Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 40: Lời nói ác độc, khiến cho người ta lộ bản mặt thật!




Đông Mộc quốc quân ngồi ở trên, mặt trầm như nước, tuy đối phương là đại thần Thành Thiên quốc, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là vua của một nước, bị người ta cưỡng bức như vậy, làm cho đáy lòng của hắn dâng lên một tia tức giận. Hắn muốn vỗ bàn đúng lên, gầm vào mặt đối phương, nhưng là, hắn không thể.

“Đại nhân, thỉnh bớt giận, ta nghĩ hay là nên hỏi rõ ràng ngọn nguồn sự tình sau đó mới định đoạt đi.” Bạch lão gia tử ngoài cười nhưng trong không cười, nói. Hắn biết, Bạch Tử Mặc cùng người ta gây sự nhất định có nguyên nhân, đứa nhỏ này mặc dù hay náo loạn, nhưng làm việc vẫn biết chừng mực, cho dù là đánh nhau ngoài đường, cũng biết người nào nên đánh người nào không nên đánh, đánh tới trình độ nào, hắn cũng đều đắn đo suy nghĩ. Lần này cùng người của Thành Thiên quốc đánh nhau, khẳng định có nguyên nhân.

“Còn có thể có ngọn nguồn gì nữa? Thừa tướng đại nhân, ngươi là muốn bao che tôn tử của ngươi sao? Ngươi xem xem, khuyển tử của ta bị đánh thành như vậy, còn gì để nói sao?” Hồng Lại bộ thượng thư ( ông này họ Hồng) nắm chặt tay, hung tợn nhìn một hàng ba người Bạch Tử Mặc , hận không thể lập tức nhổ hết răng của Bạch Tử Mặc cho xả hận.

Bạch lão gia tử khẽ nhíu mày, muốn nói gì, bên ngoài lại truyền đến một thanh âm thông báo thật dài và cao “Chu Tước thánh giả đại nhân đến!”

Tất cả mọi người ngẩn ra, chẳng lẽ trận đánh này còn kinh động tới Chu Tước thánh giả?

Bạch Phong Hoa luôn luôn ở bên cạnh trầm mặc, tuy rằng trầm mặc, nhưng đáy mắt của nàng cũng không có một tia lo lắng, ngược lại là mười phần tự tin cùng lạnh lùng.

Hồng Thượng Thư sắc mặt có chút phức tạp lên, chẳng lẽ là người của Đông Mộc quốc đi thỉnh Chu Tước thánh giả đến phán quyết chuyện này? Hồng Thượng Thư không ngu, cũng phi thường hiểu biết tính cách con mình. Con hắn luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, lần này cùng người của Đông Mộc quốc nổi lên xung đột, tuy rằng con hắn đem trách nhiệm toàn bộ đổ trên người đối phương, nhưng Hồng Thượng Thư biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Vốn là muốn mượn việc này mà ra uy với Đông Mộc quốc một chút, không nghĩ tới Chu Tước thánh giả sẽ xuất hiện, điều này làm cho trong lòng Hồng Thượng Thư có chút không yên. Chu Tước thánh điện luôn luôn ngầm đồng ý nhân tài các quốc gia tranh đấu với nhau, nhưng như vậy là vì khích lệ nhân tài. Không biết hôm nay Chu Tước thánh giả sẽ xử lý ra sao đây?

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa đại điện, Đông Mộc quốc quân cũng đứng lên. Rất nhanh sau đó, bóng dáng thướt tha của Chu Tước thánh giả xuất hiện ở tại cửa đại điện, chậm rãi đi đến. Cằm nàng ngẩng cao như trước, cả người đều tản ra một cỗ hơi thở thần thánh không thể xâm phạm .

“Chuyện này, là sao?” Chu Tước thánh giả nguyên bản là tới tìm Đông Mộc quốc quân thương nghị vài chuyện, không nghĩ tới trong đại điện nhiều người đứng như vậy. Mà Thanh Long thánh giả rõ ràng cũng ở trong đó. Vừa thấy bộ dáng Thanh Long thánh giả mỉm cười như lúc ban đầu, Chu Tước thánh giả liền hơi giận một chút. Nhiều ngày trôi qua thế này, vẫn không tra được mục đích Thanh Long thánh giả đến Đông Mộc, hắn cả ngày chỉ cùng hai người của Thừa tướng phủ đi vui chơi giải trí, đi dạo nơi nơi, không có chút hành động dị thường nào. Mà thị vệ phái đi theo dõi hắn trở về cũng bẩm báo không có thu hoạch được gì, người hầu này tựa hồ là đã sớm bị người ta phát hiện là đang theo dõi, nên vẫn mang theo bọn họ đi vòng vèo.

