. Nghĩa phụ nói chỉ cần ta cố gắng học tập, sau này cũng lợi hai như người đấy.” Có lẽ gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, nên Vân Ca vừa sinh ra đã có thiên phú và có hứng thú với y thuật, lại nói giữa lông mày lộ ra vài phần thông minh.

“Vui vẻ là tốt rồi.” Diệp Ly mỉm cười nói. Lại nhìn thoáng qua mấy cô nương trước mặt, nói: “Tối qua lúc dùng điểm tâm, mợ cả và mợ hai nói với ta thật vất vả mới có cảnh thái bình hôm nay, muốn vội vã xử lý hôn sự cho Tam ca cùng Tứ ca nha.”

Tần Tranh gật đầu nói: “Ly nhi nói không sai, mẹ và Đại bá mẫu thật sự rất sốt ruột đấy. Hết lần này đến lần khác Tam đệ đi xuất chinh sa trường còn Tứ đệ lại ở Tây Lăng. Mẹ còn nói, lúc này vô luận thế nào cũng bắt Tam ca thành thân.”

“Tranh nhi!” Hoa Thiên Hương mắc cỡ mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc Tần Tranh, “Xưa nay ngươi tao nhã nhất, như thế nào lại như vậy…”

Mộ Dung Đình liếc nàng một cái nói: “Thật cao hứng, chúng ta sẽ không cười người. Ngày hôm qua Tam công tử Từ gia vừa về đến đã chạy tới tặng đồ cho ngươi, còn không nhìn thấy chúng ta đâu.” Nói xong, còn liếc trâm trân châu thanh lịch tinh xảo gài trên tóc Hoa Thiên Hương, trên mặt đầy thiện ý trêu tức. Cũng giống Hoa Thiên Hương, Mặc Vô Ưu cũng nhanh chóng trốn qua một bên, miễn cho bị trêu như Hoa Thiên Hương. Không phải nàng không có tình tỷ muôi, mà là tiểu thư Mộ Dung Đình kia miệng lưỡi lanh lợi nàng không chống đỡ được đấy.

Ngược lại Vân Ca vô tư vui mừng, “Thiên Hương tỷ tỷ muốn kết hôn rồi hả? Vân ca nhất định tặng tỷ một phần lễ vật thật to.” Mộ Dung Đình bật cười, nhìn Vân Ca nói: “Vân Ca,  không phải  muội định tặng dược hoàn chứ?”

Cố Vân Ca mở trừng mắt, “Có cái gì không đúng sao?”

Diệp Ly cũng tỏ vẻ khó hiểu, “Làm sao vậy?” Tay nghề chế dược của Vân Ca có thể nói trò giỏi hơn thầy, nàng làm dược hoàn cũng không phải phàm phẩm. Tần Tranh che miệng cười nói: “Năm trước lễ mừng năm mới, Vân Ca đưa cho nhà chúng ta một lọ dược hoàn, tháng mười năm trước sinh nhật bá phụ cũng là một lọ dược hoàn, đầu năm sinh nhật Đại ca, vẫn một lọ dược hoàn. Mặt khác…người nhà chúng ta, Đại ca thu được nhiều dược hoàn nhất. Bây giờ thấy dược hoàn thì sắc mặt Đại ca cứng ngắc lại.”

Mọi người bên cạnh điệu bộ muốn cười nhưng không cười. Diệp Ly nghe được chuyện thú vị cũng không nhịn được nở nụ cười vui vẻ. Nàng ngược lại có chút tò mò công tử Thanh Trần thấy lọ dược hoàn sẽ bị dọa ra bộ dáng gì.

