Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 134: Đánh giá thực lực




“Gần đây Vực Sâu xảy ra rất nhiều chuyện.” – Thất Tử cầm bàn tay của Hỉ Ca đang che miệng hắn, xoa xoa nắn nắn, giống như đùa nghịch một món đồ chơi yêu thích.

“Anh biết chuyện gì?” – Rời trò chơi lâu như vậy, hắn còn có lòng quan tâm đến sự phát triển của trò chơi. Trên thực tế, Hỉ Ca rất tò mò. Hỉ Ca cho rằng Thất Tử căn bản không để ý đến những chuyện này mới đúng.

“Em đột nhiên gia nhập bang phái của họ. Bọn Cát Tường có thể không điều tra Vực Sâu sao?” – Thất Tử thở dài. Sự thật là, Cát Tường kéo lỗ tai hắn mà dạy dỗ một trận. Nói cái gì nếu như không phải vì hắn, Hỉ Ca đã sớm là người của Thứ. Còn may Sở Tiếu Ca đến lấp chỗ trống của Hỉ Ca, nếu không lỗ tai của hắn nhất định sẽ bị Cát Tường mài ra thành bột.

“Tra được cái gì không?” – Hỉ Ca nháy mắt mấy cái, hết sức tò mò mà hỏi. Xem ý tứ của Thất Tử, dường như trong bang còn có bí mật mà cô chưa biết.

“Hôn một cái anh sẽ nói cho em biết.”

“…”

Hỉ Ca trầm mặc, đang lúc Thất Tử thất vọng định buông tha, cô cuối cùng cúi thấp đầu xuống, mắt thấy môi hai người ngày một gần. Kết quả, tại sao khoảng cách lại sai lệch như vậy chứ?? AAAA tại sao lại hôn trên má mà không phải trên môi ~~ Thất Tử gào khóc trong lòng. Hỉ Ca chớp mắt vờ vô tội. Thất Tử không nói muốn hôn ở nơi nào nha.

Thất Tử không cam tâm tình nguyện trả lời: – “Bát đại công hội (thời beta), đứng thứ tư là Phóng Hỏa, em còn nhớ không?”

Hỉ Ca gật đầu một cái, các bang phái có thực lực cô tất nhiên sẽ không quên. Trên thực tế, trong bát đại công hội của thời kỳ beta, nữ nhân có thể khiến Hỉ Ca để mắt tới cũng chỉ có phó bang chủ của công hội Phóng Hỏa. Đáng tiếc, cô vẫn chưa có cơ hội gặp mặt trực diện vì người kia mỗi khi xuất hiện đều đeo mặt nạ. Hiện tại, Phóng Hỏa đã không còn tồn tại.

“Những người giúp Phần Thiên bây giờ từng là thành viên cũ của Phóng Hỏa. Nhiều thủ hạ của cô ta cũng từ Phóng Hỏa đi ra.”

“…Không thể nào…” – Phần Thiên là người của Phóng Hỏa ư? Hỉ Ca chưa từng nghe Phần Thiên nói đến.

“Trong trận quốc chiến, trừ Thương Lan công hội và Kinh Lôi hội, còn một công hội nữa cũng tham dự.”

Thất Tử nói đến chiến quốc. Trong Thịnh Thế chỉ xuất hiện một lần, đó là thời beta. Khi đó người chơi không nhiều lắm, vì thế tình cảnh không hoành tráng, nhưng vẫn đủ sức làm lòng người sợ hãi. Huống chi Hỉ Ca còn là người trong cuộc, đương nhiên hiểu rõ. Không ngờ những người chơi kia lại đi ra từ bát đại công hội. Minh Độ Thiên thật có sức ảnh hưởng à. Nhưng, bọn họ thì liên quan gì tới vấn đề này?

Nhìn vẻ mặt không hiểu của Hỉ Ca, Thất Tử ngẩng đầu nhéo khuôn mặt cô: – “Lúc ấy, điều động nhân lực nhiều nhất chính là Phóng Hỏa, Minh Độ Thiên cùng với Phóng Hỏa giao dịch, hạ được đế đô, sẽ để cho bang chủ Phóng Hỏa làm nữ vương. Phóng Hỏa đưa cho hắn một bộ thần diễm sáo trang.”

“Một bộ thần diễm sáo trang sao… rất thích hợp à.” – Hỉ Ca cười nhạt.

