Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 215: Kết hôn rồi




“Vì em đó.” – A Thất nhặt lên một cây pháp trượng 80 cấp ám kim, cười hì hì trả lời.

“Ngày xưa anh có biết em sao?” – Hỉ Ca dại ra.

Cô đột nhiên nhớ tới anh họ trước khi rời đi có nói, (tình cảm của) A Thất không thể so sánh với (tình cảm của) anh. Hỉ Ca lúc đó bỏ ngoài tai lời nói này. Giống như, anh họ biết chắc là có khuyên bảo cũng vô dụng, lại không thể mỗi ngày ngồi đồng ở trong nhà canh chừng cô để A Thất không tìm được cơ hội giở trò này nọ, cho nên cuối cùng mới nhận mệnh, quên đi, không ngăn cản nữa. Mới đầu, Hỉ Ca còn không thấy chuyện này có cái gì không đúng. Nhưng giờ nghĩ lại, ý tứ trong lời nói của anh họ là A Thất đã thương cô từ rất nhiều năm trước!!!! Rốt cuộc là bao nhiêu năm trước mới được???

Khó có dịp nhìn thấy A Thất ngượng ngùng. Hỉ Ca còn tưởng da mặt người này dày hơn tường thành, căn bản không có mạch máu bên dưới nữa cơ. Nguyên lai, người này cũng sẽ biết đỏ mặt. A Thất càng ngượng ngùng, Hỉ Ca càng nhìn chằm chằm. A Thất nếu không trả lời, Hỉ Ca sẽ tiếp tục dùng ánh mắt đâm thủng da mặt hắn. Hai người giằng co nửa ngày, rốt cuộc, A Thất khuất phục.

“Anh nói, anh nói…. hồi anh 19 tuổi đã biết em rồi.”

“Lúc đó em bao nhiêu tuổi? 14 đi?” – Hỉ Ca trợn mắt. Đồ luyến đồng!!!!!! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Đồ biến thái!!! Tín hiệu đỏ nhấp nháy nhấp nháy. (haha)

“…” – mặt A Thất lại đỏ thêm vài phần.

Hỉ Ca thở ra, vỗ xuống chỗ trống bên cạnh, ý bảo A Thất ngồi xuống, từ từ giải thích rõ ràng cho cô nghe.

Kỳ thật, A Thất biết đến Hỉ Ca, nguyên nhân bắt nguồn từ Sở Niệm.

Tuy Sở Niệm rời khỏi Sở gia nhưng ấn tượng với biểu muội rất sâu đậm. Hơn nữa, về sau anh còn giữ quan hệ “thầy-trò” với Hỉ Ca, tự nhiên trong người có giữ ảnh chụp của cô. Lại nói, cừu hận giữa Sở Niệm và A Thất bắt nguồn từ tấm ảnh chụp này. Hồi đó, hai người bọn họ xem như là sư huynh đệ đồng môn. Mặc dù bình thường không ai nhìn ai, mạnh ai lo chuyện người đó, nhưng không đến nổi oán hận đến mức muốn cho đối phương một đao. Khi đó, Sở Niệm không cẩn thận làm thất lạc tấm ảnh chụp của Hỉ Ca. Mà người nhặt được nó, vừa vặn là A Thất. Nếu nói, A Thất bị tiếng sét ái tình ngay cái nhìn đầu tiên thì có hơi khoa trương. Thật sự, A Thất lúc bắt đầu không cảm thấy người con gái trong ảnh chụp có cái gì đặc biệt. Dù sao, Hỉ Ca khi ấy chỉ mới là một cô nhóc 14 tuổi. Nhưng Sở Niệm vì tấm ảnh chụp này mà bắt đầu đánh nhau với A Thất. Ban đầu chỉ là vật lộn vật lộn, không hiểu sao đánh tới đánh lui lại đi tới mức độ liều mạng muốn giết đối phương. A Thất rốt cuộc nhịn không được sinh ra hứng thú với người trong ảnh chụp. Ban đầu, hắn còn tưởng đây là người trong lòng của Sở Niệm. Ai biết, sau khi điều tra mới phát hiện là biểu muội của tên kia.

Ta nói, chỉ là ảnh chụp của biểu muội mà thôi, tự nhiên lại xem như báu vật?! A Thất trong lòng khinh bỉ Sở Niệm một phen.

Cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong, cứ như vậy quên đi. Lại bởi vì A Thất không ra lệnh ngừng điều tra, cho nên thuộc hạ của hắn như trước gửi tin tức qua mỗi ngày. Không rõ từ lúc nào, hắn dần dần đem lòng yêu thích đối tượng mà hắn bỏ công ra điều tra. Người mà hắn biết rõ mọi chuyện xảy ra với cô như lòng bàn tay trong khi cô không hề biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn cứ nghĩ mình chỉ cần đứng ở xa xa nhìn cô là đủ, không cần xâm nhập vào thế giới của cô. Nếu không phải lần đó Minh Độ Thiên phản bội cô, chỉ sợ hắn và cô đã vĩnh viễn đứng ở hai đường lộ tuyến song song, không bao giờ có cơ hội gặp gỡ.