Vân Ca vểnh miệng nhỏ lên, có chút mờ mịt nhìn qua mọi người. Nàng đưa dược hoàn thì làm sao? Nàng đưa cho hai vị Từ bá mẫu là dược hoàn bảo dưỡng, cho Tranh nhi tỷ tỷ là dưỡng nhan đấy, cho hai vị bá phụ còn có Từ Thanh Trần đều là dưỡng sinh dược hoàn a. Vốn Từ gia thấy tiểu cô nương này ngây thơ, hồn nhiên,lại tự tay thiệt tình điều chế dược hoàn, cũng không có ý từ chối quà tặng. Nhưng Từ gia không để ý nghi thức xã giao, thành ý đưa lễ so với hư tình giả ý qua loa không phải trân ý hơn nhiều sao? Nhưng lại khổ cho công tử Thanh Trần, Từ Thanh Trần bị đau đầu, Vân ca cô nương cho rằng Từ Thanh Trần lúc trước bị thương còn để lại bệnh căn, tiểu cô nương liền nhét cho hắn một đống các loại dược hoàn. Hiện tại người Từ gia bệnh đều không cần mời đại phu bốc thuốc, trực tiếp hỏi Từ Thanh Trần là được rồi. Dù sao dược hoàn của Vân Ca cô nương có hiệu quả tốt hơn đơn thuốc của đại phu rất nhiều.

Diệp Ly mỉm cười xoa xoa đầu nàng cười nói: “Không có gì, thuốc của Vân Ca rất tốt, những ngày này y thuật nhất định tiến bộ không ít.”

Mắt Vân Ca sáng ngời, “Ồ? Ly tỷ cũng dùng qua thuốc của ta?”

Diệp Ly gật đầu, “Trầm tiên sinh đi Hồng Nhạn quan cũng mang một ít, hiệu quả rất tốt” Vân Ca kiêu ngạo nói: “Vậy là tốt rồi, về sau Vân Ca nhất định sẽ trở thành thần y nổi danh nhất thiên hạ. Sau đó giống với nghĩa phụ lúc trẻ, hành y tế thế, cứu rất nhiều người.”

Hành y tế thế? Lý tưởng thật vĩ đại, Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Đại ca nói như thế nào?”

Vân Ca có chút mờ mịt mở trừng hai mắt nói: “Từ Thanh Trần? Hắn nói gì? Nha…Hắn nói ta nhất định sẽ trở thành thần y rất lợi hại đấy.”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên vui mừng của tiểu cô nương, Diệp Ly không nhịn được che mặt thở dài. Qủa nhiên mình suy nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới hôn sự của công tử Thần Tiên đã trở thành vấn đề nan giải trong lòng mọi người. Mà ngay cả nàng đều không tự chủ muối ghép đôi cho huynh ấy. Nếu Từ Thanh Trần không có ý nghĩ gì thì Diệp Ly cũng thản nhiên gật đầu cười nói: “Đại ca nói không sai, Vân Ca nhất định trở thành một nữ thần y đấy.”

Mộ Dung Đình liếc Diệp Ly nói: “Đúng cái gì đúng? Tuổi của Vân Ca còn lớn hơn Vô Ưu một tuổi a? Tuổi này cô nương nên cân nhắc gả cho người trong sạch, mà không phải trở thành nữ thần y?”

Diệp Ly ghé mắt nhìn Tần Tranh, Tần Tranh ôm Lân nhi cúi đầu buồn cười. Diệp Ly mỉm cười trong lòng, đưa mắt liếc Vô Ưu, Vô Ưu lập tức hiểu ý kéo Vân Ca ra ngoài chơi.

Nhìn hai tiểu cô nương kéo tay nhau ra ngoài chơi, Diệp Ly cười nói: “Vô Ưu và Vân Ca tình cảm rất tốt.” Hoa Thiên Hương cười nói: “Cũng không phải sao, tính tình các nàng không tệ, ngày thường lại cùng nhau theo Trầm tiên sinh học y, quen biết không lâu mà người ngoài thoạt nhìn ta với Vô Ưu không phải biểu tỷ muội, mà là hai nàng ấy mới giống như hai chị em ruột.”

