Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 79: Mặc Trúc trở về




Sáng sớm ánh mặt trời ôn nhu chiếu vào phòng, Lục Ngưng Nhiên chậm rãi mở mắt, đầu có chút đau. Nàng nâng tay, ấn huyệt thái dương, ngước mắt, ánh vào tầm mắt là khóe miệng cười yếu ớt của Quân Mặc Hàn đang nằm nghiêng bên cạnh nàng. Lục Ngưng Nhiên híp mắt lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn dung nhan của hắn: Ánh mặt trời chiếu vào mặt của hắn, khuôn mặt nhu hòa giờ phút này có vẻ càng thêm hồn nhiên. Nàng chưa bao giờ gặp qua dung nhan điềm tĩnh của hắn như thế. Lục Ngưng Nhiên cảm thấy ngẩn ngơ, chìa tay, muốn vuốt ve mặt hắn, lại nhìn thấy cánh tay lõa lồ, nhìn xuống phía dưới, quần áo hỗn độn, từng mảng lớn da thịt cư nhiên có dấu vết nhàn nhạt. Mắt nàng lạnh xuống, nhấc chân, đạp Quân Mặc Hàn đang ngủ xuống giường.

“A!” Hoàn toàn không có phòng bị, Quân Mặc Hàn đột nhiên nặng nề ngã trên mặt đất, mở mắt, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lục Ngưng Nhiên, “Sao nàng lại thích đá người như vậy?”

Lục Ngưng Nhiên vội vàng lấy chăn phủ lên người, căm tức Quân Mặc Hàn, “Hừ, đối với ngươi thì đá là nhẹ rồi.”

“Mới sáng tinh mơ, ta có chọc tới nàng đâu a?” Quân Mặc Hàn vô tội than thở, chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên người, ai oán không thôi: Xuống tay thực độc ác a~~~~~~~

“Hừ, đêm qua ngươi làm cái gì với ta?” Lục Ngưng Nhiên giận, hai gò má đỏ ửng, lại càng thêm tức giận. Đêm qua nàng không phải cùng Quý Như Phong uống rượu sao? Vì sao sáng sớm lúc tỉnh lại, lại ở đây?

“Đêm qua?” Quân Mặc Hàn giảo hoạt cười, ngay sau đó bày ra bộ dáng ủy khuất, “Đêm qua ta lo lắng cho nàng, cho nên liền đi tìm nàng, không nghĩ tới…” Quân Mặc Hàn trộm ngắm Lục Ngưng Nhiên, “Nàng thấy ta liền bổ nhào vào trong lòng ta, còn không cho ta nói chuyện, nàng liền xé rách quần áo của ta, còn nói…”

“Nói… Nói cái gì?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi, bản thân sao lại như thế? Nhớ tới tình cảnh uống say lúc trước, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, chẳng lẽ bản thân đêm qua uống say đã làm ra chuyện gì?

“Nàng… Kéo quần áo của ta, quát, nói ‘Tin hay không lão nương bạo ngươi!'” Quân Mặc Hàn học theo thanh âm của Lục Ngưng Nhiên nói, “Không nghĩ tới nàng hung mãnh như thế.”

“Ta thật sự nói như vậy?” Lục Ngưng Nhiên biểu cảm trở nên bình tĩnh lại. Lại nhớ tới tình cảnh lúc uống say ở hiện đại, nàng túm một nam tử xa lạ ven đường, hôn hắn. Lúc đó đồng học của nàng sợ ngây người. Còn có một lần, lúc được nghỉ phép, nàng cùng chiến hữu đi ra ngoài uống rượu, sau đó say rượu, thế nhưng túm lớp trưởng thầm mến đã lâu, lớn tiếng tuyên bố hắn từ nay về sau là người của nàng. Đến tận sau đó bằng hữu không ai dám cho nàng uống rượu, bởi vì mọi người đều biết, nàng say rượu sẽ làm ra rất nhiều việc khó có thể tưởng tượng.

“Thật như vàng.” Quân Mặc Hàn gật đầu như giã tỏi đáp, bộ dáng ủy khuất, chậm rãi đi đến bên giường, nằm ở trên giường, “Ta vất vả lắm mới chế ngự được nàng, đem nàng mang về.”

“Quần áo của ta sao lại như thế?” Lục Ngưng Nhiên nhìn thẳng Quân Mặc Hàn, nhìn đôi mắt long lanh vô tội của hắn, xem ra chuyện xảy ra đêm qua là thật! Lục Ngưng Nhiên âm thầm cảnh cáo bản thân, về sau không được say rượu. Bằng không sẽ gây ra chuyện lớn!

