Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 112: Sở nhị




Hỉ Ca cùng bọn Thất Tử ở trong di tích ngây người 2 ngày, cuối cùng đem quái nơi này tiêu diệt sạch sẽ. Đáng tiếc là bản đồ lần này không rơi nhiều trang bị cho lắm, ngay cả che dấu bộ trang cũng không thấy đâu. Tổng thể mà nói, 3 lượt khai hoang di tích, thu hoạch kha khá. Tiền mà mỗi người kiếm được cũng khoảng một vạn kim. Đội hữu của Cuồng Vũ là kẻ có tiền, mỗi lần đấu giá trang bị đều trực tiếp trả hơn một ngàn kim / lần. Hỉ Ca nhịn không được đau lòng giùm cho bọn hắn.

Cô Tửu sau khi đánh xong bản đồ, liền muốn đi làm nhiệm vụ chức nghiệp kỹ năng. Hỉ Ca có nghe nói, ngoạn gia gặp phải vận may, đụng tới chức nghiệp NPC, có thể tùy cơ khởi phát kỹ năng nhiệm vụ. Bất quá cô chưa từng gặp phải. Thực hiển nhiên, Cô Tửu là cái tên vận khí cực hảo trong truyền thuyết.

Vốn Cô Tửu muốn rủ Hỉ Ca đi cùng. Nhưng hắn không có can đảm mở miệng. Mỗi lần Cô Tửu đến gần Hỉ Ca, liền phát hiện Thất Tử đứng ngay đằng sau, nhìn hắn cười cười, xoay xoay thanh chủy thủ trên tay. Cô Tửu từng hiểu biết qua uy lực của chủy thủ kia. Đừng nói là một dược sư yếu ớt như hắn, ngay cả bọn kim giáp chiến sĩ với lực phòng ngự đỉnh cấp cũng có thể bị Thất Tử vẫy một chiêu liền đi tong 1000+ huyết. Nghĩ đến chủy thủ xuất hiện trên cổ của mình… Cô Tửu sợ hãi. Mỗi lần nhìn thấy Thất Tử, Cô Tửu nhịn không được suy nghĩ không biết có ngày nào đó cái đầu của mình sẽ rớt xuống không?! Cô Tửu không phải ngu đần. Hắn đương nhiên phát hiện ra Thất Tử là bất mãn chuyện hắn đi bên cạnh Hỉ Ca. Nhưng vì cái gì cứ đưa ánh mắt uy hiếp nhìn hắn chứ… Quá đáng lắm! Để bảo toàn tánh mạng, Cô Tửu đành buông tha cho chuyện lôi kéo Hỉ Ca đi theo làm nhiệm vụ. Hắn một mình xoay người rời đi.

Những người khác, sau khi đánh xong bản đồ, cũng sôi nổi rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Hỉ Ca và Thất Tử. Hỉ Ca nhìn bộ mặt tươi cười chói lóa còn hơn ánh nắng mặt trời kia, sâu kín thở dài, thật không biết nên khóc hay nên cười.

“Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Hai người ở giữa sa mạc, nhìn tới nhìn lui, trừ bỏ một ít quái tử đằng ra, không có bóng dáng ngoạn gia nào cả. Mặc dù tử đằng là quái 50 cấp, nhưng số lượng ít, lại thưa thớt nên không tạo áp lực gì cho 2 người.

Tây Vực Sa Hải không phải là địa phương tốt để sinh sống. Ít nhất là cảnh vật nơi này không bằng một góc với Nam Uyên đại lục. Hỉ Ca đột nhiên rất muốn trở về. Nhưng ở bên kia chỉ sợ đang náo loạn đi. Nghe nói, Minh Độ Thiên vừa mang người chạy qua đây hỗ trợ Mỹ Nhân Bang, tổng đàn bên kia của hắn liền bị tập kích. Thực lực của Long Tộc không tính là gì, nhưng dù sao cũng là bang hội được thành lập đầu tiên của Nam Uyên, số lượng thành viên tương đối vượt trội. Hơn nữa còn có Phần Thiên ở phía sau màn thao túng, tình hình náo loạn đó chỉ sợ sẽ không nhanh như vậy đã chấm dứt.

“Sợ anh đem em đi bán sao?”

“Hứ… chỉ sợ bán cũng không có người mua… Í, có người.” – Hỉ Ca thấy không xa phía trước có cái hạp cốc. Đứng ngoài cửa hạp cốc là 2 bóng người.

“Đi thôi.” – Thất Tử mang theo Hỉ Ca hướng tới 2 người kia.