Thời kì đó, thần diễm sáo trang là thần cấp sáo trang cao cấp nhất của kiếm khách. Trong trò chơi chỉ có một bộ duy nhất, là phần thưởng của một nhiệm vụ thần cấp (nhiệm vụ cấp S++ hoặc S+++ gì ấy). Không nghĩ tới người của Phóng Hỏa lại lấy tới được. Đối với Minh Độ Thiên, một quốc gia đổi lấy bộ trang bị, chẳng lẽ anh ta vẫn thấy có lời hay sao?

“Hỉ Ca…”

“Hửm?”

“Phần Thiên chính là phó bang chủ của Phóng Hỏa.”

“Cho nên?” – Hỉ Ca nghiêm túc nhìn. Phía sau mới là trọng điểm. Cô cảm thấy Thất Tử sẽ nói ra một vấn đề trọng đại. Bởi vì, rất nhiều chuyện, cô nhìn không thấy, không có nghĩa là Thất Tử cùng bọn Cát Tường không nhìn thấy. Lúc cô rời khỏi Thái Thương Thúc (là cái chỗ quái nào vậy????), rất nhiều chuyện đều bỏ qua, không làm cho rõ ràng, hôm nay nghe Thất Tử nói, ngược lại có chút buồn cười.

“Không cần biết là cố ý hay vô tình, nhưng em phải coi chừng Phần Thiên.” – Thất Tử không khuyên Hỉ Ca rời khỏi Vực Sâu. Có một số việc, không phải khuyên là cô sẽ nghe theo. Hơn nữa, hắn cảm thấy Hỉ Ca không cần người khác quyết định thay.

“Được.” – Cũng không phải không đem lời của Thất Tử để trong lòng, nhưng cô cần ngẫm lại mọi chuyện rồi mới có thể đưa ra quyết định.

Trước khi cô rời khỏi Vực Sâu (thời beta), quan hệ của cô với Phần Thiên là đối thủ ngang sức ngang tài. Sau khi cô rời đi, Phần Thiên gia nhập Phóng Hỏa. Chuyện động thủ với cô không phải là việc Phần Thiên có thể quyết định vào lúc đó. Chẳng qua, biết được chân tướng, trong lòng Hỉ Ca vẫn có chút khó chịu. Cô có thủ đoạn để khống chế đại cục, nhưng lại không có phần tư tâm (ý nói mưu mô), nói đến nói đi chính là cô nhìn không thấu người ta mà thôi.

Những ngày kế tiếp trôi qua rất thoải mái, đánh quái mặc dù nhàm chán, nhưng có Thất Tử bên cạnh, tình nhân trong lúc yêu nhau cuồng nhiệt thế này tất nhiên cảm thấy nơi càng ít người càng tốt. Mặc dù, Hỉ Ca không cho rằng bọn họ đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt. Coi như mối quan hệ của hai ngươi tăng lên giai đoạn thứ hai đi… Nhìn một đám quái Thất Tử vừa dẫn tới, Hỉ Ca phóng quần công chậm mất nửa nhịp.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Đánh xong quái ở chung quanh, Thất Tử không có rời đi. Mà lôi kéo Hỉ Ca ngồi nghỉ ngơi. Hai người bọn họ ở đây đã năm ngày, vẫn quanh quẩn chỗ phiến đá bên cạnh ruộng lúa mạch. Quái ruộng lúa mạch có cấp bậc từ 55 đến 66, trên căn bản là họ không cần đi chỗ khác.

Chỉ trong 5 ngày, Thất Tử thăng liền sáu cấp, đây tuyệt đối là tốc độ hỏa tiễn. Dĩ nhiên, điều này là nhờ công lao to lớn của Hỉ Ca. Cô có cấp bậc cao nên không thể chia kinh nghiệm nhiều, hoàn toàn là tay đấm không công đi hỗ trợ. Thất Tử có thể thăng cấp nhanh như vậy, không thích chí mới lạ.

“Không có gì, chúng ta nên đổi nơi luyện cấp. Anh có muốn đổi trang bị khác hay không?”