“Là chính nàng luôn miệng hô nóng quá, xé rách quần áo bản thân. Ta sợ nàng cảm lạnh, vốn định muốn để Bình Nhi thay quần áo, nhưng nàng lại lộn xộn, còn ôm chặt ta, không cho ta rời đi. Nàng nói ta còn có thể như thế nào?” Quân Mặc Hàn túm tay áo của bản thân, ý bảo Lục Ngưng Nhiên xem dấu vết lôi kéo trên quần áo đều là nàng gây nên.

“Khụ khụ!” Lục Ngưng Nhiên cảm thấy ngượng ngùng, ho khan vài tiếng, “Việc đêm qua, chỉ do say rượu mới như thế, ngươi đừng để trong lòng.”

“Thế nào có thể không để ở trong lòng, đêm qua nàng cùng người ta đã có quan hệ xác thịt.” Quân Mặc Hàn một mặt u oán nhìn Lục Ngưng Nhiên, “Cho nên nàng đã là người của ta, nàng phải phụ trách ta.”

“Hành vi say rượu là vô ý thức, sao lại tưởng thật?” Lục Ngưng Nhiên không nghĩ Quân Mặc Hàn lại nắm lấy việc này không tha, rồi còn vô lại như thế, còn muốn nàng phụ trách hắn?

“Nhưng bây giờ chúng ta đã xảy ra chuyện vợ chồng, hơn nữa, nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ta, cho nên, chúng ta đã trở thành vợ chồng chân chính, không phải sao? Nàng chẳng lẽ không muốn phụ trách?” Quân Mặc Hàn tiếp tục nhất quyết không tha nói, theo đuổi không bỏ. Hiện tại không rèn sắt khi còn nóng thì còn phải chờ tới khi nào? Trong lòng nhớ tới vẻ mặt Quý Như Phong đối với Lục Ngưng Nhiên, tuyệt đối không thể để nàng rơi vào sự ôm ấp của hắn ta.

“Chuyện vợ chồng? Ngươi xác định?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, nhìn chăm chú vào Quân Mặc Hàn. Tuy nàng đêm qua đã say bất tỉnh nhân sự, nhưng cảm giác của thân thể sẽ không gạt người. Cúi đầu, nhìn giường sạch sẽ như tuyết, không khỏi nghĩ, Quân Mặc Hàn đang âm mưu cái gì?

“Ta nói sao thì là vậy!” Quân Mặc Hàn tất nhiên hiểu lời nói của Lục Ngưng Nhiên nhưng hắn hiện tại không thể thỏa hiệp. Hắn không tin, ngày ngày đêm đêm ở chung, nàng đối với hắn lại thờ ơ.

“Chuyện ở Vân Châu đã xử lý xong, chuẩn bị một chút rồi tiếp tục đi, đến biên quan, tìm kiếm Mặc Trúc cùng Nghi Phi.” Lục Ngưng Nhiên nói sang chuyện khác, nhìn Quân Mặc Hàn, “Sắc trời đã sáng, ta muốn thay quần áo, rửa mặt chải đầu.” Nàng nhìn đôi mắt chân thành của hắn, trong đó ẩn chứa nhiều tình cảm làm Lục Ngưng Nhiên trong lòng rung động không thôi. Nàng hiện tại có chút hoảng loạn, không thể đối mặt với sự nhiệt tình của hắn, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

“Được, không còn sớm, chuẩn bị một chút rồi đi tiếp.” Quân Mặc Hàn thấy được trong đáy mắt Lục Ngưng Nhiên có tia trốn tránh cùng hoảng loạn, hiểu rõ nàng đã bắt đầu dao động. Điều này thuyết minh nàng đối với hắn không phải vô tâm. Hắn lộ ra nụ cười ôn nhu, đứng dậy, kêu, “Người đâu, thay quần áo.”

Bình Nhi đêm qua tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đối với Qúy công tử có hành vi thô lỗ, tất nhiên biết Hoàng hậu nương nương uống say. May mắn Hoàng Thượng tới, bằng không, nương nương đã phạm sai lầm lớn. Nàng mang tâm tình yên tĩnh chờ đợi ở ngoài cửa, lại nghe được thanh âm bình thản của Quân Mặc Hàn, lòng mới thả lỏng, xem ra vẫn bình an vô sự. Nàng đẩy cửa vào, nhìn Hoàng hậu nương nương sửa sang lại quần áo còn Hoàng Thượng ngồi ở cạnh bàn tròn.

Bên trong lặng im không tiếng động, mãi cho đến khi rửa mặt chải đầu xong, dùng cơm, Quân Mặc Hàn đã sai người chuẩn bị tất cả, Lâm Tiêu chờ một bên, “Hoàng Thượng, tất cả đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát.”

