Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 90: Bản sao cá nhân




“Thay tôi cảm tạ thiếu gia nhà ông. Tạm biệt, không tiễn.”

Nếu là đồ vật của mình, không có lý gì lại không nhận về, chẳng qua, cô cũng không nghĩ sẽ cảm tạ ân tình của họ. Về phần thiếu gia nhà ông ta là người phương nào, Hỉ Ca một chút cũng không có hứng thú muốn biết. Hơn nữa, người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm, không nên theo chân bọn họ có quan hệ thì hơn.

Đối với thái độ “nhận đồ xong đuổi người lập tức” của Hỉ Ca, vị trung niên kia hiển nhiên không đoán trước được, nhưng ông ta chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền khôi phục biểu tình bình thường.

“Nếu đã vậy, tôi đây không quấy rầy Sở tiểu thư nữa.”

Từ lúc ông ta xuất hiện đến lúc biến mất, thời gian không quá 2 phút. Hỉ Ca nâng tay lên, quan sát cái vòng tay, sau đó ném nó ra ngoài cửa sổ. Cô tuyệt đối không bao giờ giữ lại đồ vật không rõ lai lịch!!

“Vinh quản gia.”

“Làm sao?”

“Tín hiệu nghe trộm đã mất.”

“Ừ… gọi người về đi. Không hổ là con gái của Sở Nhâm, quả nhiên cẩn thận.” – vị trung niên nhẹ giọng phân phó.

Sau khi Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca ăn cơm xong, chiếc xe vẫn theo đuôi bọn họ rốt cuộc biến mất. Sở Tiếu Ca nhàm chán than thở một câu rồi cũng im.

Về đến nhà, Hỉ Ca định ngủ trưa một lát, không ngờ nhận được điện thoại của Niếp Lãng. Cô vẫn cho rằng bản thân là loại người trầm mặc, không thích trò chuyện tiếp xúc với ai. Nếu cùng bạn nam ngồi chung một chỗ, cô sẽ mau chóng nhàm chán. Vậy mà, cùng Niếp Lãng trò chuyện lại không như vậy. Hai người nói linh tinh, về bạn nữ rất đáng ghét của thời phổ thông, về chuyện cô ghét ăn cà rốt, về blablabla… đến lúc tắt điện thoại, Hỉ Ca kinh ngạc phát hiện bọn họ vậy mà đã tán gẫu suốt 2 giờ đồng hồ. Thật khó mà tưởng tượng được!!

Buông điện thoại xuống, Hỉ Ca giật mình nhìn thấy Sở Tiếu Ca đang u ám đứng ngay tại cửa, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm cô. Mém chút Hỉ Ca tưởng xác chết trỗi dậy!

“Em làm sao?”

“Em đói bụng!” – đại khái bao tử của Sở Tiếu Ca làm việc rất có năng suất, cứ đến đúng giờ cơm là nó sẽ kêu réo!

Hồi trưa, Sở Tiếu Ca đã một mình ăn hết một chậu tôm hùm, hiện tại đã than đói rồi… Hỉ Ca nằm trên giường, trừng mắt nhìn, không biết phải nói gì luôn. Sau đó, cô bình tĩnh leo xuống giường. Bởi vì, cô cũng thấy đói.

“Chị, tối nay ăn gì?” – Sở Tiếu Ca vẻ mặt chờ mong hỏi.

“Mì gói.”

“Loại thực phẩm không dinh dưỡng này đã bị anh họ quăng vào thùng rác hết rồi.”

“Vậy uống nước lạnh chống đói đi.” – Hỉ Ca mở tủ lạnh. Bên trong có rau dưa, hoa quả các thứ, chính là không có thức ăn nhanh.

Cuối cùng, Sở Tiếu Ca phải gọi điện thoại kêu cơm ở ngoài. Không có Quan Tả ở nhà, chị em hai người đã trở lại chuỗi ngày đói khát như xưa. Đối với Hỉ Ca mà nói, như vậy cũng không có gì là không tốt. Ăn uống cấp tốc, trời nhanh tối sầm, rốt cuộc đến giờ thượng trò chơi. Sở Tiếu Ca đã sớm tót về phòng rồi. Hỉ Ca leo lên giường, đội mũ giáp, chậm rãi nhắm mắt.

Tiến vào trò chơi.

Trời mờ mờ sáng. Thất Tử còn chưa lên. Hỉ Ca đành phải tự mình đi làm nhiệm vụ.