Trước kia trang bị của Thất Tử đều là tự kiếm. Nhưng hiện giờ là giai đoạn quá độ, chỉ cần lấy đại một bộ trang phục từ bọn Cát Tường là được. Dù sao cũng không dùng lâu, hơn nữa trang bị Cát Tường không phải là hàng tốt nhất, nhưng đối với người thích cái đẹp, tuyệt đối là cực phẩm.

“Tốt, trước tiên chúng ta về Nam Uyên thành.”

Mấy ngày đánh quái không lụm được trang bị gì, nhưng tiền rơi ra không ít, tính ra cũng được hơn một ngàn kim tệ. Hiện tại nguồn thu vào của Hỉ Ca là cửa hàng vũ khí. Nhưng cửa hàng vũ khí bây giờ do Sở Tiếu Ca quản lý. Cậu thuê mấy người thợ rèn cấp đại sư, cũng không cần Hỉ Ca ngày ngày rèn đúc vũ khí, chỉ cần ngồi thu tiền là được. Vừa đúng lúc Sở Tiếu Ca thu vào mảnh ghép đả tạo đồ chế tạo truyền kỳ vũ khí. Dù sao thợ rèn cấp tông sư hiếm như gấu trúc, hơn nữa tỉ lệ thành công của người khác so với Hỉ Ca vẫn còn kém xa, đưa bản vẽ cho bọn họ chưa chắc có thể rèn ra, đưa cho Hỉ Ca vừa tiện.

Sau khi trải qua sự thay đổi, vận mệnh các thế lực trên thế giới xảy ra không ít biến hóa. Khoa trương nhất chính là Thứ. Có thể nói, top 50 trên bxh tổng hợp thực lực của chức nghiệp thích khách, hơn một nửa là người của Thứ. Đầu năm nay, lũng đoạn thị trường mới là vô địch. Sở Tiếu Ca đứng thứ năm. Thứ ba và thứ tư cũng là người của Thứ. Đứng thứ nhất là Sở Nhị. Đứng thứ hai là một thích khách Hỉ Ca chưa nghe nói qua. Phải là công hội thế nào mới bồi dưỡng ra được cao thủ như vậy chứ?! Sớm biết Sở Nhị rất lợi hại, nhưng không ngờ anh ta lợi hại đến trình độ này. Hỉ Ca giờ càng tò mò muốn biết nếu Thất Tử lên bảng thì có thể xếp thứ mấy. Bởi vì hai người vẫn đang luyện cấp, nên không có tham gia đánh giá.

Về đến thành thị, trước tiên đem cái bọc đồ dọn dẹp một lần, thuốc Cô Tửu cho mất đi bao nhiêu, thì ngược lại tài liệu cuộc sống lượm được nhiều thêm bấy nhiêu, đem tài liệu phân loại treo lên quầy giao dịch, tiếp đó hai người mới truyền tống về Nam Uyên thành.

Có thể vì đây là khu vực khỉ ho cò gáy, nên phí truyền tống cần đến 30 kim tệ. Căn bản là muốn giết người mà! Hệ thống sẽ không cùng người chơi phân rõ phải trái, NPC truyền tống giống như người máy thôi, cuối cùng Hỉ Ca tốn 60 kim tệ mới về tới Nam Uyên biển sâu.

Trong Nam Uyên thành, bọn Cát Tường không có ở đây. Thất Tử vừa về không lâu, đã có người tới đưa trang bị. Hỉ Ca liếc mắt nhìn, không nhịn được mà líu lưỡi, có tổ chức có bối cảnh dựa lưng chính là không giống nhau a, đưa tới là một bộ ám kim sáo trang cấp 55, đồ trang sức đeo tay tất cả đều là ám kim. Trong tay Thất Tử vốn có ba cái truyền kỳ chủy thủ, nghe nói hắn muốn thu thập bốn thanh để làm nhiệm vụ, theo nhận xét thì phải là nhiệm vụ thần khí. Hỉ Ca còn có một nhiệm vụ thần khí chưa làm xong đây. Thực sự là càng về sau lại càng phiền toái, cô có tâm nhưng vô lực.

