Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 120: Xem náo nhiệt




Lúc Hỉ Ca vào trò chơi, trời còn chưa sáng. Logout tại bang phái như đã thành thói quen. Nên lúc vào trò chơi, cũng là đang đứng trong đại sảnh của bang phái. Vừa lúc Hỉ Ca online, Phần Thiên cùng Phi Khuynh Thành từ bên ngoài đi vào, dáng vẻ hấp tấp, trên mặt còn lộ ra nụ cười đáng đánh đòn. Một bang chủ, một phó bang, đem tất cả chuyện phiền toái trong bang đẩy lên người mình, sau đó tiêu dao sung sướng, không phải đáng đánh đòn thì là gì.

“Hai người các ngươi, ra ngoài chơi rất vui vẻ đi?!?!” – Khoan thai ngồi trên ghế, Hỉ Ca nhìn nhìn, cảm thấy 2 người kia có điểm là lạ.

“Không phải chúng ta tin tưởng thực lực của ngươi sao, nghe nói ngươi đem Sánh Cùng Phong Nguyệt lắc lư đùa giỡn? Cô ta lại đắc tội với ngươi hả?” – Phần Thiên đi đến bên cạnh Hỉ Ca, tìm một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô.

“Không tính đắc tội, chỉ vui đùa một chút thôi. Các ngươi tìm được cái gì hả?” – Hỉ Ca không tin Phần Thiên vô duyên vô cớ rời đi lâu như vậy. Tròn năm ngày, hai người bọn họ lại không thăng thêm một cấp nào. Theo tính cách Phần Thiên, chuyện này căn bản là không thể nào.

“Thật đúng là không thể gạt ngươi cái gì, hai chúng ta được Cuồng Vũ chỉ cho bản đồ đi thăm dò Boss thống lĩnh.”

Boss Thống lĩnh, cấp 40 bạo ra Kiến hội lệnh, cấp 70 bạo ra Kiến thành lệnh. Trước kia Phần Thiên không thành lập bang phái, đương nhiên không để ý đến mấy chuyện này. Nhưng bây giờ đã có bang phái, tất nhiên muốn phát triển thành bang hội mạnh nhất. Chơi trò chơi, không phải vì vui vẻ sao. Phần Thiên từ trước đến nay không chịu làm kẻ dưới, những người trong bang chỉ sợ cũng như thế. Bất kể là ai, vì lý do gì, khi đã gia nhập Vực Sâu, nếu chọn ở lại thì nơi đây chính là nhà của họ. Họ sẽ chung tay xây dựng nơi này trở thành nơi tốt nhất.

“Tìm được không?” – Hỉ Ca nhìn vẻ mặt của Phần Thiên, đoán rằng cô ta hẳn đã tìm được boss.

“Tìm được nhưng lúc đó đụng phải người của Sói Xám Ăn Cừu.” – Phần Thiên cười có chút âm hiểm.

“…Ngươi… đều giết chết hết?” – Không giết người thì không phải tính cách của Phần Thiên.

“Ai bảo đối phương chỉ có một người làm chi…” – Phần Thiên nhún vai.

Một người không thể (tự) hồi sinh, muốn sống lại chỉ có cách lựa chọn trở về (điểm sống lại trong) thành, mà thành thị gần nhất cũng cách nơi đó nửa ngày đường. Chờ người đó quay lại địa điểm cũ, đoán chừng hoa cúc vàng cũng đã tàn.

“Giết thì giết. Ngươi chuẩn bị lúc nào thì đi?”

Boss Thống lĩnh 70 cấp, 10 ngày mới xuất hiện một lần, cho nên người đầu tiên biết tin tức là người chiếm ưu thế. Nhưng boss Thống lĩnh 70 cấp lực công kích quá khủng, phải có trang bị và cấp bậc đủ cao mới có khả năng đánh được. Yêu cầu đặc biệt là kiếm khách. Đánh loại boss này cần đến vài nhóm lớn kiếm khách, nếu buông lỏng một chút, nhất định sẽ uổng phí công sức, vậy nên trang bị của kiếm khách hết sức quan trọng. Mặc dù kiếm khách lợi hại nhất trong bang phái là Cuồng Vũ, nhưng trang bị của Cuồng Vũ không thuộc hàng top. Trên thực tế, kiếm khách có thể hấp (dẫn) trụ (vững) được boss thống lĩnh cấp 70 chỉ có thể nằm trong top 5 của bảng tổng hợp thực lực kiếm khách của Thịnh Thế mà thôi.

“Chúng ta ít kiếm khách quá, cho dù uống dược của Cô Tửu, đoán chừng cũng cần kiếm khách có lực phòng ngự trên hai vạn mới được.”

Hỉ Ca nhìn lực phòng ngự của mình, thật đáng thương chỉ có 1800 điểm, cô đành câm nín không biết nói gì. Kiếm khách muốn có phòng ngự trên 2 vạn điểm, ít nhất trên người phải mặc 2 trang bị cấp truyền kỳ. Thật trâu bò!

