Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 117




Trừ bỏ Lang Hôn, người của Đoạn Lang Minh đều không biết nội tình, rằng Đoạn Lang là người của Khổ Độ, rằng người đứng phía sau Đoạn Lang Minh chính là Minh Độ Thiên.

“Đoạn Lang, anh vẫn còn muốn…” – Lang Hôn muốn nói lại thôi.

Đoạn Lang không phải là tay mơ, nếu không Minh Độ Thiên cũng không đẩy Đoạn Lang đến Đông Châu Xích Hỏa thành lập bang phái. Lang Hôn chỉ không rõ, Đoạn Lang vốn thực lực bản thân đủ mạnh, vì cái gì phải bán mạng cho Minh Độ Thiên? Hơn nữa còn nhất nhất cẩn tuân ý chỉ? Giống như sự kiện liên quan đến Hỉ Ca, chính là người Khổ Độ bên kia mạnh mẽ buộc Đoạn Lang gỡ bỏ lệnh truy nã. Nếu không, cho dù có Sói Xám Ăn Cừu ở đây, Hỉ Ca cũng không có cửa trở lại Đông Châu Xích Hỏa mà sinh tồn đâu.

Đoạn Lang dừng lại, nhẹ nhàng xoa mái tóc của Lang Hôn: – “Đừng nói nữa.”

Lúc hắn lỡ cơ thất bước, là người kia cho hắn cơ hội trở mình. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi. Nhưng chỉ cần nhớ tới đôi mắt băng lãnh kia, bao nhiêu dũng khí của hắn liền tiêu thất.

“Được rồi.” – Lang Hôn thở dài – “À, chuyện lúc nãy, Sánh Cùng Phong Nguyệt hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Chúng ta có nên âm thầm giúp cô ta một tay không? Vực Sâu phát triển có điểm quá nhanh rồi.”

Chỉ trong vòng một tháng, Vực Sâu đã có thể đứng vững ở Đông Châu. Không phải chỉ vì bọn họ có tài lực hùng hậu, mà còn vì những cái đầu của đám cao tầng lãnh đạo.

Phần Thiên thì khỏi phải nói rồi. Cô ta quá nổi tiếng. Giữa đại chiến của 2 bang phái lớn, nhẹ nhàng chạy đến giết chết Hoa Mỹ Nhân 2 lần, đã vậy còn có thể bình an rời khỏi Tây Vực. Chuyện này căn bản đã trở thành truyền thuyết ly kỳ.

Còn cái người tên là Cuồng Vũ, lúc cô ta gia nhập Vực Sâu, 3 lão đại của Thiên Nhãn đều cho người đến tặng lễ. Ngay cả bang chủ của Thương Lan công hội cũng không có phần mặt mũi lớn như vậy. Cho nên, có vô số người tò mò muốn biết thân phận của Cuồng Vũ thật ra là ai.

Lại còn có Hỉ Ca. Thoạt nhìn thân phận của Hỉ Ca là đơn giản nhất. Nhưng sự thật thì thân phận của cô ta mới là tối phức tạp. Căn cứ vào tư liệu do Khổ Độ cung cấp. Cô ta ở cả 4 đại lục đều có mối liên hệ giao hảo với các tổ chức lớn, tất cả đều là loại tổ chức dị thường khủng bố.

Vực Sâu ngoài mặt đang bị bao vây, nhưng thực tế thì nó không hề yếu kém. Rất nhiều ngoạn gia bất mãn với Đoạn Lang Minh, nên khi Vực Sâu xuất hiện liền vui vẻ đầu nhập vào. Này cũng là nguyên nhân giúp Vực Sâu quật khởi nhanh như vậy.

“Có thể âm thầm hỗ trợ, chỉ cần không bị lật tẩy là được. Anh nghĩ Sánh Cùng Phong Nguyệt cũng không phải kẻ ngu xuẩn, sẽ không dễ dàng bị chơi một vố liền mất lý trí.”