“Chuyện của Vân Ca…” Diệp Ly nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

Mộ Dung Đình cười nói: “Từ đại phu nhân rất hài lòng Vân Ca làm con dâu Từ gia, nhưng hai người trong cuộc một người thật khờ, một giả ngây giả dại, Từ đại phu nhân lại không dám trực tiếp nói với tiểu cô nương, sợ làm người ta sợ chạy mất. Hết lần này tới lần khác công tử Thanh Trần lại không có biểu hiện gì, nghe nói khiến Từ đại phu nhân rất tức giận.”

Diệp Ly suy tư thoáng một phát, nói: “Có lẽ là…Đại ca thật không có ý tứ này?”

Mộ Dung Đình liếc mắt, “Không có ý tứ này cũng đừng chậm trễ tiểu cô nương, nghĩa nữ Trầm tiên sinh, tương lai là nữ thần y, bao nhiêu người trông chờ cầu thân đấy.” Mộ Dung Đình không phải nói đùa, vóc người Vân Ca rất xinh đẹp, võ công lại cao, tính cách cũng tinh khiết thánh thiện. Tính cách như vậy, quyền quý vương tôn nhà cao cửa rộng có lẽ không tốt lắm, nhưng nhất định hợp với tướng quân tung hoành sa trường. Không biết bao nhiêu tướng quân Mặc gia quân muốn nhi tử mình lấy con dâu như vậy, càng có bao nhiêu tiểu tướng trẻ tuổi Mặc gia quân hâm mộ cô nương xinh đẹp lại sáng sủa như vậy.

Lại càng không phải nói, Vân Ca được Trầm Dương tán thưởng y thuật, cái này dù cho nàng không có dung mạo nhưng có vô số người bưng sính lễ ngoài cửa chờ cầu hôn nàng đấy. Đáng tiếc, bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp như vậy luôn xuất hiện một gã áo trắng như tuyết, tuấn mỹ xuất trần như công tử Thần Tiên. Lại để cho vô số người chưa kịp theo đuổi đã gãy kích chìm cát ảm đạm quay về.

Mộ Dung Đình không vừa mắt Từ Thanh Trần ở chỗ, nếu có ý với cô nương nhà người ta liền trực tiếp một chút. Nếu không cũng nên cách xa một chút đừng làm trở ngại người ngoài theo đuổi. Không thể bởi vì tiểu cô nương từ nhỏ ở trong núi chưa biết qua đạo lý đối nhân xử thế mà khi dễ người ta a. Dù sao tuổi Vân Ca cũng thực sự không còn nhỏ. Ngoại trừ Hoa Thiên Hương vì hình thức bắt buộc, trên đời này cô nương nhà nào không phải mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình?

“Tranh nhi, rốt cuộc Đại ca có ý tứ gì?”

Tần Tranh che miệng cười nói: “Ly nhi ngươi đừng hỏi ta, ta cũng rất ít gặp Đại ca. Nhưng…Ta cảm thấy Đại ca…có lẽ đối với Vân Ca không giống a.” Dù sao công tử Thanh Trần luôn loay hoay bận bịu đến nỗi Từ đại phu nhân nhiều lần tìm nhưng không thấy hắn, nhưng hắn lại có thể tam bất ngũ thì ( ý nói thường xuyên làm một việc) cùng Vân Ca ra ngoài dạo chơi đấy, thấy thế nào cũng không giống hoàn toàn không có ý tứ. Nhưng…Tâm tư của công tử Thanh Trần cũng không phải phàm phu tục tử như các nàng có thể thấu hiểu được.

Thấy ba người thảo luận bát quái của công tử Thanh Trần, Hoa Thiên Hương cũng bất chấp thẹn thùng, cười híp mắt nói: “Ta nghĩ, nếu như công tử Thanh Trần thật sự có ý với Vân Ca, chỉ sợ công tử Thanh Trần gặp phải đại phiền toái rồi.”