“Ta có thể tìm được người, nhưng sợ rằng boss mà bạo ra trang bị kiếm khách, hắn sẽ lấy đi một món.”

Trang bị bạo ra từ boss Thống lĩnh nhất định là cấp truyền kỳ hoặc cấp sử thi. Nếu là truyền kì còn đỡ, nếu thực sự bạo ra trang bị cấp sử thi, đến lúc đó nhất định sẽ có người bất mãn trong lòng.

“Cái này ngươi yên tâm, chỉ cần hắn chịu tới, đồ bạo ra nhất định sẽ ưu tiên hắn lựa chọn.”

Phần Thiên là người thẳng thắn, cô biết Hỉ Ca quan hệ khá rộng nên mới nhờ vả. Nếu không đánh bây giờ, chỉ sợ phải chờ đến tuần sau. Một tuần, có trời mới biết lúc ấy đã có bao nhiêu người được đến tin boss thống lĩnh xuất hiện. Sợ rằng khi đó là đi giết người chứ không phải đi giết boss nữa. Chuyện liên quan đến lợi ích, ai chịu nhường ai đây.

Hỉ Ca gật đầu, đi ra khỏi đại sảnh bang phái, mở ra thông tấn khí, suy nghĩ một chút lại đem thông tấn khí tắt đi. Có lẽ cũng nên trở về một chuyến. Rời khỏi Nam Uyên hơn hai tháng, cô cũng nên đối mặt với thực tế rồi.

Trở lại Xích Hỏa thành, tìm được nơi truyền tống, tốn 50 kim tệ để về tới Nam Uyên thành, thật ra chỉ là trong nháy mắt.

Một cái chớp mắt, tòa thành màu đỏ liền biến mất, thay vào đó là một màu xanh thẳm, Nam Uyên thành vẫn phồn hoa tấp nập, mọi người đều vội vã đi tới đi lui. Từ khi thông đạo mở ra, các đại lục đều câu thông với nhau, rất nhiều người từ các thôn trấn chạy tới thành thị.

Đứng ngẩn người ở điểm truyền tống một lúc lâu, Hỉ Ca mới chợt nhớ tới mục đích chuyến đi lần này. Trước đây, mỗi lần trở lại Nam Uyên, nơi đầu tiên cô đến là Cát Tường tửu lâu. Nhưng bây giờ Hỉ Ca lại không biết nên đi đâu? Ở trong thành đi tới đi lui, vòng vo nửa ngày, cuối cùng cô dừng chân trước cửa hàng vũ khí của mình. Nếu không phải cửa hàng vẫn ở chỗ cũ, cô có chút không thể tin được đây là tiệm của mình. Từ lúc nào cửa hàng của mình lại biến thành tòa nhà hai tầng? Trước cửa thì tấp nập người ra kẻ vào?

“Nè, ngươi rốt cuộc có đi vào hay không, đừng đứng đó cản đường.”

Hỉ Ca chưa phản ứng kịp, sau lưng cô truyền đến một âm thanh, Hỉ Ca không đứng vững thiếu chút nữa đã bị người sau lưng đẩy ngã. Quay đầu lại, thấy kiếm khách toàn thân kim quang đang khó chịu nhìn cô, bên cạnh hắn còn có mấy người, hẳn là một đội. Kiếm khách này trang bị cũng rất tốt, toàn bộ là ám kim, trước ngực có đeo huy hiệu của… Long Tộc!

Thật là trùng hợp! Nếu người bọn họ đụng phải là Phần Thiên chứ không phải Hỉ Ca, đoán chừng lúc nãy đã xảy ra một hồi đại nạn. Ai bảo hắn may mắn gặp phải cô chứ, liếc nhìn tên kiếm khách, Long Hồn, Hỉ Ca âm thầm ghi nhớ, sau đó xoay người vào cửa hàng. Hỉ Ca vào cửa hàng thì biết chưởng quầy Lai Phúc ở trên lầu. Tầng 2 là nơi bán vũ khí cao cấp. Hỉ Ca ở dưới lầu nhìn một lượt, đều là lam phẩm tử phẩm vũ khí, các loại coi như đầy đủ, ước chừng là Sở Tiếu Ca lấy được. Sau khi dạo quanh tầng một xong, Hỉ Ca liền đi lên tầng 2. Cô lên cũng thật đúng lúc, trên đây đang có người gây gổ với nhau.

Một đám người bu quanh, bên trong vòng tròn truyền ra tiếng một nữ nhân. Nghe có chút quen tai, nhưng nhất thời Hỉ Ca nghĩ không ra là ai. Tất cả mọi người đang vây quanh chưởng quỹ Lai Phúc. Là một nữ nhân đang cùng một nam nhân ầm ĩ to tiếng. Bởi vì Hỉ Ca di chuyển một hồi thì đứng đối diện với nữ nhân kia, vừa vặn nhìn thấy mặt của cô ta. Là người quen, nhìn một lượt, phát hiện ở đây phần lớn người chơi đều là Long Tộc. Nữ nhân kia chính là Long Khổ Nhi. Kẻ thù truyền kiếp, Hỉ Ca nhịn không được thở dài.

