Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 83: Nỉ non




Tất cả đều chém giết thảm thiết, quân địch không ai lui về sau, cũng không ai còn sống mà rời đi. Quân Mặc Hàn ngạo nghễ đứng thẳng, quanh thân tản ra khí chất vương giả nhìn đống thi thể, hắn không nói nhiều, Lục Ngưng Nhiên cũng yên tĩnh ở bên cạnh hắn, trầm mặc không nói.

Quần áo màu trắng của Lục Ngưng Nhiên sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, mùi máu tươi tràn ngập mũi làm nàng hít thở không thông. Trường hợp này nàng gặp qua quá nhiều rồi. Trước đây nàng đều lạnh lùng chống đỡ bởi vì đây là chiến tranh nhưng bây giờ nàng được trùng sinh, có cảm xúc không giống trước, sinh mệnh trân quý vô cùng, một khi biến mất thì sẽ không có lại nữa. Nàng may mắn, mà đám thi thể này thì sao? Linh hồn của họ ở nơi nào? Người nhà họ sẽ cực kỳ bi ai, nàng bắt đầu chán ghét chiến tranh, chán ghét máu tươi, chán ghét chém giết.

“Hoàng thượng, quân địch chết khoảng ngàn người, quân ta chết cũng hơn một nửa.” Bạch Phi Dương ở một bên nói, hắn sớm đã quen tình cảnh này, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, nhưng mỗi khi trải qua một lần thì hắn đều nhắc bản thân một lần: Không được để chiến tranh xảy ra nữa!!! Nhưng hiện thực lần lượt nhắc nhở hắn: Chiến tranh vẫn cứ tiếp tục.

“Đem thi thể quân địch lấp lại đi, bọn họ đều là dũng sĩ.” Quân Mặc Hàn trầm giọng mở miệng nói. Tuy rằng đó không phải là dân chúng của hắn nhưng thân là vua của một nước, lúc trước hắn vì sống sót mới ngồi trên ngôi vị hoàng đế này nhưng những năm gần đây hắn hiểu được thân là quân chủ phải để dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an. Bọn họ cũng là con dân một nước, tuy đã chết nhưng họ cũng muốn về nhà.

“Chôn ở phía Tây đi, lập bia, ghi rõ số người, để người sau ghi nhớ sự tàn khốc của chiến tranh.” Lục Ngưng Nhiên mở miệng nói, quay đầu ngựa lại, rời đi.

Quân Mặc Hàn lập tức cũng quay đầu ngựa lại, trước khi đi, “Làm theo lời hoàng hậu nói.” Rồi sau đó giơ roi đuổi theo Lục Ngưng Nhiên.

Đợi một vàng, một trắng rời đi thì Bạch Phi Dương xoay người, nhìn bụi đất bay lên, thân ảnh màu trắng biến mất trong mắt hắn, sợ run. Nàng đến cùng là nữ tử thế nào, đối mặt với sống chết nàng lại thản nhiên như thế, đối mặt với địch nhân, không chỗ nào sợ hãi, đối mặt với tử thi, lại bình tĩnh vô cùng. Nàng thật sự là tiểu thư khuê các sao?

Ánh trăng sáng tỏ trên cao, gió khẽ quất vào mặt. Lục Ngưng Nhiên không hề buồn ngủ, ngồi trên mặt cỏ, ngẩng đầu nhìn trời sao. Hôm nay không biết vì sao nàng lại nhớ tới cha mẹ phương xa, bọn họ đều mạnh khỏe chứ? Không có nàng bên người, bọn họ đều vui vẻ chứ?

“Nghĩ cái gì thế?” Mùi hương, thanh âm quen thuộc, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn nàng.

“Có chút nhớ nhà.” Lục Ngưng Nhiên tự nhiên trả lời.

“Chờ bình ổn chiến loạn, ta cùng nàng về nhà được không?” Quân Mặc Hàn mang ý cười hỏi.

“Quá xa, trở về không được.” Bi thương từ từ lan tỏa, chậm rãi dung nhập vào lòng Quân Mặc Hàn, cũng rót vào trong xương tủy của Lục Ngưng Nhiên. Trở về? Làm sao có thể trở về? Nàng rốt cuộc trở về không được! Một hàng lệ không tự chủ được chảy xuống. Nàng vốn cho rằng bản thân rất kiên cường, vốn cho rằng bản thân không nhớ tới thì sẽ không khó chịu, nhưng vô luận nàng đi tới đâu, cha mẹ đều là vướng bận sâu nhất trong lòng nàng, mà hiện tại bọn họ không phải là âm dương cách biệt, mà là cách biệt thời không.

Ngã vào cái ôm ấm áp, Quân Mặc Hàn không nói gì chỉ yên tĩnh ôm nàng, vỗ về lưng nàng. Nàng muốn mình triệt để buông khúc mắc trong lòng, cho mình phóng túng một lần đi, đem sự nhớ nhung cha mẹ hóa thành nước mắt hiện tại, thống khoái khóc một lần, mặc kệ người trước mặt là ai.