“Nói như thế nào?” Ba người ngạc nhiên nói, trên đời này, có thể làm công tử Thanh Trần gặp phiền toái cũng không nhiều lắm, khó trách ba người lần này lại hiếu kỳ.

Hoa Thiên Hương cười nói: “Vân Ca từ nhỏ lớn lên trong núi, tình tính đơn thuần giống như đưa bé. Nếu cô nương bình thường  được công tử Thanh Trần thường xuyên bồi phụng, không nói hân hoan ít nhất cũng thụ sủng nhược kinh a. Nhưng các ngươi nhìn xem mỗi lần như vậy mặt Vân Ca nhăn nhó đau khổ đấy.

Mộ Dung Đình và Tần Tranh liếc nhau, không khỏi vui vẻ lên tiếng. Không biết vì cái gì, công tử Thanh Trần thoạt nhìn rõ ràng vô cùng hiền lành, nhưng hình như Vân Ca rất sợ Từ Thanh Trần. Đi theo công tử Thanh Trần trước mắt kia không giống mối tình đầu của tiểu cô nương, mà giống như đệ tử ngốc làm sai chuyện đứng trước tiên sinh. Nếu như Từ Thanh Trần thật sự có ý gì với Vân Ca, quả thật đường tình công tử Thanh Trần không tốt lắm.

Diệp Ly đón nhận Lân nhi đang duỗi bàn tay ra từ trong lòng Tần Tranh, một bên cười nói: “Mà thôi, chuyện này để ta hỏi đại ca. Ngược lại hôn sự của Tam ca và Tứ ca, mợ cả và mợ hai có ý gì không?”

Tần Tranh cười nói: “Mẹ và Đại bá mẫu định tháng tám năm nay hôn sự Tam đệ và Tứ đệ cùng tổ chức. Cũng đã thương lượng qua với Dương phu nhân, Dương phu nhân không có ý kiến.”

Diệp Ly cười nói: “Vậy là tốt rồi, xem ra năm nay việc vui không ít.Đến lúc đó…Thiên Hương và Vô Ưu trực tiếp xuất giá từ Định Vương phủ.”

“Ly nhi!” Kiều nhan Hoa Thiên Hương ửng đỏ, trừng liếc Diệp Ly nói: “Chúng ta nghe nói ngươi muốn làm tiệc cho Lân nhi và Tâm nhi nên đến xem có gì cần giúp đỡ, các ngươi lại trêu ghẹo ta?” Diệp Ly than nhẹ một tiếng, cười yếu ớt nói: “Những chuyện này đều có người lo rồi, Thiên Hương ngươi vẫn thanh thản ổn định gả đi là được. Những năm này…ủy khuất cho ngươi rồi.” Lại nói tiếp, nàng sớm gả vào Định Vương phủ, Tần Tranh và Mộ Dung Đình cũng trước sau xuất giá. Hiện tại Mặc Tiểu Bảo cũng gần mười tuổi rồi, hôn sự của Hoa Thiên Hương vẫn trì hoãn đến giờ. Hai mươi sáu tuổi ở kiếp trước không tính là trễ, nhưng ở kiếp này cô nương hai mươi tuổi chưa xuất giá đã bị người ta gọi là gái lỡ thì rồi. Có lẽ Hoa Thiên Hương bị áp lực rất lớn.

Đôi mắt dễ thương của Hoa Thiên Hương ửng đỏ, thấp giọng nói: “Nói bậy gì đó, ta vẫn tốt đây này.”

Diệp Ly đưa tay vỗ vỗ tay nàng cười nói: “Đúng vậy, về sau sẽ tốt hơn đấy.”

“Ly nhi…Có phải ngươi muốn làm hoàng hậu phải không?” Gặp hào khí có chút ngưng trọng, Mộ Dung Đình vội vàng thay đổi chủ đề trêu tức cười hỏi.