Hỉ Ca không nhận ra nam kiếm khách đang gây gổ với Long Khổ Nhi, trang bị trên người hắn không phải là quá tốt, cho dù Long Khổ Nhi chỉ vào mũi hắn mắng, hắn cũng không nói gì, chẳng qua là vẻ mặt càng phát lạnh mà thôi.

“Ta cho ngươi biết, đây là địa bàn của Long Tộc, ngươi tốt nhất nên thức thời mà rời khỏi. Nếu không hôm nay ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi cửa tiệm này.” – Ngón trỏ của Long Khổ Nhi thiếu chút nữa chỉ đến mũi nam nhân, thể hiện khí thế kiêu ngạo không thể nghi ngờ.

Có điều… tiệm của cô, từ lúc nào đã thành địa bàn của Long Tộc? Khế đất vẫn còn trong tay cô mà ta?! Hỉ Ca đầy đầu thắc mắc.

“Kiếm, sẽ không bán cho ngươi.” – Nam nhân nhìn Long Khổ Nhi, chỉ nói một câu.

Lúc này Hỉ Ca mới để ý tới, trong tay kiếm khách có một thanh cự kiếm, ờ… là truyền kỳ cự kiếm, không nghĩ tới hắn thế nhưng mua lại. Hỉ Ca giao phó cho Sở Tiếu Ca, thanh kiếm này phải bán ít nhất với giá 15 vạn kim tệ. Kết quả, vào tay Lai Phúc, thanh kiếm trực tiếp tăng giá lên thành 20 vạn kim tệ. Có thể bỏ ra 20 vạn kim tệ mua một thanh truyền kỳ cự kiếm, nhìn xem trên người kiếm khách kia mặc trang bị cái gì, nếu là người thông minh, tuyệt đối sẽ không động đến hắn. Đáng tiếc, cũng không phải tất cả mọi người đều có đầu óc, nói thí dụ như Long Khổ Nhi đây.

“Hừ, vậy ngươi hôm nay không nên ra khỏi Nam Uyên thành.” – Nhìn đến nam nhân rắn mềm không buông, giọng nói Long Khổ Nhi liền thay đổi.

Long Khố Nhi vốn biết đây là cửa hàng vũ khí nổi tiếng, nhưng giá của thanh kiếm kia thật sự là quá đắt. Vốn dĩ trên tay không có nhiều tiền như vậy, ai biết khi kiếm đủ tiền rồi, vừa lúc lại có người mua mất thanh kiếm. Chưởng quỹ nói, nếu lão bản không trở lại, tạm thời sẽ không cung cấp hàng mới. Mặc dù không ai biết lão bản thần bí của tiệm này là ai, nhưng có thể đúc ra vũ khí này, người bình thường sẽ không ngu mà đi đắc tội. Vì thế, Long Khổ Nhi chỉ có thể quay sang làm khó dễ người mua kiếm.

“Ta lát nữa sẽ trực tiếp truyền tống, không có ra khỏi thành.” – Kiếm khách kia nói thêm một câu, làm cho Hỉ Ca bất giác cười lớn. Đây đúng là loại người dùng để đối phó với Long Khổ Nhi.

“Ngươi!”

Trong thành không thể giết người, hơn nữa có giết người cũng chưa chắc sẽ bạo ra cây kiếm. Người này có chết cũng không chịu bán kiếm, Long Khổ Nhi thật không biết phải làm sao.

“Người anh em, ta khuyên ngươi vẫn nên đem cây kiếm bán cho chúng ta, dù có sang đại lục khác, Long Tộc chúng ta cũng sẽ tìm được ngươi.” – Long Hồn rốt cục mở miệng nói.

Kiếm này là Long Khổ Nhi muốn mua cho Long Hồn, hắn tất nhiên không muốn để cơ hội tốt như vậy vuột mất.

“… Long Tộc, rất lợi hại sao?” – Kiếm khách kia dừng một chút, cau mày suy nghĩ một lát sau đó như bừng tỉnh ra – “Bát đại công hội, các ngươi đứng thứ 7 đúng không?”

“Đúng thì thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?”- Nghe giọng nói khinh thường của kiếm khách, Long Hồn đứng lên, sắc mặt trở nên khó coi.

“Không có gì, chẳng qua thấy cái tên có chút quen tai mà thôi.”- Kiếm khách khua tay cười cười – “Thương Lan công hội, tên hiệu là Thanh Lam, muốn chỉ giáo, có thể đến Cực Bắc Băng Nguyên tìm ta.”

Hỉ Ca nghe nam nhân nói tên, tâm tình trở nên đặc biệt tốt. Nếu cô nhớ không lầm, phó hội trưởng của Thương Lan công hội tên là Thanh Lam.