Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 123: Anh là đồ ngốc




Edit: hoabingan

Beta: hoanguyendinh

“Anh ấy sao rồi?” – Lời của Cát Tường khiến cho ống tay áo Hỉ Ca bất giác run lên.

“Chưa chết.” – Nhớ tới cái bao đặt trên giường không khác nào xác ướp, sống dở chết dở, hơn nữa còn cực kì không chịu phối hợp để người khác chữa trị, Cát Tường đang tức muốn xịt khói.

Tên kia lúc mới tỉnh lại, không thèm nhìn xem trên người rốt cuộc có bao nhiêu vết thương, lại muốn tiến ngay vào trò chơi. Tư Văn sợ hắn xảy ra chuyện nên không đồng ý, kết quả hắn không chịu phối hợp chữa trị. Cả đám sau đó phải vất vả lắm mới giữ được mạng sống cho hắn. Đến lúc có thể an toàn mang vào mũ giáp trò chơi, tên kia lại không biết cảm kích gì cả! Ta nói, Thần Phật cũng không khó chiều bằng hắn nha. Ngoài Hỉ Ca ra, sợ rằng hắn sẽ chẳng nghe lời ai hết.

Cát Tường oán giận kể khổ khiến Hỉ Ca không nhịn được khẽ cười một tiếng, cô ngập ngừng hỏi: – “Anh ấy… bị thương rất nghiêm trọng sao?”

Chuyện của Hoa gia đã truyền ra ngoài. Hỉ Ca không nghĩ tới, A Thất lại làm vậy. Trong một đêm, Hoa gia khổng lồ cứ như thế biến mất vô tung.

“Đúng a. Hắn còn không phối hợp trị liệu, chúng ta nói gì hắn cũng không nghe, hay là ngươi đi khuyên hắn một chút?” – Cát Tường biết, A Thất rất muốn, nhưng lại không dám liên lạc với Hỉ Ca.

Tuy chuyện này đối với đám người bọn họ mà nói, chẳng phải chuyện đại sự gì. Nhưng Hỉ Ca dù sao cũng là người bình thường!! Người bình thường gặp phải tình huống thế này, lại biết mọi chuyện là do A Thất gây ra, hắn sợ Hỉ Ca sẽ oán hắn. A Thất biết, hắn không thể chịu đựng được ánh mắt lạnh băng của Hỉ Ca, vì vậy từ suy nghĩ “rất muốn gặp” lúc mới tỉnh lại biến thành suy nghĩ “không dám gặp” của hiện tại.

“…Ta biết.” – Hỉ Ca trầm mặc hồi lâu, không nhịn được mà thở dài. Tên nam nhân kia, thật giống một đứa trẻ, cô làm sao ghét được hắn đây.

“Vậy tốt quá. Tên kia từ lúc tỉnh lại, ngày ngày đều ôm điện thoại ngẩn người.” – Nói xong những lời này, Cát Tường đứng lên vỗ vỗ vai Hỉ Ca – “Lão đại giao cho ngươi, ta đi ra ngoài.”

“Ừ.” – Hỉ Ca có chút bất đắc dĩ đồng ý, lại cảm thấy hình như mình bị Cát Tường gài bẫy, còn là tự nguyện mắc bẫy nữa.

Vốn còn chưa đến thời gian logout, chẳng qua, sau khi nghe Cát Tường kể chuyện thì Hỉ Ca không có tâm tình ở lại trong trò chơi, cô vội vã logout.

Hiếm khi vào thời điểm ban ngày mà cô bước ra khỏi cửa phòng. Trong nhà hiện giờ cực kỳ yên tĩnh. Sở Tiếu Ca với Tiểu Cửu cũng đều đang trong trò chơi. Cho đến bây giờ, Hỉ Ca vẫn chưa biết tên của Tiểu Cửu trong trò chơi, cô ta cố làm ra vẻ thần thần bí bí, Hỉ Ca cũng chẳng thèm hỏi.

