Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 156: Bị luân bạch




A Thất không có ý định ở lại nhà của Hỉ Ca. Có lẽ hắn lo lắng nửa đêm đang ngủ lại phải phòng ngừa Sở Niệm lén lút chui vào phòng cứa cổ hắn. Tính mạng quan trọng hơn. Hỉ Ca vốn không an lòng. A Thất đang sốt, hơn nữa vết thương còn chưa lành hẳn. Một mình hắn ra ngoài ở cô không yên tâm. Nhưng nói làm sao A Thất cũng không chịu ở lại. Hỉ Ca bất đắc dĩ phải đưa hắn đến nơi hắn muốn ở. Kết quả, hai người đi sang ngôi nhà sát vách. Nhìn căn biệt thự quá đỗi quen thuộc, Hỉ Ca nghiêng đầu trừng mắt nhìn A Thất.

“Chủ hộ đi đâu rồi?”

Căn biệt thự này là của A Thất mua từ trước. Bất quá, lúc hắn biến mất, ngày hôm sau liền có một gia đình dọn vào ở. Bây giờ, hắn vừa về, người trong nhà này liền tiêu thất?

A Thất nhún vai: – “Nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên họ phải rút lui.”

Lại nói, A Thất sao có thể để cho người không rõ lai lịch sống ngay bên cạnh Hỉ Ca chứ. Nhất là khi hắn không có mặt ở đây nữa, lỡ có tên nam nhân nào đó để mắt đến Hỉ Ca thì làm sao?!

“Cho nên?”

“Hắc hắc…” – A Thất cười lấy lòng – “Em xem, anh ở đây một mình thiệt là cô đơn trống trải a~~”

“Trước kia không phải anh cũng chỉ sống một mình sao?” – Hỉ Ca khoanh tay.

A Thất nhăn mặt, quyết định xuất chiêu khổ nhục kế: – “Thương tích của anh còn chưa lành. Vừa mới đánh nhau với Sở Niệm, vết thương lại nức ra… đau quá a~”

A Thất nói xong liền nhuyễn nhuyễn ngã vào người Hỉ Ca, hai tay thuận thế ôm cô vào lòng. Hỉ Ca đưa mắt nhìn, trên lưng hắn đúng là có vết máu nhiễm đỏ một mảng.

“Biết trong người có thương tích anh còn đi đánh nhau!!!!!” – Hỉ Ca nhịn không được rống lên.

“Đau ~~” – A Thất đáng thương nhìn Hỉ Ca, trong mắt toàn là ủy khuất. Còn chuyện hắn có đau thật hay không? Này chỉ có hắn mới biết được. Dù sao, Hỉ Ca đau lòng là được.

Không đành lòng để A Thất ở một mình, hơn nữa nhà mình liền ở kế bên, chỉ cách một vách tường, rốt cuộc, Hỉ Ca thỏa hiệp đi theo A Thất vào phòng. Hỉ Ca không học qua y dược, nhưng thân là con nhà võ, trên người mang thương tích là chuyện bình thường, biết cách sơ cứu này nọ là điều hiển nhiên. Sau khi giúp A Thất băng bó, đặt hắn lên giường, Hỉ Ca nhìn cái xác ướp trên giường thì ngượng ngùng cúi đầu. Ờ thì chuyện bôi thuốc cô có biết, nhưng băng bó lại là vấn đề hoàn toàn khác nha. Với lại, trên người A Thất vết thương nhiều lắm, cô vì lo lắng miệng vết thương bị vỡ ra, cho nên cứ quấn quấn một hồi thì… thành hình dạng xác ướp kia. A Thất thực ngoan ngoãn nằm ở trên giường, dùng ngón tay, thứ duy nhất có thể hoạt động tự do, hướng Hỉ Ca ngoắc ngoắc. Đem hắn quấn thành như vậy, cô phải phụ trách mới được!!! Hỉ Ca rất nghe lời, từ từ đi tới. Nhìn nhìn… lại nhịn không được muốn cười.

“Anh ngủ không được!”

Nghe nói thuốc giải cảm có tác dụng phụ là khiến người ta buồn ngủ. Bất quá, A Thất lại không có triệu chứng này. Hoặc có thể vì buổi sáng hai người đã ngủ quá nhiều nên giờ không buồn ngủ nữa????

“Vậy anh muốn làm gì?” – Hỉ Ca nhìn ngọn đèn u u trong phòng, nơi này chỉ có một ngọn đèn. Bên ngoài trời đã muốn tối sầm xuống.

“Em theo giúp anh ngủ ngủ.” – A Thất đúng lý hợp tình yêu cầu. Hắn phải thừa dịp Hỉ Ca đang mềm lòng mà nắm chắc thời cơ, bằng vào lúc bình thường, dám đưa ra yêu cầu như vậy, đảm bảo hắn đã ăn vài cú đá.