Quân Mặc Hàn chưa bao giờ thấy Lục Ngưng Nhiên như thế: Nàng nỉ non làm hắn đau tiếc nhưng cũng vui mừng. Bởi vì nàng rốt cục có thể ở trước mặt hắn không hề che giấu mà khóc to. Hắn nên cảm thấy cao hứng, không phải sao? Nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm rằng đời này sẽ không làm nàng phải khóc.

Cách đó không xa, một màu đỏ cùng với tóc đen gió thổi tung bay, vô cùng cô đơn. Thấy xa xa dưới ánh trăng có hai người ôm ấp lẫn nhau, hắn chỉ nở nụ cười phóng đãng, che giấu sự chua xót trong lòng, xoay người, nhẹ nhàng rời đi. Đây không phải là lựa chọn của hắn sao?

Trong doanh trướng màu xanh, mọi người nín thở ngưng thần, mặt mày giận dữ cùng bi phẫn, cúi đầu đợi thánh thượng bọn họ lên tiếng.

Binh lính quỳ giữa doanh trướng sớm đã mồ hôi lạnh đầm đìa chờ đợi xử lý. Đúng vậy, hai ngày đều nếm mùi thất bại đã làm cho bọn họ tức giận, bọn họ chưa từng chịu đả kích như thế?

“Không ai sống sót?” Không khí khẩn trương rốt cục bị đánh vỡ, toàn bộ doanh trướng lại tràn ngập hơi thở rét lạnh, thanh âm kia như hàn băng ngàn năm làm lòng bọn họ cũng lạnh như băng.

“Vâng thưa bệ hạ, hôm nay ba ngàn binh lính đều chết trận sa trường.” Binh lính quỳ trên mặt đất run run không thôi, lại hồi báo, “Quân địch vùi lấp thi thể của tướng quân sĩ ta.”

“Ha ha, thú vị, đường đường hoàng thượng cùng hoàng hậu của Vân Triêu quốc dẫn binh, vậy sao trẫm phải ở trong doanh trướng, chẳng phải sẽ bị bọn họ nhạo báng sao?” Tiếng cười càng nhẹ nhàng lại càng làm cho mọi người e ngại, “Truyền ý chỉ, ngày mai trẫm tự mình đi gặp bọn họ.”

“Vâng, bệ hạ.” Binh lính lĩnh mệnh xong âm thầm thở ra, xem ra tính mạng đã được bảo vệ, không chút hoang mang lui ra ngoài.

“Các ngươi cũng lui ra đi.” Thanh âm lạnh băng lại vang lên, mọi người đều thả lỏng, đứng dậy lui ra ngoài.

Trong doanh trướng chỉ còn lại mình hắn, khuôn mặt lạnh lùng, không mỉm cười, lạnh lùng mở miệng, “Xuất hiện đi.”

“Hiên Viên Tuyết tham kiến bệ hạ.” Một thân trang phục màu đen, mang sa che mặt, quỳ một gối xuống, thanh âm thanh thúy vang lên.

“Hoàng muội cớ gì lại đa lễ như thế, bình thân.” Thanh âm rét lạnh rốt cục có một chút độ ấm, đứng dậy, xoay người nâng nữ tử trước mặt đứng lên, “Không lâu nữa, Tuyết nhi sẽ được hồi cung. Mấy năm nay khổ cho Tuyết nhi.”

“Tuyết nhi không khổ, nhưng hoàng huynh gầy không ít.” Nữ tử đứng dậy, kéo khuỷu tay của hắn, lo lắng nói.

“Mấy năm không gặp, Tuyết nhi vẫn bướng bỉnh như thế.” Thanh âm lạnh băng lại vang lên, sủng nịch nhẹ vỗ về đầu nữ tử, mở miệng nói.

“Hoàng huynh lại giễu cợt Tuyết nhi.” Nữ tử làm nũng đong đưa cánh tay hắn, tựa đầu vào bờ vai hắn, “Hoàng huynh, ngươi muốn làm như thế thật sao?”

“Chỉ có như thế, hoàng huynh mới san bằng được Vân Triêu quốc, nhất thống thiên hạ.” Nam tử gật đầu trầm giọng nói.

“Nhưng… Tuyết nhi có chút không đành lòng.” Nữ tử có chút chần chờ trả lời.

“Tuyết nhi, việc này sau khi hoàn thành, hoàng huynh liền đưa ngươi về nước. Mẫu hậu còn đang chờ ngươi, chẳng lẽ Tuyết nhi không nhớ mẫu hậu sao?” Nam tử ôn nhu hỏi.