Thay xong trang bị, Thất Tử đi liên minh thích khách học kỹ năng, Hỉ Ca đi dạo hàng quán vỉa hè ở quảng trường. Lúc xế chiều, người chơi tương đối nhiều. Hơn nữa đây là thành chính, trên căn bản mọi người đều thích ở chỗ này cùng náo nhiệt. Phần lớn là bày quán, liếc nhìn lại, thế nào cũng được mấy trăm quầy. Còn lại, nếu không phải là đoàn đội tuyển người, cũng là đặc biệt vì nhiệm vụ mà mướn tay đấm, chỉ cần có thể giao ra giá tiền tốt, sẽ có người đi làm. Hỉ Ca đi một đoạn trên vỉa hè, cô muốn vào vòng trong, thật vất vả mới len qua những người chơi như long như hổ kia. Đi dạo qua từng gian hàng 1, đại đa số đều là bán trang bị, bán tài liệu cũng có, nhưng mà, đều là đồ cô chưa cần dùng tới. Dạo tới dạo lui, hoặc nói là bị mọi người lấn tới lấn lui, vì thế Hỉ Ca nhìn thấy ở trong góc có người bán sách kỹ năng!

Nhưng quyển sách này Hỉ Ca không dùng được. Đây là bản kỹ năng khống chế của dược sư, tên gọi quang minh triền nhiễu, khống chế quái vật mười lăm giây, sau khi bị công kích sẽ mất hiệu lực. Cũng coi như không tệ, chủ sạp niêm yết giá ba vạn kim tệ, có thể chấp nhận được. Mình không dùng cũng sẽ có người cần dùng. Chẳng hạn loại người trên mặt dán rõ ràng hai chữ “có tiền” như Cô Tửu hoặc là Tư Văn. Có thể kiếm lời một khoản, Hỉ Ca có ngu mới không làm. Đi tới gian hàng, cô chuẩn bị mặc cả với lão bản. Hắn hét giá ba vạn, thế nào cũng có thể hạ xuống một ít. Cô còn chưa mở miệng, đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng, theo bản năng xoay người đưa tay, vừa lúc cản lại bàn tay chuẩn bị đưa về phía mình ở phía sau lưng. Đem tay của người kia hất ra, Hỉ Ca vung tay đánh tới. Nếu ở trong thực tế, người kia sẽ lập tức biết cảm giác trật khớp là thế nào. Đáng tiếc, lực lượng còm của cô trong trò chơi chỉ có thể khiến cánh tay đối thủ chịu đau một chút mà thôi.

“Dựa vào.” – Người nọ thu hồi tay, sắc mặt không hề đẹp đẽ, mắng chửi một câu. Sau khi mắng xong, hắn phát hiện Hỉ Ca vẫn nhìn hắn, không nhịn được lại mắng thêm một câu – “Nhìn cái gì, có bệnh sao?”

Đi cùng hắn là một nam một nữ, giống như không nhìn thấy cái gì, hời hợt liếc Hỉ Ca, sau đó ngồi xuống cùng lão bản mặc cả. Hỉ Ca chưa từng cùng người khác gây gổ. Gặp phải mấy kẻ ngang ngược thích mắng chửi người khác, không phải là cô không muốn đáp lại nhưng cô vẫn nghĩ, cùng thứ người như thế mắng nhau ngoài đường phố, thật sự là có chút thấp kém.

“Lão bản, sách này đặt giá hơi cao a. Bán cho ta hai vạn sáu đi.”

Hỉ Ca đứng ở một bên, nghe nữ nhân kia mặc cả, liền biết là người không có tiền. Lão bản bày quán ở đó không những là vắt chày ra nước, còn cứng không ăn mềm không ăn, kiên quyết không xuống giá. Hỉ Ca đứng ở một bên xem bọn hắn nói tới nói lui khoảng 20 phút, cuối cùng cả ba người kia thay nhau ra trận cũng không thể đả động tới lão bản. Hỉ Ca không nhịn được nhếch miệng cười, vừa đúng lúc bị nam nhân vừa chửi cô nhìn thấy.

“Cười cái rắm, con mẹ nó ngươi không phải tới đây gây chuyện chứ?”

Hỉ Ca nhìn hắn một cái: – “Ngươi nói vậy thì là vậy.”

Trực tiếp ở điểm giao dịch của gian hàng, từ trong bọc lấy ra ba vạn kim tệ, cuốn sách kỹ năng kia liền biến vào trong túi của Hỉ Ca. Đồ trên gian hàng vốn là như vậy, sau khi Hỉ Ca mua, lão bản kia không nói thêm lời nào liền thu dọn đồ đạc rời đi, chỉ để lại Hỉ Ca với 3 người kia.