Đoạn Lang và Hỉ Ca, mối thù giữa họ không có khả năng giải quyết một cách nhẹ nhàng được. Mặc dù Đoạn Lang không rõ vì cái gì người bên Khổ Độ không cho hắn động tới Hỉ Ca, nhưng làm kẻ tiểu nhân giật dây thì không thành vấn đề chứ?!

~~~~~~~~~~~~~~~ ta là đường phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~

“Hỉ Ca, buông tha cô ta dễ dàng như vậy sao?” – Cuồng Vũ vẫn khó chịu.

“Ngươi nghĩ, đem cô ta tẩy bạch, sau đó đợi Sói Xám Ăn Cừu về xử lý ngươi sao?” – Hỉ Ca liếc mắt. Không thể nghi ngờ, Niếp Lãng là người biết đối nhân xử thế, nói chuyện cũng rất tao nhã hòa ái. Nhưng, một người đàn ông chưa tới 30 tuổi, lại có thể từ hai bàn tay trắng dựng lên một cơ nghiệp đồ sộ như thế. Hỉ Ca không cho rằng hắn thật sự là người “tao nhã hòa ái” a~

Nhớ tới thời điểm Niếp Lãng gặp mặt Quan Tả, đúng là khủng bố nha. Hỉ Ca nhịn không được lắc đầu. Chiến tranh không khói súng, giết người không đổ máu, Niếp Lãng vậy mà có thể khiến cho Quan Tả cuốn gói khỏi Sở gia. Ý tưởng đó Hỉ Ca cũng muốn làm từ lâu, chỉ là không biết mở miệng thế nào. Niếp Lãng nhún tay vào, coi như giúp cô bớt đi một chuyện phiền toái.

“Kháo! Thôi quên đi, không chơi với tên lang sói đó. Bất quá… ngươi liền như vậy buông tha cô ta sao?” – Cuồng Vũ ở chung với Hỉ Ca một đoạn thời gian, tự nhiên biết tính tình của cô.

Bình thường nhìn Hỉ Ca ôn nhu vậy đó, nhiều lúc có điểm yếu đuối chọc cho người ta khi dễ, mà bị khi dễ thì Hỉ Ca cũng chẳng tỏ thái độ gì, một mảnh lạnh nhạt, nhiều nhất là nói móc vài câu thôi. Nhưng… xem người không thể chỉ xem bề ngoài. Đặc biệt là loại người như Hỉ Ca. Xác thực mà nói, Hỉ Ca là loại người âm trầm khó định. Hỉ Ca thích nhất là chơi xỏ người khác. Cũng không biết làm sao cô có thể bồi dưỡng ra loại tính cách này nữa.

“Không cần gấp. Cô ta chạy không thoát đâu. Kỳ thật ta đang phân vân, không biết có nên đi qua hỏi mượn vài tên thích khách bên chỗ Sở Tiếu Ca không…”

Sau khi Thất Tử biến mất, Sở Tiếu Ca bước lên tiếp quản Thứ. Nguyên một đám thích khách dưới tay Thất Tử đều là bọn khủng bố. Một số người, ngay cả Sở Tiếu Ca cũng không phải là đối thủ. Nhưng không biết vì sao bọn họ đều can tâm nhận lệnh từ Sở Tiếu Ca. Hiện tại, địa vị của Sở Tiếu Ca ở Thứ là siêu việt. Cơ bản, cậu đã thay thế Thất Tử, trở thành một trong tứ đại thủ lãnh của Thứ. Mặc dù Sở Tiếu Ca gia nhập Thứ là nhờ Hỉ Ca, nhưng không thể phủ nhận, thực lực của Sở Tiếu Ca mới chính là nguyên nhân giúp cậu trụ vững đến giờ. Phải nói là, sức quyến rũ của tên nhóc đó lớn hơn Hỉ Ca rất nhiều. Nghĩ đến đây, Hỉ Ca quay đầu nhìn Cuồng Vũ, lại nhìn tên đang bò trên mặt đất hái cỏ, bất đắc dĩ thở dài. Vì cái gì những người cô quen biết toàn là quái nhân, còn Sở Tiếu Ca lại quen biết toàn người bình thường a~~~

“Ngươi muốn chơi trò ám sát?” – hai mắt Cuồng Vũ sáng ngời.

Đội thích khách của Thứ, Cuồng Vũ đã từng nghe danh qua. Là ngàn người chọn 1, hơn nữa còn do chính tay Thất Tử huấn luyện. Thất Tử lợi hại thế nào, Cuồng Vũ không rõ cho lắm. Nhưng Hỉ Ca từng nói, nếu Thất Tử và Minh Độ Thiên đấu với nhau, người đo ván nhất định là Minh Độ Thiên.

Trên bảng tổng hợp thực lực của Thịnh Thế, người xếp thứ nhất là Sở Nhị, thứ hai là Minh Độ Thiên. Mặc dù nhận định kia là lời nói phiến diện của Hỉ Ca, nhưng Cuồng Vũ tin tưởng phán đoán của Hỉ Ca hơn là bảng đánh giá kia. Thất Tử huấn luyện không phải chỉ có 1-2 tên thích khách mà ước chừng là hơn 100 tên. Đội ngũ 100 tên thích khách này tuyệt đối trung thành với Thứ. Chỉ cần bọn họ có thể mượn đến 2 tên thích khách, Hỉ Ca còn không phải sẽ đem Sánh Cùng Phong Nguyệt quay cho mệt đừ sao.

“Ta chỉ cần vài tên bảo tiêu thôi à nha~” – Hỉ Ca mĩm cười, là nữ nhân, ở một số trường hợp, cần phải biết giả bộ yếu đuối.