Diệp Ly nhướng mày, cười hỏi: “Ai nói ta muốn làm hoàng hậ hả?” Mộ Dung Đình cười tủm tỉm nhìn nói: “Hiện tại Định Vương đánh bại Bắc Nhung, lại đánh bại Mặc Cảnh Lê cùng với Tây Lăng Trấn Nam Vương. Chẳng phải nên sớm đăng cơ xưng đế sao? Đến lúc đó Ly nhi ngươi không phải hoàng hậu thì còn ai? Chúng ta sẽ không cười ngươi, có một hoàng hậu là bạn tốt, thật nở mày nở mặt a.”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Đại khái làm các ngươi thất vọng rồi, tạm thời ta không  muốn làm Hoàng hậu.”

“Vì cái gì?” Mộ Dung Đình mờ mịt. Định Vương trở thành Hoàng đế nếu như Ly nhi không phải Hoàng hậu, người khắp thiên hạ cũng không đồng ý a.

Hoa Thiên Hương liếc mắt, nói: “Vậy khẳng định Định Vương không có ý định xưng đế a. Nhưng Ly Nhi…Định Vương thật sự…” Diệp Ly có chút bất đắc dĩ cười, xem ra việc Mặc Tu Nghiêu đăng cơ xác thực là mục đích chung rồi. Mà ngay cả Hoa Thiên Hương và Mộ Dung Đình là khuê trung nữ tử cũng không tin.

Được Diệp Ly khẳng định đáp án, mọi người trầm mặc một hồi. Mộ Dung Đình thở dài, nhìn Diệp Ly nói: “Kỳ thật Định Vương không đăng cơ cũng có cái lợi. Mấy ngày nay ta nghe không ít người có ý định đưa nữ nhi mình tiến cung làm phi tử đấy. Tranh nhi, người đưa tới cửa Từ gia cũng không ít a?

Tần Tranh trầm mặc nhẹ gật đầu, những ngày này xác thực không ít người đến thăm Từ gia để tạo mối quan hệ. Dù Định Vương phi mang họ Diệp, nhưng Định Vương phủ lại nói rõ chỉ nhận Từ gia là nhà mẹ đẻ của Định Vương phi. Có điều Diệp Ly vừa mới trở về, mọi người Từ gia cũng không muốn để Diệp Ly phiền lòng, nên không cho nàng biết mà thôi.

Kỳ thật chuyện này vốn trong dự liệu đấy, lúc trước Định Vương phủ chưa ổn định, tình thế thay đổi trong nhát mắt, có thể nói hết thảy đều có khả năng. Đương nhiên có người không để ý Định Vương rốt cuộc là cưới một người vợ hay là nạp một viện tử kiều thê mỹ  thiếp. Cho dù Định Vương không chịu lôi kéo thế lực thông gia, cũng chỉ có thể nói Định Vương ngông nghênh khinh thường kiểu bám váy đàn bà. Nhưng đợi đến lúc thiên hạ ổn định, vô luận là lễ nghi tông pháp, lợi ích của quyền quý hay cân bằng thế lực, quảng nạp lục cung là việc phải làm. Mặc Tu Nghiêu cường thịnh cũng không có khả năng giết sạch thần tử phản đối, giang sơn rộng lớn cũng không có khả năng dựa vào một mình Từ gia chống đỡ. Những người này, đúng là hiểu điểm này nên mới có thể đương nhiên cho rằng một khi Mặc Tu Nghiêu đăng cơ, tất nhiên sẽ như lịch đại Định Vương nạp phi lấy thiếp.Trong lịch sử, lúc giành chính quyền Đế hậu thâm tình cũng không phải không có, nhưng một khi đăng cơ làm đế, một đế vương không phải có ba cung lục viện sao?

“Ly nhi…”Tần Tranh có chút lo lắng nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Không cần lo lắng, những vấn đề này Tu Nghiêu sẽ xử lý tốt.”