“Bằng hữu, xin chờ một chút.”

Nam nhân kia còn chưa kịp nói gì đã bị nữ dược sư túm lại. Nữ dược sư hình như không có ý gây xung đột, nhưng mà, hành động hơi trễ à. Mới vừa rồi lúc Hỉ Ca bị chửi, cô ta ngay cả một câu giải thích cũng không nói.

“Có chuyện gì sao?”

“Sách kỹ năng kia ta cần dùng gấp, có thể bán lại cho ta hay không?”

“Ngươi có tiền?” – Hỉ Ca cười như không cười.

“Ba vạn kim tệ ta mua, nhưng ….” – Nữ dược sư kia cắn răng, mới vừa rồi cô không phải là không có tiền. Chỉ là đối với người chơi bình thường mà nói, mấy ngàn kim tệ cũng không phải là số nhỏ. Cô cho rằng Hỉ Ca là thuật sĩ, sẽ không mua sách kỹ năng của dược sư, huống chi ai ra cửa lại mang theo đến mấy vạn kim tệ a. Cho nên mới cùng với lão bản kia mặc cả lâu như vậy, thế nào cũng không nghĩ đến, Hỉ Ca lại trực tiếp đem sách kỹ năng mua đi.

“Không cần nhưng nhị gì cả … quyển sách kỹ năng này đúng là ta không dùng đến. Ừ… Xác thực mà nói là chuẩn bị bán qua tay. Có điều, ngươi cảm thấy ba vạn kim tệ có thể mua cuốn sách này sao?” – Đừng nói là Hỉ Ca thích hãm hại người, ai bảo bọn họ dám đắc tội với cô chứ.

Lời của Hỉ Ca khiến cho sắc mặt của nữ dược sư thay đổi. Vừa định mở miệng phản bác thì nhìn thấy một nhóm người đi tới, dẫn đầu là một nữ dược sư mặc trường bào hồng nhạt. Y phục của dược sư cùng một loại đều là màu trắng, trừ phi có khảm thêm bảo thạch sẽ có ánh sáng phát ra, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ độc hữu nào đó sẽ được thưởng cho trang phục có màu sắc. Người tới, Hỉ Ca cũng biết, là Ngũ Linh. Ngũ Linh là dược sư riêng của Minh Độ Thiên. Sau khi cô ta đến Khổ Độ, liền thay thế vị trí của Bắc Yến Phi. Vô luận là thực lực, hay là sự thông minh, so với Bắc Yến Phi cô ta cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nghe nói hiện giờ Ngũ Linh đã ngồi vững vàng trên vị trí phó bang chủ của Khổ Độ rồi.

“Hỉ Ca, đã lâu không gặp. Nghe nói Vực Sâu đã đánh được kiến thành lệnh đầu tiên, chúc mừng nha.” – Ngũ Linh trên mặt mang theo nụ cười, cùng Hỉ Ca nói chuyện phiếm, người không biết sự tình còn tưởng bọn họ rất quen thuộc.

“Đa tạ.” – Hỉ Ca cùng cô ta không tính là thân quen. Trừ lần trước giúp Long Tộc giữ bang phái có cùng Ngũ Linh và Minh Độ Thiên pk 2vs2, còn thì chưa từng xảy ra xung đột trực tiếp nào. Nhưng mà, Hỉ Ca từng giết Minh Độ Thiên, người của Khổ Độ nếu có cơ hội, không phải sẽ đối với cô bỏ đá xuống giếng sao?

“Có hứng thú đem cuốn quang minh triền nhiễu kia bán lại cho ta không?” – Đây mới là mục đích của Ngũ Linh. Dù sao người bán sách kỹ năng quá ít, cứ cho là có sách kỹ năng, người ta sẽ muốn trao đổi, không có mấy người đem ra bán.

Hỉ Ca chỉ là vận khí tốt, người kia bày quán chưa tới một canh giờ, liền bị cô nhìn thấy. Vừa đúng lúc trên người cô lại có đủ tiền, chờ đến lúc Ngũ Linh nhận được tin tức, đồ đã ở trong túi của Hỉ Ca.