Mới bắt đầu, Hỉ Ca còn tưởng chỉ cần hái hoa là xong. Ai biết lúc cô đến hồ Lưu Quang nơi trồng tất cả các loại hoa chiêu diêu mới biết, mỗi đóa hoa đều có một bảo hộ giả, chúng sẽ tự động công kích ngoạn gia nào có ý muốn hái hoa!

Điều này có nghĩa, cô phải đánh 100 con quái nếu muốn hái 100 đóa hoa!!! Hơn nữa, hoa chiêu diêu màu trắng có xác suất hái thành công là 50%. Kết quả, Hỉ Ca ở hồ Lưu Quang bứt hoa đến lúc mặt trời xuống núi mà trong balô cũng mới có ba mươi mấy đóa hoa màu trắng thôi.

Vận khí đúng là không tốt. Trời vừa tối, tất cả hoa chiêu diêu đều tự động khép cánh. Không thể hái được nữa!! Hỉ Ca giận quá, thiếu chút nữa đã quăng ra kỹ năng băng đàn. Suy nghĩ lại, sợ là đóng băng toàn bộ hồ nước thì hoa cũng sẽ bị đóng băng, cô mới nhịn xuống.

Cũng may, vùng phụ cận có không ít quái. Xem như vừa xoát quái vừa thăng cấp vậy, Hỉ Ca tự an ủi bản thân.

Buổi tối, xung quanh hồ Lưu Quang rất tĩnh lặng, trừ bỏ âm thanh phát ra kỹ năng của Hỉ Ca thì cũng chỉ có tiếng côn trùng kêu mà thôi. Xoát quái là một việc làm cực kỳ nhàm chán. Hỉ Ca ngáp lên ngáp xuống vài lần. Đang lúc cô chuẩn bị thu tay, không đánh nữa, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một vùng lốc xoáy màu đỏ. Vừa nhìn thấy nó, tim Hỉ Ca liền đập liên hồi.

Thịnh Thế có hai loại bản sao. Bản sao đồng đội và bản sao cá nhân. Muốn tiến vào bản sao cá nhân… phải dựa vào vận khí. Cơ bản, trong 100 người chơi mà có được một người đụng được bản sao cá nhân đã là hên lắm rồi.

Bản sao cá nhân có 7 cấp bậc, phân chia theo màu sắc cầu vồng, từ đỏ đến tím, từ 30 cấp đến 90 cấp. Loại bản sao này có phân loại mức độ hoàn thành, mức độ hoàn thành càng cao, phần thưởng càng hậu.

Trước kia, Hỉ Ca từng tiến vào bản sao cá nhân một lần. Lúc đó cô ăn may, mức độ hoàn thành chỉ có 80%, vậy mà đã được thưởng cho một thanh cổ cầm truyền kỳ bị phong ấn.

Hạ bản sao cá nhân, quan trọng nhất là phải câu thông được với NPC khởi tạo nhiệm vụ. Bởi vì từ miệng của NPC này, ngoạn gia sẽ lấy được rất nhiều tin tức hữu ích.

Thật bi ai! Hiện tại, muốn trò chuyện cùng một đứa bé, Hỉ Ca phải cực kỳ, cực kỳ nhẫn nại a. Từ trước tới giờ, cô chưa từng cùng trẻ con nói chuyện nha. Lúc Sở Tiếu Ca 8-9 tuổi, hai chị em toàn dùng chân tay đấm đá để “câu thông” thôi.

Chờ cậu bé khóc đã đời xong, cuối cùng Hỉ Ca cũng moi được một ít thông tin. Cha mẹ của cậu bé vốn là sơn tặc. Sau, họ muốn hoàn lương nên vụng trộm chạy xuống núi, không ngờ lại bị bắt trở về, bị đánh đập, bị bắt nhốt, bởi vì họ đã trộm mất bảo bối của sơn tặc đầu lĩnh. Nhiệm vụ của Hỉ Ca là giúp đỡ cậu bé cứu cha mẹ.

Vốn Hỉ Ca còn tưởng hai người phải lội bộ một đoạn đường mới đến được sơn trại của bọn sơn tặc. Ai biết, Hỉ Ca vừa mở cửa phòng liền kinh hoàng phát hiện, bên ngoài cửa, tất cả đều là hồng danh sơn tặc!!

