Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 33




Tất nhiên Khang vương phi biết Hoàng đế cũng không phải một người dễ dụ, lúc trước y còn là Thái tử, dưới một người trên vạn người, cộng thêm từ nhỏ xuất chúng trác tuyệt không ai bằng, kiêu ngạo bẩm sinh từ trong xương, muốn để y hồi tâm chuyển ý cần phải dùng chút thủ đoạn.

Vừa muốn Hoàng đế cảm thấy mình đáng quý, cũng phải làm y thỏa mãn lòng hư vinh.

Nói đến lòng hư vinh của nam nhân là gì?

Bất quá muốn để Hoàng đế biết... ngay cả móng chân Khang vương cũng không bằng y, chỉ đơn giản vậy thôi.

Khang vương phi ý định tung bay, ngẫm nghĩ một lúc lâu, khi gặp Hoàng đế phải nói chuyện thế nào, lại nhìn quần áo mình một lượt, nghĩ đã thỏa đáng rồi chưa? Tâm sự càng nặng nề, thời gian trôi qua cũng không khó chịu, rất nhanh lại nghe được người hầu bảo Hoàng đế giá lâm.

Không giống lúc đang ở cùng Chu Thanh Nhược ôn hòa dịu dàng, vẻ mặt Hoàng đế lúc này thật nghiêm trang, không giận mà uy, làm người ta không tự chủ sinh lòng sợ hãi, ngay cả người hầu đi theo thân thể cũng co rút mãnh liệt.

Lần này Hoàng đế cũng không làm khó rất nhanh đã tuyên triệu nàng.

Khang vương phi động tác thanh tao lịch sự ngồi bên dưới, cúi thấp đầu, vừa đúng lộ ra đôi gò má đẹp đẽ cùng cái trán đầy đặn, nàng biết mình đẹp nhất tư thái này, trước đây Hoàng đế thích nhìn nhất.

Hoàng đế lại cứ lo uống trà, nửa ngày cũng không có ý muốn nói lời nào.

Lúc đầu Khang vương phi còn có thể giữ vững dáng vẻ, nhưng một lúc sau cũng ngồi không yên..., dù sao bây giờ là nàng muốn cầu cạnh Hoàng đế, gấp gáp nôn nóng cũng là nàng.

Chuyện này giống như ai ở thế bị động sẽ là người yếu thế.

Rốt cuộc Khang vương phi cũng đứng lên, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hoàng đế, bất chợt lại khóc lên hu hu.

Hoàng đế kinh ngạc nhíu mày, từ trên cao nhìn nàng.

“Bệ hạ, ta thật sự... Thật là sống sót rồi.” Khang vương phi vươn cánh tay tới, tay áo cuộn lên, bên trên phủ đầy xanh tím, edit by n,nhìn rất kinh khủng.

Hoàng đế nhìn Khang vương phi khóc như hoa lê đẫm mưa, lại nhìn vết thương trên người nàng, rốt cuộc cũng hơi đồng cảm, hỏi, “Ai đã làm ra?”

“Là Vương gia, hu hu...”

Hoàng đế nhíu mày, “Trước đến giờ y đều coi trọng ngươi, làm sao có thể đối ngươi như vậy?”

“Là vì...” Khang vương phi càng khóc càng bi thiết, hơi hoảng sợ nhìn Hoàng đế, lại vội cúi đầu, “Ta thật sự khó mở miệng.” Trong lòng lại thấy dáng vẻ Hoàng đế thoáng buông lỏng, Khang vương cưới mình làm phi sao Hoàng đế không ngại được? Có điều chỉ là thiếu cơ hội mà thôi!

Bây giờ cứ thế tự dâng đến cửa, còn để y bắt được lỗi Khang vương, thật giống như muốn đi ngủ còn được người đưa gối đầu, thật sự quá tốt không đúng sao?

“Ngươi cũng đã tìm tới đây rồi. Còn cái gì không thể nói?” Hoàng đế hừ hừ.

Khang vương phi cảm thấy lời này có chút trào phúng, nàng liếc nhìn Hoàng đế, thấy ánh mắt y thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc, lúc này mới thoáng an tâm, tiếp tục nói, “Dù sao y cũng là Khang vương, đệ đệ Bệ hạ.” Khang vương phi đang cố ý nhắc tới chuyện Khang vương là đệ đệ Hoàng đế, lúc này mới có thể khiến Hoàng đế nhớ tới chuyện Khang vương đoạt vị... càng phẫn nộ hơn, càng muốn làm chủ cho mình.

Vương Thịnh đứng bên ngoài lắng tai nghe Khang vương phi nói chuyện, trong lòng càng khinh bỉ..., nhưng không thể không bội phục, quả nhiên nữ nhân này cũng có chút thủ đoạn, không nói thẳng muốn hầu hạ Hoàng đế, mà nói Khang vương đối nàng không tốt.

Như vậy Hoàng đế muốn tìm Khang vương nổi giận lại càng danh chính ngôn thuận rồi!