“Xuất phát đi.” Quân Mặc Hàn luôn luôn tôn trọng quyết định của Lục Ngưng Nhiên, hắn luôn ôm hi vọng, đợi Lục Ngưng Nhiên chính miệng nói cho hắn rằng: Nàng đối với hắn là thật lòng.

Ngước mắt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Ngưng Nhiên, đáy mắt lại có một tia hoảng loạn, Quân Mặc Hàn cười, “Chúng ta lên đường.”

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên hiện tại không biết nên đối mặt với Quân Mặc Hàn như thế nào. Trong đầu nàng không ngừng hiện ra hình ảnh ngày đêm ở cùng Quân Mặc Hàn: Hắn đối với bản thân ôn nhu, sủng nịch, không có uy nghiêm hoàng đế, hắn nhân nhượng rồi lại phóng túng nàng, luôn xuất hiện bên cạnh nàng khi nàng gặp nguy hiểm, bảo hộ nàng làm nàng cảm động. Nhưng đây là yêu sao? Nàng do dự bởi vì nàng còn chưa xác định được lòng mình.

Một đạo bóng đen đột nhiên xâm nhập, quỳ gối trước mặt Quân Mặc Hàn, hai tay trình lên một phần tấu chương, “Hoàng Thượng, văn hàm ở biên quan!”

Quân Mặc Hàn thu lại nụ cười, cầm tấu chương, xem qua. Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên lãnh liệt, dùng sức khép lại tấu chương, đặt bên cạnh bàn, “Hừ, Hàn Ngọc quốc quả thật ngoan cố, không nghĩ tới nhanh như vậy liền công khai khơi mào chiến tranh.”

Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn tức giận, cầm lấy tấu chương, xem xong mâu quang cũng trở nên lạnh lùng, “Xem ra chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.”

“Trẫm muốn đích thân dạy bảo tân hoàng đế Hàn Ngọc quốc.” Quân Mặc Hàn trầm mặt xuống, “Truyền ý chỉ của trẫm, trẫm muốn ngự giá thân chinh! Bây giờ đi thẳng đến biên quan.”

“Hoàng Thượng vạn vạn không thể a, nước không thể một ngày không có vua.” Lâm Tiêu ở một bên vội vàng trả lời, “Hoàng Thượng muốn ngự giá thân chinh là tốt, nhưng triều đình cũng không thể không có Hoàng Thượng.”

“Hàn Ngọc quốc quá mức càn rỡ, trẫm muốn hạ nhuệ khí của hắn, cho hắn biết thiên uy của Vân Triêu quốc, tuyệt đối không thể để hắn làm càn! Nếu như trẫm không đánh, chẳng phải để hắn chê cười.”

Quân Mặc Hàn lớn tiếng nói, “Hắn đã đóng quân gần biên quan, trẫm có thể nào ngồi yên trong triều đình?”

“Nhưng, Hoàng Thượng, trong triều…” Lâm Tiêu hiểu, chỉ là sự tình khẩn cấp, nếu như Hoàng Thượng ra biên quan, triều đình chỉ sợ là cũng náo động a.

“Còn có ta.” Một thanh âm trong trẻo vang lên. Mọi người đều đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào xanh thẫm bước vào, phảng phất từ trên trời giáng xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, đem mây đen đẩy ra.

“Mặc Trúc, là ngươi sao?” Quân Mặc Hàn thấy rõ, vội vàng tiến ra đón, cầm lấy hai tay nam tử kích động không thôi.

“Mặc Trúc, thật là ngươi sao?” Lục Ngưng Nhiên ngay sau đó tiến lên, đi đến bên cạnh hắn, cẩn thận đánh giá, sau khi nhận định, khóe miệng giơ lên ý cười.

“Ừ, ta đã trở về.” Đôi mắt của Mặc Trúc lộ ra tia sáng, không có sự u buồn như trước, tản ra hơi thở thanh nhã, chậm rãi gật đầu.

“Mấy tháng này ngươi ở đâu? Ngươi cũng biết chúng ta ra ngoài là vì tìm ngươi.” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Mặc Trúc không còn gầy yếu như trước, bây giờ đột nhiên xuất hiện, đầy bụng nghi hoặc.

“Ta rất tốt, ta ngẫu nhiên gặp một vị thần y, hắn trị bệnh cho ta, hiện tại ta đã sống lại, sẽ không còn đau ốm nữa.” Mặc Trúc mở hai tay, cho mọi người thấy khí lực, như ánh sáng mặt trời, chiếu vào lòng mỗi người.

“Bệnh của ngươi đã hết thật rồi sao?” Quân Mặc Hàn vui sướng không thôi.

Không nghĩ tới tâm bệnh nhiều năm của hắn rốt cục cũng cởi bỏ, bệnh của Mặc Trúc đã lành, hạnh phúc ở trước mắt, hắn có chút không thể tin được.