Thổ Phỉ Công Lược

Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!




"Đây là làm sao?" Thấy mọi người đều đang nhìn Triệu Việt, Ôn phu nhân có chút buồn bực.

"Ôn phu nhân." Triệu Việt lãnh tĩnh chào hỏi.

"Tiểu Liễu tử, vị thiếu hiệp này cũng là bằng hữu của con sao?" Ôn phu nhân cười hỏi.

"Vâng." Ôn Liễu Niên nói, "Nương, người cảm thấy hắn thế nào?"

"Cái gì mà thế nào?" Ôn phu nhân bị hỏi, đây gọi là vấn đề gì, sao tự nhiên ở trước mặt người khác hỏi như vậy.

"Nương." Ôn Liễu Niên nắm cánh tay của nàng, hiển nhiên rất để ý đáp án.

Ôn phu nhân cười nói: "Tất nhiên là tốt, mi mục tuấn lãng thân hình cao lớn, vừa nhìn liền biết không phải là gia đình bình thường."

Lòng bàn tay Triệu Việt đổ đầy mồ hôi.

"Đã nói quả thật là địa phương lớn, không riêng gì tòa nhà khí phái, ngay cả khí chất cũng bất đồng." Ôn phu nhân lại nhìn một vòng người còn lại, ánh mắt dừng ở trên người ám vệ, đại khái là nhìn y phục giống hệt nhau, thế là hỏi nhiều một câu, "Này đây là..."

"Là lúc trước khi con nhậm chức ở thành Vân Lam, có kết giao với chư vị anh hùng cùng Cung chủ Truy Ảnh cung." Ôn Liễu Niên nói.

"Ra mắt phu nhân !" Ám vệ thanh âm đều nhịp, phi thường không cho Thiếu cung chủ mất mặt.

"Thì ra là thiếu hiệp Truy Ảnh cung a." Ôn phu nhân có chút kinh hỉ, "Lúc trước chỉ ở trong trà lâu nghe cố sự qua, không nghĩ tới thế nhưng sẽ gặp được người thật."

Tập thể ám vệ cười tươi như hoa, răng đặc biệt trắng.

"Vậy đây chính là Thẩm công tử đi." Ôn phu nhân lại nhìn về phía Thẩm Thiên Lăng, "Bộ dạng thật sự khiến người ta yêu thích."

"Phu nhân." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm chào hỏi.

Về phần nam nhân bên cạnh Thẩm Thiên Lăng là ai, không cần nghĩ cũng biết. Ôn phu nhân đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó tán thưởng nói: "Thật không hổ là Tần cung chủ, quả nhiên là khí vũ hiên ngang giống như trong lời đồn."

"Đa tạ phu nhân khen ngợi." Tần Thiếu Vũ cười cười.

Bởi vì trong giang hồ thật sự có rất nhiều lời đồn của hai người này, cho nên Ôn phu nhân khó tránh khỏi sẽ nhìn nhiều vài lần, ám vệ một bên rất là sốt ruột, trọng điểm chẳng lẽ không phải là Triệu đại đương gia sao, như thế nào luôn nhìn chằm chằm cung chủ nhà ta. Sớm biết rằng sẽ như vậy, còn không bằng tập thể mọi người để đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu ăn mặc rách rưới, chỉ để lại một mình đại đương gia lành lặn sạch sẽ, nói vậy cho dù là Ôn phu nhân không muốn nhìn cũng khó !

Lục Truy ngồi dựa vào trên xà nhà, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép -- Loại thời điểm này chẳng lẽ không phải là nên hảo hảo biểu hiện sao, giành được hảo cảm của nhạc mẫu đại nhân tương lai, đứng không nói chuyện là có ý tứ gì !

Mắt thấy Ôn phu nhân còn có ý tứ bắt chuyện tiếp với Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ quyết đoán đem người xách đến bên cạnh mình: "Chư vị lượng thứ, không thể bồi, Lăng nhi tới giờ uống thuốc rồi."Thẩm Thiên Lăng 囧 囧, không thể lấy cớ khác sao, ngươi mới tới giờ uống thuốc đó !