Đi xuống dưới lầu ngồi vào ghế salon ở phòng khách, ngẩn ngơ nhìn quảng cáo trên ti vi hơn 20 phút, điện thoại trong tay Hỉ Ca đã có chút bị nắm đến nóng lên, cô vẫn còn do dự. Cô không biết phải nói gì với A Thất, cảm giác có chút lúng túng. Chán nản đem điện thoại ném sang một bên, một mình ngồi trên ghế salon, Hỉ Ca ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Cửu không biết từ lúc nào đã nằm trên ghế salon xem phim thần tượng. Hai phút trôi qua, Hỉ Ca nhặt điện thoại lên, mở ra, gửi đi một tin nhắn.

~~~~~~~~~~~~~~~ ta là đường phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~

Trên một hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương, ánh nắng chói chang bị rèm cửa sổ màu vàng nhạt ngăn cách với bên ngoài. Một luồng gió len lén thổi đến, đem rèm cửa vén lên, khiến ánh nắng lặng lẽ chui vào phòng. Trong phòng bày biện đơn giản đến nỗi làm người ta phát giận, ngoài một cái giường lớn đến khoa trương, thì cũng chỉ có một cái ghế.

Lúc này, ngồi trên ghế là một ông lão hơn 50 tuổi. Mà ở trên giường, là một nam nhân toàn thân quấn băng, rất hiển nhiên, nam nhân này chính là A Thất.

“Thất thiếu gia…” – Ông lão do dự một lúc, mới mở miệng nói.

“Ừ…” – Vươn tay ra, trên cổ tay cột một cái nơ con bướm xinh đẹp. A Thất không nhìn vào nơ con bướm, mà lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay.

“Hành động lần này của thiếu gia, khiến các trưởng lão rất bất mãn.” – Ông lão nhíu mày, giọng nói lộ vẻ không vui. Coi như người trước mắt này địa vị rất cao, thực lực cũng mạnh đến kinh khủng, nhưng hành động lần này của hắn đã ảnh hưởng đến lợi ích của một số người.

“Cho nên?” – A Thất ngay cả mí mắt cũng không động. Băn khoăn do dự từ trước đến nay không phải là tác phong của hắn. Huống chi, những lão đầu tử đáng chán kia cũng nên sớm có người tới thu thập rồi.

“Hội trưởng lão quyết định thu hồi quyền lợi mà thiếu gia đang sở hữu. Còn có, mấy ngày này thiếu gia tốt nhất không nên đi ra ngoài.”

Nghe ông lão nói, khóe miệng A Thất nhếch lên một nụ cười – “Bọn họ có phải cho rằng Hoa Đán cùng Hoa Vĩnh Nguyên không đáng chết?”

Nhìn thấy nụ cười không rõ ràng của A Thất, ngực ông lão đột nhiên nhảy lên một cái. Những năm qua tình hình quá an ổn làm ông quên đi những chuyện từng xảy ra. Ông còn nhớ cái ngày đó, khi ấy ông hãy còn rất trẻ, nhìn thằng bé 7 tuổi đứng trước thi thể cha mẹ nó, vừa cười vừa nói với Hoa gia đại trưởng lão: – “Nếu hôm nay tôi không chết, thì người chết sẽ là ông.”

Đã từng là người đứng đầu giới hắc ám (xã hội đen), Hoa gia đại trưởng lão căn bản không nghĩ tới, chỉ trong vòng 5 năm, mạng của ông ta lại kết thúc bởi đứa trẻ choai choai đó. Từ đó về sau, cái tên A Thất truyền khắp giới hắc đạo, hắn rút dao ra ở đâu, nơi đó không còn người sống.

Chỉ là… Hoa Đán cùng Hoa Vĩnh Nguyên hiện giờ đã được đón về tổng bộ, coi như đám người xung quanh A Thất có thực lực phi phàm, cũng không thể làm được gì, huống chi hắn còn đang bị thương nặng như vậy.

Nhìn bộ dáng vùi đầu suy nghĩ khổ sở của ông lão, A Thất mất hứng nói: – “Yên tâm, trước khi người của Hoa gia chết hết, ta sẽ không rời khỏi nơi này.”

“Hi vọng Thất thiếu gia tuân thủ lời đã nói, cáo từ.” – ông lão không muốn ở lại nơi này quá lâu. Mặc dù người đang nằm trên giường, hiện giờ đối với ông, chẳng có tính uy hiếp gì. Nhưng loại đao liếm máu người này, chỉ cần bọn họ còn sống, thì đều là bom hẹn giờ, có thể đứng xa một chút, thì ngàn vạn lần không nên tới gần.

“Không tiễn.”- A Thất ngay cả đầu cũng không ngẩng, tiếp tục nhìn điện thoại di động.

Đến khi cửa phòng đóng lại, hắn mới nghiêng đầu nhìn về phía rèm cửa, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười quỷ dị, lão già kia thật sự cho rằng hắn dễ dàng nhận thua như vậy sao?! Hắn chỉ sợ tên biến thái kia đã bắt đầu động thủ rồi. Thật ra, hắn biết, một thân thương tích của hắn, không phải tất cả đều do Hoa gia gây ra. Không đúng, phải nói, hơn phân nửa thương tích của hắn là do tên biến thái kia làm ra. Nếu không phải hắn bị trúng phát đạn của tên kia, làm sao hắn có thể thất bại chứ! Tên kia chính là bỏ đá xuống giếng!!!!