Hỉ Ca thoáng do dự, lại không biết dùng lý do gì để từ chối. Cô chính là lo lắng, nếu cô ở lại đây ngủ, không biết anh họ ở nhà có giận đến phun lửa không?! Sự thật thì Sở Niệm đã muốn phun lửa rồi. Anh thật không hiểu, chỉ nói đi tiễn tên kia về nhà thôi, thế mà đi đến 2 tiếng?? Người cũng mất dạng luôn là sao? Biết trước lúc nãy đã đi theo sau hai người bọn họ rồi… haizzzz

Sở Tiếu Ca thì ngược lại, hoàn toàn trấn định. Cậu ngồi ở ghế sô pha, trong lòng ôm một mâm trái cây, vừa ăn vừa an ủi Sở Niệm: – “Anh họ, chị hai không có việc gì đâu.”

Theo Sở Tiếu Ca phỏng đoán, cho dù có xảy ra chuyện, phỏng chừng người bị hại là Thất ca chứ không phải chị hai nhà cậu.

“…” – Sở Niệm câm nín. Đó là chị ruột của ngươi đó có biết không hả!!!!! Sở Niệm nắm mép bàn, dùng sức đến mức cái bàn bằng đá sắp nức ra luôn.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh lại, Sở Niệm liền chạy qua phòng Hỉ Ca. Kết quả gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa. Tiểu Cửu từ phòng kế bên mò ra, dụi dụi mắt, thông báo một câu.

“Hỉ Ca tối qua không có về nhà!”

Đợi đến khi trời sáng bảnh mắt, Hỉ Ca mới trở lại. Sau lưng cô còn mọc thêm một người ăn chực. Lúc Hỉ Ca vào phòng thay quần áo, Sở Niệm và A Thất lại trợn mắt nhìn nhau. Đến lúc Hỉ Ca trở xuống, phòng khách đã một mảnh hỗn độn. Sở Tiếu Ca thì ung dung ngồi bẹp dưới đất gặm cam.

“Người đâu?”

Sở Tiếu Ca hất cằm: – “Đi ra ngoài bồi dưỡng tình cảm.”

Trải qua tai nạn buổi sáng, Tiểu Cửu mãnh liệt đề nghị với Hỉ Ca đem hai người kia tách ra. A Thất nhất định bám dính lấy Hỉ Ca không chịu buông tha, cuối cùng Hỉ Ca phải chạy qua cách vách ở tạm.

Sở Tiếu Ca nhìn lướt qua phòng khách, không nói hai lời, lấy chìa khóa xe phóng đi mất. Sở Niệm biết bản thân đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, ngượng ngùng nhìn Tiểu Cửu xong cũng chạy biến. Chỉ còn lại Tiểu Cửu một người đứng giữa phòng khách tan hoang, ngửa mặt khóc ròng. Ai ui, đúng là số mệnh làm bảo mẫu mà.

Ở trong trò chơi, Hỉ Ca phát ra một cái lệnh truy nã, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện việc này có thể bức Phù Đồ đến bước đường nào. Bởi vì cô có thể tạo ra truyền kỳ vũ khí, cho nên vốn không cho rằng đồ vật này có gì hiếm lạ. Bất quá, người khác lại không nghĩ như cô. Rất nhiều công hội, hoặc là các tổ chức liên minh ở các đại lục, đều phái thành viên đi tiếp nhận nhiệm vụ. Thứ nhất, Liệp Sát Bang không phải là một bang hội lớn (nhiều thành viên), ở Cực Bắc Băng Nguyên lại nổi tiếng ác danh, nhiều người ghét. Thứ hai, truyền kỳ vũ khí đúng là có lực hấp dẫn. Chỉ trong một đêm, Phù Đồ liền nổi danh, đồng thời trở thành chuột chạy qua đường, bị người người đuổi giết. Những người tiếp nhiệm vụ thậm chí còn không nể mặt mũi của Vực Sâu, cho dù Phù Đồ trốn ở Đông Châu Xích Hỏa, giết được cứ giết. Sau 2 giờ bị người ta giết 4 lần, cuối cùng Phù Đồ sợ hãi trốn ở Vực Sâu thành không dám bước chân ra ngoài.

A Thất lần trước hạ tuyến ở Thương Lan thành nên khi Hỉ Ca chạy tới đây liền gặp hắn. Thượng tuyến chưa tới 2 phút, Hỉ Ca nhận được tin nhắn từ Cuồng Vũ. Kể lại quá trình Phù Đồ bị đuổi giết như thế nào. Hỉ Ca thật muốn nói một câu, nhìn thấy tên kia chật vật như vậy, tâm tình cô liền vui sướng! Hiện tại không có việc gì làm, Hỉ Ca mang theo Thất Tử đi thăm cửa hàng mới mở. Cô Tửu đang ở bên trong bận rộn dọn dẹp, vừa thấy Hỉ Ca, hắn liền thở ra, quăng cái ạch.