"Thẩm công tử bị bệnh?" Ôn phu nhân vừa nghe liền lo lắng.

"Đúng vậy, nhiễm phong hàn." Tần Thiếu Vũ thuận miệng nói.

Thẩm Thiên Lăng đành phải ho khan hai tiếng.

"Khoan đã." Ôn phu nhân chạy ra ngoài, từ trong rương mang đến lấy ra một lọ thuốc, sau về phòng nói, "Lúc trước khi ở Giang Nam, Tiểu Liễu tử cũng là vào thời tiết giao mùa thì ho khan, thuốc này là lão gia cố ý giúp nó cầu, đối cổ họng vô cùng tốt."

"Đa tạ phu nhân." Thẩm Thiên Lăng đem bình sứ nhỏ nhận vào trong tay.

"Vậy chúng ta đi trước." Tần Thiếu Vũ quyết định rất nhanh, mang người bước ra cửa phòng -- Bằng không dựa theo trình độ được bà bà thẩm thẩm thích của hắn, chỉ sợ kế tiếp Ôn phu nhân còn có đề tài hảo trò chuyện.

"Ôn phu nhân, cổ họng Triệu đại đương gia cũng không tốt." Ám vệ lập tức nhắc nhở.

Triệu Việt: "..."

"Thật sao?" Ôn phu nhân đem một bình dược khác nhét vào trong tay hắn, lại vỗ nhè nhẹ, "Người luyện võ cũng phải chú ý đến thân thể, phải nhớ uống đúng giờ."

"Vâng." Triệu Việt trong lòng ấm áp, "Đa tạ phu nhân."

"Khụ khụ !" Bị xem nhẹ hồi lâu, Ôn lão gia rất là bất mãn, ho khan tỏ ý nhắc nhở.

"Phụ thân." Ôn Liễu Niên ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho hắn, "Lúc này đến tính toán ở bao lâu a?"

"Trong nhà không có chuyện gì, lại có hai ca ca con ở đó, cũng là không sốt ruột trở về." Ôn Như Mặc nói, "Nương con cũng muốn ở Vương Thành nhiều một trận, thuận tiện bái phỏng vài người bạn làm ăn."

"Đúng, lúc này dù có thế nào đi chăng nữa nương cũng phải tìm vợ cho con." Ôn phu nhân nói, nói được một nửa lại nhớ tới Lục Truy, thế là thuận miệng nói, "Đúng rồi, trong thành này có tửu lâu tên Sơn Hải cư, bên trong có vị chưởng quầy trẻ tuổi tên là Lục Truy, nhìn qua là người rất tốt."

Một lời vừa ra, người trong phòng tươi sống đều bị kinh ngốc, đây là ý gì ?

Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên cũng bị sét đánh trúng.

Lục nhị đương gia ngồi ở trên xà nhà, cảm thấy toàn thân đều không ổn.

Vì sao loại đề tài này cũng có thể xoay đến trên người mình?!

"Nương... Người cảm thấy Lục chưởng quầy... không tệ sao?" Ôn Liễu Niên thanh âm có chút run rẩy.

"Chắc là con không biết, hôm qua chúng ta bị một nhóm người ở trên sơn đạo dọa hoảng sợ." Ôn phu nhân nói, "Bảy tám hán tử bên hông đều đeo đao, chúng ta còn tưởng là sơn tặc, thế là vội vàng đi vòng trở về, cũng không biết làm sao, túi tiền đã không thấy tăm hơi."

"Đúng vậy, đến Sơn Hải cư dùng cơm nước xong mới phát hiện, may mắn chưởng quầy là người tốt, chẳng những không thu bạc, ngược lại còn ra tiền cho chúng ta trụ ở khách điếm." Ôn Như Mặc cũng nói, "Đợi nếu là có thời gian, con cùng chúng ta một đường đến trả bạc nói lời cảm tạ, nhìn tuổi tác hắn với con không sai biệt lắm, nhân phẩm quân tử như thế, về sau có thể kết giao nhiều một phen."Lục Truy: "..."

