Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 12: Kinh hiện thi biến




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

“Hoàng thượng thật đúng là có tâm.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, đầu tiên là Lâm Tiêu, sau đó lại là Lý Đức Phúc, chẳng lẽ hắn đã sớm tra ra được cái gì? Xem tình hình này, hắn định là không muốn tự mình ra mặt, đành phải nhường công lao cho hoàng hậu này, thật đúng là giảo hoạt.

“Lý công công, danh sách của cung nữ thái giám trong hậu cung ở đâu?” Lục Ngưng Nhiên nói thẳng, bước chân nhẹ nhàng, bước vào nội vụ phủ.

“Hồi hoàng hậu nương nương, đều trong giá sách của nội vụ phủ.” Lý công công xoay người đứng bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, cung kính trả lời, “Lão nô đã kiểm tra số người ra vào nội vụ phủ trong mấy tháng nay, không có phát hiện gì khả nghi.”

“Nga!” Lục Ngưng Nhiên dừng lại, nâng mắt, nhìn về phía Lý Đức Phúc, càng thêm khẳng định hoàng thượng không giống như lời đồn đối với hậu cung thờ ơ, “Vậy làm phiền Lý công công đem danh sách ra vào nội vụ phủ đưa cho bản cung.”

“Vâng” Lý Đức Phúc đem danh sách đã chuẩn bị sớm trình lên.

Khi Hoa ma ma theo tiếp nhận danh sách trong tay Lý công công, hai người nhìn nhau cười không dễ phát hiện, nhưng không tránh được mắt Lục Ngưng Nhiên, đối với hành động của Hoa ma ma, Lục Ngưng Nhiên càng tò mò.

“Hôm nay phải làm phiền muội muội cùng tỷ tỷ hồi Cảnh Nghi cung một chuyến.” Lục Ngưng Nhiên xoay người, mỉm cười nhìn về phía Nghi Phi, trong cung có thể có người lạnh nhạt như vậy, thật đúng là khó được.

“Tỷ tỷ khách khí, muội muội cũng chỉ là hi vọng mau chóng tra được hung thủ, để không xảy ra việc như vậy nữa.” Nghi Phi mang ý cười trong mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên.

“Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực.” Lục Ngưng Nhiên trong quân nhân đặc biệt rất có tình nghĩa, đối với Nghi Phi trong lòng nàng rất thích, không mềm mại, không điệu bộ, trời sanh tính đạm bạc, lại tâm tồn thiện lương, người như thế đáng giá thâm giao.

Trong Cảnh Nghi cung.

Đêm đã khuya, dưới ánh đèn sáng ngời trong cung điện

Lục Ngưng Nhiên ngồi dựa vào bàn, Nghi Phi an tĩnh ngồi một bên, hai người tập trung tinh thần lật xem danh sách, Hoa ma ma đứng một bên, im lặng không nói.

Bình Nhi đã thay đổi trà nóng vài lần, ngước mắt ngóng nhìn Lục Ngưng Nhiên, không đành lòng quấy rầy, nhìn nhìn sắc trời đã tối, cuối cùng nhịn không được nói, “Nương nương, đã qua bữa tối rồi.”

“Muội muội, chúng ta dùng bữa trước đi, tí nữa tiếp tục được không?” Lục Ngưng Nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Nghi Phi bên cạnh.

“Không cần, còn một chút nữa thôi, xem xong rồi ăn cũng không muộn.” Nghi Phi ngước mắt, nhìn Lục Ngưng Nhiên, cười yếu ớt trả lời.

“Vậy cứ theo muội muội.” Lục Ngưng Nhiên lộ ra nụ cười xán lạn, rất hợp ý nàng, nàng không là người bỏ dở nửa chừng, thường ngày chấp hành nhiệm vụ cũng vậy, vội đến nỗi mất ăn mất ngủ.

Bình Nhi không nói, lắc đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Hoa ma ma, Hoa ma ma phiên mắt, ý bảo nàng, bà cũng bất lực.

“Tỷ tỷ, muội muội đem danh sách này cùng danh sách cung nữ thái giám đã chết so sánh, phát hiện tất cả đều ăn khớp.” Nghi Phi ngước mắt, khép danh sách lại, chuyển mắt, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.

“Ân, ta cũng đã so sánh kỹ ở đây, những cung nữ thái giám đi qua nội vụ phủ đều chết trong đêm qua.” Lục Ngưng Nhiên cùng Nghi Phi ý tưởng không mưu mà hợp, “Bất quá, này cũng quá mức trùng hợp.”

“Muội muội cũng cảm thấy kỳ quái, trùng hợp như thế, chỉ có thể thuyết minh những người này ở bên trong nội vụ phủ phát hiện bí mật không thể cho ai biết.” Nghi Phi tiếp tục phỏng đoán.