Hỉ Ca cầm nguyên liệu Cuồng Vũ đưa cho, chui vào tiệm thợ rèn, đe thiết một ngày trời, rèn ra một thanh cự kiếm. Nhìn thời gian không còn nhiều nữa, Hỉ Ca lên kênh đội ngũ nói lời từ biệt, sau đó thoát tuyến.

Buổi cơm tối ở Sở gia vẫn náo nhiệt như lúc thường. Chính là chỉ có 3 người cùng nhau ăn mà thôi. Hỉ Ca đứng ở chân cầu thang, nhìn vào phòng ăn, ngẩn người nhớ tới một bóng dáng quen thuộc. Chớp mắt cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não cùng không đành lòng. Làm sao mới có thể triệt để quên người kia đây? Chẳng lẽ lại cần đến một nam nhân khác hay sao?

Không phải Hỉ Ca chưa từng điều tra qua. Nhưng cô cố gắng truy cứu thế nào cũng không tìm thấy bất kỳ tin tức gì của A Thất. Ngay cả Tiểu Cửu cũng truy không ra. Quan trọng là, Tiểu Cửu lại khuyên cô hãy buông tay.

Hỉ Ca cười khổ. Đúng vậy a, đáng lẽ ngay từ đầu đã nên buông tay rồi. Nếu cô sớm cách ly A Thất xa một chút, nói không chừng đã chẳng biết đến phiền não. Đối với chuyện tình cảm, cô luôn ở thế bị động. Ngay lúc cô dùng hết dũng khí để chủ động một lần, người kia lại biến mất. Kỳ thật, hôm đó cô chạy đi tìm A Thất cũng không phải để hỏi tội, chỉ muốn một đáp án mà thôi. Ai biết, hắn có đi không về.

“Hỉ Hỉ, ăn cơm a, ngươi đứng đó phát ngốc cái gì?” – Tiểu Cửu mặc tạp dề ló đầu ra khỏi nhà bếp, thấy Hỉ Ca đứng ngẩn người liền lên tiếng hỏi.

“Ách… đến ngay.”

Sở Tiếu Ca khi ra đường sẽ khoát lên người bộ mặt công tử cao quý. Nhưng ở nhà, nó chính là một tên nhóc không chịu lớn. Nhìn em trai và Tiểu Cửu tranh giành đồ ăn, thiếu chút nữa là bổ nhào lên mặt bàn, Hỉ Ca liền thấy đau đầu. Tên nhóc này cũng là loại người hai mặt điển hình đây.

“Đúng rồi, chị hai, hồi chiều… á á… đồ ăn của ta.” – Sở Tiếu Ca nhanh tay chộp lấy đĩa tôm càng ôm vào trong người, không quên hất cằm nghênh mặt nhìn Tiểu Cửu.

“Hử?” – Hỉ Ca ngẩng đầu, nhìn thấy bãi chiến trường trước mắt, âm thầm may mắn cô từ đầu đã nhanh tay gấp toàn bộ thức ăn yêu thích vào trong tô.

“… hồi chiều Lãng ca có gọi điện thoại đến… Ta dựa vào, ngươi giết ta đi aaaaa” – con tôm càng còn chưa kịp nhét vào mồm, một đạo ngân quang không biết từ hướng nào bay tới, chuẩn xác nhắm trúng con tôm, sau đó con tôm anh dũng rơi xuống sàn nhà.

Hỉ Ca nhìn con tôm, khụ 2 tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Lãng ca đã trở về, bảo là ngày mai rảnh, muốn hỏi xem chị có thời gian không?”

“Không có.”

Từ lúc Niếp Lãng công khai thái độ đối với Hỉ Ca, cô liền e ngại chuyện chạm mặt anh. Nhưng anh ta đúng là loại người khiến người khác rất khó cự tuyệt. Hơn nữa, Hỉ Ca không hề chán ghét anh ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ thích anh ta. Cô có thể rất nhanh yêu thích một ai đó. Nhưng lại không có biện pháp gạt bỏ hình ảnh đang tồn tại trong lòng để đi thích một người khác. A Thất, bất tri bất giác, đã ở sâu trong trái tim cô.

“Ông nội cũng gọi điện đến, cũng muốn hỏi chị có thời gian rảnh không.” – Sở Tiếu Ca vừa nói chuyện vừa không quên quơ đũa tranh đồ ăn trên bàn với Tiểu Cửu.

“Ông nội? Ông nội lại muốn gì?”

“Nói có hoạt động xã đoàn gì đó, toàn bộ bô lão (người già) đều sẽ tham gia.”

Chính là buổi tụ hội người già đi. Theo lý thuyết, hẳn ông nội phải kêu Sở Tiếu Ca hoặc là Sở lão cha đi theo mới đúng, không nên lôi cô vào chứ?!

“Còn em?”

“Em cũng bị bắt đi…”

“Vậy cùng đi. Để chị gọi điện nói một tiếng với Niếp Lãng.” – Hỉ Ca thở dài, lúc nào cũng cự tuyệt làm cho cô ngại không dám gọi điện thoại luôn.

“Hỉ Ca, không bằng mời Niếp Lãng đến nhà dùng cơm một lần đi.” – Tiểu Cửu đột nhiên mở miệng.

Hỉ Ca sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Tiểu Tửu một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: – “Cái đó bàn sau.”