Ám vệ bắt đầu suy xét, bằng không thì khiến cho Lục nhị đương gia vĩnh viễn đừng xuất hiện, hay là nói tối qua trên thực tế Lục Truy là do Triệu Việt dịch dung, vừa nghe liền biết phi thường chân thật.

"Lục chưởng quầy là người tốt không sai, nhưng..." Ôn Liễu Niên nói cực kỳ gian nan, này thì có liên quan gì đến việc ta cưới vợ?!

May mắn Ôn phu nhân lại nhớ tới lời nói lúc trước, nói tiếp: "Tâm nhi tuổi tác cũng không còn nhỏ, nếu là có thể gả cho Lục chưởng quầy quân tử tư văn nho nhã này, coi như là một chuyện tốt."

Thì ra là như vậy... Ôn Liễu Niên nháy mắt thở phào.

Triệu Việt bất động thanh sắc nhìn lướt qua trên xà nhà.

Lục Truy trong lòng rất là chua xót, ta vô tội cỡ nào.

"Hôm qua thật sự đúng là hoảng sợ." Ôn Như Mặc nói, "Hôm nay ở trên đường tới tìm con, lại gặp đám người kia, còn nháo đến quan phủ."

"Nháo đến quan phủ?" Ôn Liễu Niên có chút chấn kinh -- Bởi vì ám vệ phụ trách đến khách điếm bảo hộ tối qua chưa nói, cho nên hắn cũng không biết chuyện này.

Ôn Như Mặc đem sự tình đại khái nói một lần.

"Đúng vậy, ví như đối phương thật sự không phải là sơn tặc, vậy lần tới gặp được, chúng ta nhưng là phải xin lỗi." Ôn phu nhân nói, "Tự nhiên bị người khác hất một chậu nước bẩn."

"Chuyện này cũng không cần sốt ruột, về sau nếu là có thể gặp mặt rồi nói sau." Ôn Liễu Niên nói, "Không gặp phải sơn tặc thật là tốt rồi."

Ôn phu nhân suy nghĩ muốn cùng nhi tử nói vài câu tri kỷ, lại ngại trong phòng nhiều người, hơn nữa nhìn qua tựa hồ cũng không có ý muốn đi.

"Chíp." Tiểu Phượng Hoàng trên đầu đội Hồng giáp lang, nhảy nhót từ bên ngoài tiến vào.

"Đây là --" Ôn phu nhân quả nhiên bị hấp dẫn ánh mắt.

"Chíp !" Cục bông vươn cánh ngắn ngủn ra, tính toán bay vào trong lòng Ôn phu nhân cọ 'mềm nhũn' một chút.

Hồng giáp lang cũng theo dựng thẳng xúc tu.

Sau đó ngay sau đó, ám vệ liền 'vèo' một tiếng chạy lên, ôm nó vào trong nháy mắt biến mất.

Loại thời điểm này vẫn là đừng xuất hiện thì tốt hơn, mắc công lại che lấp nổi bật của đại đương gia.

Cục bông đáy mắt mờ mịt.

Hồng giáp lang xúc tu cũng rũ xuống.

"Đây là làm sao?" Ôn phu nhân bị hoảng sợ, nói như thế nào chạy liền chạy.

"Không có gì, đại khái là đến lúc luyện công rồi, phu nhân có điều không biết, môn quy Truy Ảnh cung cực kỳ nghiêm khắc." Thượng Vân Trạch cười đến vân đạm phong khinh (mây gió điềm nhiên), thò tay kéo tiểu Mộc nhà mình qua, "Chúng ta cũng trở về phường gấm vóc xem thử, không quấy rầy một nhà Ôn đại nhân đoàn tụ."

"Buổi tối đến đây đi, ta nấu canh măng hầm xương cho ngươi ăn." Ôn phu nhân rất thích Mộc Thanh Sơn.