“Mười vạn kim tệ.” – Nói đến công phu sư tử ngoạm, Hỉ Ca hoàn toàn không cảm thấy có lỗi. Mười vạn kim tệ, đối với Ngũ Linh mà nói chỉ là tiền lẻ, đối với cô cũng thế. Cô đây là quang minh chính đại đào một cái hố trước mặt Ngũ Linh, nhìn xem cô ta có nguyện ý nhảy vào hay không.

“Giá tiền này… Hình như là hơi cao.” – Nụ cười trên mặt Ngũ Linh không có biến mất, trong giọng nói đem theo mấy phần thương lượng. Các cô đều là người chơi thời beta, tất nhiên biết giá của vật này.

“Vậy thì xin lỗi rồi.”

Âm thanh tin tức vang lên, là Thất Tử, muốn cùng cô đi làm đánh giá hệ thống. Hỉ Ca không có hứng thú tiếp tục đùa giỡn với Ngũ Linh, xoay người rời đi.

“Gần đây, vận khí quả nhiên không tốt…” – Nhìn theo bóng lưng rời đi của Hỉ Ca, khóe miệng của Ngũ Linh nhếch lên – “Lần sau, cho ta biết tin sớm một chút.”

“Phó bang, nếu không chúng ta giết người, quyển sách kia sẽ bạo ra thôi.” – một thuật sĩ bên cạnh Ngũ Linh nói. Tỉ lệ bạo rớt của sách kỹ năng tương đối cao. Hơn nữa người Khổ Độ từ trước tới nay ở Nam Uyên biển sâu ngang ngược đã quen thói, nói ra cách xử lý này cũng không phải là chuyện kỳ quái.

“Các ngươi tốt nhất đừng có chủ ý đánh tới cô ấy, nếu không những thích khách của Thứ sẽ thay phiên đến tìm các ngươi tâm sự à.” – Nhớ tới người từng bị Khổ Độ đuổi giết – Sở Tiếu Ca – Ngũ Linh khẽ thở dài một cái.

Nếu như hắn không phải là em trai của Hỉ Ca, hiện tại e rằng Khổ Độ đã nhiều hơn một vị thủ lĩnh. Hắn thật ra rất lợi hại, rời Khổ Độ liền bị Thứ lôi kéo, cuối cùng quản lý nguyên đám thích khách của Thứ. Chủ yếu là, Sở Tiếu Ca thường tìm người Khổ Độ “tâm sự”. Có thể nói, người Khổ Độ có thể không biết lão đại phía sau Thứ là ai, nhưng tuyệt đối biết Sở Tiếu Ca là ai.

Đùa giỡn một chút với Ngũ Linh, tâm tình Hỉ Ca thực tốt, hướng liên minh thích khách chạy tới, Thất Tử đang đứng ngoài cửa chờ cô. Đánh giá thực lực thích khách cứ 10 cấp lại làm một lần, sẽ nhận được những danh hiệu khác nhau. Cấp bậc của Thất Tử với bọn Sở Tiếu Ca kém hơn những mười cấp, muốn lên BXH tổng hợp thực lực bây giờ, sợ rằng hơi khó. Quá trình đánh giá của hệ thống rất đơn giản, chính là đối chiến. Ba trận đối chiến, đối thủ đều là bóng của mình, khác biệt là cùng mình ngang cấp, cao hơn mình năm cấp, và cao hơn mình mười cấp. Bởi vì nhiệm vụ là phó bản một người, vì thế sau khi Hỉ Ca và Thất Tử tìm được người đánh giá, hai người liền tách ra. Hỉ Ca đánh với cấp sáu mươi. Chờ lúc cô đi ra, Thất Tử đã sớm ở bên ngoài chờ.

“Sao rồi?” – Hỉ Ca đối với kết quả hết sức tò mò.

“Hai người trước hoàn thành 100%, người cuối cùng chỉ có 90%.” – Thất Tử nhún vai, có chút bất đắc dĩ. Hỉ Ca thật muốn cho hắn một cái băng chùy.

Độ hoàn thành chỉ cần vượt qua 50%, nghĩa là đối thủ đã bị giết chết. Thất Tử đối phó với chính mình 68 cấp, mặc dù chỉ là cấp bậc tăng lên, nhưng đối phương có kỹ năng cấp 60 và cấp 65, có thể đánh chết đã thuộc hàng lợi hại. Hắn có thể đạt tới 90% độ hoàn thành, không phải biến thái bình thường à!!!!