Hỉ Ca không ngờ, chuyện tình của cô và A Thất còn có thể trở về thời điểm hồi cô 14 tuổi. Thật sâu xa. Thật xảo diệu. Chuyện ngày xưa, tuy cô không có phần tham dự vào, nhưng cứ nghĩ tới, người nam nhân này đã từng ngày từng ngày nhìn cô lớn lên, sau đó, yêu cô. Cảm giác đó… thật tốt!!!!

“Cho nên…” – A Thất khụ hai tiếng.

“Hửm?” – Hỉ Ca gác cằm trên vai hắn, hơi nghiêng đầu, nhìn đến sườn mặt của A Thất.

“Em… muốn hay không gả cho anh?”

“…” – Hỉ Ca nhịn không được có chút buồn cười. Người này nha… đúng là không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Cô quay đầu nhìn về phía trước, không trả lời.

A Thất âm thầm thở dài. Haiz… đời này, hắn chỉ trải qua cảm giác lo lắng bất an 2 lần mà thôi, đều vì Hỉ Ca. Cả hai lần cầu hôn của hắn đều không được đáp ứng. Hắn thật sự bị đả kích trầm trọng a~ Bất quá, cơ hội vẫn còn. A Thất nắm chặt tay. Bắt đầu nghiên cứu tình hình thuận lợi cho lần cầu hôn tiếp theo.

“Được.” – mãi một lúc lâu sau, khi mà A Thất nghĩ Hỉ Ca đã ngủ gục thì cô lại lên tiếng.

Nhất thời, A Thất không kịp phản ứng. Hắn không biết Hỉ Ca nói “được” là ý gì. Chờ tới lúc hắn hiểu ra vấn đề, Hỉ Ca đã hạ tuyến. Nhìn chằm chằm chỗ trống kế bên, A Thất hấp tấp vội vàng hạ tuyến theo. Sau đó hắn vội vã lao đến phòng ngủ của Hỉ Ca.

Hỉ Ca vừa cởi mũ giáp, còn chưa kịp đứng lên đã bị A Thất, như con sói đói nhào lên ép cô ngã lại xuống giường. Tay chân của cô đều bị hắn nắm chặt, trên mặt hắn là nụ cười ngây ngô. Hỉ Ca liếc mắt một cái. Làm sao mà đến thời khắc mấu chốt người này sẽ lộ ra biểu tình ngốc nghếch a~

“Hỉ Ca! Hỉ Ca! Hỉ Ca!~~~~” – A Thất dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Hỉ Ca, sau đó loạn hôn loạn liếm khắp nơi, hơi nóng phả vào mặt làm Hỉ Ca có chút choáng váng, thân người không tự chủ được nhũn ra.

“Vâng?!”

“Bà xã! Bà xã! Bà xã! ~~~” – A Thất cảm thấy, hai tiếng “bà xã” thật dễ nghe quá, cũng dễ gọi quá, lại gọi thêm mấy tiếng nữa – “Bà xã! Bà xã…”

“Cút!” – Hỉ Ca giận. Cô sao có thể trông cậy nghe thấy lời ngon tiếng ngọt từ tên nam nhân này cơ chứ?! Nhưng mà… hai tiếng “bà xã” đúng là dễ nghe, khiến trái tim cô nhảy lên từng nhịp.

“Cả đời này, đừng rời bỏ anh được không?” – A Thất nhìn thật sâu vào mắt Hỉ Ca.

Cô chưa bao giờ thấy A Thất nghiêm túc như vậy.

“Cả đời dài lắm, nói không chừng có lẽ ngày nào đó…”

Hỉ Ca còn chưa nói xong, A Thất đã cắt ngang: – “Không có lẽ gì cả… cho dù chết, anh cũng sẽ chết trước em.”

Đây là lời thề của A Thất. Đem tánh mạng của hắn ra thề. Hắn sẽ không nói tiếng “yêu”. Hắn không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ cô vui vẻ. Hắn chỉ có thể dùng phương thức của hắn để biểu đạt tình cảm của mình.

Có lời này… là đủ rồi. Hỉ Ca nhắm mắt lại, mĩm cười hạnh phúc.

“A Thất~”

“Ừm…”

“Chúng ta kết hôn đi!”

“Được.”

Một khi đã xác định tình cảm, tốc độ làm việc của Hỉ Ca khiến A Thất bị dọa cho choáng váng.

Hỉ Ca lôi đầu Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca ra khỏi phòng, bốn người lái xe đến tòa thị chính, cục dân sự, dưới sự chứng kiến của hai người kia, Hỉ Ca và A Thất cứ như vậy kết hôn xong rồi.

Khi Hỉ Ca và A Thất đang ký tên vào chứng thư, Sở Tiếu Ca đứng ở sau lưng còn chưa hết run rẩy. Cậu mơ hồ có thể đoán được kết cục mà cậu sẽ gặp phải khi mọi người trong nhà biết tin tức này. Tòng phạm, che giấu, không thông báo tin tức lên cấp trên. Tử hình. Đến lúc đó, chị hai cùng Thất ca đi rồi, còn lại một mình, cậu biết đi tị nạn ở đâu a~~~~~~