"Vâng." Mộc Thanh Sơn cười tủm tỉm nói lời cảm tạ, cùng Thượng Vân Trạch một đường rời khỏi cửa phòng.Trừ Lục Truy trên xà nhà, trong phòng chỉ còn lại có một 'người ngoài'.Tuy nói là bằng hữu nhi tử nhà mình, nhưng chung quy không quen thuộc lẫn nhau, nhìn người còn lại đều đi hết, Ôn phu nhân theo bản năng cũng nghĩ rằng Triệu Việt cũng muốn đi, thế là trước cười nói: "Thiếu hiệp buổi tối cũng đến đây đi, ta mang theo măng chua Tiểu Liễu tử thích ăn, chỉ ở Giang Nam mới có."

Triệu Việt còn chưa nói chuyện, Ôn Liễu Niên liền nhéo hắn một cái, quay đầu nhìn hắn nói: "Buổi tối lại đến đi."

"Được." Triệu Việt gật đầu, "Vậy tại hạ cáo từ trước."

Ôn Liễu Niên nhìn theo hắn ra khỏi cửa phòng.

Lục Truy ngồi ở trên xà nhà để bụng tình phức tạp -- Đều đi hết rồi, vậy chính mình chẳng phải là rất giống kẻ biến thái hay ở góc tường nghe lén người ta nói chuyện sao?

"Kết giao thêm vài người trong giang hồ là chuyện tốt, nhưng cũng phải phân rõ thiện ác." Vừa nãy cả phòng đều là người mang binh khí, Ôn phu nhân ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, "Ngàn vạn lần đừng nổi lên xung đột với bọn họ."

"Không thì cha tìm vài người ở bên cạnh bảo vệ cho con?" Ôn Như Mặc nói, "Kêu nghĩa phụ con ra mặt, tìm vài tên cao thủ."

"Đúng đúng đúng, đề nghị này rất tốt." Ôn phu nhân cũng gật đầu, "Lúc trước nghe nói con đến thành Thương Mang, ta cùng với cha con liền hối hận không cho con học công phu, bên trong Vương Thành tuy nói không có sơn tặc kiếp phỉ, thế nhưng cũng khó nói không có nguy hiểm, mang vài hộ vệ cũng yên tâm."

"Không cần." Ôn Liễu Niên nói, "Có người bảo hộ con rồi."

"Ai vậy?" Ôn phu nhân hỏi.

"Triệu Việt, chính là người vừa nãy." Ôn Liễu Niên tim đập thật sự nhanh, "Chúng con là quen biết ở thành Thương Mang, hắn vẫn đều bảo hộ chiếu cố con, một lát cũng chưa từng rời đi."

Lục Truy có chút khẩn trương thay Triệu Việt.

"Như thế thì tốt ." Ôn Như Mặc gật đầu.

Ôn Liễu Niên hiếm khi có chút ngây người, còn tưởng cha nương nghe xong sẽ tức giận -- Như thế thì tốt?

"Bất quá hắn hẳn là giá không rẻ đi." Ôn phu nhân quan tâm, "Bổng lộc đủ không?"

Ôn Liễu Niên: "A?"

"Lúc nãy nhìn thấy tuấn tú lịch sự, ăn mặc lại ngăn nắp, còn tưởng là thiếu gia nhà ai trong Vương Thành, thì ra là bảo tiêu con mướn." Ôn phu nhân tiếp tục nói, "Bất quá nhìn là biết giá nhất định rất cao, nếu là không đủ tiền trả, nên nói cho cha con, ngàn vạn lần đừng cường chống, có biết không?"

Lục Truy đỡ trán, đại đương gia nhất định sẽ không nguyện ý biết, hiện tại mẹ vợ đang định giá cho hắn.

"Không phải con mướn." Ôn Liễu Niên lại hoành liều, "Một văn tiền hắn cũng không lấy của con."

"Còn có loại chuyện này?" Ôn Như Mặc nghe vậy giật mình, nghĩ nghĩ lại nhíu mày, "Vậy thế nhưng không được tốt, nhân tình có thể không thiếu vẫn là đừng thiếu, miễn cho tương lai bị người áp chế."