Mộ Dung Đình có chút không yên lòng nói: “Định Vương…” Không phải nàng không tin Định Vương, nhiều năm như vậy Định Vương đối với Ly nhi thế nào thì Mộ Dung Đình luôn vô cùng hâm mộ. Nhưng nhiều vị đế vương cũng có vô số bất đắc dĩ và không cách nào lựa chọn.

Diệp Ly nói khẽ: “Ta tin tưởng chàng. Vô luận chuyện gì chúng ta đều đứng chung một chỗ.”

Thấy Diệp Ly bình tĩnh như thế, Mộ Dung Đình cũng yên lòng, nặng nề gật đầu nói: “Bất kể thế nào, Ly nhi, chúng ta đều ủng hộ ngươi.”

“Cảm ơn.” Diệp Ly cười nói.

“Mẹ mẹ…” Tiểu công chúa trong lòng Mộ Dung Đình giãy dụa duỗi bàn tay nhỏ ra. Diệp Ly bất đắc dĩ phải giao Lân nhi cho Tần Tranh, đón Tâm nhi ôm vào lòng cười nói: “Tâm nhi, làm sao vậy?”

Mộ Dung Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tâm nhi treo một nụ cười ngồi trong lòng Diệp Ly không khỏi chua chua mà nói: “Từ bá mẫu nói không sai, thật sự hài tử không có lương tâm đấy. Mẹ cháu không ở đây, dì Mộ Dung mỗi ngày ôm cháu chơi, hiện tại mẹ cháu trở về, thì quên dì rồi.”

“Dì dì…mẹ mẹ…” Tiểu công chúa trong lòng Diệp Ly cười càng vui vẻ, hoàn toàn không hiểu phàn nàn của Mộ Dung Đình.

Hoa Thiên Hương một bên ôm Lân nhi chơi đùa, như có điều suy nghĩ mà nói: “Ly nhi, Định Vương không chịu đăng cơ thì ra là vậy sao?” Không thể không nói, xuất thân thế gia công huân Hoa Thiên Hương hiểu nhiều chuyện hơn Tần Tranh và Mộ Dung Đình.

Diệp Ly khẽ giật mình, mỉm cười nói: “Chàng nói chàng không muốn vào triều.”

Mọi người im lặng, cái này xem là lý do sao?

“Khởi bẩm Vương phi, công tử Thanh Trần mời Vương phi đến thư phòng một chuyến.” Ngoài cửa, thị vệ vội vàng bẩm báo.

Nghe vậy, Diệp Ly nhíu mày, lập tức nghe ra trong đó có chút không đúng. Mặc Tu Nghiêu lúc này cũng đang ở thư phòng, vì cái gì không phải Vương gia mời mà là công tử Thanh Trần? “Xảy ra chuyện gì?”

Thị vệ khó xử nhìn Diệp Ly nói: “Vương gia…Vương gia giận dữ trong thư phòng. Công tử Thanh Trần mời Vương phi đi xem.”

“Ta đã biết, ngươi đi đi.” Diệp Ly thở dài, đứng dậy đưa Tâm nhi lại cho Tần Tranh cười nói: “Ta đi sẽ quay lại.” Tiểu công chúa y y nha nha cầm tóc Diệp Ly không chịu buông. Diệp Ly bất đắc dĩ nhíu mày, lắc đầu cười nói: “Được rồi, mang con cùng đi. Tâm nhi muốn gặp phụ vương phải không?”

“Ly nhi, Tâm nhi vẫn nên giao cho ta.” Tần Tranh nói. Tuy nàng chưa thấy qua Định Vương nổi giận, nhưng cũng có nghe nói. Cũng không nên hù trẻ con. Hơn nữa chuyện Định Vương nổi giận, trong lòng Tần Tranh cũng đoán ra. Nói khẽ:

Người khác nói gì cũng đừng để ý.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Khuyên can mãi một hồi, cuối cùng cũng dụ được tiểu công chúa thả tay ra. Diệp Ly đi vào thay đổi bộ quần áo rồi đi đến thư phòng.