Phanh! (tiếng đóng cửa)

Cũng may bọn chúng không chú ý tới cô, nếu không đã bị quần ẩu mà chết rồi. Hỉ Ca phát hiện, huyết lượng của bọn sơn tặc cao hơn quái 38 cấp. Tính ra, mỗi tên sơn tặc là một tiểu tinh anh quái. Hỉ Ca còn nhìn thấy một vài tên có tướng tá cao lớn hơn bình thường, phỏng chừng là đội trưởng sơn tặc. Một người không thể nào đối phó nổi với chừng ấy quái. Đây là bản sao cá nhân, hệ thống không thể nào thiết lập một cái nhiệm vụ không thể hoàn thành nha.

Hỉ Ca mở hé cửa, bắt đầu quan sát động tĩnh. Cứ mỗi nửa tiếng, thủ vệ đứng ngoài cửa sẽ đi tuần tra một vòng, thời gian đại khái là 30 giây, khoảng cách không xa, vừa ra khỏi phạm vi cừu hận mà thôi. Cho nên, nếu Hỉ Ca muốn từ trong phòng này chạy ra ngoài, cô phải tính toán cực kỳ chính xác. Bằng không, kết cục của cô là bị quần ẩu. Vận khí của Hỉ Ca đúng là không tồi. Lúc cô từ trong phòng chạy vụt ra, chỉ kinh động một tên tiểu lâu la. Đại khái cừu hận không đủ mạnh để lôi kéo mấy tên cường đạo khác. Giết một tên lâu la, được một ít kinh nghiệm. Nói không phải chứ, kinh nghiệm cấp cho thật chẳng khác nào cọng lông (ít ỏi). Điều này chứng minh, lúc hạ bản sao, không nên dựa vào chuyện đánh quái để lấy kinh nghiệm a.

Dựa theo chỉ dẫn của cậu bé con, ra cửa quẹo trái, đi 50 thước liền thấy lán trại chính, chỗ này có người tuần tra, cha mẹ của cậu bé bị nhốt ở đây. Dọc đường đi, Hỉ Ca giết thêm vài tên tiểu lâu la, thật dễ dàng tiến tới lán trại chính. Nơi này có hơn 20 gian phòng, thật không biết sơn tặc thì cần nhiều phòng ngủ như vậy để làm gì chứ!!!! Hỉ Ca chỉ có thể bấm bụng đi dò xét từng gian. Đến gian thứ 18, cô nhìn thấy một đôi phu phụ. Nam nhân có vẻ mặt rất hung ác, thoạt nhìn không giống cha đẻ của cậu bé kia.

Hỉ Ca không có nhanh nhẩu xông vào phòng ngay, cô đứng bên ngoài cửa sổ… nghe trộm. Nguyên lai, người đàn bà này là nữ nhân của sơn tặc đầu lĩnh. Hai người bọn họ nghe đồn phụ thân của cậu bé có bảo bối gì đó, vì muốn chiếm đoạt bảo bối nên bà ta mới đi quyến rũ phụ thân của cậu bé. Cả gia đình bị bắt trở về núi, chính là vì bà ta đã chiếm được bảo bối vào tay.

Hỉ Ca vừa nghe xong câu chuyện, tiếng hệ thống chợt vang lên: bạn đã khám phá ra chân tướng sự việc, nhiệm vụ hoàn thành 40%. Sau đó, Hỉ Ca lộn ngược trở về, trình bày chân tướng cho cậu bé con. Kế tiếp, Hỉ Ca nhận được nhiệm vụ, tìm kiếm tông tích của phụ thân. Đáng tiếc, cô chỉ tìm được cái đầu lâu của ông ta. Bất hạnh hơn nữa là, trong quá trình tìm kiếm, Hỉ Ca không cẩn thận bị một tên tiểu đội trưởng nhìn trúng, thế là bị hơn 10 tên cường đạo rượt chạy.

Cũng may, cô có thể nhốt bọn cường đạo bên ngoài cửa phòng, chỉ cần chừa một khe hỡ, dùng kỹ năng băng trùy là có thể giết bọn chúng. Kinh nghiệm thưởng cho chẳng nhiều nhặng gì. Có điều, sau khi giết chết tiểu đội trưởng, lại bạo ra một cái hộ thủ (bảo vệ tay). Đây là hộ thủ 38 cấp, màu lam, của thuật sĩ. Đối với Hỉ Ca mà nói, loại hộ thủ này không phải là hàng thượng phẩm. Nhưng nó có một ưu điểm khiến cô sáng mắt, đó là, nó không có yêu cầu về lực lượng.

Này chính là trang bị làm riêng cho cô a~~ Ngoạn trò chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô có thể mặc vào trang phục như người ta nha~ Hỉ Ca đưa tay sờ hộ thủ màu lam đeo trên tay, tâm tình thật kích động.