Thổ Long Truyền Thuyết

Chương 1




Ta là một con thổ long đến từ chốn thâm sơn rừng rậm. Ta không hiểu tình cảm, nhưng lại khát vọng một tình yêu.

Nỗi buồn lớn nhất của ta không phải là dung mạo, mà là bởi vì ta vừa không phải là nam nhân, cũng không phải nữ nhân.

Sư phụ nói ta kẻ tu luyện truyền kỳ trong giới, phá vỡ ranh giới của loài.

Nhưng dù ta tự ti cố gắng che dấu, vẫn không thay đổi được thân phận thật của ta.

Ta vừa là một kẻ xấu xí, lại vừa thuộc một tầng lớp không được cao—- con giun!

Khi ta vẫn còn là một con thổ long nho nhỏ, cuộc sống của ta mỗi ngày đều có thể nói là chẳng có lo âu, ta không có phiền não, cũng không hiểu ưu sầu, ăn xong liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn.

Ta ở nơi núi sâu trong rừng rậm, dù yếu ớt đến không chịu nổi một kích, nhưng kỳ quái chính là ta cư nhiên không có thiên địch, những loài săn mồi xinh đẹp mà kiêu căng kia ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn ta một cái cũng không có, đại khái là bởi vì cho ta vừa gầy lại vừa nhỏ, bộ dáng cũng thật sự khó coi, khẳng định sẽ không ngon miệng.

Ta không biết ta đến tột cùng là cái gì, bởi vì xung quanh ta không có bất cứ một loài nào có bộ dạng giống ta, ta là một cá thể đơn lẻ, nhưng kỳ quái chính là ta cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì ta căn bản là không biết cô đơn là gì.

Ta sở dĩ cho rằng ta là một con thổ long là bởi vì có một lần khi ta ghé vào đám lá cây mục nát để nghỉ ngơi thì nghe thấy hai tiểu thanh xà đi ngang qua nói, khi ấy bọn họ kinh ngạc liếc nhìn ta một cái rồi bảo: “A, nơi này cư nhiên lại có một con giun đất.” Thế là, ta biết ta nguyên lai  ta là một con thổ long.

Nhưng mà thổ long là cái gì? Ta tuy rằng biết chính mình là một con thổ long, nhưng thổ long đến tột cùng là một loài động vật như thế nào? Ta bắt đầu muốn nghĩ về vấn đề này, nhưng ta nghĩ không được.

Thế là ta thường trốn ở phía sau đám lá cây hoặc hòn đá nghe lén lũ chim cá nói chuyện. Dần dần ta nghe được một ít truyền thuyết về quan vu long, truyền thuyết nói rằng rồng là một loại thần thú có thể cưỡi mây đạp gió, bọn chúng thông minh, pháp lực cường đại, có thể biến thành nhiều dạng hình thù. Nghe nói bọn chúng có thân mình dài như rắn, móng vuốt như chim ưng, đầu mã (mã=ngựa), sừng lộc, truyền thuyết nói bọn chúng có bề ngoài xinh đẹp lại uy vũ.

Ta bắt đầu tự ti, vì cái gì cũng là long như nhau, ta lại nhỏ gầy xấu xí, hơn nữa cũng không có pháp lực?   (vì người ta là thiên long, em là…thổ long!)

Thế là ta khao khát trở thành một con rồng chân chính, mạnh mẽ.

Có một ngày, ở chỗ gần nhà ta có một con chim trĩ chạy tới nói cho ta biết, một vị biểu ca có họ hàng xa của hắn đã bái sư học nói, tu luyện thành một loại có đầy đủ tay chân, mặc được các loại y phục rất đẹp của một loài động vật, mà nghe nói cái loại động vật này có tên là “con người”.

Hắn cũng muốn đi bái sư tu luyện, nghe nói động vật tu luyện có thể trường sinh bất lão, pháp lực cường đại, còn có thể biến thành “người” có thể thống trị thế giới bên ngoài, nếu càng tiến thêm một bước, là có thể trở thành thần tiên, cùng thiên địa đồng thọ.

Nguyên lai pháp lực là có thể bái sư tu luyện mà thành. Nếu ta cũng đi bái sư tu luyện, như vậy ta có thể trở thành một con rồng chân chính.

Chính là ta phải bái sư ở đâu? Ta không biết người hoặc vị tiên có pháp lực nào, ai có thể dạy ta bản lĩnh đây? Ta bắt đầu đau buồn, bắt đầu phiền muộn, ta cảm thấy cuộc sống dần dần trở nên vô nghĩa, ta rốt cuộc cũng không còn vui vẻ nữa.