“Cửa hàng của ngươi, tự lo liệu đi.”

Cô Tửu xem như có tình có nghĩa, ít nhất đã giúp cô lo xong những vấn đề cơ bản. Cửa hàng hiện giờ mới chỉ cấp 1, có 1 tầng lầu duy nhất, NPC quản lý cũng không phải loại giỏi. Đành chịu, chờ cửa hàng nâng cấp lại để cho NPC tự thăng cấp.

Trên quầy hàng của sơ cấp cửa hàng chỉ được hệ thống cung cấp miễn phí cho bạch bản vũ khí. Một dãy quầy bên kia thì phải đợi lão bản tự mang hàng trưng lên. Hỉ Ca rèn rất nhiều vũ khí, mấu chốt là cô đều để ở Nam Uyên đại lục. Bên kia cô cũng có cửa hàng vũ khí nha. Không thể lấy hàng bên kia bỏ qua bên này. Hỉ Ca nghĩ nghĩ, quyết định trước đi mua quặng thạch, kiếm thời gian rèn một ít vũ khí bỏ vào cửa hàng mới. Dù sao hiện giờ thời gian cần thiết để cô rèn ra một thanh tử phẩm vũ khí là rất ngắn.

Mua quặng thạch ở cửa hàng bán đấu giá có hơi tốn tiền, được cái nhanh chóng. Hỉ Ca không có thời gian để lãng phí, nên tùy tiện chọn một mớ quặng thạch, một mớ tài liệu rèn đúc, chuẩn bị bế công tỏa cảng. Không ngờ lúc này trang giao dịch đột nhiên xuất hiện một thứ, nhìn thấy thứ kia, hai mắt Hỉ Ca liền tỏa sáng.

Là bản vẽ của truyền kỳ pháp trượng. Bất quá giá tiền hơi cao, giá khởi điểm đến 3 vạn kim, mỗi lần tăng giá là một ngàn kim. Hỉ Ca phỏng đoán bản vẽ này có lẽ sẽ được bán với giá 4 vạn kim. Đối với tài lực của cô hiện giờ, số tiền này là không có vấn đề gì. Lại nói, nếu mua được bản vẽ này, rèn ra 2 thanh pháp trượng là cô có thể lấy lại vốn rồi. Đương nhiên, cũng chỉ có Hỉ Ca mới dám tuyên bố chắc nịch như vậy, bởi vì phần trăm thành công của cô cao hơn người khác.

Mua hay là không mua? Thật nan giải. Hỉ Ca muốn thăng cấp lên đại tông sư thợ rèn cần phải luyện tập độ thuần thục, nghĩa là cần bản vẽ truyền kỳ vũ khí. Cô đã có rồi, nhưng bản vẽ chỉ sợ chê ít chứ không ngại có nhiều. Mấu chốt là… số tiền bỏ ra kia có đáng giá hay không? Hỉ Ca là thuật sĩ, pháp trượng trên tay cô là truyền kỳ vũ khí, cô không có nhu cầu đổi pháp trượng. Hơn nữa, đợi cô hoàn thành xong chuỗi nhiệm vụ, dám chừng pháp trượng của cô liền biến thành thần khí.

Trên trang giao dịch, gía tiền của bản vẽ kia vẫn tiếp tục bay lên. Thoạt nhìn, người mua không phải hàng đại gia, bởi vì giá tăng lên rất chậm, lại kéo dài rất lâu mới thấy có người nâng giá. Bàn tay Hỉ Ca dừng trên màn hình, phân vân mua hay là không mua. Không ngờ thông tấn khí đột nhiên rung lên, Hỉ Ca giật mình một cái, bấm lộn nút “mua”.

“Cuồng Vũ, có chuyện gì?”

“Phù Đồ bị người ta luân bạch.” – tiếng nói của Cuồng Vũ có vẻ hưng phấn dị thường.

Ba!!!! Hỉ Ca kích động, kết quả, giá tiền bản vẽ nháy mắt tăng thêm một vạn.

10 giây sau, Hỉ Ca ngấn lệ nhìn 5 vạn 8 ngàn kim trong túi của mình cứ thế biến mất, khóc không ra nước mắt. Tuy nói, so với tổng tài sản của cô thì số tiền này chỉ như chín trâu mất một sợi lông (không đáng kể). Nhưng mà… kia cũng là nhổ mất một sợi lông trên người xuống đó!!! Đau mà!!!

Bước chân ra khoải cửa hàng bán đấu giá, Hỉ Ca chăm chăm nhìn xuống bàn tay, làm như nhìn hoài thì có thể đem tiền lấy lại vậy. Hỉ Ca âm thầm khóc. Bản vẽ gì chứ! Cô chỉ muốn tiền, tiền, tiền…