"Con thiếu không phải nhân tình." Ôn Liễu Niên nói, "Là tình."

Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân có chút hồ đồ, tâm nói Tiểu Liễu tử nhà mình đây là làm sao, nói chuyện bừa bãi.

"Cha, nương." Ôn Liễu Niên nhắm chặt mắt, "Con thích hắn."

Lục Truy tim đập cực nhanh, ngừng hô hấp theo dõi phía dưới.

Trong phòng một mảnh an tĩnh.

Cố sự Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng truyền khắp giang hồ, Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân tất nhiên cũng biết được, nhưng ngàn vạn lần không dự đoán được, nhi tử nhà mình cư nhiên cũng sẽ coi trọng một... Nam nhân.

Ôn Liễu Niên quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói chuyện.

"Con, con lặp lại lần nữa?" Ôn Như Mặc nửa ngày mới mở miệng, tay có chút run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là chấn kinh.

Ôn phu nhân sắc mặt trắng bệch, còn ngồi ở trên ghế chưa định thần.

"Bọn con là thật lòng." Ôn Liễu Niên nói, "Vốn dĩ tính toán qua trận này, liền đến Giang Nam giáp mặt nói với cha nương." Không nghĩ tới sẽ gặp được ở đây.

Như vậy cũng tốt, sớm nói rõ ràng, cũng bớt đi một cọc tâm sự.

"Tiểu Liễu tử, con đừng hù dọa nương." Ôn phu nhân nắm tay hắn, kéo người từ mặt đất lên, "Suy nghĩ thêm một chút nữa xem?"

"Mẫu thân, thực xin lỗi." Ôn Liễu Niên hốc mắt có chút đỏ lên.

Ôn phu nhân vừa đau lòng lại vừa hoang mang lo sợ, đầu óc có chút loạn, trong đầu lại còn đang lo lắng lão gia nhà mình sẽ giận dữ đánh nhi tử, thế là đem hắn hộ đến bên cạnh mình: "Được được, trước không nói chuyện này." Bạn đang �

"Con thật sự là..." Ôn Như Mặc kinh sợ nảy ra, cũng không biết chính mình nên nói cái gì.

Không khí trong phòng có chút ngưng đọng, trong lòng Lục Truy âm thầm siết chặt, vừa định nghĩ có nên tìm phương pháp không, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm quản gia: "Đại nhân, Hoàng thượng tới."

Lục Truy khẽ nhíu mày.

Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân cũng kinh ngạc một chút, lo sợ không yên. Hoàng thượng?

"Con ra ngoài xem thử." Ôn Liễu Niên chỉnh lý y phục một chút, "Cha mẹ ở trong này uống ly trà trước."

"Được được được, con mau đi đi." Cho dù chuyện có lớn bằng trời, cũng không bằng chuyện Hoàng thượng tới cửa, song thân Ôn gia tất nhiên sẽ không ngăn cản.

Ôn Liễu Niên vừa mở cửa phòng ra, liền thấy Sở Uyên đã từ cửa viện đi đến, thế là vội vàng hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng".

"Ái khanh hãy bình thân." Sở Uyên cười nói, "Trẫm cũng không phải tới tìm ngươi đàm luận công sự, nghe nói cha mẹ ái khanh đến Vương Thành, liền đến đây đưa chút lễ gặp mặt."

Ôn Liễu Niên vội vàng nghiêng người để hắn vào phòng.

Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân còn chưa kịp quỳ xuống, thì đã bị Sở Uyên đỡ lấy: "Nhị lão không cần đa lễ."

Lục Truy ở trên xà nhà thở dài, sao ngay cả Hoàng thượng cũng muốn vô giúp vui.

Sở Uyên nội lực cao cường cỡ nào, tất nhiên sẽ cảm thấy trên đỉnh phòng có người, thế là khi ngồi xuống, liền nhìn lướt qua.

Lục Truy nhấc tay lấy tỏ vẻ trong sạch -- Ta quả thật cái gì cũng không muốn làm.