Bên kia Chu Thanh Nhược đang suy nghĩ buổi tối nên ăn món gì... cầm thực đơn nhìn một lúc lâu, made by...Linh Ngọc đứng một bên chần chừ nửa ngày cũng không hề nói chuyện.

“Ngày hôm qua ăn Thủy Tinh Hà Nhân (bột lọc nhân tôm) rất ngon, chọn món này, còn có canh khoai sọ này nữa, Bệ hạ rất thích, muội bảo phòng bếp làm một phần.., chờ Chu Thanh Nhược nghĩ xong thực đơn lại thấy Linh Ngọc tâm tình không yên, sau khi Chu Thanh Nhược sai người mang thực đơn đi liền chỉ vào trán nàng nói, “Muội bị sao thế? Dáng vẻ như mất hồn mất vía vậy? Chẳng lẽ hẹn ước với tình lang rồi?”

Mặt mày Linh Ngọc đỏ bừng, cứng cổ nói, “Nương nương, nô tỳ nói rồi, cả đời không lấy chồng.” Linh Ngọc thật muốn như vậy, rất nhiều người sống chết đều muốn kết hôn, nhưng nàng lại không muốn đi ra ngoài trải qua những tháng ngày đó, nàng cảm thấy mình cứ như vậy sống đến cuối đời đã rất tốt rồi, không muốn thay đổi, sau này hài tử của nương nương chính là của nàng, vậy đã đủ rồi.

Chu Thanh Nhược không cười nổi, dịch sang bên cạnh, lộ ra khoảng trống nói với Linh Ngọc, “Ngồi đây đi.” Sau đó cầm ly trà rót trà cho Linh Ngọc nói, “Uống chút trà đi.”

Mặc dù Chu Thanh Nhược luôn đối nàng rất tốt, nhưng vẫn khiến Linh Ngọc rất hoảng sợ, trong mắt nàng, nô tỳ chính là nô tỳ làm sao để chủ tử hầu hạ như vậy?

“Bảo muội ngồi xuống.” Chu Thanh Nhược biết nói với người cổ đại câu mọi người bình đẳng, đơn giản chính là chuyện cười, còn không bằng cứ cho nàng dần quen là được.

Linh Ngọc bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Chu Thanh Nhược, có điều rất cung kính dùng hai tay đón ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm liền bỏ trở lại, sau đó cúi đầu nói, “Nương nương, nô tỳ biết ngài cất nhắc nô tỳ, thế nhưng như vậy thật không hợp quy củ.”

Chu Thanh Ngọc nhìn bộ mặt phớt tỉnh của Linh Ngọc, rất buồn cười, điểm điểm mày nàng nói, “Thật giống bà cụ non quá đi, được rồi, trong lòng muội có chuyện gì thì nói nhanh đi.”

Tinh thần Linh Ngọc chấn động, nhìn vào đôi mắt Chu Thanh Nhược, thấy thần sắc trên mặt nàng không lộ vẻ không vui, chần chừ một lúc nói, “Nương nương, Bệ hạ đi gặp Khang vương phi, sao ngài không có chút phản ứng nào vậy?”

Chu Thanh Nhược nhíu mày, bình tĩnh thong dong, nói, “Muội bảo ta có phản ứng gì?”

Linh Ngọc muốn trả lời lại thấy Chu Thanh Nhược cầm tay nàng vỗ vỗ trấn an, rồi nói tiếp, “Khang vương phi có chuyện bẩm báo, Bệ hạ đi nghe xem chuyện gì thôi, nơi nào có nhiều khúc mắc như vậy? Ta biết muội đang lo lắng chuyện gì..., nhưng trong hậu cung này cũng không phải chỉ có một người, Bệ hạ muốn sủng ai sao ta có thể ngăn cản chứ?”

Chu Thanh Nhược nói tới chỗ này mang theo chút phiền muộn, Linh Ngọc nhìn thấy trong lòng càng khó chịu, nói ra, “Vậy cũng không thể ngồi chờ chết chứ?” Trong mắt nàng Chu Thanh Nhược cũng không phải là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nàng luôn biết mình muốn cái gì, sau đó nỗ lực tranh thủ.

Linh Ngọc như không thể tin được hai mắt mở to, gương mặt u mê.

Rốt cuộc Chu Thanh Nhược không nhịn được cười lên, nàng liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy đám người hầu có tâm nhãn nhìn thấy nàng và Linh Ngọc nói chuyện đều lặng lẽ lui ra ngoài, canh giữ trước cửa.

“Bệ hạ là người...” Mặc dù Chu Thanh Nhược và Hoàng đế chung đụng không lâu, nhưng đã nhìn thấu tính tình của y, y là loại người có thù tất báo, ngàn vạn lần đừng trêu chọc y, nếu không y sẽ không cho ngươi sống tốt..., mà trước kia Khang vương phi làm mấy chuyện chói lọi đánh vào mặt Hoàng đế, sao y có thể để Khang vương phi sống tốt chứ?