“Tuyết nhi đương nhiên nhớ mẫu hậu! Được, Tuyết nhi nghe hoàng huynh.” Nữ tử đáp ngay lập tức, không do dự nhiều.

Lục Ngưng Nhiên phát tiết tích tụ trong lòng, nước mắt nhiễm ướt quần áo Quân Mặc Hàn. Sau khi nàng bình ổn cảm xúc thì đột nhiên đẩy Quân Mặc Hàn ra, vội vàng đứng dậy, xoay người, chạy đi.

Quân Mặc Hàn buồn cười, ngẩn người nhìn bóng lưng hoảng hốt của Lục Ngưng Nhiên, thì thào lẩm bẩm, “Nhiên Nhi thật sự càng ngày càng đáng yêu.”, lập tức đứng dậy, đang muốn rời đi thì đột nhiên một bóng đen từ sau lưng hắn tránh qua, Quân Mặc Hàn phi thân đuổi theo.

Đảo mắt, bóng đen đi vào doanh trướng của Lục Ngưng Nhiên, Quân Mặc Hàn thầm kêu không ổn, tức khắc phi thân đuổi theo. Bình Nhi đang bưng thau đồng đứng một chỗ, nước trong thau văng ra. Bình Nhi ngã xuống đất, đau đến kêu lên, “Ai nha!”

Quân Mặc Hàn cấp tốc lui về sau, nước bắn lên y bào của hắn. Hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Hoàng hậu đâu?”

“Nương nương ở trong phòng….” Bình Nhi nhìn kỹ thì thấy cư nhiên là Quân Mặc Hàn, sợ tới mức bất chấp đau đớn quỳ trên mặt đất bẩm báo.

Một trận gió thoảng qua, Quân Mặc Hàn còn chưa nghe xong, liền bước nhanh vào phòng, mà Bình Nhi còn đang quỳ, nhìn chằm chằm mặt đất, yên lặng thì thầm, “Hoàng thượng, nô tì còn chưa nói xong, hoàng hậu nương nương đang tắm.”

Lục Ngưng Nhiên ngâm mình trong thùng nước, từ từ đổ nước lên người, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Quân Mặc Hàn, còn có sự thất thố vừa nãy, âm thầm ảo não.

“Nhiên Nhi…” Đột nhiên có tiếng kêu dồn dập cộng thêm một thân ảnh màu vàng xâm nhập vào. Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt liền nhìn thấy Quân Mặc Hàn sốt ruột đứng trước mặt nàng, theo bản năng quát to ra tiếng, “A! Đồ sắc lang!”

Quân Mặc Hàn chỉ nghĩ đến an nguy của Lục Ngưng Nhiên, khi thấy Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự thì lòng cũng buông xuống. Theo tiếng quát của Lục Ngưng Nhiên, Quân Mặc Hàn mới hoàn hồn, đem ánh mắt nhìn vào bộ dáng của nàng.

Lục Ngưng Nhiên cuộn mình vào thùng nước: Khuôn mặt trong suốt như ngọc, tinh thuần vô cùng, người vì xấu hổ và giận dữ nhiễm lên một tầng đỏ ửng, tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, cổ thon dài trắng nõn thẩm thấu bọt nước, hai vai trắng nõn, xuống chút nữa, như ẩn như hiện. Quân Mặc Hàn lại không di chuyển, không kiêng nể gì nhìn từ từ xuống dưới.

Lục Ngưng Nhiên sắc mặt càng hồng, một tay che cảnh xuân của mình, một tay hắt nước tới hắn, “Còn không mau ra ngoài!” Lớn tiếng giận dữ hét.

Quân Mặc Hàn nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nước làm hắn hoàn hồn, nhưng cũng càng tăng thêm khô nóng của hắn. Nhưng nhìn ánh mắt tức giận của Lục Ngưng Nhiên thì hắn chỉ có thể nhẫn nại, nhanh chóng xoay người, chạy ra khỏi doanh trướng.

Lục Ngưng Nhiên thấy Quân Mặc Hàn rời đi, nhẹ nhàng thở ra, đem thân thể chôn vào trong nước, thở phì phò, trong đầu hiện ra cảnh hắn nhìn mình chằm chằm, mắng thầm, “Quả nhiên là sắc lang!”

Bình Nhi thấy Quân Mặc Hàn rời đi, tức khắc chạy vào phòng, nhìn Lục Ngưng Nhiên một mặt tức giận, cúi đầu, cầm áo trong tay, đứng bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, “Nương nương, nô tì hầu hạ ngài thay quần áo.”

Quân Mặc Hàn lúc này trong đầu đều là bộ dáng lúc nãy của Lục Ngưng Nhiên, lòng càng khó nhịn, phi thân đi tới bên hồ, nhảy vào. Hồ nước lạnh lẽo kích thích da thịt cùng tư tưởng của hắn, tiêu giảm nội tâm nóng rực của hắn.