Đang lúc A Thất một bụng buồn bực, điện thoại di động trong tay đột nhiên rung lên, A Thất gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, nghĩ rằng hắn đang thấy ảo giác. Từ năm 7 tuổi đến giờ, hắn cầm dao giết người mà không hề biết run tay, thế nhưng bây giờ, cầm một cái điện thoại di động lại khiến hắn run rẩy không ngừng.

Hít sâu một hơi, mở ra tin nhắn, phía trên hiện lên mấy chữ.

Anh có khỏe không?

Không khỏe, anh muốn lắm mà không khỏe được.

Cúi đầu liếc nhìn băng quấn trên người, thở dài, hắn chỉ bị đâm hơn mười đao và trúng một phát đạn thôi, bọn Cát Tường thật sự là làm lớn chuyện, giống như tận thế đến nơi rồi vậy. Nếu để bộ dáng hiện giờ đi gặp Hỉ Ca, không biết cô sẽ tức giận như nào đây? Mặc dù hắn cò lòng muốn về gặp cô, nhưng nơi này hiện tại không do hắn quản. Dưới sự phân phó của Cát Tường, ở đây, ngay cả một cọng lông chim cũng không lọt qua được. Cũng may tên biến thái kia xuất thủ có chừng mực, ít nhất đã không xuống tay ở chỗ hiểm. Dù vậy, lúc hắn trở về, cũng vì thiếu máu quá nhiều mà suýt chết ngay tại chỗ. Lúc Cát Tường nhìn thấy hắn, thiếu chút là bị hù chết. Ngay cả Tư Văn là người trầm mặc nhất cũng phải nổi đóa lên. Quên đi, hắn còn phải đàng hoàng nằm dưỡng thương nữa.

Ôm điện thoại di động nằm trên ghế salon, nhìn lên trên trần nhà, Hỉ Ca cười có chút bất đắc dĩ.

Nếu như vậy, cũng đừng kéo dài thêm nữa, tắt thở sớm chút đi.

Hỉ Ca cũng không khách khí, câu nói đầu tiên liền làm cho A Thất thiếu chút là học máu tức chết.

…Hỉ Ca, em còn tức giận sao? Thật xin lỗi.

Một lúc sau, lúc Hỉ Ca chờ đến sắp ngủ gật, âm thanh báo tin nhắn chợt vang lên, nhìn câu nói trên điện thoại, đầu tiên Hỉ Ca ngây người một chút, theo bản năng lắc đầu một cái, ngay sau đó mới nhớ là người kia không thể nhìn thấy hành động của cô. Nếu vẫn còn tức giận, thì cô sẽ không chủ động tìm hắn a~

Anh là đồ ngốc, em không nói chuyện với đồ ngốc.

Ném điện thoại di động xuống, Hỉ Ca tâm tình thật tốt đi đạp cửa phòng Sở Tiếu Ca, mạnh mẽ ép buộc Sở Tiếu Ca ra khỏi trò chơi, lại đem Tiểu Cửu từ trên sopha lôi xuống, cố ý muốn lập hội hát hò. Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca hai người nhìn nhau không biết nói gì. Cuối cùng vẫn là Tiểu Cửu ôn hòa, dùng thức ăn hấp dẫn và bức ép, lúc này mới khiến Hỉ Ca an phận. Ban ngày, hàng xóm bên cạnh có 2 người già, sợ rằng tiếng hát của Hỉ Ca sẽ khiến họ phát bệnh tim mà chết. Trên thực tế thì tiếng hát của 3 người bọn họ đều rất dọa người~

“Tâm tình rất tốt nhỉ?”

A Thất nằm trên giường ôm điện thoại di động cười khúc khích, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một anh chàng mặc áo blouse trắng, khuôn mặt tuấn tú lãng tử tiến vào, nhìn bộ dáng cười đến vui vẻ của A Thất, không nhịn được liếc hắn một cái.

“Lúc nào ta mới khỏe hẳn?”

Khó có dịp nhìn thấy bệnh nhân chịu phối hợp như vậy, nhưng bác sĩ không được vui vẻ cho lắm.

“Ít nhất phải chờ hai tháng.”

“Hai tháng, quá dài đi…” – A Thất dùng ánh mắt không tín nhiệm liếc nhìn tên “lang băm”.

“…Nếu không phải tại lúc đầu ngươi không phối hợp điều trị, thì hiện tại ngươi đã có thể xuống giường rồi.” – Phải nói là, ai bảo hắn để cho mọi người lo lắng, bắt giam hắn hai tháng để trừng phạt là nhân từ lắm rồi.

Nhìn mặt bác sĩ bắt đầu biến thành màu đen, A Thất rụt cổ một cái, được rồi, hai tháng thì hai tháng. Cùng lắm thừa lúc bọn họ không để ý lén chạy đi là được.

“Hai tháng này, 3 người chúng ta sẽ không rời khỏi đây một bước, ngươi chết tâm đi.” – Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi, hừ một tiếng. Biết nhau nhiều năm như vậy, nếu còn không biết suy nghĩ của tên kia thì thật uổng phí với hai tiếng “anh em” à.

“Các ngươi không phải còn bề bộn nhiều việc sao?” – A Thất vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Giúp ngươi hoàn toàn hồi phục mới là việc quan trọng nhất.”

“…Có thể thương lượng một chút không?” – Được rồi, hắn nhận, bọn họ lợi hại!

“Không có thương lượng.”

Đàm phán thất bại. A Thất chán nản, ai bảo hắn bây giờ đánh không lại người ta đây.