“Tham kiến thánh giả đại nhân.” Tất cả mọi người đều hành lễ, Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười gật đầu cũng xem như chào hỏi.

“Ở đây đang làm cái gì?” Chu Tước thánh giả lại nhíu mi hỏi.

Ngay tại lúc Hồng Thượng Thư cùng Bạch lão gia tử còn có hoàng đế đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào mới tốt , Bạch Phong Hoa cũng là nhợt nhạt cười, cất cao giọng nói: “Khởi bẩm thánh giả đại nhân, là đệ đệ của ta cùng người ta có một xung đột nhỏ.”

“Nga? Xung đột nhỏ?” Chu Tước thánh giả nhìn về phía Bạch Tử Mặc, lại nhìn nhìn đám người một bên mặt mũi bầm dập , trên mặt cư nhiên hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên, nhìn Bạch Phong Hoa nói, “Xung đột gì, nói nghe thử xem.”

Khẩu khí của Chu Tước thánh giả thập phần ôn hòa, nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa cũng là rất hợp khí. Hồng Thượng Thư không rõ , Đông Mộc quốc quân cùng Bạch lão gia tử cũng không rõ, Chu Tước thánh giả tại sao lại ôn hòa với Bạch Phong Hoa như vậy?

Đáy mắt Mạc Thanh Tuyệt lại hiện lên một tia ý cười mỉa mai, lướt qua trong giây lát .

“Bởi vì này tay của vị Hồng công tử này không cẩn thận đụng phải nơi phía dưới thắt lưng của Lương tiểu thư, sau đó đệ đệ của ta – Tử Mặc liền nghĩ lầm là hắn cố ý , cho nên mới xảy ra xung đột. Thánh giả đại nhân, ta cho rằng vị Hồng công tử này nhất định là vô tình , là đệ đệ của ta lỗ mãng rồi.” Bạch Phong Hoa nghiêm trang trần thuật , lúc nói cũng cực kỳ hàm súc. Nơi phía dưới thắt lưng , còn không phải là mông sao? Không phải nói là đối phương phi lễ Lương Vi Ni sao? Nhưng Bạch Phong Hoa cố tình không nói như vậy, lời nói mịt mờ đến cực điểm.

Mặt của đoàn người Hồng Thượng Thư tái xanh, Bạch Tử Mặc nhịn xuống xúc động muốn nhe răng cười . Trong mắt Lương Vi Ni nổi lên một mảnh phức tạp, trong lòng càng chứa nhiều xấu hổ. Trước kia nàng cùng ca ca đối đãi Bạch Phong Hoa như thế nào, nhưng Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc lại ở thời khắc mấu chốt như vậy giúp bọn họ.

Khóe miệng Chu Tước thánh giả gợi lên một tia mỉm cười, ánh mắt dời về phía Hồng Thượng Thư đầu đầy mồ hôi lạnh , ánh mắt dần dần có chút sắc bén. Hiển nhiên lí do hài hước thoái thác của Bạch Phong Hoa đã làm cho nàng hiểu được là xảy ra chuyện gì .

“Thánh giả đại nhân, sự tình, không, không phải như thế.” Sắc mặt Hồng Thượng Thư có chút trắng bệch, muốn giải thích, “Thánh giả đại nhân, ngài có thể nhìn thấy, khuyển tử bị đánh thành như vậy, vi thần mới đến thỉnh cầu bệ hạ chủ trì công đạo .”

Chu Tước thánh giả nói còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người ta chen ngang.

“Ha ha…” Phía sau một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, trong giọng nói có tia khinh miệt không che giấu được .

Mọi người quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt Thanh Long thánh giả như đang cười trêu tức .

“Thanh Long thánh giả, ngươi là có ý tứ gì?” Trong lòng Chu Tước thánh giả không hờn giận, mở miệng chất vấn, khẩu khí có chút khó chịu.

“Không có gì, ta chỉ là cảm thấy buồn cười thì cười thôi. Không nghĩ tới đệ tử của Chu Vũ quốc đáng yêu như vậy, đánh không lại thì lại tìm đại nhân cáo trạng.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười đến vân đạm phong khinh ( mềm nhẹ ôn hòa ) , nhìn như tùy ý nói ra một câu như vậy . Lời này vừa nói ra, mặt ngoài thoạt nhìn là đang trêu chọc, kì thực là ác độc đến cực điểm a. Mặt Hồng Thượng Thư lúc ấy liền tái rồi, trong lòng đối với vị Thanh Long thánh giả này ghi một mối hận lớn! Một câu nhìn như bình thản nhưng hiệu quả cũng là hoàn toàn khác, tính chất sự tình đã hoàn toàn bị hắn thay đổi.