Khi ta gặp được sư phụ, ta cao hứng lần thứ hai trong đầu xuất hiện ý nguyện muốn tu luyện. Nhớ năm đó ta dựa vào rể cây ngẩn người, một loại sinh vật xinh đẹp ta chưa bao giờ gặp qua xuất hiện trước mắt.

Loại này sinh vật cao lớn cường tráng, tay chân không giống các loài thú hoặc phi cầm bình thường. Hắn chỉ dùng hai chân để đứng trên mặt đất, mặt khác hai tay chẳng những vung ra khoảng không, còn có thể cầm nắm các đồ vật này nọ. Hai tay phi thường linh hoạt, khác với tay của các loại thú, cũng không giống với cánh của các loài chim, giống như trảo lại không phải là trảo, đặc biệt xinh đẹp.  ( trảo: móng vuốt)

Trên người hắn lại phủ một lớp gì đó giống như lông vũ nhưng không phải lông vũ, dường như là da hay thứ gì đó, mái tóc thật dài màu ngân bạch phiêu tán, tất cả đều mỹ lệ nhưng điều làm người khác chú ý nhất chính là gương mặt. Ta không cách nào có thể hình dung đó là một khuôn mặt như thế nào, ta chỉ biết nó rất đẹp, cả đời ta chưa bao giờ thấy một khuôn mặt đẹp như thế.

Ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cảm thấy được hắn hẳn là chính là “con người”  mà chim trĩ đã nói. Ta nhìn nhất cử nhất động của hắn mà tán thưởng, trong lòng nghĩ nhất định phải tu luyện thành một “con người ”: “con người” thật sự là quá xinh đẹp.

Sau đó ta mới biết được này người là một “nam nhân”, hơn nữa còn là một vị thần tiên pháp lực cao cường. Thế là ta bái hắn làm thầy, theo hắn học tập để tu luyện thành một “con người”.

Rất nhiều năm sau này khi ta bắt đầu hiểu được người là cái gì, thế giới là cái gì, ta mới hiểu ra ta là một loại động vật có đẳng cấp thấp hơn nhiều, mà sư phụ sở dĩ thu ta làm đồ đệ là bởi vì năm đó hắn phát hiện ta có suy nghĩ như nhân loại, cảm thấy được ta tuy rằng là động vật cấp thấp, đã có linh tính không giống người thường, mà linh tính chính là điều kiện cơ bản nhất để tu luyện.

“Sư phụ, ta đã trở về.”

Âm thanh thanh thúy vang lên. Theo tiếng động, cánh cửa trúc bị đẩy ra, một tuấn mỹ thiếu niên mặc áo gấm xanh đi vào. Tướng mạo thiếu niên đặc biệt vô cùng tuấn nhưng lại mềm mại đáng yêu, thanh tú lại mang cả nét yêu diễm, với một vẻ đẹp mang đầy sắc dục.

Nam nhân tóc bạc tuấn mỹ ngồi ngay ngắn trên chiếc giường trúc nhỏ, ánh mắt u buồn, nhìn chăm chú vị thiếu niên vẻ mặt hoạt bát thông minh trước mặt, trong lòng thầm than khẽ, này có thể được cho là môn sinh đắc ý của hắn, một sinh vậy cấp thấp mà đén hắn cũng không hiểu làm thế nào mà tu luyện được thành người.

Theo hắn biết, loại sinh vật này không có khả năng tu luyện thành người, nhưng tên đồ đệ này lại đánh vỡ quy luật đặc biệt của loài, trở thành kẻ tu luyện truyền kỳ trong giới.

Nhưng là vì cái gì lại tu luyện ra hình dạng kỳ lạ như thế? Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập màu sắc dâm mỹ, đối với một nam hài tử mà nói, tuyệt không phải là một chuyện may mắn gì.

“Lần này xuống núi có thu hoạch được gì không?”

“Cũng vậy thôi, bất quá thế giới bên ngoài đích thật là vô cùng náo nhiệt, sư phụ cũng nên thường đi ra ngoài một chút, không cần luôn trốn ở ngọn núi này a.”

Tóc bạc nam nhân lắc đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của đồ đệ, hy vọng hắn có thể vĩnh viễn bảo trì tính cách hồn nhiên trong sáng này, vĩnh viễn không biết cái gì là phiền não.

Thế nhưng  kiếp nạn đã định trước không phải mỗi người đều có thể tránh khỏi, đã là một kẻ tu luyện, nhất định phải tiếp nhận đau khổ cùng khảo nghiệm mà ông trời đã dành cho.