“Còn có một khả năng, đó là, trong đó có người thời cơ chép lại danh sách, để che giấu thân phận, mới giết chết bọn họ.” Lục Ngưng Nhiên cân nhắc một loại khả năng khác.

“Như vậy, người này nhất định là một trong những người trong danh sách ra vào, trừ bỏ người đã chết đêm qua, còn lại đều có hiềm nghi?” Nghi Phi lập tức nói.

“Ân, đúng vậy.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, “Hiện thời chúng ta chỉ cần điều tra rõ những người có hiềm nghi là có thể.”

Lúc hai người đang suy nghĩ, ngoài điện truyền đến cung nữ kinh hoảng bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương!”

“Chuyện gì?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, lạnh lùng nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cung nữ.

“Hoàng hậu nương nương, tử thi….theo…theo…đến đây.” Cung nữ bởi vì kinh hách, đứt quãng trả lời.

“Thi biến?” Lục Ngưng Nhiên đột nhiên đứng dậy, bật thốt lên hỏi.

“Đúng vậy, toàn bộ thi thể cư nhiên phục sinh, hướng về phía Cảnh Nghi cung, bọn họ… Bọn họ thật đáng sợ… Gặp ai cũng cắn…” Cung nữ thất kinh, cả người run run.

“Tỷ tỷ, bọn họ nhất định là bị hạ cổ.” Nghi Phi lại khẳng định ý nghĩ của chính mình.

“Xem ra người này chủ mưu đã lâu, tử thi hiện thời đã biến thành tử sĩ, nghe theo chỉ huy, mục đích là Cảnh Nghi cung.” Lục Ngưng Nhiên híp hai tròng mắt lại, lạnh giọng nói.

“Hoa ma ma, nhanh chóng triệu tập người của Cảnh Nghi tới ngòai điện, sai người đóng cửa cung.” Lục Ngưng Nhiên trầm giọng ra lệnh.

“Vâng, lão nô đi làm ngay.” Hoa ma ma lập tức xoay người, vội vàng đi ra ngoài.

“Muội muội, tối nay sợ là hung hiểm vạn phần, ta đưa ngươi hồi cung.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Nghi Phi, tay nắm giữ hai tay của nàng.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, hiện thời tỷ tỷ gặp nạn, muội muội sao có thể ngồi yên không để ý.” Nghi Phi cảm động không thôi, không nghĩ tới lúc nguy cấp, nàng lại quan tâm đến an nguy của mình.

“Ha ha, muội muội nói như vậy, tỷ tỷ vạn phần cảm tạ.” Lục Ngưng Nhiên vân đạm phong khinh cười yếu ớt, xoay người, nắm tay nàng, đi tới ngoại điện.

Mọi người của Cảnh Nghi cung đã tụ tập đến ngoại điện, thần sắc kích động, cả người lay động, khi thấy hoàng hậu mặt không đổi sắc đi đến, đều cúi đầu không nói.

“Tử thi đã bị hạ cổ, hiện thời bọn họ đã biến thành tử sĩ, đao thương bất nhập, các ngươi nghe lệnh, tức khắc chuẩn bị đuốc, tử sĩ sợ ánh lửa, nếu như bọn họ tiến vào, các ngươi dùng đuốc tiếp đón bọn họ.” Lục Ngưng Nhiên ra lệnh, nhìn mọi người từ từ ngẩng mặt, “Bản cung thề sống chết cùng các ngươi.”

“Nô tì/Nô tài tuân mệnh!” Mọi người như tìm được chỗ dựa tinh thần, nữ tử trước mặt một thân phượng bào, nháy mắt trở nên uy vũ cao lớn, làm lòng các nàng kính sợ, bọn họ bị lời của nàng làm rung động.

“Tốt, mọi người đi xuống chuẩn bị đi.” Lục Ngưng Nhiên hào khí vạn trượng phất tay áo, mắt sáng như đuốc nhìn về phía ngoài điện, “Lâm thống lĩnh có ở ngoài điện?”

“Có ty chức.” Lâm Tiêu xoay người đi vào, cung kính quỳ trên mặt đất.

“Lâm thống lĩnh, làm phiền ngươi phái người đem Cảnh Nghi cung dùng tấm ván gỗ đè cửa, nếu như có tử sĩ cứng rắn xông tới, ra sức chém giết, tìm tử huyệt của họ.” Lục Ngưng Nhiên ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn Lâm Tiêu đang quỳ bên dưới.

“Dạ, ty chức tuân mệnh!” Lâm Tiêu lĩnh mệnh lui ra.

Cung nữ thái giám hai tay giơ đuốc lên, mấy trăm cây đuốc đem toàn bộ Cảnh Nghi cung chiếu đỏ bừng, bọn họ ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu lâm nguy không sợ, sắc mặt thong dong, trong lòng yên ổn không ít, sự sợ hãi dần dần biến mất, đối với nữ tử trước mặt thật sâu kính nể.