Bạch Phong Hoa trong lòng líu lưỡi, nàng thầm than, quả nhiên, nam nhân này không dễ chọc a, không dễ chọc. Lời nói ác động, khiến cho người ta lộ bản mặt thật! Âm hiểm, quá âm hiểm .

Bạch Tử Mặc há rộng mồm ngạc nhiên nhìn Mạc Thanh Tuyệt, vẻ mặt Mạc Thanh Tuyệt lại mỉm cười lạnh nhạt như trước, giống như lời nói ác độc đến cực điểm vừa rồi không phải do hắn nói , hắn chỉ là người đi ngang rồi đứng ở bên cạnh mà thôi.

Sắc mặt Chu Tước thánh giả trong nháy mắt liền chuyển đen, Thanh Long thánh giả nói những lời này đối với Chu Vũ quốc quả thực chính là vũ nhục rất lớn !

“Người vô năng, có tư cách gì đứng ở chỗ này? Còn không đi xuống cho ta!” Chu Tước thánh giả trợn mắt, tức giận đối với Hồng Thượng Thư quát, “Vô dụng như vậy, chết cũng đáng? Lần sau nếu còn xuất hiện sự tình này, tự vẫn đi!”

“Dạ, thánh giả đại nhân!” Hồng Thượng Thư chảy mồ hôi hột, lôi kéo con mình chật vật lui xuống rất nhanh .

Bạch Tử Mặc muốn cười lại không dám cười, đành phải cố nén. Bạch lão gia tử bỗng nhiên thấy mặt mình có chút run rẩy, vội vàng vươn tay đè lại, vuốt lên gân mặt đang co rút. Đông Mộc quốc quân trong lòng không yên lại gặp được may mắn, trước mắt, xem ra Chu Tước thánh giả đang hướng về bọn họ, nhưng chuyện kế tiếp, ai có thể đoán trước được?

“Ngươi, gọi là gì?” Bỗng nhiên Chu Tước thánh giả quay đầu mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa, ôn hòa hỏi.

“Khởi bẩm thánh giả đại nhân, dân nữ là Bạch Phong Hoa.” Bạch Phong Hoa không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, trong lòng lại nổi lên tia khó hiểu, Chu Tước thánh giả này hòa ái đến quỷ dị.

“Tên rất hay. Ngươi cũng là đệ tử của học viện đi? Cố gắng thật tốt vào, hy vọng ngươi về sau sẽ góp tài cán của mình cho thánh điện.” Chu Tước thánh giả cười ôn hòa, lời nói cổ vũ khiến cho mọi người trên đại điện đều trợn mắt há hốc mồm. Duy chỉ có Mạc Thanh Tuyệt vẫn giữ vẻ mỉm cười không thay đổi.

Đổi thành bất luận kẻ nào khác chắn chắn đều đã kích động đến không khống chế được, Chu Tước thánh giả cư nhiên có thể đối với một nữ tử nói ra những lời cổ vũ này, đây là quang vinh rất lớn! Bạch lão gia tử cảm thấy tim mình đập nhanh hơn . Trong lòng Bạch Tử Mặc đã có chút cảm giác nói không nên lời . Huynh muội Lương Vi Ni đều hâm mộ nhìn Bạch Phong Hoa.

“Dân nữ nhất định sẽ cố gắng.” Vẻ mặt Bạch Phong Hoa bình tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp. Vì thánh điện mà góp sức? Khi nào làm cho thánh điện vì mình góp sức mới càng vui hơn.

Chu Tước thánh giả gật gật đầu, thật là vừa lòng.

Sự tình cứ được giải quyết như vậy . Khả năng sẽ trở thành sự tranh cãi lớn giữa hai quốc gia, liền bởi một câu như vui đùa của Mạc Thanh Tuyệt mà kết thúc. Ra khỏi hoàng cung, hai huynh muội Lương Vi Ni muốn tiến lên nói lời cảm tạ, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Bạch Tử Mặc đã bị Bạch lão gia tử kéo lên xe đi rồi. Trên đường về Thừa tướng phủ , trong xe ngựa, Bạch Tử Mặc hưng phấn nói líu ríu, Bạch lão gia tử nghe không nổi liền đưa tay nhéo lỗ tai Bạch Tử Mặc, khiến hắn kêu oai oái.

“Ngươi nói xem, Chu Tước thánh giả vì sao đối tốt với ngươi như vậy ?” Bỗng nhiên, bên tai Bạch Phong Hoa lại truyền đến thanh âm của Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt lại dùng bí thuật chỉ để cho một người Bạch Phong Hoa nghe được thanh âm của hắn .