Còn chưa tới gần, Hỉ Ca đã nhìn thấy vị thích khách đứng đầu. Khóe mắt nhịn không được run rẩy. Dung mạo đó… có phải hay không sinh ra để đả kích nữ nhân ?!?! Ngươi nói, một đại nam nhân, để tóc dài cũng chưa tính là gì, nhưng mà vì sao bộ dáng so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn? Đây là muốn người ta tức chết hả? Hơn nữa, nếu xinh đẹp theo kiểu âm nhu còn an ủi một chút, đằng này vẻ mặt anh ta không hề nữ tính hóa, ngược lại tạo nên một loại đặc thù khí chất. Nói thế nào nhỉ… là cái loại khiến người ta nhìn thấy liền mê muội tinh thần.

“Nhị ca.” – Thất Tử hướng nam nhân gật đầu chào.

Hỉ Ca nghe Thất Tử xưng hô, trong lòng liền kinh ngạc. Hắn gọi người kia là “nhị ca”, xem ra bọn họ có quan hệ không bình thường a.

“Tiểu Thất, đây là Hỉ Ca sao?”

“Phải.”

“Chào em, anh gọi là Sở Nhị.”

Sở Nhị đưa tay nắm lấy tay Hỉ Ca: – “Anh lớn hơn Tiểu Thất vài tuổi, nếu không chê, em gọi anh là nhị ca đi.”

Sở Nhị quả thật không cùng Hỉ Ca nói chuyện khách khí. Loại người thẳng thắn này, chính là khẩu vị của Hỉ Ca. Hỉ Ca cười cười gật đầu: – “Chào nhị ca.”

“Nhị ca, tìm được người rồi sao?” – Thất Tử mở miệng hỏi.

“Ừ, ở bên trong, tổng cộng 8 tên. Chúng ta mỗi người xử một nửa, thế nào?”

“Không thành vấn đề.”

Thất Tử cùng Sở Nhị nói chuyện khiến Hỉ Ca nghe mà như đi trong sương mù, ngơ ngác đứng ở một bên, không hiểu bọn hắn đang muốn làm gì.

Cũng may, nữ dược sư gọi là Truy Hồn, người đi bên cạnh Sở Nhị đã tốt bụng giải thích một phen. Tám người bọn họ nói tới chính là ngoạn gia của Cực Bắc Băng Nguyên. Tội trạng của đám người này là đã lấy trộm đồ của Sở Nhị. Cho nên Sở Nhị mới một đường đuổi tới đây. Nghe Truy Hồn nói, hai người đã đuổi theo 8 người kia suốt 3 ngày. Hỉ Ca nghe mà không biết nói gì luôn. Hai người đuổi giết 8 người, nghe thế nào cũng cứ làm sao đó…

“Chúng ta không cần động thủ sao?” – Hỉ Ca rất tin tưởng thực lực của Thất Tử. Về phần Sở Nhị, cô chưa thấy qua nên không dám vọng động đoán bậy.

“Không sao đâu. Nếu không phải nhìn thấy Tiểu Thất. Lúc nãy lão đại đã muốn tự mình đi vào rồi.” – Truy Hồn bất đắc dĩ cười cười. Chuyện này đã thành thói quen. Mặc dù là dược sư, nhưng cơ bản Truy Hồn đi theo chỉ như cây cỏ làm cảnh.

“Cũng tốt.” – Hỉ Ca liền an tâm. Nếu người ta không cần mình, cô liền ngồi ở bên ngoài chờ.

Hạp cốc khá nhỏ. Cho nên âm thanh ở bên trong vọng ra nghe khá lớn. Những tiếng la hét thảm thiết đều lọt vào lỗ tai của Hỉ Ca. Sau khi nghe được vài tiếng mắng chửi, bên trong liền im bặt.

Bên trong, 2 thích khách đứng ở 2 bên, dưới chân mỗi người là 4 cỗ thi thể. Sở Nhị nhìn Thất Tử, ánh mắt lạnh băng, nở nụ cười quỷ dị, giống như cái người ôn hòa ở ngoài cửa hang là một người khác.

“Tiểu Thất, đem chuyện của ngươi xử lý cho tốt. Bằng không ta sẽ tự mình ra tay.”

Thất Tử cũng không nể mặt: – “Ngươi yên tâm, việc của ta còn chưa cần ngươi nhúng tay vào.”

“Vậy thì tốt, ta cũng lười quản chuyện của ngươi. Bất quá, tiểu bảo bối nhà ta nếu chịu bất kỳ tổn thương nào, cho dù là ngươi có núp dưới trướng của Hoa gia cũng sẽ không yên thân đâu.”

“Ta cùng Hoa gia đã sớm cắt đứt quan hệ. Cho ta thời gian một tháng. Ta sẽ đem mọi chuyện xử lý xong.” – Thất Tử nắm chặt chủy thủ trong tay. Nếu không phải vì thân phận đặc biệt của tên kia, hắn thật muốn đem tên kia ra băm vằm. Mỗi lần gặp mặt tên kia, tâm tình đều không vui vẻ gì.

“Ta khuyên ngươi, tốt nhất vẫn là buông tay đi.” – Sở Nhị mạc danh kỳ diệu nói một câu.

“Nên buông tay chính là ngươi.”